Em Đã Nghe Thấy Chưa? - Chương 17

Tác giả: Tâm Thường

Sinh Con Cho Anh?
Cái ôm này tới quá đột ngột, hô hấp của Diệp Tiểu An căng thẳng đến mức quên giãy giụa. "Cái . . . . gì?"
"Tôi nói không được, nếu em lại đi gây chuyện sinh sự thì đừng trách anh không dọn dẹp cho em." Giang Thiệu một tay ôm lấy cô, một tay giữ chặt cái ót cô đè vào trong иgự¢, nhìn trước mặt cách đó không xa, ánh mắt sắc bén như đao.
"Anh khốn kiếp! Đâu phải tôi gọi anh tới! Mau buông tôi ra!" Diệp Tiểu An xù lông. Thỏ nóng nảy còn cắn người chứ đừng nói là cô. Nhưng cô lang thang ở ngoài cả ngày, vừa mệt lại đói, vừa rồi lại còn chạy trốn khiến tiêu hao thể lực, hiện tại cả thỏ cũng có thể ᴆụng cô té ngã, muốn tránh thoát sự giam cầm của Giang Thiệu thật sự khó cho cô.
Trần Dao khoanh tay lo lắng chờ đợi nhìn quanh ở cửa Gấm Duyệt, nhìn thấy Tả Trí từ xa lái xe tới. Tả Trí xuống xe đưa một phần tư liệu cho cô. "Là cái này à? Anh tìm được trên ghế sau."
"Đúng đúng, là cái này! Làm em lo quá! Thật may là không có mất, nếu không thì lớn chuyện." Trần Dao cám ơn trời đất, hí hửng ôm cổ Tả Trí thưởng anh một nụ hôn. "Cám ơn ông xã, em đi vào trước, khách hàng đang chờ."
"Chờ một lát." Tả Trí níu cô lại, xoa xoa dấu môi son cô vừa in, hôn một cái lên trán cô, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cười. "Đi đi."
Chờ bóng dáng của Trần Dao biến mất, Tả Trí mới lộ ra vẻ mặt nóng nảy, gọi điện thoại cho Giang Thiệu. "Như thế nào? Gặp Tiểu Diệp Tử chưa?"
Tất cả đều bị Giang Thiệu nhìn thấy, anh vừa nghe điện thoại vừa mạnh mẽ lôi kéo Diệp Tiểu An tay trở về trong xe. "Đã không sao, dẫn người ra rồi."
Giọng điệu Giang Thiệu hơi lạnh lùng, Tả Trí không có thời gian để ý, cầm khăn giấy nhìn vào kính chiếu hậu lau vết son do Trần Dao để lại ở trên môi. "Người ở đâu? Bây giờ tôi qua."
"Ở đối diện Cảm Duyệt, cậu xác định hiện tại cậu có thể tới gặp cô ấy?"
". . . . . ." Động tác của Tả Trí hơi chậm lại, rất nhanh phát hiện xe Giang Thiệu dừng ở đối diện, siết chặt khăn giấy ở trong tay. "Anh có ý gì?"
"Không có ý gì." Giang Thiệu chậm rãi hấp khí, đè tâm tình xuống. "Tôi đưa cô ấy về nhà trước, cứ như vậy."
Tả Trí nhìn xe Giang Thiệu đi mất, hung hăng vỗ xuống tay lái.
Con bà nó, rốt cuộc sai ở chỗ nào rồi?
. . . . . .
Dọc theo đường đi Diệp Tiểu An rất an tĩnh, cúi đầu, tóc che mặt, Giang Thiệu không nhìn thấy nét mặt của cô, hai người ai cũng không lên tiếng. Đi ngang qua tiệm thuốc, Giang Thiệu nhớ tới thuốc mua ngày hôm qua đã bị anh Ϧóþ nát rồi ném đi, chỉ đành đi mua một hộp nữa.
"Em ở trong xe chờ, tôi sẽ về ngay." Giang Thiệu dặn dò một tiếng rồi xuống xe, còn chưa đi mấy bước đã từ cửa kiếng tiệm thuốc thấy bóng Diệp Tiểu An muốn chạy trốn lần nữa.
. . . . . .
Giang Thiệu bắt cô còn không dễ dàng à, hai cái tay cô bị một tay của Giang Thiệu siết lại dễ dàng rồi đi về phía xe.
"Giở trò lưu manh! Cứu mạng! Bắt cóc ——" Diệp Tiểu An không có hơi sức bằng anh, liền hắng giọng quát lớn lên trên đường cái. Có người dũng cảm đứng ra ngăn lại đường đi của Giang Thiệu, "Đứng lại! Buông cô gái này ra!"
Giang Thiệu không nói hai lời móc thẻ cảnh sát ra, nghiêm trang. "Cảnh sát phá án, xin anh phối hợp xuống."
"! . . . . Ách, phối hợp thế nào? Ngài nói ngài nói." Khí thế của người thấy việc nghĩa hăng hái làm nhất thời bị Giang Thiệu đè xuống, nơm nớp lo sợ, chỉ sợ làm trễ nãi chuyện của chú cảnh sát.
"Mau tránh ra."
". . . . . ."
Diệp Tiểu An bị Giang Thiệu nhét về trong xe lần nữa, suy nghĩ một lát, từ sau hông móc một cái còng ra.
Rắc ——
Còng tay lạnh lẽo còng lại một cái cổ tay Diệp Tiểu An, một phần còng khác thì còng vào tay vịn cửa xe. Diệp Tiểu An kéo dây còng tay, căm tức nhìn Giang Thiệu. "Tại sao anh còng tôi, tôi cũng không phải là phạm nhân!"
Giang Thiệu không để ý tới cô, đóng kỹ cửa xe, đi vào mua một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ và một chai nước suối trở lại.
"Mau thả tôi ra!" Diệp Tiểu An rất giận phẫn, Giang Thiệu dừng xe ở một bến tàu, lấy một hộp thuốc nhỏ ra khỏi bao ny lon, nặn ra hai viên thuốc nhỏ, đút tới bên miệng cô.
Diệp Tiểu An mâu thuẫn nghiêng đầu, lạnh lùng hừ. "Anh muốn Gi*t người diệt khẩu à?"
"Gi*t người diệt khẩu không cần phải phiền toái như vậy, một cái tay đã có thể giải em, hay là em muốn sinh con cho tôi?"
"Không!"
"Vậy uống thuốc này ngay, tôi không muốn phạm lỗi lớn hơn trên người em."
"Tôi không uống! Không phải anh không có. . . . #¥% sao!" Không có cô gái nào nguyện ý uống thuốc này, Diệp Tiểu An nhìn thấy hai viên thuốc nhỏ này trong lòng liền nghẹn khó chịu. Sao cô lại xui xẻo như vậy? Cô không muốn uống, uống rồi đồng nghĩa với việc cô chấp nhận sự thật bị xâm phạm. Cô rõ ràng còn là một đứa trẻ ngây thơ.
Giang Thiệu tức giận cười, "Em muốn tôi làm xong mới chịu uống à? Nói em không có kiến thức thì em thật sự không hiểu gì sao? Nếu xui xẻo, tôi làm vậy với em cũng đủ để cho em mang thai, mặc dù tỷ lệ không lớn, nhưng đây là vì bảo vệ chính em, không nên cáu kỉnh."
"Anh! Tôi cáu kỉnh? Anh không phải là người! Giang Thiệu! Tôi thật sự muốn cắn ૮ɦếƭ anh! Ưmh ——" Diệp Tiểu An đang muốn nổi đóa, Giang Thiệu nhân cơ hội nắm cằm cô, nhét viên thuốc vào, buộc uống vào miếng nước rồi nhanh chóng nhấc cằm của cô, cưỡng bách cô nuốt xuống ừng ực.
Lại Ϧóþ miệng của cô ra một chút để xác định viên thuốc đã vào bụng, vừa muốn buông tay thì phát hiện đáy mắt cô đỏ tươi nhìn mình lom lom. "Giang Thiệu, anh sẽ gặp báo ứng! Làm chuyện xấu rồi thì cho rằng hai viên thuốc là có thể giải quyết xong nỗi lo sao!"
Giang Thiệu thở dài, "Cho em uống Tђยốς tгáภђ tђคเ là vì không để cho em bị thương nữa, không phải là vì tôi."
"Quỷ tin!"
Giang Thiệu nổ máy xe, nhìn biển rộng mênh ௱ôЛƓ bát ngát mênh ௱ôЛƓ bên cạnh, ánh mắt của anh dần dần trôi xa. "Diệp Tiểu An, tôi không phải là người đàn ông không phụ trách. Mặc kệ nói thế nào thì đây cũng là lỗi của tôi, em muốn tôi đền bù thế nào tôi đều không có ý kiến, nếu như uống thuốc rồi em cũng có thể mang thai, em nguyện ý, thì tôi sẽ cưới em."
Diệp Tiểu An khinh bỉ liếc xéo anh, "Cưới tôi? Hừ, loại đàn ông như anh thật ghê tởm, chị Cận Thanh thì sao?"
Giang Thiệu khẽ nhếch miệng, "Tôi và Cận Thanh. . . . Đã xong rồi."
". . . . . ." Nhìn dáng vẻ của anh không giống đang gạt người, trong lúc nhất thời Diệp Tiểu An không có nói cái gì nữa. Trong lòng đưa anh hai chữ: đáng đời!
Diệp Tiểu An bị trục xuất trở về, trong nhà đã được dọn dẹp không còn một mống, nhưng cô cũng không có tâm tư để ý chuyện này. Giang Thiệu kêu đồ ăn bên ngoài đặt lên bàn, trước khi đi không sợ người khác thấy phiền còn dặn dò cô đừng chạy loạn nữa.
"Có bản lãnh anh cứ còng tôi nữa đi!" Diệp Tiểu An dùng sức đóng sầm cửa ở trước mặt anh, hận không thể đập vào mặt anh.
Sau đó, cả bót cảnh sát tỉ mỉ chút đều có thể phát hiện một chuyện. Giang Thiệu và Tả Trí lúc trước có quan hệ rất tốt nhưng hiện tại lại khẩn trương khác thường. Chỉ cần là chỗ có hai người, người khác đều không dám thở mạnh, nói chuyện cẩn thận, chỉ sợ có chút không cẩn thận sẽ ᴆụng phải thuốc nổ của ai đó. Cuối cùng cả cục trưởng cũng nhìn ra, nên gọi hai người vào phòng làm việc ám chỉ đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng công việc, có mâu thuẫn gì thì mau sớm âm thầm giải quyết, đừng ảnh hưởng những người khác.
"Có vấn đề gì không thể giải quyết? Hai người các cậu không phải bạn thân sao? Lớn lên cùng nơi, quan hệ tốt đến mức cả bàn chải cũng dùng chung, chỉ chưa từng xài chung phụ nữ thôi, ha ha." Không có người ngoài, cục trưởng nói chuyện cũng hơi tùy ý, lại không ngờ tới đã đâm trái tim hai người bị thương.
Giang Thiệu và Tả Trí ngoài cười làm lành gật đầu nói phải, nhưng khi ánh mắt chạm vào nhau lại cùng nhau tránh ra. Giang Thiệu buồn bực trong lòng, người này già mà không kính, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Hôm nay là ngày Cận Thanh trở về, sau khi Giang Thiệu tan việc theo thói quen lấy điện thoại di động ra xem trong danh sạch gọi có tên Cận Thanh không, ngón tay vuốt ve màn hình hai cái cuối cùng mới buông tha. Suy nghĩ một lát sẽ gửi tin nhắn cho cô.
Cận Thanh mới vừa xuống máy bay, kéo va ly trở lại túc xá. Đồng phục còn chưa thay thì dạ dày đã sôi trào, che miệng chạy vào phòng vệ sinh nằm ở trên bồn cầu nôn. Phản ứng của cô càng lúc càng dữ, động một chút là rất buồn nôn, hôm nay nữ tiếp viên hàng không cùng đội bay còn nhạo báng cô có phải mang thai không.
Cận Thanh mở vòi nước rửa mặt, tỉnh táo lại liền thấy khá hơn. Xoay người lại liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang dựa bên khung cửa. Trong mắt người đàn ông có tức giận rõ ràng, cũng đang cố gắng đè nén.
Cận Thanh hơi nhếch nhác, kéo khăn lông lau mặt cố gắng che giấu. "Thanh Văn? Anh tới lúc nào?"
Hạ Thanh Văn không lên tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn, Cận Thanh xõa tóc dãn gân cốt, dáng vẻ mệt mỏi đi ngang qua người anh. "Mệt quá."
Hạ Thanh Văn lập tức từ phía sau ôm lấy cô, đôi môi dán vào cổ của cô. "Từ ngày mai không cần bay nữa."
"Ngày mai vốn không cần bay."
"Anh nói hủy bỏ tất cả chuyến bay của em sau này." Hạ Thanh Văn dùng sức mà thận trọng ôm cô, đôi tay che ở trên bụng cô, thanh âm trầm thấp hơi run rẩy.
"Tại sao muốn hủy bỏ? Em còn chưa ——"
"Cả Phi Dương đều là của anh, anh nói không cho em bay thì em không thể bay!" Hạ Thanh Văn hơi kích động, xoay người cô qua nâng mặt của cô lên. "Tại sao mang thai mà không nói với anh? Nhất định phải chờ bụng lớn không gạt được mới chịu nói?"
Cổ họng Cận Thanh căng thẳng, hốc mắt hơi ê ẩm. "Không phải của anh."
"Lặp lại đứa bé không phải của anh lần nữa anh liền kéo em đi đăng ký ngay!" Hạ Thanh Văn bất đắc dĩ. "Em và anh ta không ở cùng nhau bao lâu anh còn rõ ràng hơn em, đừng làm kiêu nữa, em yêu anh, nếu không đã sớm bỏ đứa bé này chứ không giữ nó lại."
Nước mắt Cận Thanh lách tách rớt xuống. Hạ Thanh Văn nói rất đúng, cô yêu anh. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở hàng không Phi Dương, Cận Thanh đã bị sự ưu tú của anh hấp dẫn. Đó là một loại ưu tú rõ ràng khác với Giang Thiệu.
Chỗ tốt của Giang Thiệu đều là vì cô mà có, anh làm sao trưởng thành đến như hiện nay Cận Thanh đều nhìn rõ, vô luận như thế nào Giang Thiệu trong lòng cô thủy chung vẫn là đứa trẻ hư lúc nhỏ, bản chất vẫn là lưu manh.
Mà Hạ Thanh Văn thì khác, ở trong mắt Cận Thanh tất cả hào quang của anh ta giống như có được từ khi ra đời, đó là sự ưu tú bẩm sinh không giống người đàn ông, là thứ người khác không vượt qua được. Càng tiếp xúc với anh càng không cách nào kháng cự tim của mình, từ đó rốt cuộc đi tới bước này.
. . . . . .
Giang Thiệu gửi tin nhắn tới, Cận Thanh liếc mắt nhìn Hạ Thanh Văn ngủ say trên giường, lặng lẽ mặc quần áo tử tế rồi rời đi.
Giang Thiệu có mấy ngày không gắp Diệp Tiểu An rồi, trước mắt anh là "Người chờ xử tội" nên cũng không dám tùy tiện đến trêu chọc cô. Nhưng mỗi ngày đi làm anh đều theo bản năng liếc mắt nhìn cánh cửa chính màu rám nắng khép chặt ở đối diện. Trước kia khi anh trở về, sẽ có một cô nhóc đáng ghét nhảy từ sau cửa ra trước. Bây giờ thì lại an tĩnh giống như không có người ở. Giang Thiệu bĩu môi, không biết mình không được tự nhiên cái gì.
Giang Thiệu và Cận Thanh hẹn ở một quán cà phê, anh tới sớm, tìm cái bàn kế cửa sổ ngồi xuống.
Đợi một lúc mới nhìn thấy chiếc Cayenne màu trắng lái tới, Cận Thanh nhẹ nhàng đi xuống. Từ góc độ này nhìn sang, Cận Thanh thật vẫn luôn là cô gái xinh đẹp nhất hấp dẫn nhất trong đám người, đi tới chỗ nào đều là phong cảnh đẹp.
Cận Thanh đi vào nhìn chung quanh một vòng, rất dễ dàng tìm được Giang Thiệu. "Thật ngại, tới trễ chút."
"Không sao, anh cũng chỉ vừa tới." Giang Thiệu đã nói những lời này nhiều năm rồi, từ nhỏ cô đã luôn là người khiến người ta chờ khi hẹn hò. Trước kia Giang Thiệu không có kiên nhẫn, là do được cô rèn luyện mà chờ mấy tiếng đồng hồ thậm chí cả đêm cũng không có một câu oán hận.
Oán hận cũng vô dụng như cái rắm. Anh đợi cô nhiều năm vậy, lại chỉ chờ được kết quả này.
Cận Thanh hơi cười, "Anh là một người đúng giờ, em biết rõ."
Tròng mắt Giang Thiệu nhìn ly cà phê. Uh, cô hiểu anh cho nên mỗi lần đều cố ý tới trễ. Nhưng cô không biết anh chỉ nguyện ý đúng giờ vì cô. Những chuyện này cũng đã không còn ý nghĩa.
Giang Thiệu lấy một cái túi hồ sơ ra cho cô. "Đây là giấy tờ em để ở chỗ anh, em có thể kiểm lại, y phục và những đồ khác của em anh cũng đã thu dọn xong cho em, đang ở trong xe, lát sẽ đưa cho em, đồ của anh ở nhà em thì phiền em ném đi."
Cận Thanh nhận lấy túi trực tiếp bỏ qua, "Không cần xem, em tin anh." Giang Thiệu trước giờ luôn nghiêm túc cẩn thận về chuyện của cô.
Cô đẩy chìa khóa xeCayenne tới trong tay anh, "Chúng ta xem như thanh toán xong rồi sao?"
Giang Thiệu giật nhẹ khóe miệng, "Nếu như không tính tình cảm ở trong, vậy thì đúng, chúc mừng em đã được như nguyện."
Cận Thanh hơi hơi nhíu mày, chung ᴆụng hai mươi bốn năm, Cận Thanh không thể nào không có một chút tình cảm với anh, nhưng đó không phải là yêu. Không chỉ không phải yêu, còn cách yêu cực xa.
Hai người có mục đích rất rõ ràng, lấy đồ của mình về rồi thì không còn lý do ngồi chung nữa. Giang Thiệu nhìn Cận Thanh kéo va ly đứng ở ven đường chờ taxi, gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho cô. "Có phải em chưa bao giờ yêu anh không?"
"Bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa sao?"
Giang Thiệu tự giễu cười. "Em là người phụ nữ lòng dạ ác độc nhất mà anh từng gặp."
"Giang Thiệu, anh là người đàn ông tốt với em nhất trong cuộc đời này."
Cận Thanh nói vô cùng thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến Giang Thiệu hoàn toàn tuyệt vọng. Anh không nói một lời cúp điện thoại, cắt đứt liên hệ quấn quýt giữa họ.
Sau khi Giang Thiệu trở về liền gửi chìa khóa xe Cayenne cho cô. Người đã không còn thì giữ xe có ích gì? Huống chi xe này vốn tặng cho cô. Đồ trong nhà lập tức thiếu một nửa, tim của anh cũng thiếu một nửa.
Giang Thiệu từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc đã lâu không ᴆụng tới, lấy ra một điếu đốt lên.
Khói hút vào phổi liền thấy con mẹ nó đã quá lâu!
Trò chơi tình yêu này, Giang Thiệu thề không bao giờ dính nữa.
Chủ nhật Giang Thiệu không hề ra, tắt điện thoại di động bứt hết dây điện thoại rồi nằm trên giường ngủ đến trời đất u ám, cho đến khi Tả Trí ở bên ngoài đập cửa.
"Giang Thiệu con mẹ nó anh ૮ɦếƭ trong đó rồi à! Cút ra ngoài nhanh lên! Cha anh đã xảy ra chuyện!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc