My love
Nhẹ nhàng đặt nó lên giường, hắn cúi người xuống rồi khẽ hôn nó. Cựa mình khẽ mở mắt, một lúc sau nó mới nhận thức được.
_Em đang ở đâu đây?_Nó hỏi hắn mà vẫn còn buồn ngủ.
Chẳng để ý đến lời nói của nó, hắn cứ thế cởi đồ nó ra. ( >”< bậy bạ wa”, sU hem thích cái này nhưng mà khúc này nó zậy, ai hem thích thì pỏ wa nhaz! sU tua nhanh qua khúc này đây >”< ) Chẳng có câu trả lời nó mệt mỏi nhắm mắt lại. Một lúc sau thì nó giật bắn người khi hắn áp sát người vào người nó.
_Này, anh…_Nó ngạc nhiên chưa nói được gì thì Kì đã cúi xuống và hôn nó.
_Im nào…_Kì nói nhỏ vào tai nó làm người nó nóng rực lên… im lặng, cứ thế để hắn làm gì thì làm…
Sáng~~~~~~~~~~~~~~
Cựa mình, nó đưa tay che miệng ngáp 1 cái rõ dài. Rồi vươn vai hình chữ V. Đưa tay dụi mắt nó mệt mỏi ngồi dậy mà không để ý rằng có người đang nhìn mình. Chột dạ nó quay sang phía bên cạnh.
_AAAAAAA!!! S-sao sao anh lại ở đ-ây??_Nó nói lắp khi thấy Kì đang lấy tay bịt lỗ tai lại ngồi nhìn nó nãy giờ.
_Làm gì hét to dữ? mà tại sao tôi không được ở đây?_Kì hỏi cách ngây ngô rồi nhìn nó.
_Đây- đây là nhà tôi mà!!! Ai cho anh vào đây!!!_Nó bức xúc hét lên.
_Đây là nhà cô? Xem lại đi!_Kì nói, giọng vẫn thản nhiên như đã biết trước sự việc sẽ như thế này rồi.
Nó đưa mắt nhìn dao dác khắp phòng. Mọi thứ đều lạ lẫm. Phòng của nó có tông màu xanh lá nhạt, có rèm cửa sỗ trắng, nền nhà màu vàng lạt, và đặc biệt hơn là có rất nhiều gấu bông! Còn căn phòng này… có tông màu xám, rèm cửa màu đỏ viền đen, nền nhà là một màu gỗ nâu thẫm trông thật u ám >”<. Nuốt nước bọt, nó quay sang nhìn Kì và cười gượng.
_Ưm… đây ko phải phòng của tôi. Sorry!
_Biết rồi àk?_Kì hỏi như đang nghi hoài làm nó tức muốn trào máu.
Thấy Kì cứ nhìn mình chằm chằm, nó lại thấy chột dạ. Nhìn hắn trên người chỉ mặc 1 chiếc áo choàng tắm, để lộ cã vùng иgự¢ vạm vỡ ( sao иgự¢ boy xẹp lép mừh cứ thích khoe thế nhãy >?< ) và đặc biệt hơn cả là hắn đang “nằm cùng giường” với nó. Lạnh sống lưng, nó quay xuống nhìn lên người mình thì… không có 1 mãnh vải che thân ^^!~
_Áh!!!_Nó lại hét lên làm hắn phải lấy tay bịt lỗ tai lại lần nữa, rồi nó kéo lấy tấm chăn trùm người lại._Anh…anh đã thấy gì?_Nó nói giọng run sợ.
¬_Toàn bộ!_ Kì nhìn lên trần nhà rồi nói.
_Anh!!! Anh đã làm gì tôi?_ nó nói mà mặt tái mét.
_Làm gì sao? Cô tự nghĩ đi!_Kì nhìn nó rồi nghiêng đầu nói.
_Anh dám!!!_Nó nói, vẻ mặt tức giận.
Kì chẳng bảo gì mà ném cho nó chiếc áo sơ mi trắng của mình.
_Mặc vào đi!_Nói xong Kì bước ra ngoài để nó một mình ở đó.
_Tên ૮ɦếƭ tiệt!!! Đứng lại đây!!!_Nó hét với theo nhưng Kì đã ra ngoài và đã đóng cửa lại. Nó cầm một cái gối rồi ném mạnh về hướng đó!!!
Một lúc sau đã ngươi giận nó thôi không chưởi hắn nữa. Với lấy cái áo hắn đưa rồi vào phòng tắm. Lúc đó Kì đang đứng tựa lưng vào cánh cửa, gương mặt đỏ au.
_Hừm, tôi nghe thấy hết đấy!!!_ ( Help me ^^~ )
Khi đã thay đồ xong nó mở cữa bước ra khỏi căn phòng đó thì thấy hắn đáng ngồi trên ghế sofa. Tay thì cầm cái điều khiển từ xa, mắt thì nhìn chăm chăm vào màn hình tivi. “hắn đang coi phim ѕєχ”
_Anh không còn cái khác để coi sao!!!_Nó hằm hằm bước tới rồi giật cái điều khiển trên tay hắn, tắt tivi đi.
_Này!! Cô làm gì thế, trả đây!_Kì quát lên làm nó giật mình nhưng cũng lấy lại bình tĩnh.
_Anh đang xem phim đồi trụy đấy, biết không hã?_Nó quát lại Kì làm hắn ngạc nhiên tròn to mắt nhìn nó.
_“Có phải là Triệu Á Quy đây không trời?”_Kì nuốt nước bọt nhìn nó.
_Sao hã ? Anh rãnh rỗi như vậy thì nên kiếm việc gì đó mà làm đi!!! Đừng có xem ba cái phim vớ vẫn này nữa!_Nó nói rồi đặt cái điều khiển xuống mặt bàn rồi bước ra ngoài.
_Này! Cô đi đâu?_Kì gọi với theo.
_Về nhà tôi!_Nó nói mà chẳng thèm ngước mặt lại.
_Thế sao? Nhưng tôi nói cho cô biết nhé, đây mà khu chung cư dành chon am đấy, sẽ thế nào nếu ở chỗ này suất hiện một cô bé xinh đẹp và ăn mặc thế kia nhĩ?_Kì nói rồi nhếch mép cười thích thú.
_Anh!!!_Nó đứng lại và quay mặt lại nhìn Kì.
Triệu gia~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Từ ngày hôm qua đến giờ mà vẫn không liên lạc được với Á Quy sao?_Minh ngồi trên sofa, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
_Chịu thôi, cô ấy đi mà không mang theo điện thoại, tiền, giấy tờ tùy thân,.. gì cả_Phong nói mà gương mặt cứ cau lại.
_Hix, là lỗi của tôi._Phi Phi cố mím chặt môi để không khóc bật ra tiếng.
_Thôi nào, đó không phải là lỗi của ai hết_Minh kéo người nhỏ sát lại mình rồi xoa xoa vai nhỏ an ủi.
_Hix… nếu lúc đó, em không hờn giận vô cớ thì đã không có chuyện như bây giờ …_Phi Phi vẫn khóc.
_Demon King!!!_Một cô gái đi từ ngoài vào, gương mặt không có cảm xúc.
_Có tin tức gì rồi sao?_Phong, Minh và Phi Phi ngước mặt lên hỏi cô gái đó.
_Ừm, có người nói tối hôm qua thấy Á Quy ăn kem ở tiệm kem ốc quế_Cô gái đó nói.
_Vậy bây giờ Á Quy ở đâu?_Phong hỏi gấp.
_Tôi cũng không rõ… nhưng hình như cô ấy ra khỏi quán cùng một cậu con trai khác._Cô gái đó nói, gượng mặt vẫn chẳng có tí biểu hiện nào.
_Người con trai đó có thể là ai?_Minh nói, nhăn mặt.
Bỗng mọi thứ rơi vào sự im lặng, dường như ai cũng mãi suy nghĩ xem ai là người đáng nghi nhất. Bỗng Phi Phi nói.
_2 năm khi cậu hôn mê, Á Quy đã học võ Judo. Vậy thì nếu là bắt cóc thì cô ấy đã có thể phản kháng lại._Phi nói, nước mắt còn đọng lại ở khóe mi.
_Ưm… vậy thì là ai cơ chứ?_Phong nhăn mặt, mím chặt môi rồi suy nghĩ.
_Night queen ( chị này tuy suất hiện muộn nhưng cũng là 1 nhân vật không kém phần wan trọng đó ^^ hyhy )! Phong, chúng ta chia nhau ra tìm!_Minh bỗng đứng phắt dậy rồi phân công, xong bước đi.
_Còn em thì sao?_Phi gọi rồi nhìn theo Minh.
Minh thở hắt ra rồi xoa đầu Phi và nói_Em ở nhà, chờ điện thoại của Á Quy! Nhé!
_Ừm…_Phi miễn cưỡng gật đầu.
_Đi thôi!_Minh nói rồi cả 3 leo lên xe mô tô phóng vụt đi.
Chiếc hộp Pandora
Gió, vẫn cứ thổi nhẹ. Không gian yên ắng cách lạ thường. Dường như chỉ cần một tiếng động nhẹ trong canh phòng cũng khiến con người ta sực mình thức giấc. Canh phòng tràn ngập mùi hương hoa nhài nhè nhẹ.
Nó ngồi bên cửa sỗ, tựa cằm lên mu bàn tay. Đôi mắt vẫn đắm hoài nhìn ra không gian yên ắng phía bên ngoài cửa sổ. Nắng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nó. Thoáng chút buồn…
_Cô sao thế?_ Kì bước chậm đến cạnh nó, bước chân nhẹ không hề phát ra tiếng động. Trên người chỉ quấn một tấm khăn ngang eo che phía dưới để lộ vùng иgự¢ săn chắc. Tay
vẫn đang cầm chiếc khăn tắm trắng lau khô mớ tóc rối bù.
Giật mình vì có người đứng phía sau mình, nó quay đầu lại nhìn Kì. Xong lại quay lại không gian yên ắng lúc nãy.
_Tôi không sao_Nó nói, cố tỏ ra vẻ bình thường. Nhưng quả thực là nó không biết nói dối .
Dường như đoán được điều nó đang nghĩ. Kì cau mày, nhìn theo hướng ngoài cửa sổ là một bông hoa hồng mới chớm nở. Bông hoa đó khoe sắc ở một vùng trời màu xanh biếc làm nó trở nên nổi bật hơn. Nhưng trong bông hoa đó, có chút buồn, cô đơn, nhớ nhung và khao khát có được một người bạn, một bông hoa hồng khác…
Ngập ngừng đôi chút, suy nghĩ xem có nên nói cho nó biết? nhưng nếu như thế thì sẽ làm nó càng bị tổn thương hơn mà thôi. Đắn đo một lúc lâu, Kì choàng chiếc khăn tắm qua vai rồi ngồi vắt chân trên chiếc ghế đối diện nó, đưa ly cà phê lên miệng và nhấm nháp.
_Từ hôm qua đến giờ cô chưa lien lạc về nhà đấy_Nói bằng giọng bình thản, Kì ngồi ung dung đan xen tay vào nhau rồi cũng nhìn ra ngoài cửa sỗ.
Như vừa nghe tin sét đánh, nó giật mình. Đúng là từ tối hôm qua đến giờ nó vẫn chưa liên lạc về nhà. Chắc là mọi người sẽ lo lắng cho nó nhiều lắm.
Đoán trước được việc này, Kì nhếch mép cười rồi đứng dậy bước lại phía tủ quần áo. Lấy ra một chiếc váy trắng dài ngang đầu gối được cách điệu đơn giản, đưa cho nó.
_Cô thay đồ đi, đôi sẽ gọi cho Minh đến rước cô về_Kì nói, vẻ mặt có chút luyến tiếc nhưng không làm thế thì không được.
Nó nhìn Kì, rồi liếc mắt nhìn chiếc váy mà hắn cầm. Chẳng lẽ hắn sống cùng cô gái nào đó nên có đồ sẵn ở đây? Nhíu mày nhìn Kì một hồi, xong nó thở hắt ra rồi cầm lấy chiếc váy đó vào phòng thay.
Một lúc sau bước ra trong bộ váy trắng tinh, nhìn nó rất giống lúc trước. Hồn nhiên, vui vẻ cứ như một đưa con nít. Nhưng… bây giờ đã khác rồi.
_Ừm… cô ngồi đó đợi đi. Một lát nữa Minh sẽ đến_Kì có chút bối rối khi thấy nó như vậy, tắt điện thoại rồi quay sang hướng khác để che dấu đi gương mặt ửng đỏ như con nít của mình.
_Lục Vương Kì… thực ra anh là ai?_Bỗng nó hỏi khiến hắn giật mình.
_Chẳng phải tôi đã nói rồi sao!_Cố tỏ ra không biết, kì quay lại nhìn nó và nở một nụ cười giả tạo.
_Nói dối, thực ra anh là Lục Vương Kì hay là Lục Gia Bảo?_Gương mặt nó nghiêm túc, không chút đùa bợt. Nhìn thẳng vào mặt Kì làm cậu có chút chọt dạ khi nó nhìn mình như vậy.
_Kíng koong_Chuông cửa, có người đến. Chắc là Minh, hắn thầm cảm ơn vì Minh đến kịp lúc để giải vây cho hắn.
_Thật ra anh là ai?_Nó kéo áo hắn lại rồi hỏi, đôi mắt dường như long lên và bắt đầu ngắn nước. Nó muốn biết sự thật, muốn biết… người con trai này, có phải là người nó từng yêu thương lúc trước hay không…
_Ưm…_Nhìn nó, dường như hắn chẳng nói được lời nào cổ họng dương như nghẹn lại… bây giờ, hắn chỉ muốn ôm chặt nó vào lòng… nhưng… nếu làm như thế thì chỉ làm cho nó bị tổn thương hơn mà thôi._Triệu tiểu thư àh, cô nên về nhà đi. Mọi người đang lo lắng cho cô lắm đấy_Không quay mặt lại, Kì nói giọng lạnh lung khiến tim nó dường như thắt lại. Với tay mở cửa, Minh, Phong và Phi Phi đang đứng trước cửa chờ đợi.
_Nói dối… tôi ghét anh!!! Hức… hức…_Nước mắt nó lăn dài, nhìn người con trai này, gương mặt chẳng một cảm xúc… vẫn là gương mặt đó, nhưng sao bây giờ nó xa vời quá…
Nhìn nó như vậy, ai cũng buồn… biết là nó chỉ cố tỏ ra mạnh mẻ, biết là nó cố gắng quên đi cái quá khư đau buồn đó… nhưng… thực sự nó rất yếu đuối, thực sự nó chẳng thể nào quên được…
Minh bước đến cạnh, nắm lấy 2 vai nó để nó tựa đầu vào người mình. Vỗ về nó giống như một đứa con nít xa mẹ. Phi Phi cũng đã khóc, gương mặt Phong lộ rõ vẻ đau xót, Night queen cô gái kì lạ gương mặt không có chút cảm xúc bây giờ dường như cũng thấy vẻ buồn, đau xót.
_Mình về thôi…_Bước ra khỏi căn phòng đó, không một cái ngoái đầu nhìn lại. Mọi người đều đi khỏi…
Khóa cửa lại, ngồi thụp xuống… tim hắn cũng đau… đau gấp nhiều lần nó, nhưng… hắn không làm khác được… phải từ bỏ mọi thứ, từ bỏ cả nó… vứt pỏ đi con người thật của mình… những người bạn… tình yêu… tất cả… như thế có phải là cách tốt nhất? đúng… đó là cách tốt nhất… thà để một mình mình gắn chịu lấy tất cả mọi đau khổ… hắn không muốn kéo tất cả mọi người vào cái vòng xoay này- cái vòng xoay định mệnh chỉ toàn đau khổ… nhất là nó…
Chiếc hộp Pandora đó sẽ không bao giờ mở… sẽ không một ai biết đến bí mật bên trong chiếc hộp này… hắn… sẽ chon vùi tất cả… vì nó….
Smile
6 : 35 AM
Triệu Gia~~~~~~~~
Không khí hôm nay thật nặng nề, chẳng ai nói câu nào. Minh và Phong ngồi đọc báo và xem tivi, queen cùng Phi thì làm bữa sáng.
Minh ngồi đó, mắt dán vào tờ báo trên tay, gương mặt đôi lúc lại nhăn lại rồi giản ra. Vẻ mặt suy tư… Phong thì dán mắt vào tivi nhưng hồn thì đang lo cho nó. Tựa cằm vào mu bàn tay mà xem phim.
_Ăn sáng thôi
Jessica mang bánh sandwich cùng sữa tươi ram đặt lên bàn. Minh dẹp tờ báo sang một bên, Phong cũng ngồi quay lại bàn ăn.
_Mọi người ăn trước đi, tôi lên gọi Á Quy.
Phi nói, tháo chiếc tạp dề ra treo lên móc rồi bước lên bậc thang, đôi mắt ngó dáo dác bên trên xem nó có xuống hay không.
Nghe tiếng bước chân, nó hít một hơi dài. Ngắm mình trong gương 1 lần cuối, lấy tay vuốt lại vài lọn tóc mai, mĩm cười rồi với lấy chiếc cặp trên giường. Nó mở cửa bước ra.
_Chào buổi sáng!
Nó cười tươi nhìn Phi, hơi ngỡ ngàng trước hành động của nó Phi cũng mĩm cười đáp lại. Nhìn tinh thần nó phấn trấn như vậy Phi cũng an tâm được phần nào.
_Chào, mọi người đang chờ Quy đó! Xuống ăn sáng đi.
_Ừm
Tâm trạng của nó hôm nay rất tốt ^^. Nó suy nghĩ thoáng hơn rồi, việc gì phải lo sợ? việc gì phải buồn? cho dù nó có buồn thì mọi chuyện có thay đổi được đâu? Cười cũng phải sống mà khóc cũng phải sống, chi bằng nó cứ mĩm cười đón nhận tất cả.
_Mọi người, chào buổi sáng!
Bước xuống bậc thang, nó cười tươi. Giống như Phi mọi người ai cũng ngơ ngác nhìn nó. Minh đang cầm chiếc sandwich thì mém rớt, queen đang nhai thì ngừng lại và đưa mắt ếch nhìn nó. Tội nhất là Phong, đang uống sữa thì mém sặc ^^.
_Mọi người sao thế? Ăn sáng đi chứ?
Nó nghiêng đầu hỏi, trông nó cứ như con nít ấy. Phi Phi thì cố nén cười trước hành động của 3 con khỉ kia. Dù dì thì họ cũng phản ứng thái quá rồi
_Không không, ăn sáng! Ăn sáng nhanh đi rồi còn đi học!
Minh cầm chiếc bánh sandwich lên ăn nhanh rồi thúc Phong và queen ăn nhanh. Hiểu ý Phong cũng ăn tới tấp.
Nó mĩm cười, nụ cười tươi vui nhưng có chút u buồn. Mọi người chắc hẳn đã lo lắng cho nó nhiều, nó cứ như con ngốc chỉ biết làm mọi người lo lắng, phải tập sống tự lập thôi…
Kéo ghế ngồi xuống, nó bắt đầu nhâm nhi bữa sáng của mình. Phi cũng ngồi xuống và ăn. Bữa sáng đó mọi người nói chuyện rất vui vẻ, không khí dường như thay đổi hẳn. Riêng có queen thì chỉ cười khẽ, lâu lâu Phong lại lén nhìn nàng.
Đại học Unateru ~~~~~~~~
Cổng trường ồn ào bây giờ chưa vào lớp, sinh viên vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Mọi người phải chen nhau mới qua được cánh cổng.
Hôm nay nó lại nổi hứng, vì còn sớm nên nó bắt mọi người đến trường bằng xe “hai cẳng” =)) .
_Ai da, chắc tôi ૮ɦếƭ mất…
Phong than thở, vừa đi vừa lấy tay quạt gió và lau mồ hôi bê bết trên mặt. Mà công nhân nó “khỏe” thật, đi vậy mà nó cứ cười tươi roi rói với nhỏ Phi Phi.
_Puồn thế?
Minh đi phía sau, vỗ vai thằng bạn mà mặt cũng lấm tấm mồ hôi. Còn đâu là hình tượng hehe.
Jessica chẳng nói gì, gương mặt vẫn lạnh băng như thế. Thật là giống Phi Phi lúc trước. Dường như chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh mình như thế nào. Cô ấy chỉ nhìn đăm đăm nó, đôi lúc khẽ cau mày… thoáng chút buồn.
Phong thỉnh thoảng lại liếc nhìn queen, cô gái này thật kì lạ. Dù đã quen nhau từ lâu nhưng sao cậu cũng vẫn không thế biết được cô nhóc đang nghĩ gì và muốn cái gì nữa. Tự dưng alo 1 cuộc nói về nước là về…
2 tháng trước~~~~~~~~~~~
Tại một ngày trời không nắng – tức là mưa, sấm chớp đùng đùng. Phong đang đi dạo trên đường ( thằng này hâm >”< ) một chiếc xe môtô chạy vụt qua người xém tông xầm vào cậu. Chiếc xe kia thắng gấp lại, một người nam – xã hội đen nhaz! Bước xuống chiếc xe môtô không gỡ chiếc mũ bảo hiểm che kín gương mặt lạnh lùng.
_Lưu Hoàng Phong?
Giọng nói trầm, sâu lắng nhưng tạo ra một cái gì đó khiến người khác rùng mình. Tuy không thấy mặt nhưng Phong cũng biết tên này không phải loại vừa.
_Phải, muốn gì?
Phong nói, gương mặt cũng không chút cảm xúc, thật là ra dáng một đại ca ( ngưỡng mộ wua” ik àh ^^) . Nước mưa cứ tạt qua, lại càng mang thêm cái vẻ lạnh lùng.
_Có người nhờ tôi mang cái này cho cậu.
Chìa ra một phong bì thư, Phong cầm lấy nhưng đôi mắt vẫn dè chừng xem tên này có động thủ không. Đưa xong hắn leo lên môtô rồi chạy ✓út đi, không một lời từ biệt.
Trời cũng đã ngớt mưa, chỉ còn lác đác vài hột. Không khí xe lạnh, Phong vẫn bước đi trên vĩa hè trong cái lạnh đó. Cầm phong bì thư mà lòng cậu băng khoăng không biết có nên mở nó ra không thì một cú điện thoại đến.
_Alo?
_Nhận được chưa?
Bắt máy đầu giây bên kia là một giọng nữ, nhưng lạnh băng. Câu nói ngắn gọn nhất có thể (tiết kiệm lời quá, nói thêm 1 vài chữ thì ૮ɦếƭ sao?)
_Chuyện gì?
_Tôi sẽ về nước.
_Tút tút……..
Nói có thế, cô gái kì lạ đó cúp máy. Phong ngơ ngác tròn mắt nhìn vào màn hình điện thoại và thầm nghĩ “nhỏ nào điên vậy?”
Cầm phong bì thư trên tay, xem mắt bì. Rồi nhún vai cách thờ ơ và bước đi. Trời lúc này đã ngớt mưa. Cái không khí ảm đạm, nước đọng lại trên mặt đường, long lên dưới ánh đền đường thấp thoáng và màn đêm u buất…
Sáng hôm sau~~~~~~
9 : 35 AM
_ “RẦM!!!”
Cánh cửa bị đạp mạnh, xém chút rơi ra khỏi bản lề. Dụi dụi mắt, một lúc sau Phong mới tĩnh táo và xem xem sự việc gì đang xảy ra. Một cô gái gương mặt đùng đùng sát khí nhưng vẫn rất xinh đẹp đang đứng trước mặt cậu. ( hén ngủ ở sofa =.= )
_Ưm… cô cần gì?
Ngồi dậy, mắt còn mờ nên không nhận ra gương mặt kia.
_ “bốp…”
Ăn nguyên một cú đá vào bụng, ôm bụng nằm lăn lội. Liếc mắt nhìn cô gái đó, lồm chồm bò dậy.
_Cô muốn gì!!!
_Muốn gì hã? Tên khốn!!! Nhìn cho rõ này, người trước mặt cậu là ai??
Kéo cổ áo hắn áp sát vào mặt mình, Jessica muốn tức điên máu với cái tên khỉ đột này. Đã gọi điện báo trước mà vẫn để cô đứng ở sân bay chờ cứ như 1 con khùng =.=.
_Ơ… Jessica…
Đến lúc nhận ra được cô gái này thì đã bị cô ta ђàภђ ђạ cho sống giở ૮ɦếƭ giở rồi…
Hiện tại~~~~~~~
Mọi người đều vào lớp, nó thì muốn đến thư viện mượn cuốn sách gì gì đó… nên đi một mình. Dù Phi Phi đã nói sẽ đi cùng nhưng nó bảo không cần thiết nên nhỏ ở lại lớp cùng mọi người.
Bước trên dãy hành lang dài… vắng hoe không một bóng người. Bỗng nó khựng lại… trước mặt nó là …