Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng - Chương 24

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Đoàn tham quan bốn người đến để gặp "chị dâu", Chu Lẫm ở gần Lưu mắt kính nhất, anh đi lên phía trước một bước, lợi dụng cơ thể để ngăn chặn tầm mắt có thể nhìn thấy Lâm Nguyệt, sau đó liền nắm lấy cánh tay của Lưu mắt kính. Lưu mắt kính thuộc tổ giám định, dáng người cao gầy, lúc đeo kính trông khá nhã nhặn, vào lúc này bị lão đại nắm chặt, anh ta đau đến nỗi phải nhe răng nhếch miệng, đành cắn răng gắng gượng, liên tục nháy mắt với Đường Hiên.
Đường Hiên tự biết mình không phải là đối thủ của lão đại, phát hiện đồng đội gặp nạn, lập tức vượt qua vây Ngụy cứu Triệu (1), dẫn Thiết Thương Lý và Triệu Cữu, nhiệt tình chạy đến chào hỏi chị dâu tương lai: "Cô giáo Lâm còn nhớ tôi không? Tôi là Đường Hiên, hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở trước cổng trường rồi đó."
(1) Vây Ngụy cứu Triệu: năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái ĐiềnKỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu \'vây Nguỵ cứu Triệu\' để làm phương pháp tác chiến.
Anh ta đứng đầu tiên, Thiết Thương Lý, Triệu Cữu sóng vai đứng phía sau Đường Hiên, hôm qua ai cũng nói chuyện riêng với nhau vô cùng thô bỉ, đến lúc thực sự nhìn thấy cô giáo xinh đẹp rồi, trái lại hai người rất quy củ, còn hơi rụt rè, chỉ có đôi mắt là vẫn đầy nhiệt tình nhìn Lâm Nguyệt. Đội hình sự có rất nhiều tên lưu manh, rốt cuộc lão đại cũng có phụ nữ khiến bọn họ đều vui mừng theo.
Lâm Nguyệt lễ phép gật đầu, đối mặt với ba người đàn ông xa lạ, theo bản năng cô nhìn sang bên Chu Lẫm.
Con mắt của cảnh sát hình sự rất nhanh nhạy, chú ý tới vẻ mặt của chị dâu tương lai, đám đàn ông lén trao đổi ánh mắt chế nhạo với nhau.
"Mấy người tới bái Phật à?" Sau khi thả Lưu mắt kính ra, Chu Lẫm đứng chắn trước Lâm Nguyệt, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn bốn người họ.
Đường Hiên mỉm cười: "Đúng ạ, năm nay gặp khá nhiều rắc rối nên mẹ em luôn nhắc em phải đi dâng hương."
"Đúng đúng đúng, mẹ em cũng hay giục em nữa." Ba người Lưu mắt kính cùng phụ họa theo.
Chu Lẫm cười mỉa, chỉ vào chùa Bắc Sơn trước mặt, nói: "Vậy thì nhanh lên đi."
Đường Hiên ngẩn người nhìn bạn học nhỏ: "Mấy người không đi à?"
Phó Nam lớn tiếng đáp: "Bọn cháu vừa bái xong rồi!"
Đường Hiên choáng váng, nghìn tính vạn tính vẫn tính sai thời gian, sớm biết thế thì đã đổi cớ khác rồi.
"Cút." Chu Lẫm thấp giọng mắng.
Chị dâu nhìn sang rồi kìa, Đường Hiên thấy thế thì quay đầu hét to với đồng đội: "Vậy được, chúng em đi bái Phật đây, không quấy rầy lão đại... hẹn hò nữa!"
Mấy lời trước thì tốc độ nói bình thường, lời sau thì cố ý kéo dài giọng nói ra, bốn người chạy được khoảng mười bước thì Đường Hiên mới quay đầu lại huýt sáo đùa giỡn. Lưu mắt kính, Triệu Cữu và Thiết Thương Lý cười ha hả, sợ lão đại đuổi theo đánh bọn họ nên anh đẩy tôi xô nhanh chân chạy trốn.
Một đám nhóc con, Chu Lẫm nghiến răng, anh đảo mắt nhìn sang thì thấy gương mặt cô đỏ ửng, hơi cúi đầu không biết làm sao.
"Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, đều do ngứa da cả thôi." Chu Lẫm nhìn bóng lưng Đường Hiên chằm chằm, khẽ nói.
Ngứa da là ý muốn ăn đòn à?
Tưởng tượng đến dáng vẻ đánh người của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt không quá lúng túng, khẽ cười ừm một tiếng.
Đi dạo đủ rồi, ba người quyết định về nhà.
Thứ hai đi làm, Chu Lẫm đã đến từ sớm, anh ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, mắt thì nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Đoàn tham quan bốn người cũng không ngốc, đoán được sáng nay lão đại nhất định sẽ trừng trị bọn họ nên bốn người đã ở bên ngoài cục cảnh sát thống nhất rồi, tập thể cùng hành động, lỡ như lão đại đánh người, bốn người hợp sức nhất định có thể thắng được một mình anh.
Chu Lẫm không nhàm chán như thế, sau khi bốn người đã đến đông đủ, anh liền ra lệnh bọn họ đến sân huấn luyện rồi bắt bốn người chạy vòng quanh sân.
Thiết Thương Lý không phục: "Lão đại, anh lấy lý do gì mà trừng phạt bọn em chứ?"
Chu Lẫm nghịch bật lửa, lạnh nhạt đáp: "Chạy vòng quanh sân hay muốn huấn luyện, tự chọn đi."
Thiết Thương Lý không nói được, giơ tay lên, làm tư thế tiêu chuẩn chạy vòng quanh sân.
Ba người Đường Hiên cùng chạy theo.
Chu Lẫm về văn phòng trước.
Nửa tiếng sau, đoàn tham quan lãnh án phạt xong thì thở hồng hộc xếp hàng đi vào văn phòng của lão đại, người uống nước thì uống nước, người tìm ghế dựa thì tìm ghế dựa. Chu Lẫm cúi đầu xem vụ án, mặt không chút cảm xúc.
"Lão đại đừng giả vờ nữa, rõ ràng anh thích con gái nhà người ta, chúng em đều nhìn thấy hết đấy." Đường Hiên kéo ghế ra ngồi đối diện với anh, nói một câu trúng tim đen.
"Đúng đó đúng đó, đều là người lớn cả, thích người ta thì theo đuổi đi, anh không theo đuổi, sao biết chị dâu không thích anh chứ?" Lưu mắt kính chỉnh lại gọng kính, nói vô cùng trịnh trọng.
Thiết Thương Lý gia nhập đội chiến đấu: "Lão đại của chúng ta muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn cơ bắp có cơ bắp, còn cường tráng hơn ngôi sao nổi tiếng trên TV nhiều, không thấy bác gái ở nhà ăn lần nào cũng đều cho lão đại nhiều đồ ăn hơn chúng ta à? Lão đại của chúng ta rất có lòng tin vào bản thân, lúc nên ra tay thì sẽ ra tay ngay, có câu nói thế này, có hoa có thể chiết cành thì mau chiết đi, anh lằng nhằng như vậy, chị dâu bị người ta ςướק đi thì làm sao bây giờ?"
Cuối cùng Triệu Cữu cũng lên tiếng: "Lão đại, tuy em chỉ gặp chị dâu một lần thôi nhưng em liếc một cái là nhìn ra ngay, hai người vô cùng xứng đôi. Em thấy hai người còn chưa kết hôn đã có tướng phu thê rồi, dẫn Nam Nam theo giống như một nhà ba người vậy, lão đại à, anh cũng 30 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, mau kết hôn thôi, phải sinh cho bọn em một đội trưởng nhỏ chứ."
Triệu Cữu là người trẻ tuổi nhất trong mấy người này, vừa tốt nghiệp đại học được hai năm, vô cùng thích trẻ con, năm ngoái đã được lên làm cậu rồi, ngày nào ở trong đội anh ta cũng khoe khoang cháu trai mình nên mới có biệt danh là "Triệu Cữu". (2)
(2) Cữu tức là cậu.
Bày tỏ thái độ xong, bốn người nhìn lão đại chằm chằm, chờ câu trả lời.
Chu Lẫm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bốn người vừa đứng vừa ngồi kia: "Nói xong hết rồi hả?"
Đoàn người tham quan gật đầu.
Chu Lẫm ném tập hồ sơ trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Nói xong thì mau làm chuyện chính đi."
Bốn người Đường Hiên: ...
Buổi trưa, trong căn tin của trường học.
Cơ bản thì mấy giáo viên quen biết nhau đều ngồi ăn cơm chung, lần nào Lâm Nguyệt cũng ngồi chung với mấy người đồng nghiệp trong tổ của mình. Gọi đồ ăn xong, cô bưng khay trở về, lúc đi ngang qua bàn của thầy giáo dạy ngữ văn lớp một thì nhìn thấy thầy giáo ngữ văn lớp A3, chính là thầy Cao - giáo viên chủ nhiệm của Phó Nam mỉm cười nhìn cô đầy ẩn ý.
Trong lòng Lâm Nguyệt thấy kì lạ, nhưng đối phương không nói gì nên cô cũng không hỏi.
Buổi chiều Lâm Nguyệt phải đến lớp A2 dạy, cô vừa ra khỏi văn phòng một đoạn thì chợt nghe thấy phía sau có người gọi cô. Lâm Nguyệt quay đầu lại thì thấy thầy Cao cười với cô, người đàn ông đã hơn 30 tuổi, bụng bia hết sức rõ ràng, đôi mắt nhỏ xíu. Lâm Nguyệt không biết người khác có ấn tượng thế nào về thầy Cao, ngược lại cô không thích giao tiếp với người này cho lắm, luôn cảm thấy ánh mắt thầy Cao nhìn cô hơi mờ ám, đương nhiên cũng có thể là ảo giác của cô thôi.
"Thầy cũng có lớp à?" Nhớ tới nụ cười đầy ẩn ý của anh ta ở căn tin, Lâm Nguyệt khách sáo hỏi.
Thầy Cao vỗ xấp bài tập làm văn trong tay: "Có tiết ngữ văn ở lớp A3."
Lâm Nguyệt à một tiếng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Thầy Cao cao hơn cô nửa cái đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Lâm Nguyệt, anh ta không kìm lòng được muốn nhìn xuống cổ áo của Lâm Nguyệt, đáng tiếc áo sơ mi của cô giáo quá bảo thủ, ngoại trừ nhìn thấy cái cổ thon dài thì anh ta không nhìn được gì nữa, nhưng nhớ tới bài tập làm văn của Phó Nam, trong mắt thầy Cao đầy khinh thường, phụ nữ đẹp đều chỉ giỏi nịnh hót, không coi trọng anh ta, đối với đối tượng tốt hơn lại tốn nhiều tâm tư lao đến.
"Có phải cô và cảnh sát Chu đang yêu đương không?" Nhìn Lâm Nguyệt, thầy Cao thấp giọng cười hỏi. Anh ta là giáo viên chủ nhiệm của Phó Nam nên biết rất rõ tình hình gia đình của Phó Nam, bố của Phó Nam đi công tác nên bây giờ cậu bé đang sống nhờ trong nhà của cảnh sát Chu.
Sắc mặt Lâm Nguyệt hơi thay đổi, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Tại sao thầy lại nói vậy?"
Thầy Cao vỗ đống bài tập làm văn trong tay, cười híp mắt nói: "Trong bài tập làm văn của Phó Nam viết vậy mà, nói là thứ bảy tuần trước cô và cảnh sát Chu cùng nhau đưa nó đi ngắm mặt trời mọc, còn nói cô không mở được chai nước, cảnh sát Chu mở hộ cô, quan tâm chăm sóc như thế còn không phải yêu đương thì là gì hả?"
Thì ra là bài tập làm văn của Phó Nam.
Đổi lại là giáo viên khác nói như vậy, Lâm Nguyệt có thể sẽ đỏ mặt, nhưng thầy Cao lại cho cô cảm giác không tốt, Lâm Nguyệt không muốn trò chuyện nữa, nửa thật nửa giả giải thích: "Chúng tôi sống cùng một tiểu khu, Nam Nam hẹn tôi leo núi, sáng sớm không thể gọi xe mới nhờ anh Chu đưa đi, cũng không phải như thầy nghĩ đâu."
Thầy Cao không tin, trước mặt chính là lớp A3, thầy Cao nắm bắt cơ hội, nhanh chóng nói với Lâm Nguyệt: "Không tốt lắm đâu, yêu đương với cảnh sát khá mệt, tôi không quen biết Chu Lẫm nhưng tôi có nghe nói về anh trai của anh ta, năm đó cũng là một cảnh sát đẹp trai, còn yêu đương với bạn gái xinh đẹp mấy năm, chia tay rồi lại làm lành, kết quả người bạn gái đó vẫn thay đổi tình cảm, không lâu sau, anh trai của anh ta hi sinh vì nhiệm vụ... Bây giờ nghĩ lại thì thấy cũng may cô gái đó chia tay sớm, nếu không thì..."
Anh ta còn chưa dứt lời đã bị tiếng chuông lên lớp quen thuộc cắt ngang.
Say sưa thưởng thức sắc mặt tái nhợt của Lâm Nguyệt xong, thầy Cao mỉm cười vào lớp.
Lâm Nguyệt sững sờ đứng ngoài cửa phòng học, trong đầu toàn là chuyện của anh trai Chu Lẫm, mãi tới khi bên trong lớp học truyền tới tiếng "chào cô giáo", Lâm Nguyệt mới tạm thời đè ý nghĩ hỗn loạn xuống, nhanh chân bước tới trước cửa lớp A2, vào lớp giảng bài.
Buổi chiều trước khi tan học, Chu Lẫm gửi tin nhắn tới nói hôm nay có chuyện nên không thể tới được.
Lâm Nguyệt trả lời một chữ "Được", gửi đi xong, nhớ lại lời của thầy Cao, Lâm Nguyệt mím môi, cô bổ sung thêm một câu: "Cẩn thận chút nhé."
Cô biết cảnh sát là một nghề luôn tràn ngập nguy hiểm, nhưng loại nhận biết này đều là từ phim ảnh mà ra, trong cuộc sống, Chu Lẫm là cảnh sát duy nhất cô được tiếp xúc ở khoảng cách gần, người đàn ông cao to cường tráng như thế, tuy thường hay tăng ca về muộn, tuy thỉnh thoảng sẽ bị thương nhưng Lâm Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới trong quá trình phá án Chu Lẫm có thể gặp phải sự uy Hi*p về tính mạng.
Sau đó vào hôm nay, từ trong miệng của người khác cô được nghe nói về anh trai của Chu Lẫm, một cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ.
"Cô ơi, có phải cô không vui không ạ?"
Trên tàu điện ngầm, Phó Nam quan sát cô giáo một lúc lâu, thấy cô giáo luôn nhìn tay cầm ngẩn ngơ, Phó Nam nhỏ giọng hỏi.
Lâm Nguyệt theo bản năng nói dối: "Không đâu, cô đang suy nghĩ xem buổi tối ăn gì ấy mà." Cô không muốn bạn học nhỏ lo lắng.
Phó Nam tiếp tục quan sát cô giáo.
Lâm Nguyệt mỉm cười, không nghĩ gì nữa.
Ăn tối xong, Lâm Nguyệt ngồi xem phim hoạt hình với bạn học nhỏ, xem một lúc, ánh mắt cô đột nhiên rơi xuống kệ sách bên cạnh, ở đó có mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình hoàn toàn không phù hợp với đống tài liệu hình sự trinh sát chuyên ngành ở hàng dưới. Lâm Nguyệt từng cho rằng những thứ kia là sách Chu Lẫm dùng để thư giãn đầu óc, bây giờ Lâm Nguyệt có suy đoán khác.
Lâm Nguyệt đứng lên, biết rõ không thích hợp nhưng không kiềm chế được nỗi tò mò của mình.
Đến trước kệ sách, Lâm Nguyệt kiễng chân lấy một quyển tiểu thuyết ngôn tình ở phía trên. Xem ra sách còn rất mới, Lâm Nguyệt lật ra, trên trang bìa trong có một hàng chữ xinh đẹp của phụ nữ: "Tặng cảnh sát Chu của em, lần sau còn chọc giận em nữa thì nhớ học hỏi mấy tổng giám đốc bá đạo trong này đi nhé."
Giọng điệu thân mật nũng nịu, hình ảnh một đôi nam nữ hạnh phúc dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ là cảnh sát Chu trong này rốt cuộc là người nào?
Tim Lâm Nguyệt run lên.
Bên chỗ huyền quan đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa, Lâm Nguyệt kinh ngạc, giơ tay muốn đặt quyển sách trở lại nhưng chỗ kia quá cao, cô kiễng chân mãi vẫn không đặt nó lên được.
Chắc bị anh nhìn thấy rồi, Lâm Nguyệt chán nản cắn môi, ổn định lại tinh thần rồi xoay người lại.
Chu Lẫm đứng trước cửa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Nguyệt lúng túng cười: "Tôi có thể xem quyển sách này không? Nhìn tiêu đề có vẻ rất hay."
Tiêu đề? Tổng giám đốc bá đạo?
Quả nhiên phụ nữ đều thích dạng đó.
Chu Lẫm đóng cửa lại, nhíu mày nói: "Sách của người khác, tôi không quyết định được."
Lúc người kia còn sống, anh đã muốn vứt mấy cuốn xách này đi rồi, hai anh em còn đánh nhau một trận, sau đó không ai quản lý anh nữa, anh cũng lười vứt đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc