Đợi cho Trần Y Y mang theo Sở Trác rời đi, một vài người trốn trong con hẻm nhỏ, một mặt thần sắc quái dị tiêu sái bước ra.
Người cầm đầu đám người này chính là tên tiểu bạch kiểm Cố công tử.
Gã sai vặt vụng trộm liếc mắt nhìn Cố công tử, thấy vẻ mặt hắn âm tình bất định, nhịn không được nhỏ giọng nói: ” Chủ tử không nghĩ tới Trần Y Y thế mà che chở cho tên ngốc Sở gia kia.
Vậy về sau kế hoạch của chúng ta, còn muốn tiếp tục hay không?”
Cố công tử nghe vậy hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên tia lãnh khốc.
” Nàng là bị buộc gả cho Sở nhị gia, nay đối với hắn che chở như vậy, là làm cho gia nhân Sở gia nhìn.
Mà coi như nàng cùng Sở nhị gia có cái gì, thì cũng không có vấn đề gì ….
Ta chỉ biết, đến cuối cùng nàng cũng chỉ có thể là của ta “
Cố công tử nói xong lời cuối cùng, nhịn không được mà nở một nụ cười âm lãnh.
Gã sai vặt bị bộ dạng của hắn doạ sợ, hơi rụt cổ lại cẩn thận nói:” Chủ tử, ngài yên tâm, chuyện này tiểu nhân nhất định làm tốt đến không chê vào đâu được. “
Cùng lúc đó, Trần Y Y vừa mang Sở Trác về tới Sở gia.
Hai người vừa mới về đến, đã có người báo cho hai người đến viện của lão phu nhân.
Khi hai người ở bên ngoài chịu khổ, đã có người đem những chuyện phát sinh trước đó, nói lại sinh động như thật cho lão phu nhân nghe.
Sở gia lão phu nhân xuất thân từ đại gia tộc, lấy gia thế của bà có thể gả cho mối hôn sự tốt hơn.
Nhưng là lúc bà còn nhỏ bởi vì một lần cùng tơ duyên tương phùng, đối với Sở lão gia vừa gặp đã yêu, về sau không quan tâm đến cái gì liền gả đi.
Thời điểm bà gả tới chỉ vừa tròn mười sáu tuổi.
Rất nhiều người cảm thấy rằng bà vì một cái nam nhân chỉ mới gặp một lần mà xúc phạm cả gia tộc, nhất định cuộc sống sau này sẽ trải qua không tốt.
Nhưng mà người ta không ai có thể nghĩ tới là tình cảm phu thê của hai người đặc biệt tốt, đầu mùa xuân năm thứ hai sau khi bà gả đi đã sinh được một tiểu tử béo tròn.
Về sau Sở lão gia cũng không có nạp thϊế͙p͙, hai người mỗi ngày trôi qua đều vô cùng ngọt ngào, tiếp tục sinh thêm một tiểu tử và một tiểu cô nương.
Nguyên bản là toàn Sở gia này, đều là hạnh phúc mỹ mãn từ đầu đến cuối.
Đáng tiếc là sau khi trưởng tử Sở Hủ mất tích, phu quân của bà lại đột nhiên qua đời, dẫn đến bà bi thống đan xen mắc bệnh không dậy nổi.
Nếu không phải đau lòng Sở Trác cùng Sở Minh Yến, bà khẳng định cũng sẽ đi cùng Sở lão gia.
Cũng chính bởi vì hai đứa con này, bà mới có thể cố gắng chống đỡ cho đến tận bây giờ.
Hôm nay Sở Trác ra ngoài xảy ra chuyện, ngay từ đầu là giấu diếm bà.
Toàn bộ Sở gia đều biết, bà thân thể yếu ớt.
Sợ hãi nếu cho bà biết, bà sẽ lại lo lắng đến ngã bệnh.
Về sau nghe nói Trần Y Y vì che chở cho Sở Trác, đã đem đám hài tử kia hung hăng giáo huấn một trận, thế này bọn hạ nhân mới dám nói sự thật cho lão phu nhân biết.
Lão phu nhân nghe được Trần Thị che chở cho Sở Trác, mặc dù bà hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn là vui mừng nhiều hơn.
Bà là người thiện tâm, luôn luôn nghĩ tốt về người khác.
Nghe chuyện này xong liền kêu hạ nhân trông coi ở cửa, chờ hai người trở về liền mang đến viện tử của bà.
Bà tựa hồ như muốn quên đi, Trần Y Y trước kia đối với bà châm chọc khiêu khích, cũng quên đi Trần Y Y trước kia khi dễ Sở Trác.
Lão phu nhân kêu hai người gọi đến, sau đó cùng dùng cơm trưa.
Tại thời điểm lão phu nhân đưa ra yêu cầu mời cùng Trần Y Y ăn cơm, trong lòng bà thật ra có chút thấp thỏm.
Bà lo lắng Trần Y Y sau khi nghe được, sẽ không chút do dự mà cự tuyệt bà.
Nhưng làm cho bà không nghĩ tới là, Trần Y Y nghe vậy cũng không có gì bất mãn.
Đến lúc ăn cơm, là đại nha hoàn bên cạnh đại phu nhân cho Sở Trác ăn.
Bởi vì Thang Viên và Vân Bích còn đang ở bên ngoài chơi vui đến quên trời quên đất.
Trần Y Y hôm nay đáp ứng cho các nàng ra ngoài chơi, lấy tính cách của Vân Bích nhất định sẽ lôi kéo Thang Viên, ép buộc chơi đến tận khuya mới nguyện ý trở về.
Nguyên nhân Trần Y Y làm như thế, trừ bỏ vì muốn ban thưởng cho các nàng vì biểu hiện ngày hôm nay, còn có một nguyên nhân nữa chính là nàng cần ở một mình.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Y Y liền dẫn Sở Trác rời đi.
Lão phu nhân nhìn thấy bóng hai người rời đi, nhịn không được quay qua nói chuyện với người bên cạnh ” Trác nhi gần đây khí sắc đã tốt hơn không ít, Trần thị tính tình cũng thu liễm rất nhiều “
Nha hoàn vừa mới chiếu cố cho Sở Trác nghe vậy lập tức cười nói: “Trước đó nghe tiểu thư nói khẩu vị của nhị gia gần đây tốt hơn quả nhiên không sai, nô tỳ vừa mới xác thực so với trước đó đã khá hơn một chút.
Một vị phụ nhân khác hầu hạ lão phu nhân hơn hai mươi năm nay cũng vội phụ hoạ theo ” Ta cũng cảm thấy khí sắc của nhị gia không tệ ”
Bọn họ kỳ thật rất muốn nói, gần đây Trần Y Y không đánh chửi nhị gia, nên thân thể nhị gia mới tốt lên một chút.
Bất quá bọn họ là hạ nhân, không thể trực tiếp nói những lời không tốt về nhị thiếu phu nhân.
Lão phu nhân cảm thấy Trần Y Y trước kia nhất định là bị buộc gả tới, cho nên đối với Sở Trác nhà bọn họ có oán niệm.
Nay có lẽ đã nghĩ thông suốt, nên cũng nguyện ý sống yên ổn.
Nhưng mà bà không biết rằng không phải nguyên chủ đã nghĩ thông suốt, mà là linh hồn bên trong đã đổi thành người khác.
Trần Y Y mang theo Sở Trác trở về viện, liền bố trí cho Sở Trác ngồi trêи chiếc giường nhỏ ở trong phòng.
Không có hai người Thang Viên cùng Vân Bích nhìn chằm chằm, nàng có cơ hội nghiên cứu một chút về Ngọc Khấu vừa lấy được.
Trần Tú Tú hôm nay bị nàng làm cho tức điên. Sau này nếu nàng ta biết thứ Trần Y Y ςướק đi không đơn giản chỉ là một miếng Ngọc Khấu bình thường, không biết là có hay trực tiếp tức ૮ɦếƭ.
Trần Y Y một bên tìm một sợi dây tốt hơn, lấy sợi dây cũ trêи Ngọc Khấu bỏ đi, một bên lại nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết.
Nàng nhớ kỹ Ngọc Khấu phải dính máu mới mở ra không gian tùy thân.
Nghĩ như vậy, Trần Y Y hạ mắt xuống nhìn những ngón tay như ngọc của chính mình.
Ngón tay đẹp mắt như vậy, làm nàng thật sự không nỡ làm chúng bị thương.
Nhưng mà nàng chỉ do dự một chút, liền hung ác quyết tâm cắn đầu ngón tay.
Khi máu tươi nhiễm trêи Ngọc Khấu, Trần Y Y phát hiện máu cấp tốc dung nhập vào bên trong ngọc thạch.
Ngọc thạch căn bản nhìn rất bình thường, thậm chí còn có chút thấp kém, đột nhiên giống như đã thay đổi thành một khối ngọc khác.
Trần Y Y vừa giơ ngọc thạch trêи tay lên, chất ngọc thanh thấu, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt.
Nàng học theo tình tiết trong tiểu thuyết, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau đó nàng thật nhanh mở mắt ra, nhìn miếng ngọc trong tay có chút không thể tin được.
Thật đúng là …. Thật …. Có không gian sao?
Đây chính là thông qua đại não của mình, nhìn đến một không gian độc lập khác cảm giác thật sự rất kỳ diệu.
Tựa như đang xem phim 3D, Trần Y Y nhịn không được nhắm mắt lại, lại thử một lần nữa.
Khi xác định đây không phải là ảo giác của nàng, nàng liền cao hứng hoan hô một tiếng.
Sau khi reo hò xong, nàng có chút lo lắng lấy ra một thỏi bạc, sau đó thử nghiệm thu vào trong không gian.
Diện tích bên trong Ngọc Khấu cũng không lớn lắm.
Là một cái nông gia tiểu viện hết sức bình thường, trừ bỏ một mảnh vườn rau hoang phế bên ngoài, cũng chỉ còn lại một ngôi nhà tranh lẻ loi trơ trọi.
Chung quanh ngôi viện này một mảnh trắng xoá, nhìn tựa như viện tử của người bình thường ở vùng núi.
Bên trong nhà tranh bài trí thập phần đơn sơ, trừ bỏ vài cái bàn cũ nát, cũng chỉ còn một cái lò luyện đan. Trêи bàn tra bên cạnh lò luyện đan có một đống lớn chai lọ linh tinh lộn xộn.
Trần Y Y cũng không nhìn kỹ là cái gì, mục đích chân chính nàng đoạt lại miếng Ngọc Khấu này, là dùng để cất một lượng lớn bạn không tiện mang theo bên người.
Bạc là thứ đồ tốt, vào thời điểm loạn thế có thể thu mua lòng người, chờ sau khi thái bình còn có thể đặt mua gia nghiệp.
Về sau nàng lại thử nghiệm, bỏ vào mấy thứ đồ sau đó từ bên trong lại lấy ra.
Đợi sau khi động tác của nàng thuần thục. Trần Y Y nhịn không được ngã xuống giường, vui vẻ giống như người nặng hai trăm cân.
Ngay tại lúc nàng đần độn mà cười, đột nhiên cảm thấy nhạy cảm được một đạo ánh mắt.
Trần Y Y lập tức hoảng sợ, nàng nghĩ tại thời điểm nàng đang cao hứng không cẩn thận có người xông vào.
Khi nàng thuận ánh mắt nhìn sang, mới phát hiện chủ nhân của ánh mắt kia là phu quân ngốc nhà nàng.
Lúc này Sở Trác vẫn như cũ duy trì tư thế trước đó.
Trước đó Trần Y Y cho hắn ngồi tư thế nào, hắn giờ phút này vẫn ngồi nguyên như thế.
Khác biệt duy nhất chính là dây buộc tóc trêи đầu hắn chẳng biết là bị mất lúc nào.
Mái tóc dài của hắn từ bờ vai nhỏ gầy lả tả rơi xuống. Có một lọn tóc trong số đó còn ở trước mặt hắn nghịch ngợm lúc ẩn lúc hiện.
Trần Y Y từ trêи giường nhảy xuống, sau đó đứng trước mặt Sở Trác.
Bởi vì biết hắn là đồ ngốc, cho nên Trần Y Y cũng không có gì để kiêng dè hắn.
Nhưng là vừa rồi trong nháy mắt đó,
nàng cảm thấy ánh mắt có chút điểm kỳ quái.
Về phần kỳ quái chỗ nào, nàng cũng không biết rõ ràng.
Trần Y Y nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Trác là ở dưới cây hoa đào trong viện của Sở gia.
Lúc đó Sở Trác đâm vào nàng, Trần Y Y nhớ rõ ràng ánh mắt lúc đó của hắn vẫn là trống rỗng.
Tại lúc nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, phối hợp thêm bộ dáng gầy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn phá lệ đáng thương vô cùng.
Nhưng là hiện tại …. Hiện tại ánh mắt Sở Trác tựa như có điểm sáng.
Đôi mắt của hắn phá lệ trong suốt, tựa hồ như chỉ cần một cái chớp mắt liền có tia sáng hiện lên.
Trần Y Y bị suy đoán của chính mình hù doạ, nàng thậm chí nghĩ đến nếu hắn đã tốt hơn hoặc là trong lúc vô tình đã khôi phục lại như ban đầu.
Kia nàng …. Chẳng phải là đã sớm quay ngựa rồi sao?
Nàng vừa rồi còn ở trước mặt hắn, biểu diễn một màn siêu năng lực thần kỳ.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trần Y Y liền phủ nhận cái suy đoán này.
Tại bên trong nguyên tác, Sở Trác đến ૮ɦếƭ cũng không có khôi phục bình thường.
Nhân vật Sở Trác này như là công cụ kϊƈɦ thích nam chính hắc hoá.
Bản thân hắn chính là một cái vật hi sinh tràn ngập bi kịch.
Làm sao có thể vì nàng đến nơi này, lại đột nhiên khôi phục lại bình thường.
Trần Y Y nghĩ như vậy, đang định quay người tiếp tục nghiên cứu Ngọc Khấu của mình.
Nhưng là nàng vừa bước được hai bước, liền quay trở lại.
Vì để cho chính mình an tâm, nàng liền có ý định thăm dò Sở Trác một chút.
Thời điểm trước đó nhìn thấy Sở Trác, hắn so với hiện tại còn gầy yếu hơn.
Nhưng coi là như thế, Trần Y Y như cũ vẫn có thể nhìn ra được hắn vốn là mỹ nam tử.
Bất quá đây là lần đầu tiên, Trần Y Y từ khoảng cách gần như thế nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.
Sau đó Trần Y Y kinh ngạc phát hiện, dưới khoé mắt phải của Sở Trác có một nốt ruồi đỏ thắm.
Lúc trước có người nói sỡ dĩ Sở Trác tồn tại, là vì muốn lấy nước mắt của độc giả.
Cho nên tác giả cho hắn một tạo hình rất hoàn mỹ, sau đó lại để cho đám người kia hung hăng ђàภђ ђạ hắn.
Đem hắn từ đám mây cao nhất, nghiền nát trong vũng lầy.
Trước đó Trần Y Y không có để ý, lúc này mặc dù hắn trở nên ngốc nghếch, nhưng vẫn xinh đẹp tinh xảo như cũ, lại nghĩ đến vận mệnh thê thảm mà hắn phải nhận lấy.
Trần Y Y nhịn không được nhéo nhéo gương mặt của hắn:”Đồ ngốc, ngươi yên tâm, chỉ cần tỷ tỷ có một ngụm thịt để ăn, ngươi cũng sẽ có một ngụm canh thịt để uống. ”