Khỉ thật. Tất cả những chuyện đó là thế quái nào vậy?
Có tiếng gõ cửa. "Xin chào?" Tôi gọi với ra, giọng nghẹt lại.
"Chào chị!" Clare nói, bước vào với một đống thư và tài liệu. "Xin lỗi vì làm phiền chị, Lexi, nhưng khi chị đang ở đây, liệu chị có thể xem qua cái này? Chị cần trả lời Tony Duke ở Biltons và ủy quyền thanh toán cho Sixpack và ký những giấy khước từ này, và một người tên là Jeremy Northpool đã gọi điện vài lần, nói rằng ông ấy hy vọng chị có thể tiếp tục thảo luận..."
Cô đưa cho tôi một cái 乃út. Cô chờ tôi hành động.
"Tôi không thể ủy quyền gì hết," tôi nói một cách hoảng hốt. "Tôi không thể ký bất cứ thứ gì. Tôi chưa từng nghe đến Tony Dukes. Tôi không nhớ bất cứ thứ gì trong những chuyện này!"
"Ồ." Chồng giấy của Clare hơi hạ thấp xuống khi cô quan sát tôi, mắt mở to. "Ừm... vậy ai sẽ tiếp tục điều hành bộ phận? Byron?"
"Không! Ý tôi là... tôi. Đó là việc của tôi. Tôi sẽ làm. Tôi chỉ cần một chút thời gian... Nghe này, hãy để tất cả chỗ đó lại cho tôi." Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi sẽ đọc qua. Có lẽ tôi sẽ nhớ lại được."
"Được ạ," Clare nói, rõ ràng đã bớt căng thẳng. Cô đặt cả chồng giấy lên bàn. "Em sẽ mang cà phê cho chị."
Đầu quay cuồng, tôi ngồi xuống bên bàn và cầm bức thư trên cùng lên. Nó nói về một phàn nàn nào đó đang diễn ra. "Như bà đã nhận thấy... chờ đợi trả lời lập tức..."
Tôi chuyển sang tài liệu tiếp theo. Đó là dự toán ngân sách hàng tháng cho các bộ phận trong công ty. Có sáu biểu đồ và một mẩu giấy nhắn đã có ai đó viết lên đó: \'Cho tôi ý kiến được không, Lexi?"
"Cà phê của chị đây." Clare gõ nhẹ lên cửa.
"À, được rồi," tôi nói, dùng giọng nói kiểu sếp. "Cảm ơn, Clare." Khi cô đặt tách xuống, tôi gật đầu về phía những cái biểu đồ. "Rất thú vị, tôi sẽ... trả lời họ sau."
Ngay sau khi cô rời khỏi phòng, tôi gục đầu xuống bàn một cách tuyệt vọng. Tôi sẽ làm gì đây? Việc này thực sự khó khăn. Ý tôi là, nó thực sự rất khó.
Thế quái nào mà tôi làm được bây giờ? Làm thế nào để tôi biết phải nói điều gì và ra quyết định thế nào? Lại có một tiếng gõ khác ở cửa và tôi vội vàng ngồi thẳng người lên, chộp ngẫu nhiên một tờ giấy.
"Mọi chuyện ổn cả chứ, Lexi?" Đó là Byron, tay cầm một chai nước và một tập giấy. Anh ta dựa vào khung cửa, cái cổ tay gầy gò nhô ra từ chiếc sơ mi trắng. Ở một bên ta là một chiếc đồng hồ công nghệ cao ngoại cỡ, mà tôi chắc nó rất đắt tiền, nhưng trông thật kỳ cục.
"Ổn cả! Tuyệt lắm! Tôi tưởng anh đang họp ngân sách."
"Chúng tôi nghỉ ăn trưa."
Anh ta có cái cách nói lè nhè, châm biếm, như thể người ta là một người hoàn toàn ngốc nghếch. Nói thực, tôi chưa từng hòa hợp với Byron. Bây giưof thì anh ta lướt chồng giấy tờ trên bàn tôi. "Đã trở lại với công việc, tôi thấy rồi."
"Không hẳn." Tôi mỉm cười, nhưng anh ta không cười lại.
"Cô đã quyết định làm gì với Tony Dukes chưa? Vì hôm qua bên kế toán vừa hỏi tôi."
"Ừm ..." tôi lưỡng lự. "Thực ra, tôi không hẳn... Tôi không... " Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy mặt mình đang đỏ dần lên. "Vấn đề là, tôi đã bị chứng mất trí nhớ từ sau khi tôi gặp tai nạn, và..." tôi nói nhỏ dần, vặn sái cả ngón tay.
Byron đột nhiên hiểu ra. "Chúa ơi," anh ta nói sau khi nhìn tôi một lúc. "Cô không biết Tony Dukes là ai, phải không?"
Tony Dukes. Tony Dukes. Tôi điên cuồng vắt óc suy nghĩ, nhưng không có gì.
"Tôi... ừm... à... không. Nhưng nếu anh có thể nhắc tôi..."
Byron lờ tôi đi. Anh ta vào sâu trong phòng, đập đập chai nước vào lòng bàn tay, trán anh ta cau lại suy nghĩ.
“Để tôi làm rõ nhé,” anh ta nói từ tốn. “Cô hoàn toàn không nhớ gì hết?”
Toàn bộ giác quan của tôi nhói lên. Anh ta như một con mèo vờn chuột, tính toán chính xác con mồi của mình yếu ớt thế nào...
Anh ta muốn vị trí của tôi.
Ngay khi nhận ra điều đó, tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã không nghĩ ra điều đó sớm hơn. Tất nhiên là thế. Tôi đã nhảy vượt lên anh ta. Chắc chắn dưới cái vẻ dẽ chịu, lịch sự đó, anh ta căm thù tôi.
“Không phải là tôi không nhớ gì hết!” Tôi nhanh chóng kêu lên, như thể chính cái ý tưởng đó thật là kì cục. “Chỉ là ... ba năm qua hơi trống rỗng một chút thôi.”
“Ba năm qua?” Byron ngửa đầu ra đằng sau và cười đầy hoài nghi. “Tôi xin lỗi, Lexi, nhưng cô cũng biết rõ như tôi rằng trong ngành này, ba năm là cả một cuộc đời!”
“Ừm, tôi sẽ nhanh chóng làm quen lại hết,” tôi nói, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. “Và bác sĩ nói tôi có thể nhớ lại mọi điều vào bất cứ lúc nào.”
“Hoặc cũng có thể là không.” Anh ta tỏ vẻ cảm thông, đầy lo âu. “Chắc đó là điều khiến cô vô cùng lo lắng Lexi. Rằng đầu cô sẽ trống rỗng mãi mãi.”
Tôi đáp lại cái nhìn của anh ta với vẻ sắt đá hết sức có thể. Thử hay lắm. Nhưng anh sẽ không làm tôi dễ dàng hoảng sợ vậy đâu.
“Tôi chắc mình sẽ sớm trở lại nình thường,” tôi nói mạnh mẽ. “Trở lại làm việc, điều hành cả bộ phận... Tôi đã có cuộc chuyện trò tuyệt vời với Simon Johnson,” tôi chen thêm câu đó vào.
“Ừ há.” Anh ta đập chai nước đầy vẻ suy nghĩ. “Vậy... cô muốn làm gì về chuyện của Tony Dukes?”
Mẹ kiếp. Anh ta láu cá hơn tôi. Tôi chẳng thể nói gì về Tony Dukes, và anh ta biết rõ điều đó. Tôi sắp xếp lại giấy tờ trên bàn, trì hoãn thời gian.
“Có lẽ... anh có thể quyết định về vấn đề đó? Cuối cùng tôi nói.
“Tôi rất sẵn lòng.” Anh ta cười với tôi đầy vẻ kẻ cả. “Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện. Cô chỉ cầm chăm sóc mình, Lexi. Cố gắng khỏe lên, cứ nghỉ bao lâu tùy cô. Đừng lo lắng về chuyện gì hết!”
“Ừm... cảm ơn anh.” Tôi gượng nói giọng nhẹ nhàng. “Tôi rất cảm kích, Byron.”
“E hèm,” Dana xuất hiện ở cửa. “Hai người đang chuyện trò vui vẻ chứ? Nắm lại mọi thông tin hả, Lexi?”
“Chắc chắn rồi.” Tôi cười, răng nghiến lại. “Byron giúp tôi rất nhiều.”
“Bất cứ điều gì tôi có thể làm để giúp cô...” Anh ta dang rộng tay với một cử chỉ tự trào. “Tôi ở ngay đây. Trí nhớ còn nguyên vẹn.”
“Tuyệt lắm!” Dana liếc nhìn đồng hồ. “Lexi, bây giờ tôi phải chạy đi ăn trưa, nhưng tôi có thể tiễn cô về nếu chúng ta đi ngay bây giờ...”
“Đừng lo, Dana,” tôi vội vã nói. “Tôi sẽ ở lại đây một chút và đọc qua một số giấy tờ.”
Tôi sẽ không rời khỏi tòa nhà này khi chưa nói chuyện được với Fi. Không bao giờ.
“Được thôi.” Cô mỉm cười. “Vậy thì, rất vui được gặp cô, Lexi, và chúng ta sẽ nói chuyện qua điện thoại về thời gian cô muốn trở lại làm việc.” Cô làm động tác nghe điện thoại và tôi thấy mình cũng lặp lại động tác đó.
“Ta sẽ sớm nói chuyện lại!”
Cả hai cùng bước , và tôi nghe thấy Byron nói, “Dana, cho phép tôi nói một điều được không? Chúng ta cần nói chuyện về tình hình này. Liên quan đến cô Lexi...”
Cửa văn phòng đóng lại và tôi nhón chân đi về phía đó. Tôi mở một khe và thò đầu ra.
“... rõ ràng cô ta không phù hợp để đứng đầu bộ phận này...” Giọng Byron có thể nghe rất rõ khi anh ta và Dana rẽ hướng khác ra phía thang máy.
Thằng khốn. Anh ta thậm chí không thèm đợi đến lúc ra khỏi tầm nghe của tôi. Tôi trở lại văn phòng, ngồi sụp xuống ghế và gục tay vào đầu. Toàn bộ trạng thái phởn phơ của tôi đã biến mất. Tôi thậm chí không hề biết làm thế nào mà mình có vị trí này. Tôi nhặt ngẫu nhiên một tờ giấy trên cái đống trước mặt và nhìn nó chằm chằm. Nó là cái gì đó về tiền phí bảo hiểm. Dù sao thì, làm sao tôi biết tất cả những thứ này cơ chứ? Tôi đã học từ khi nào? Tôi cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy, bám chặt lấy đỉnh Everest mà tôi thậm chí không biết cái móc sắt để leo núi là cái gì.
Thở dài đánh thượt một cái, tôi đặt tờ giấy xuống. Tôi phải nói chuyện với ai đó, Fi. Tôi nhấc điện thoại lên và quay số 352, là số máy lẻ của cô ấy, trừ khi họ đã thay đổi hệ thống.
“Bộ phận Thảm trải sàn, Fiona Roper nghe đây.”
“Fi, tớ đây!” tôi nói. “Lexi đây. Nghe này, ta nói chuyện được không?”
“Tất nhiên,” Fi nói chuyện cứng nhắc. “Cô muốn tôi vào gặp cô ngay? Hay tôi nên đặt hẹn với Clare?”
Tim tôi se lại. Giọng cô nghe thật... xa xôi.
* * *
“Ý tớ là chúng ta có thể chuyện phiếm một lúc không! Trừ khi cậu bận...”
“Thực ra tôi sắp sửa đi ăn trưa.”
“Vậy tớ cũng đi!” Tôi nói hăm hở. “Như ngày xưa ấy! Tớ thèm đến ૮ɦếƭ một cốc sô cô la nóng. Và Morellis có còn làm bánh mì kẹp pho mát tuyệt vời đó?”
“Lexi...”
“Fi, tớ thực sự cần nói chuyện với cậu, được chứ?” Tôi nắm điện thoại chặt hơn. “Tớ... tớ không nhớ gì hết. Và chuyện này đang làm tớ hơi hoảng hốt. Toàn bộ chuyện này.” Tôi cố gắng cười. “Chờ tớ một chút, tớ sẽ ra ngay...”
Tôi ném điện thoại xuống và tóm lấy một mẩu giấy. Tôi lưỡng lự sau đó viết nguệch ngoạch, “Hãy giải quyết tất cả những vấn đề này, Byron. Cảm ơn nhiều, Lexi.”
Tôi biết tôi đang tạo điều kiện thuận lợi để anh ta chống lại tôi. Nhưng hiện giờ tất cả những điều tôi quan tâm là gặp gỡ bạn bè tôi.Chộp lấy túi và cặp xách, tôi vội vã lao ra khỏi văn phòng, ngang qua bàn Clare, và vào trong phòng làm việc chính của Thảm trải sàn.
“Chào Lexi,” một cô gái gần đó nói. “Chị có cần gì không?”
“Không, không có gì, cảm ơn. Tôi chỉ gặp Fi để đi ăn trưa...” tôi nói nhỏ dần. Tôi không hề thấy bóng dáng Fi trong văn phòng. Hay Carolyn. Hay Debs.
Cô gái trông có vẻ ngạc nhiên. “ Em nghĩ họ đều đã đi ăn trưa. Tuy nhiên, họ chỉ vừa mới đi thôi...”
“Ồ, được rồi.” Tôi cố gắng che giấu vẻ bối rối. “Cảm ơn. Chắc họ định gặp tôi ở sảnh.”
Tôi xoay người lại trên chiếc giày cao gót., sau đó cố gắng đi nhanh hết mức trên đôi giày mũi nhọn dọc hành lang – vừa kịp lúc tôi thấy Debs khuất trong thang máy.
“Chờ chút!” tôi kêu lên, bắt đầu chạy. “Tớ đây, Debs!” Nhưng cửa thang máy đã đóng.
Cô nghe thấy tôi. Tôi biết cô đã nghe thấy.
Những ý nghĩ quay cuồng lộn xộn trong đầu khi tôi xô mạnh cánh cửa cầu thang bộ và lao xuống. Họ biết tôi đang tới. Họ muốn tránh tôi? Chuyện quái gì đã diễn ra trong ba năm vừa rồi, tôi biết bây giờ tôi là sếp... nhưng vẫn có thể làm bạn? Chúng tôi là bạn. Được rồi, tôi biết bây giờ tôi là sếp được chứ, phải không nào?
Phải không nào?
Tôi xuống tới tầng trệt và suýt ngã nháo nhào vào sảnh. Thứ đầu tiên tôi thấy là Carolyn và Debs đang hướng ra phía cửa kính, với Fi ngay phía trước bọn họ.
“Chào!” Tôi gọi to gần như tuyệt vọng. “Chờ với!” Tôi vắt chân chạy về phía cửa kính và cuối cùng cũng đuổi kịp họ ở mấy bậc thềm ở trước cửa tòa nhà.
“Ồ, chào Lexi.” Fi khịt một cái rất nhỏ mà tôi biết có nghĩa là cô cố gáng không cười.
Tôi cho rằng trông tôi có vẻ không hợp lý lắm, mặt đỏ bừng bừng trong bộ vest đen và tóc 乃úi gọn gàng.
“Tớ tưởng chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau!” tôi nói, thở hổn hển. “Tớ đã bảo cậu là tớ đi cùng mà!”
Yên lặng. Không ai nhìn vào mắt tôi. Debs xoay xoay cái mặt dây chuyền bạc; mái tóc vàng bồng bềnh trong gió nhẹ. Carolyn đã bỏ kính ra và đang lau vào áo sơ mi trắng.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi cố tỏ ra thoải mái, nhưng tôi có thể nghe thấy một thoáng tổn thương trong giọng nói. “Fi, sao cậu không trả lời bất cứ tin nhắn nào của tớ? Có... chuyện gì sao?”
Không ai nói câu nào. Tôi gần như có thể thấy những bong bóng suy nghĩ di chuyển giữa họ. Nhưng tôi không đọc nổi những suy nghĩ bong bóng đó nữa; tôi đã bị loại ra khỏi vòng đó.
“Các cậu.” Tôi cố gắng mỉm cười. “Nào, các cậu phải giúp tớ thoát khỏi chuyện này. Tớ bị mất trí nhớ. Tớ không nhớ gì hết. Chúng ta đã... cãi nhau hay sao?”
“Không.” Fi nhún vai.
“Ừm, tớ không hiểu.” Tôi nhìn những khuôn mặt xung quanh một cách khẩn nài. “Điều cuối cùng mà tớ nhớ, chúng ta là những người bạn thân thiết nhất! Ra ngoài chơi vào một tối thứ Sáu. Chúng ta uống cốc tai chuối. Dave Kém cỏi cho tớ leo cây, chúng ta đi hát karaoke... nhớ chứ?”
Fi hít thở thật sau và nhướng mày với Carolyn. “Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi.”
“Vậy, chuyện gì đã xảy ra kể từ hồi đó?”
“Nghe này.” Fi thở dài. “Cứ để mọi chuyện như thế. Cậu đã bị tai nạn, cậu đang ốm, bọn tôi không muốn làm cậu buồn.”
“Đúng, hãy bỏ qua mọi chuyện và đi ăn sandwich cùng nhau.” Debs liếc nhìn Fi như thể muốn nói, “hãy chiều lòng cô ta.”
“Đừng có hạ cố với tớ!” Giọng tôi lanh lảnh hơn tôi muốn. “Hãy quên vụ tai nạn đi! Tớ không phải người tàn tật. Tớ khỏe. Nhưng tớ cần các cậu cho tớ biết sự thật.” Tôi nhìn cả nhóm với vẻ tuyệt vọng. “Nếu chúng ta không cãi nhau, có chuyện gì không ổn vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Lexi, chẳng có gì xảy ra.” Giọng Fi có vẻ lúng túng. “Chỉ là... chúng tôi không còn chơi với cậu nữa. Chúng ta không còn là bạn.”
“Nhưng tại sao lại không?” Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh. “Có phải bây giờ tớ là sếp?”
“Không phải vì cậu là sếp. Chuyện đó không quan trọng nếu như cậu...” Fi đột nhiên ngừng lại. Cô thò tay vào túi, tránh mắt tôi. “Nếu tôi nói thực, đó là vì cậu hơi...”
“Sao?” Tôi nhìn từ gương mặt này sang gương mặt khác một cách hoang mang. “Cho tớ biết đi!”
Fi nhún vai. “Một con bò khinh khỉnh.”
“Một-con-khốn-sếp-từ-địa-ngục thì đúng hơn.” Carolyn lẩm bẩm.
Không khí dường như đông đạc trong иgự¢ tôi. Một-con-khốn-sếp-từ-địa-ngục? Tôi ư?
“Tớ... tớ không hiểu.” Rốt cuộc tôi lắp bắp. “Tớ không phải là sếp giỏi sao?”
“Ồ, cậu rất tuyệt.” Giọng Carolyn thấm đẫm mỉa mai. “Cậu phạt chúng tôi nếu chúng tôi đến muộn. Cậu tính giờ ăn trưa của chúng tôi. Cậu kiểm tra ngẫu nhiên chi phí của chúng tôi... Ồ, ở Thảm trải sàn có cả đống chuyện vui!”
Má tôi giần giật như thể cô vừa đấm tôi.
“Nhưng tớ không bao giờ... Tớ đâu có như vậy...”
Carolyn cắt ngang lời tôi. “Đúng. Như vậy đấy.”
“Lexi, cậu đã hỏi.” Fi chớp mắt, như cô vẫn làm mỗi khi không thấy thoải mái. “Thì vì thế chúng ta không còn chơi với nhau nữa đấy. Cậu làm việc của cậu còn bọn tôi làm việc của bọn tôi.”
“Tớ đâu thể là một con khốn,” cuối cùng tôi cố gắng nói, giọng tôi run rẩy. “Không thể nào. Tớ là bạn cậu! Lexi! Chúng ta vui vẻ cùng nhau, chúng ta đi khiêu vũ cùng nhau, chúng ta say...” Nước mắt bắt đầu ứa ra trong mắt. Tôi nhìn những gương mặt tôi đã biết rất rõ – tuy nhiên lại có vẻ không phải như vậy – cố gắng đến cách tuyệt vọng để họ công nhận. “Tớ đây! Lexi đây! Răng khấp khểnh đây. Nhớ tớ chứ?”
Fi và Carolyn nhìn nhau.”
“Lexi...” Fi nói gần như nhẹ nhàng. “Cậu là sếp của bọn tôi. Bọn tôi làm điều cậu bảo. Nhưng ta không ăn trưa cùng nhau. Và ta không đi chơi cùng nhau.” Cô nhấc túi lên vai, sau đó thở dài. “Nghe này, hôm nay cậu có thể đi cùng nếu cậu muốn...”
“Không,” tôi nói, lòng đau nhói. “Không sao đâu, cảm ơn.” Và với đôi chân run run, tôi quay người bước đi.