Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng - Chương 13

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Trấn Đồng là một thị trấn nhỏ điển hình của Giang Nam, có núi có biển, không khí trong lành, nhưng vì núi nhiều đường hẹp nên giao thông không được thuận tiện cho lắm, chỉ có một con đường miễn cưỡng có thể cho hai chiếc xe chạy qua. Lâm Nguyệt đi từ nhà ga của thị trấn ra, còn phải ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ nữa, đi đi dừng dừng, đôi lúc còn phải chờ đàn vịt của nhà nông dân nào đó đi ngang qua.
Lâm Nguyệt ngồi hàng ghế trước sát cửa sổ.
Rừng trúc trên đỉnh núi xanh ngắt, mấy đóa hoa nhỏ bé nở trên bờ ruộng, Lâm Nguyệt không thích về nhà cho lắm nhưng nhìn thấy phong cảnh quen thuộc, cô vẫn cảm nhận được sự thân thiết của quê mình. Chú hai sợ vợ, tính tình thím hai không tốt lắm, ở nhà thím hai, Lâm Nguyệt cảm thấy mình giống người ngoài, cũng may trong nhà còn có bà nội, từ nhỏ bà nội đã rất thương cô.
"Đến trấn Đồng rồi." Xe dừng, tài xế quay đầu báo đã đến trạm.
Lâm Nguyệt xách hành lý, vừa muốn đứng lên thì ở dưới xe có một người đi tới, đưa tay ςướק lấy hành lý của cô: "Chị ơi, để em cầm giúp chị."
Lâm Nguyệt ngửa đầu thì nhìn thấy em họ Lâm Phưởng, 17 tuổi, học cấp 3, dung mạo tuấn tú, chỉ là tính cách hơi lạnh lùng, đối xử với ai cũng đều không quá thân thiện. Lúc Lâm Nguyệt học cấp 2 thì ở ký túc xá trường, quan hệ với người em họ này không được coi là thân thiết nhưng mỗi lần cô trở về, em họ đều tới đón cô, còn giúp cô xách đồ, cứ vậy cả đường đi đều không nói được mấy câu.
"Không đi học à?" Lâm Nguyệt bất ngờ hỏi, còn tưởng việc học hành của học sinh cấp 3 căng lắm.
Lâm Phưởng đã xuống xe, đứng trước cửa nhìn cô: "Đang nghỉ lễ mà chị."
Lâm Nguyệt cười, sao cô lại quên mất cái này nhỉ.
"Bà bị bệnh bao lâu rồi?"
"Chưa đến mấy ngày, ăn cái gì cũng phải có người chăm sóc, mẹ của em không muốn động tay mới gọi chị trở về."
Cái này là lời nói thật, Lâm Nguyệt buồn cười nhìn em họ, Lâm Phưởng nghiêng đầu nhìn ra xa, môi cong lên. Bà nội vẫn chưa biết chị họ trở về, tối hôm qua mẹ gọi điện thoại, cậu vô tình nghe thấy được.
Lâm Nguyệt không cảm thấy kinh ngạc, trái lại bà nội bị bệnh thì cô vốn nên trở về thăm.
Nhà Lâm Nguyệt và nhà chú hai ở sát nhau, bây giờ bà nội ở bên này, một ngày ba bữa thì đi tới nhà chú hai để giải quyết. Lâm Nguyệt ở ngoài cửa chào hỏi chú thím, sau đó trực tiếp về nhà của mình. Tuổi của bà nội đã cao, sống ở tầng một, Lâm Nguyệt mở cửa ra, nhìn thấy bà đang rướn cổ nhìn cửa ra vào, vậy là đã nghe thấy tiếng của cô rồi.
"Thím hai của cháu bảo cháu về à?" Nhìn thấy cô cháu gái lớn, bà không vui vẻ chút nào, trái lại nhìn ra ngoài cửa sổ trách mắng vợ của con trai: "Tôi giúp cô chăm sóc cháu trai bao nhiêu năm, bây giờ muốn cô hầu hạ tôi có mấy ngày mà cô đã khó chịu, lại còn bảo cháu gái của tôi từ rất xa trở về nữa chứ..." Quan hệ mẹ chồng nàng dâu chính là vấn đề khó khăn lớn kéo dài hàng ngàn năm trong nước, con dâu không hiếu thảo, bà nội làm mẹ chồng cũng cáu kỉnh, khi cãi vã có thắng có thua.
"Bà nội đừng nói nữa ạ, cháu tự về mà." Lâm Nguyệt ngồi bên giường, mỉm cười dỗ bà, cẩn thận hỏi han bệnh tình.
Thân thể của bà nội vẫn rất khỏe mạnh, chỉ là ngày hôm đó tìm đồ mà bị trật khớp hông, bác sĩ bắt nằm trên giường nửa tháng để dưỡng bệnh. Không phải vấn đề gì lớn, Lâm Nguyệt yên tâm rồi, cô ngồi bên cạnh giường nói chuyện với bà nội, tâm sự chuyện trong nhà tới chuyện ở trường học. Nhà chú hai đã chuẩn bị bữa trưa, em họ bưng đồ qua, cậu cũng ăn ở bên này luôn, buổi trưa bà nội ngủ thi*p đi, Lâm Nguyệt đi tới sát vách ngồi một chút, đưa cho thím hai 1000 nhân dân tệ, xem như là tiền thuốc men của bà nội.
"Nguyệt Nguyệt không cần lo lắng, chú thím đều mua thuốc tốt cho bà nội cả đấy." Thím hai nhận tiền, còn cao giọng nói.
Lâm Nguyệt nhìn chú hai và em họ ở bên cạnh, điều này thì vẫn coi như yên tâm.
Thím hai cười híp mắt: "Cháu tự nấu bữa tối hay là ăn với thím hai?"
Lâm Nguyệt nói tự nấu sau đó đi luôn.
Chạng vạng, Phó Nam gửi một bức hình cho cô, cậu bé đứng trước một loạt những đồ sứ men xanh vừa nung xong, cười vô cùng dễ thương. Lâm Nguyệt đưa di động tới trước mặt bà nội, giới thiệu học trò trong lớp của mình. Bà nội nhìn hồi lâu, vui vẻ khen ngợi: "Đứa bé này vừa nhìn đã biết ngoan rồi, đúng là làm người ta yêu quý."
Lâm Nguyệt cảm thấy rất vui, Phó Nam đúng là đứa bé ngoan nhất mà cô tiếp xúc cho tới bây giờ.
"Sao nào, Nguyệt Nguyệt yêu đương chưa?" Bà nội nắm chặt tay cháu gái, mong chờ hỏi.
Mỗi lần về nhà bà đều hỏi thăm chuyện này, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ trả lời: "Công việc bận rộn, đâu có thời gian yêu đương ạ, hơn nữa thầy giáo trẻ trong trường không có nhiều, cũng không có cơ hội quen biết."
Bà nội không tin, cháu gái trưởng thành xinh đẹp như vậy, chắc chắn không thiếu đàn ông theo đuổi.
"Cháu đang ở bên ngoài, bà muốn quản lý cũng không xen vào được, bà chỉ dặn cháu một câu thôi, có người theo đuổi cháu, coi như cháu cảm thấy thích hợp thì cũng phải quan sát một thời gian đã, đừng nhanh chóng đồng ý với người ta, dịu dàng thế này cơ mà, bà nội thật sự lo lắng cháu sẽ chịu thiệt thòi." Đã sống tới tuổi này rồi, cháu trai thì có con dâu dạy dỗ, bà yêu thương nhất chính là đứa cháu gái này thôi.
Trong lòng Lâm Nguyệt khá chua xót, áp mặt vào tay bà nội, nghiêm túc nói: "Cháu sẽ không nhìn người đâu, đợi cháu yêu đương rồi, cháu sẽ dẫn anh ấy qua đây, bà nội nhìn giúp cháu nhé." Cô hi vọng bà nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Bà nội cười, "Được, bà sẽ đợi đến ngày đó."
Không tận mắt thấy cháu gái được gả, bà sẽ không đi đâu.
Thành phố Giang, mùng sáu Chu Lẫm đón Phó Nam trở về.
Lâm Nguyệt không ở đây, buổi tối Chu Lẫm mua thức ăn bên ngoài, dưới cơn mưa to, anh chàng đưa thức ăn bên ngoài vẫn chậm chạp chưa tới.
"Cháu đói quá!" Phó Nam nằm nhoài trên ghế sofa kêu gào thảm thiết.
Chu Lẫm cũng đói, thông cảm cho anh chàng đưa thức ăn phải cực khổ lặn lội bên ngoài mưa gió, Chu Lẫm lấy một bịch bánh quy ra, trước tiên một lớn một nhỏ phải ăn lót dạ đã.
"Cô giáo mau trở về đi, con nhớ cô quá." Ăn được hai miếng bánh, Phó Nam trợn mắt nói với Chu Lẫm.
Chu Lẫm đang xem bóng đá, không rảnh để ý tới cậu bé.
Phó Nam chạy tới ban công, đột nhiên rất lo lắng: "Cô giáo có mang ô không? Có bị dính mưa không nhỉ?"
Chu Lẫm nhét một miếng bánh vào trong miệng.
Phó Nam quay lại, ngồi trên sofa gọi điện thoại cho cô giáo, đôi mắt to nhìn chằm chằm màn hình di động nên không nhìn thấy chú Chu đang chỉnh âm lượng nhỏ đi.
Lâm Nguyệt đang thu dọn hành lý cho ngày mai, quần áo của cô không nhiều nhưng bà nội chuẩn bị mấy món đặc sản bảo cô mang theo. Điện thoại vang lên, nghe bạn học nhỏ trịnh trọng căn dặn cô ra ngoài phải mang ô theo thì Lâm Nguyệt rất vui mừng: "Ừm, ở chỗ cô cũng đang mưa, Nam Nam ăn tối chưa?"
Nhắc tới cái này Phó Nam liền tức giận: "Chú Chu gọi đồ ăn bên ngoài, mà đã trễ tới 40 phút rồi đó cô."
Lâm Nguyệt... thương mà không giúp được gì.
"Cô ơi, mấy giờ cô đến nhà ga vậy ạ? Con đi đón cô." Phó Nam thật sự muốn gặp được cô giáo sớm một chút, cũng lén mong chờ buổi trưa cô giáo tới, như vậy thì buổi trưa cậu bé có thể ăn cơm cô giáo nấu rồi.
Lâm Nguyệt tính toán thời gian: "Khoảng 2 - 3 giờ trưa, Nam Nam ở nhà đợi đi, cô tự về là được."
"Không, con đi đón cô cơ!" Phó Nam kiên trì muốn đi.
Lâm Nguyệt đau đầu, làm sao Phó Nam đến được, vậy không phải sẽ làm phiền Chu Lẫm sao? Đầu dây bên kia chỉ có tiếng nói chuyện của Phó Nam và bình luận bóng đá, Lâm Nguyệt nhỏ tiếng hỏi: "Chú Chu thì sao? Có nghe thấy lời Phó Nam nói không?"
Vừa nghĩ như thế liền nghe thấy Phó Nam gọi: "Chú Chu ơi, cô giáo tìm chú này."
Trong nháy mắt cả người Lâm Nguyệt đều đổ mồ hôi, cô không muốn tìm Chu Lẫm, chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, đứa bé này...
"Có chuyện gì à?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới, Lâm Nguyệt sờ trán, lúng túng nói: "Vừa nãy Phó Nam nói tới đón tôi, thực sự không cần phiền phức vậy đâu, ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng rồi, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."
"Lái xe có 20 phút thôi, không coi là phiền đâu, mấy giờ cô đến nhà ga?"
"Thực sự không cần..."
"Hỏi cô giáo mấy giờ đến, chú đi lấy đồ ăn." Anh chàng giao thức ăn gọi điện đến, Chu Lẫm trả lại điện thoại cho bạn học nhỏ, cũng cắt ngang sự khách sáo của Lâm Nguyệt.
Thái độ của Chu Lẫm rất rõ ràng, Lâm Nguyệt không thể làm gì khác đành phải chấp nhận.
Nhưng giữa trưa ngày thứ hai, Phó Nam ngủ trưa quá say nên quên mất chuyện của cô giáo, Chu Lẫm đứng trước cửa phòng nhìn một chút, không gọi bạn học nhỏ dậy, anh viết lên tờ ghi chú dán trên cửa phòng mình, một mình đi xuống tầng, lái xe tới nhà ga tàu cao tốc trước nửa tiếng đồng hồ.
Lâm Nguyệt từ trong đi ra, theo bản năng tìm kiếm tổ hợp bóng dáng một lớn một nhỏ, nhưng đi qua đi lại, hết nhìn đông lại nhìn tây, phía trước đột nhiên xuất hiện một người mặc quần cộc ở nhà, tràn ngập phong cách cá nhân, bắp thịt ở cẳng chân vô cùng khỏe đẹp cân đối. Lâm Nguyệt ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng lại mang theo mấy phần không tập trung của Chu Lẫm.
"Nam Nam đâu?" Không biết sao cô lại căng thẳng, nhìn ra sau lưng người đàn ông.
"Ngủ rồi, tôi không gọi nó dậy." Chu Lẫm hơi khom lưng, cầm lấy hành lý màu hồng phấn của cô, xoay người dẫn đường.
Lâm Nguyệt đi theo sau mấy bước. Cả người Chu Lẫm toàn màu đen, cao lớn cường tráng là thế nhưng lại xách hành lý màu hồng, sự khác biệt không nói nên lời này đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Lâm Nguyệt không quen trở thành tiêu điểm, cúi đầu nhìn hành lý, rất nhanh đã tới cửa nhà ga, tiếng mưa rơi ào ào càng rõ ràng hơn, lúc này Lâm Nguyệt mới nhận ra Chu Lẫm không mang theo ô, hơn nữa bước chân không chậm lại chút nào, hình như dự định vượt mưa lên xe.
Lâm Nguyệt nhanh chóng mở cái ô màu xanh nhạt của cô ra, giơ lên, Chu Lẫm cũng đã bước ra ngoài rồi.
Lâm Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, cố gắng nâng cao ô lên, một nửa che cho mình, một nửa che trên đầu Chu Lẫm.
Thực ra xe dừng ở bên đường, đi khoảng chừng hai mươi bước là đến, Chu Lẫm muốn chạy thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cánh tay nhỏ bé trắng trẻo. Chu Lẫm cúi đầu, thấy cô cũng cúi đầu, giống như đang kiểm tra nửa người bên kia có dính nước mưa không, mái tóc dài hơi xoăn bị gió thổi bay tán loạn, có một sợi tóc dán vào mặt, càng làm nổi bật gương mặt trắng trẻo mềm mại giống như cánh hoa.
Quản lý tốt bản thân đã, anh cũng không e ngại chút mưa này.
Lùi người ra khỏi ô, Chu Lẫm bước nhanh vài bước đến sau xe, đặt hành lý vào cốp sau rồi lách vào chỗ ghế lái, đóng cửa xe, sau đó nhìn ra ngoài một cái, hả, cô giáo còn đang đứng ngây ngốc trong mưa.
Chu Lẫm Ϧóþ còi.
Lâm Nguyệt hoàn hồn, đạp mưa chạy qua, mưa rơi xuống, không ngừng thổi vào người cô.
Chu Lẫm giúp cô mở cửa ghế lái phụ ra.
Lâm Nguyệt đổi lại hướng đi rồi ngồi lên phía trước, đóng ô cất đi, tiếng mưa rơi lộp bộp bị ngăn cách bên ngoài, lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Ăn trưa chưa?" Chu Lẫm nhìn cô cất ô đi.
Lâm Nguyệt gật đầu, thực ra là chưa ăn, trên tàu cao tốc cô không thấy ngon miệng.
"Đi siêu thị mua đồ ăn trước đã." Chu Lẫm khởi động xe.
Trên người Lâm Nguyệt không bị ướt bao nhiêu, cô lén nhìn anh, phát hiện phía sau bả vai của Chu Lẫm đều đã ướt hết rồi, cô hơi lo lắng: "Trước tiên anh về nhà thay quần áo đã chứ?"
Chu Lẫm liếc nhìn bả vai, không để ý chút nào: "Không sao, cơ thể tôi nóng, lát nữa sẽ khô thôi."
Lâm Nguyệt im lặng cụp mắt.
Một phút sau, cô lặng lẽ sờ cánh tay, thấy hơi lạnh thì không khỏi buồn bực, Chu Lẫm có thể làm khô quần áo, trên người anh chắc nhiều khí nóng lắm nhỉ?
Trên đường kẹt xe, phải lái khoảng nửa tiếng xe mới dừng lại bên ngoài siêu thị được.
Chu Lẫm xuống trước, Lâm Nguyệt nhanh chóng đi theo phía sau lưng anh...
Ôi, quần áo ướt của anh thực sự khô rồi này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc