Trần Y Y đi quanh viện một vòng, nhìn thấy một gã sai vặt đang chơi đùa cùng một con chó con, nàng thong thả bước đi đến đó.
Gã sai vặt chơi quá hăng say, đột nhiên xuất hiện một cái bóng đứng chắn ở trước mặt hắn, hắn kì quái ngẩng đầu lên liền trông thấy một cô nương xinh đẹp như hoa. Gã sai vặt đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó hắn mới ý thức được người trước mắt là ai.
Hắn lập tức hoảng hốt đứng dậy, có chút khẩn trương nhìn Trần Y Y, nói: "Nhị.. Nhị thiếu phu nhân, ngài, ngài sao lại đến nơi này ạ?"
Gã sai vặt này phụ trách trông coi cửa sau, ngày thường cũng chỉ tiếp xúc với các nha hoàn và bà tử đi ra ngoài mua đồ, có rất ít cơ hội được nhìn thấy chủ tử.
Trần Y Y không trả lời hắn, mà nàng nhìn theo con chó nhỏ bên chân hắn. Tiểu gia hoả này còn rất nhỏ, hình như vừa mới đầy một tháng tuổi chưa bao lâu.
Gã sai vặt trước đó cũng đã từng nhìn thấy Nhị thiếu phu nhân rồi, nhưng mà mỗi lần đều là nhìn thoáng qua từ xa. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dung nhan của nàng ở khoảng cách gần như thế.
Mặc dù hắn cảm thấy Nhị thiếu phu nhân thật xinh đẹp, nhưng mà nghĩ đến tính tình thường ngày của nàng, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng nhiều hơn một cái.
"Nhị... thiếu phu nhân, ngài đây là..."
Trần Y Y lúc này mới phản ứng lại, nàng học theo giọng điệu chanh chua của nguyên chủ, nói: "Thật là bẩn thỉu ૮ɦếƭ đi được, mau đem nó đi tắm rửa sạch sẽ, rồi đem đến viện của ta!"
Trần Y Y nói xong lời này, cũng không đợi gã sai vặt trả lời, liền xoay người rời đi.
Lúc trước nàng không có lí do gì để tản bộ trong phủ. Nay tìm một con chó nhỏ về, về sau nàng liền có thể lấy lí do là dắt chó đi dạo để đi tản bộ xung quanh Sở gia.
Trần Y Y đi dạo quanh Sở gia một vòng, nửa đường lại quên mất lối về. Thật may vì nàng đã ra ngoài quá lâu, Vân Bích lo lắng nên chạy đi tìm nàng, nàng cũng không sợ phải đi lạc nữa.
Sau khi Trần Y Y trở về viện của mình, một lát sau, gã sai vặt mang con chó nhỏ tới. Tiểu gia hoả này mới tắm xong, nên toàn thân toàn là nước. Bộ lông không tính là dày của nó dán chặt vào thân thể, đôi mắt ướt sũng nhìn xung quanh, trông vô cùng đáng thương.
Thang Viên cầm một chiếc khăn nhỏ, chà chà lau lau cho chú chó. Nàng ấy vừa nhìn thấy Trần Y Y trở lại, chính là muốn hỏi chú chó nhỏ này phải làm sao bây giờ?
Lại chỉ thấy Trần Y Y đi thẳng một đường không thèm liếc mắt nhìn một cái, hoàn toàn không hề để ý đến bộ dạng của chú chó này.
Vài ngày tiếp theo, không cần biết là ngày hay đêm, Trần Y Y đều ôm theo chó nhỏ đi tản bộ. Đối với việc này, hạ nhân trong Sở gia cũng không dám hỏi nhiều, Sở Minh Yến thì đang bị tên phú thương kia dây dưa không ngừng, càng không có thời gian để quan tâm xem nàng làm cái gì. Nàng ấy mỗi ngày ngoại trừ quan tâm đến chuyện làm ăn, còn phải ứng phó với một đám nam nhân mang ý đồ xấu. Cho dù nàng ấy có muốn quản Trần Y Y, cũng chẳng có nhiều tinh lực như vậy.
Đối với việc Nhị thiếu phu nhân trầm mê dắt chó, nên không có thời gian khi dễ Nhị gia, cả Thang Viên lẫn Vân Bích đều thập phần vui mừng. Thang Viên là vui vẻ thay Nhị gia, còn Vân Bích thì thay Trần Y Y mà cảm thấy vui vẻ.
Vân Bích có cảm giác tiểu thư nhà mình, trải qua chuyện này, cuối cùng cũng thu liễm được tính tình rồi. Thân làm nô tỳ, nàng chỉ hy vọng tiểu thư ngày sau có một cuộc sống tốt đẹp, không cần như con thiêu thân lao đầu vào lửa nữa.
Trần Y Y đợi liên tục năm ngày, cũng không có phát hiện động tĩnh gì. Đang lúc nàng chuẩn bị mất hết kiên nhẫn, rốt cuộc cũng đến ngày Sở Minh Yến xảy ra chuyện.
Bởi vì trong tiểu thuyết không viết rõ ràng cụ thể ngày xảy ra chuyện là ngày nào. Nên Trần Y Y cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất - chờ đợi.
Vào ban đêm của một ngày nào đó, nàng cũng giống như thường ngày, ôm chó con đang ăn thịt viên, đi tản bộ gần viện tử của Sở Minh Yến. Chú chó vốn đang vô cùng nhu thuận ăn thịt, bỗng nhiên hướng về phía viện tử sủa hai tiếng. Vì vừa mới dứt sữa, nên tiếng kêu của tiểu gia hoả này chẳng có chút lực uy Hi*p nào.
Ngày thường nàng vẫn luôn thường xuyên đi đến viện tử này của Sở Minh Yến, cũng có đi qua viện khác, nhưng mà những lúc đó chó con không hề kêu tiếng nào. Lúc này, đột nhiên nó kêu lên, khiến Trần Y Y không khỏi nheo mắt lại.
Cùng lúc đó, một bóng người mơ hồ chợt loé lên trong sân viện của Sở Minh Yến. Người kia khom lưng lén lút đi đến cửa phòng, sau đó từ từ thổi mê hương vào phòng qua khe cửa.
Hắn ở chỗ cửa vội đến mức không chịu đựng nổi, vừa nghĩ đến một lát nữa có thể ngủ cùng với mỹ nhân, hắn không nhịn được mà chảy nước miếng. Người lén lén lút lút này, chính là tên lưu manh mà Trần Y Y đang đợi.
Hắn được gọi là Lưu tam ca, một nam nhân có bộ dáng gầy gò, sinh ra đã có đôi mắt như đạo tặc. Ngày thường hắn rất ưa thích trộm đồ của nhà khác, thuận tiện chiếm tiện nghi của mấy tiểu tức phụ.
Từ rất lâu trước đó, hắn đã có ý đồ với Sở Minh Yến rồi. Nhưng bởi vì Sở Minh Yến là một người có tiền, hắn sợ sau khi chuyện thành công thì Sở Minh Yến sẽ tìm hắn tính sổ, cho nên hắn vẫn một mực không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sở gia mặc dù có xuống dốc, cũng không có nam nhân chống đỡ nhưng Sở Minh Yến có tiền, hắn thật sự không dám đắc tội nàng.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có phú thương làm chỗ dựa. Coi như bị phát hiện, hắn cũng không sợ sẽ bị Sở Minh Yến trả thù. Nghĩ như vậy, hắn một mặt đắm đuối mở cửa phòng ra.
Đầu tiên hắn nhìn thấy Hỉ Nha đang ngủ ở gian ngoài, Hỉ Nha là nha hoàn bên người của Sở Minh Yến, là một đứa bé lanh lợi có đôi mắt sáng lấp lánh. Hắn cảm thấy Hỉ Nha cũng không tệ, đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ của nàng, nhưng không có bước tiếp theo.
Mục đích mà hôm nay hắn tới đây, là huỷ đi tiểu tiện nhân Sở Minh Yến kia.
Sở Minh Yến không hoàn toàn mê man, trước đó nàng đã mở cửa sổ ra một phần, chính điều này đã cứu nàng được một lúc.
Khi Lưu tam ca mò lên giường, Sở Minh Yến ngay lập tức mở to mắt. Vừa mở mắt ra, nàng đã nhìn thấy khuôn mặt xấu xí đáng khinh của hắn ta.
Sở Minh Yến vô cùng sợ hãi, theo bản năng muốn hét lên, nhưng lại bị Lưu tam ca đưa tay che miệng lại.
Lưu tam ca cũng bị Sở Minh Yến làm cho hết hồn, hắn không nghĩ đến Sở Minh Yến không có ngất đi. Nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện ra, mặc dù Sở Minh Yến không ngất đi, nhưng nàng cũng không phản kháng được. Dáng vẻ thanh tỉnh này của Sở Minh Yến càng khiến cho Lưu tam ca cảm thấy hưng phấn.
Hắn một bên giật lấy đai lưng trói hai tay Sở Minh Yến lại, một bên đưa tay ૮ởเ φµầɳ áo của nàng. Đôi mắt to của Sở Minh Yến tràn ngập nước mắt.
Nhìn người đang gấp gáp trước mặt này, còn thoáng nghe thấy có mùi gay mũi phát ra từ hắn, nàng chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy, Sở Minh Yến vô cùng sợ hãi, vô thức gọi cha, đại ca, nhị ca,.... Nhưng mà miệng của nàng đã bị bịt kín rồi, căn bản không phát ra được bất kì âm thanh nào.
Ngay lúc Lưu tam ca giật quần áo trên người nàng xuống, hưng phấn cúi đầu muốn hướng tới thân thể nàng, đột nhiên Lưu tam ca nghiêng mình ngã xuống.
Sở Minh Yến ngẩn người, sau đó liền phát hiện có một người đang đứng bên giường. Suy nghĩ đầu tiên của nàng là đại ca đã trở lại, nhưng mà đến lúc thấy rõ bộ dáng của đối phương, trong mắt nàng không che giấu nổi sự thất vọng.
Lúc này đứng ở bên giường, là Trần Y Y chảy đầy mồ hôi trên trán.
Trần Y Y trong bóng tối nhìn thoáng qua Sở Minh Yến, thấy nàng ấy chỉ vừa mới bị giật quần áo liền thở phào một hơi. Dựa theo tình tiết gốc của tiểu thuyết, Sở Minh Yến lần này tuy bị kinh sợ nhưng không có nguy hiểm gì. Tuy nhiên, nàng ấy vẫn bị Lưu tam ca chiếm không ít tiện nghi.
Mà lần này, sự việc vì có Trần Y Y xuyên qua nên đã có sự thay đổi.
Trần Y Y nhìn Sở Minh Yến đang ngơ ngác, biết rằng tiểu cô nương này đã bị sợ đến choáng váng rồi.
Ở thời cổ đại, mười bốn mười lăm tuổi như Sở Minh Yến đã có thể lấy chồng. Nhưng mà trong mắt Trần Y Y, nàng ấy bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa thành niên mà thôi.
Nàng vốn muốn an ủi Sở Minh Yến một chút, nhưng nghĩ đến bên người còn có một cái tai hoạ ngầm, nàng ngay lập tức đưa tay kéo Lưu tam ca lôi xuống.
Sở Minh Yến nhìn Trần Y Y vội vàng đem người trói lại, lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Nàng ấy dùng chăn bao bọc lấy thân thể, rồi lau đi nước mắt còn đọng trên mặt.