Chiếc SUV màu đen lái đi xong, mấy người Tưởng Tư Di và Hà Tiểu Nhã vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ.
"Đó là đồng nghiệp của em à? Bạn trai đúng là biết dỗ dành." La Trí Hằng cười mỉa, dường như sự tồn tại của Chu Lẫm không có bất kì ảnh hưởng nào tới anh ta vậy.
Người đàn ông khá cẩn thận, Tưởng Tư Di trẻ tuổi lại không quá sắc sảo, bất kể Hà Tiểu Nhã nói cái gì, cô ta đều cảm thấy Hà Tiểu Nhã đã so sánh chuyện tình cảm của cô ta và Lâm Nguyệt, bây giờ hoặc đồng tình hoặc đang âm thầm chế nhạo cô ta.
"Đi thôi, em đói rồi, tối nay đi đâu ăn vậy?" Thân mật kéo cánh tay của bạn trai, Tưởng Tư Di nở nụ cười ngọt ngào làm nũng. Trước ngày hôm nay, cô ta rất hài lòng với gia cảnh của La Trí Hằng, nhưng bởi vì bề ngoài của La Trí Hằng không đủ xuất chúng, lúc hai người ở chung với nhau Tưởng Tư Di sẽ tự giác nắm giữ vị trí chủ đạo, nhưng chính lúc nãy tận mắt chứng kiến La Trí Hằng hứng thú với Lâm Nguyệt, đột nhiên Tưởng Tư Di có cảm giác nguy hiểm.
Tâm tư hiện tại của bạn gái đã thay đổi, La Trí Hằng mỉm cười, ánh mắt đảo qua bộ иgự¢ đầy đặn của Tưởng Tư Di, rốt cuộc lại đặt sự chú ý lên người bạn gái chính thức này một lần nữa, khách sáo nói lời tạm biệt với Hà Tiểu Nhã xong, sau đó dẫn bạn gái tới chiếc xe Mercedes của anh ta. Hai người vừa đi được mấy bước, một chiếc Land Rover chậm rãi chạy từ trong sân trường ra.
"Tổ trưởng." Hà Tiểu Nhã mỉm cười vẫy tay.
Trình Cẩn Ngôn gật đầu rồi lập tức lái đi, không nhìn Tưởng Tư Di một cái nào, vẻ mặt khá hờ hững.
Tưởng Tư Di nhìn chiếc Land Rover của anh ta, nhớ tới chiếc xe phổ thông của Chu Lẫm, lại nhìn chiếc xe hơi sang trọng của La Trí Hằng, Tưởng Tư Di nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Khí chất lẫn dung mạo của La Trí Hằng đều không bằng Chu Lẫm thì làm sao chứ? Kết hôn rồi, cuộc sống giàu có mới là chân thực nhất, bàn về thể diện, cô ta căn bản không thua Lâm Nguyệt.
Ngồi trên ghế lái phụ, Lâm Nguyệt ngửi bó hoa hồng, mỉm cười hỏi bạn trai đang lái xe: "Nam Nam bảo anh tặng hoa, anh lại tặng thật à?"
Chu Lẫm nghiêng đầu nhìn cô.
Lâm Nguyệt có làn da trắng tự nhiên, vừa mịn màng lại mềm mại, bây giờ trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô ôm bó hoa hồng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo rực rỡ.
Chu Lẫm rời mắt đi, một tay lái xe, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ ấm áp của cô, cười nói: "Cũng không hoàn toàn là vì Nam Nam, đêm đó ở bên hồ chưa đủ chính thức, anh làm lại lần nữa thôi."
Trong lòng Lâm Nguyệt rất ngọt ngào, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Sau này đừng tặng vậy nữa, trong ngoài trường học đều là phụ huynh học sinh, nhìn thấy được sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu." Anh tới đón cô thì không thành vấn đề, đừng tiếp tục tặng bó hoa to hay ôm cô như vậy là được.
Chu Lẫm hiểu rõ nhưng lại muốn trêu cô, khinh thường xùy một tiếng: "Trên lớp thì em là cô giáo, ra khỏi trường học chỉ là người phụ nữ của anh, nam nữ yêu nhau là đạo lý hiển nhiên, sao lại có ảnh hưởng không tốt?"
Anh lại nói "người phụ nữ của anh", Lâm Nguyệt rất thích nghe, gương mặt cô nóng lên, cắn môi nói: "Dù sao lúc ở trường không cho phép anh làm như vậy nữa."
Không cho phép, lại là không cho phép, từ nhỏ đến lớn Chu Lẫm đã bị ông lão, các thầy cô giáo lẫn huấn luyện viên nói "không cho phép" vô số lần, lời nói này của Lâm Nguyệt là nhỏ tiếng và thiếu khí thế nhất nhưng anh lại rất thích nghe.
"Ừ, đều nghe theo em." Xoa Ϧóþ tay của cô, Chu Lẫm thấp giọng nói, giọng nói rất tùy ý.
Lâm Nguyệt không nhịn cười được nữa, bạn trai nghe lời như vậy khiến mỗi tế bào trong cơ thể cô giống như ngâm trong hũ mật.
Ăn cơm rồi xem phim, thiếu bạn học nhỏ, hai người hẹn hò đơn giản giống như những cặp tình nhân khác. Từ rạp chiếu phim đi ra, Chu Lẫm dẫn Lâm Nguyệt tới bờ sông hóng gió, đỗ xe ven đường xong, anh nắm tay cô, chậm rãi đi dọc theo bờ sông. Buổi tối có khá nhiều người trong thành phố ra đây tản bộ, có điều Chu Lẫm cố tình chọn những đoạn đường xa ít người, thích hợp cho các tình nhân hẹn hò.
Đi dạo gần 10 phút, Đường Hiên gọi điện thoại tới nói Nam Nam ngủ rồi.
"Đường Hiên đi rồi à anh?" Cuộc trò chuyện kết thúc, Lâm Nguyệt hỏi.
Chu Lẫm gật đầu.
Lâm Nguyệt không khỏi lo lắng: "Vậy chúng ta trở về nhanh một chút đi, lỡ như Nam Nam tỉnh dậy, trong nhà không có người thằng bé sẽ sợ hãi đấy."
Chu Lẫm ngẩng đầu, lại đi khoảng chục bước nữa thì thấy một chiếc ghế dựa dài đặt ở giữa hai cây nhãn tươi tốt, ánh sáng mờ tối, lúc nãy anh còn muốn đến đó ngồi xuống, ôm cô rồi hôn vài cái, đáng tiếc kế hoạch thay đổi, anh bị cuộc điện thoại của Đường Hiên phá hỏng chuyện.
Có điều, cô ở bên cạnh thì hôn ở đâu cũng vậy thôi, về nhà lại hôn, còn không cần lo lắng có người đi qua nhìn thấy.
"Đi thôi." Ôm bả vai của cô, Chu Lẫm rẽ qua hướng khác để về nhà.
Khoảng 9 giờ 30, hai người bước vào cửa. Phòng khách khá yên tĩnh, trên khay trà đặt hai đĩa trái cây, giống như cố ý để lại cho bọn họ.
Vừa nhìn liền biết Đường Hiên muốn thể hiện trước mặt chị dâu, Chu Lẫm trực tiếp dẫn Lâm Nguyệt tới phòng Phó Nam trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bạn học nhỏ nằm ngửa trên giường, ngủ vô cùng say sưa.
"Yên tâm rồi chứ?" Chu Lẫm đóng cửa lại, cười nhạo bạn gái.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Lâm Nguyệt hoảng hốt, đêm dài im ắng, anh có giống như đêm hôm qua dẫn cô tới phòng khách không nhỉ?
"Phó Nam nói em mang cốc nước về rồi à?" Chu Lẫm buông tay cô ra, dường như đột nhiên nhớ đến.
Nhắc tới cốc nước, Lâm Nguyệt hơi thả lỏng, chân thành nói: "Đẹp lắm đó."
"Cho anh xem nào." Chu Lẫm lập tức nói.
Cốc nước ở trong phòng của cô, Lâm Nguyệt không nghĩ nhiều, đẩy cửa vào phòng lấy, chỉ là cô vừa vào cửa liền thấy người đàn ông phía sau cũng theo vào.
Phòng chính rộng rãi thoải mái, trong nháy mắt liền trở nên chật hẹp, hormone dày đặc của người đàn ông trưởng thành tỏa ra, im hơi lặng tiếng bao vây cô.