Lâm Nguyệt không biết Chu Lẫm suy nghĩ thế nào, cuộc hẹn hò buổi tối đang tốt đẹp, thế mà anh lại chọn một bộ phim về thảm họa zombie cho cặp tình nhân...
Lúc vào ghế ngồi, Lâm Nguyệt vốn hơi ngây người, luôn không khống chế được mà suy nghĩ xem bạn gái cũ của Chu Việt và Chu Lẫm đã nói gì với nhau, nhưng sau khi con zombie đầu tiên bất thình lình xuất hiện trên màn hình mà không báo trước, vợ con của nam chính bị dọa đến nỗi gào thét liên tục, Lâm Nguyệt cũng sợ gần ૮ɦếƭ, theo bản năng nắm lấy cánh tay của bạn trai.
Trong ánh sáng tối tăm của hàng ghế cuối cùng, khóe môi của Chu Lẫm cong lên, đưa tay ra ôm chặt bạn gái nhát gan nhà mình vào lòng.
Bối cảnh âm u sợ hãi vẫn còn tiếp tục, Lâm Nguyệt không dám xem, nhỏ giọng oán giận Chu Lẫm: "Sao anh lại xem thể loại này chứ?"
Chu Lẫm bất đắc dĩ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái: "Anh nhờ bọn họ đề cử phim, ai cũng nói bộ này hay mà."
Là rất hay vì cô sẽ không thể dễ dàng bỏ anh ra được.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, ở chỗ ghế tình nhân có không ít cô gái đang được bạn trai ôm vào trong lòng, rốt cuộc Chu Lẫm cũng hiểu ý nghĩa tồn tại của phòng chiếu phim tình nhân, có lẽ do bầu không khí ở đây nên những lời anh từng cảm thấy buồn nôn lại có thể nói ra một cách tự nhiên. Chu Lẫm cúi đầu, trong bóng tối ngậm lấy vành tai mềm mại của cô: "Anh ở đây, không phải sợ."
Lâm Nguyệt bị anh làm cho lòng ngứa ngáy, trong bối cảnh rùng rợn, cô chợt cảm thấy rung động, có một hương vị rất khác biệt.
Không biết do xung quanh nhiều người hay vì được cánh tay mạnh mẽ của anh bảo vệ trong lòng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Nguyệt xem hết một bộ phim kinh dị. Hơn nữa bộ phim này còn chủ yếu nói về sự ích kỷ trong bản tính con người và tình thương ấm áp của người bố, rất cảm động, Lâm Nguyệt còn lén lau nước mắt nữa.
Từ rạp chiếu phim đi ra, Lâm Nguyệt rất thỏa mãn, cô phát hiện Phó Nam gửi tin nhắn tới, cậu bé nói bánh kem đã được đưa tới khiến tâm trạng Lâm Nguyệt càng vui vẻ hơn.
Chu Lẫm cũng nhìn thấy tin nhắn của Đường Hiên, anh ta nói trước khi về thì nhớ thông báo một tiếng, Đường Hiên sẽ "biến mất" đúng lúc, không quấy rầy cả nhà ba người bọn họ.
Anh trả lời Đường Hiên, còn Lâm Nguyệt chỉ đạo Phó Nam chuẩn bị mọi chuyện từ xa, bận rộn xong, hai người cùng nhau bỏ điện thoại xuống, nhìn chăm chú một hồi, đôi mắt đen kịt của Chu Lẫm mang theo ý cười đầy ẩn ý, Lâm Nguyệt sợ bị anh nhìn thấu nên vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về tới tiểu khu, Chu Lẫm dẫn Lâm Nguyệt lên tầng, leo lên tầng ba thì gặp được một bà lão khá quen, Lâm Nguyệt muốn tránh nhưng Chu Lẫm lại không buông tay, thế nên biến thành dàn hàng ngang. Bà lão thấy vậy thì híp mắt cười chào hỏi, vẻ mặt hòa nhã như nhìn thấy con gái nhà mình.
Lên tới tầng năm, Chu Lẫm mở cửa ra, bên trong tối om.
Lâm Nguyệt bắt đầu diễn: "Tối nay Nam Nam ngủ sớm thật đấy." Còn chưa tới 9 giờ mà.
Chu Lẫm mỉm cười, vừa định lên tiếng thì phòng khách tối đen đột nhiên sáng đèn, bạn học nhỏ hưng phấn chạy tới, lao vào lòng Chu Lẫm, nói to: "Chú Chu, chúc mừng sinh nhật!"
Cánh tay lớn của Chu Lẫm bế bạn học nhỏ lên, anh kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nguyệt.
Cửa trước sáng trưng, cô gái nhỏ dịu dàng cười với anh: "Chúc mừng sinh nhật cảnh sát Chu."
Tối nay Chu Lẫm đã sớm đoán được giờ phút này, khi thực sự xảy ra thì trong lòng anh không quá kinh ngạc cho lắm, nhưng sự vui mừng lại tràn ngập Ⱡồ₦g иgự¢, sinh nhật 30 tuổi, bên cạnh có một đứa bé hoạt bát đáng yêu, còn có một cô gái nhỏ làm cho anh muốn ôm vào lòng mà điên cuồng hôn.
Chu Lẫm muốn hôn và anh đã thực sự làm như vậy, một tay bế Phó Nam, tay còn lại bá đạo kéo Lâm Nguyệt vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, không để ý đến sự xấu hổ và phản kháng của Lâm Nguyệt mà hôn một cái thật kêu lên trên gương mặt đỏ ửng của cô. Anh làm như vậy ngay trước mặt Phó Nam, Lâm Nguyệt vừa hạnh phúc vừa lúng túng, cô đẩy Chu Lẫm ra vội chạy vào phòng ngủ.
"Cô giáo xấu hổ rồi." Nhìn bóng lưng của cô giáo, Phó Nam cười hì hì nói.
Bạn gái của anh, cho dù là bạn học nhỏ cũng không được trêu cô, bàn tay lớn xoa đầu Phó Nam, Chu Lẫm nghiêm túc chất vấn: "Quà đâu?"
Lúc Phó Nam và chú Đường ăn tối với nhau đã biết hôm nay là ngày gì rồi, nghe vậy cậu liền nhảy từ trong иgự¢ chú Chu xuống, chạy đến phòng khách lấy món quà mà mình đã chuẩn bị. Bức vẽ cả gia đình của bạn học nhỏ có ông Chu đang ngồi nặn phôi, có cô giáo Lâm mặc váy xanh, có chú Chu mặc đồng phục cảnh sát nắm tay cô giáo, còn có Phó Nam đứng trước mặt hai người mỉm cười vui vẻ nữa.
Chu Lẫm rất ít khi khen ngợi Phó Nam, nhưng khi nhìn bức tranh này anh lại gật gù: "Ừ, bức tranh này chú cho 100 điểm."
100 điểm chính là số điểm cao nhất, được anh khích lệ như vậy khiến hai mắt của Phó Nam sáng lấp lánh.
Cửa phòng ngủ chính mở ra, một lớn một nhỏ đồng thời quay đầu lại.
Nét ửng đỏ trên gương mặt của Lâm Nguyệt còn chưa hết, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Chu Lẫm, cô nâng hộp quà tới trước mặt anh, hơi cúi đầu nói: "Tự em đan đấy, hình thức chắc sẽ không bằng đồ mua bên ngoài nhưng bình thường có thể mặc ở nhà."
Cô còn chưa nâng hộp quà lên hết, Chu Lẫm đã chủ động bước đến cầm lấy, ánh mắt Lâm Nguyệt long lanh như nước, Phó Nam tò mò nhìn vào bên trong cái hộp.
Chu Lẫm ngồi trên ghế sofa, nghiêm túc lấy món quà ra, là chiếc áo len cổ tròn màu xám nhạt, sờ vào rất thoải mái.
Chu Lẫm vẫn còn đắm chìm trong niềm vui mừng tột cùng khi nhận được áo len do bạn gái tự tay đan, Phó Nam ở bên cạnh hâm mộ sờ ống tay và phần иgự¢ của áo, đột nhiên cậu kinh ngạc thốt lên: "Ở đây có một ánh trăng này!"
Lâm Nguyệt đứng bên cạnh bàn cắm nến lên trên bánh kem, giả vờ như không nghe thấy gì, Chu Lẫm nâng áo len lên nhìn phần иgự¢ áo, quả nhiên có một ánh trăng nho nhỏ cong cong, màu sắc nhạt hơn màu sắc của những sợi len xung quanh, không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện ra được.
Đội trưởng Chu - người đã sớm không còn vui mừng vì một bộ quần áo xấu đẹp hay là tuổi tác nữa, rốt cuộc lại cảm nhận được niềm vui sướng đã lâu không thấy được, càng nhìn càng cảm thấy cái áo len này đẹp thật đấy, so với những kiểu anh đã mua trên mạng còn đẹp hơn nhiều, nếu mang ra bán nhất định sẽ trở thành mặt hàng bán chạy nhất của cửa hàng.
"Để anh mặc thử." Chu Lẫm cầm áo len trở về phòng ngủ.
Lâm Nguyệt cúi đầu ngăn cản, giọng điệu nhẹ nhàng như thêm đường: "Ăn bánh kem trước đã."
Chu Lẫm không nghe, chỉ muốn đi tới phòng ngủ, liếc mắt nhìn phòng ngủ chính, Chu Lẫm cầm áo len thay đổi ý định: "Được, nghe em vậy."
Áo len tạm thời được đặt lại vào trong hộp quà, Chu Lẫm đi tới bên cạnh bàn, không để ý có bạn học nhỏ ở đây, ánh mắt nóng hừng hực dõi theo cô gái nhỏ.
Lâm Nguyệt cố gắng rời sự chú ý đi, buồn chán lẩm bẩm: "Quên mất không nhắc, lẽ ra phải gọi cảnh sát Đường ở lại trễ một chút để cùng nhau ăn bánh kem mới phải." Cô và Chu Lẫm đi hẹn hò, Đường Hiên chăm sóc Phó Nam giúp bọn họ nhưng còn không được ăn nổi một miếng bánh kem.
"Buổi sáng cậu ta ăn rồi." Chu Lẫm nhìn gương mặt mịn màng và rạng rỡ của cô, đúng là đứng núi này trông núi nọ, còn quên luôn việc che giấu chuyện ghi nhớ ngày sinh nhật của anh.
Lâm Nguyệt cũng không chú ý, cô bảo anh cầu nguyện rồi thổi nến.
Chu Lẫm là một người đàn ông qua loa, anh không ngây thơ như vậy, vừa định há miệng muốn thổi nến đã bị Phó Nam gấp gáp ngăn cản, nhất quyết bắt chú Chu phải cầu nguyện trước.
Chu Lẫm nhìn Lâm Nguyệt, lúc này anh mới nhắm mắt lại, mấy giây sau lập tức thổi nến.
Phó Nam tò mò hỏi: "Chú Chu cầu nguyện gì thế ạ?"
Chu Lẫm cười nhạo: "Không nói cho cháu biết đâu."
Phó Nam khó chịu hừ một tiếng.
Chu Lẫm cũng khó chịu, ăn bánh kem xong liền giám sát Phó Nam đánh răng rửa mặt, tranh thủ từng giây từng phút dỗ Phó Nam đi ngủ.
Anh rời khỏi phòng ngủ của bạn học nhỏ, Lâm Nguyệt vừa mới dọn dẹp phòng khách xong xuôi, hai người đối mặt với nhau, Chu Lẫm nhìn cô chằm chằm. Trái tim Lâm Nguyệt đập thình thịch, ngày sinh nhật của bạn trai, cô muốn ở bên cạnh anh cho nên mới cố ý quét dọn phòng khách và phòng ăn thật chậm chạp, chỉ vì đợi anh dỗ Phó Nam xong, đợi anh chủ động giữ cô lại bên ngoài.
Nhưng Chu Lẫm không giữ lại, chỉ ép cô vào tường triền miên hôn một cái rồi thấp giọng nói: "Ngủ ngon nhé."
Lâm Nguyệt khá thất vọng, kết thúc như vậy dường như hơi thiếu gì đó.
Nhưng cô chưa bao giờ dính lấy bạn trai, đành gật đầu rồi tạm biệt anh.
Mới 9 giờ 30 phút thôi, trong lòng nhớ đến bạn trai, Lâm Nguyệt không chuẩn bị bài giảng được, cô thở dài, đành đi tắm rửa trước. Dòng nước ấm áp xua tan nỗi buồn phiền trước иgự¢, sấy tóc xong, Lâm Nguyệt ngồi vào bàn học, vừa muốn lật giáo án ra để tiếp tục thì di động lại rung lên.
Lâm Nguyệt cầm di động lên.
Chu Lẫm: "Hình như ống tay áo một bên dài một bên ngắn thì phải, em sang đây xem này."
Lâm Nguyệt vô cùng kinh ngạc, lúc đan áo cô đã so sánh rất nhiều lần rồi mà, vẫn không vừa sao?
Đặt di động xuống, Lâm Nguyệt xoay người đi ra ngoài, sau khi yêu đương với Chu Lẫm, vì đối phó với tình huống Chu Lẫm có thể sẽ đến tìm mình nên chỉ khi nào Lâm Nguyệt muốn đi ngủ thì cô mới mặc đồ ngủ thôi, bây giờ cô vẫn mặc bộ đồ ở nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài được.
Chu Lẫm không có ở hành lang, đi ngang qua phòng anh, Lâm Nguyệt ngó vào nhìn.
Cửa đang mở, Chu Lẫm đứng trước tấm gương soi của tủ quần áo, nghe thấy tiếng động, anh nghiêng đầu, sau đó ngoắc tay với Lâm Nguyệt, ra hiệu cô vào xem thử.
Lâm Nguyệt chỉ tập trung vào ống tay áo len nên không nghĩ ngợi nhiều, thoải mái bước vào phòng bạn trai.
"Anh qua đây đi." Đứng cách Chu Lẫm ba bước, vẻ mặt Lâm Nguyệt rất nghiêm túc nhìn ống tay áo của anh.
Chu Lẫm xoay người, hai cánh tay thả xuống bên eo, dáng người thẳng tắp.
Lâm Nguyệt nhíu mày, sao cô lại cảm thấy ống tay áo bằng nhau rồi mà nhỉ?
Cô nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm bước nhanh tới, trước khi ánh mắt giao nhau, anh kéo cô gái nhỏ xinh vào trong lòng.
Lâm Nguyệt sửng sốt.
Chu Lẫm giữ lấy gáy cô, bờ môi lưu luyến bên tai cô: "Ống tay áo bằng nhau rồi, anh cũng rất thích chiếc áo len này, lừa em qua đây chỉ vì để nói thế này thôi."
Sau khi sự kinh ngạc qua đi, Lâm Nguyệt bật cười, cô biết ngay là ngày như thế này anh sẽ không để nó kết thúc đơn giản đâu.
Lừa cô qua đây sao?
Cô cũng rất thích.
Dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn của bạn trai, ngửi mùi vị ấm áp của áo len, Lâm Nguyệt nhỏ giọng nói: "Thích là tốt rồi."
"Anh còn muốn nữa." Chu Lẫm sờ vành tai của cô, giọng điệu đầy mờ ám.
Lâm Nguyệt nhận ra sự biến hóa của bầu không khí, nhưng cô không hiểu lắm, sờ viền áo của anh, nghi ngờ hỏi: "Còn muốn áo len nữa à?"
Chu Lẫm phủ nhận: "Anh còn muốn quà nữa."
Bỗng nhiên Lâm Nguyệt hiểu ra, trái tim run lên vì suy đoán nào đó: "Quà gì vậy anh?"
Yết hầu Chu Lẫm chuyển động lên xuống, ánh mắt nhìn về phía cái giường cách đó vài bước.
"Ngủ chung đi."
Sau sự im lặng dài dằng dặc, anh dán mặt mình lên gương mặt nóng bừng của cô, khàn giọng nói.