Một tiếng đập vỡ vang lên trong phòng tối, thêm một tiếng hét inh ỏi "Khốn khi*p, cô làm việc kiểu gì vậy hả?"
Lương Tuyết Nhi giật mình sợ hãi, nép vào sát bức tường lạnh, run rẫy đáp "Tôi...tôi đã cố gắng hết sức rồi.....tại....cô...cậu ấy..."
Đới Y Y nắm tóc cô, tức càng thêm tức "Cô có hai lựa chọn: một là tráo đổi số thuốc của cô ta chuẩn bị cho bệnh nhân, hai là mọi việc sẽ bại lộ. " Ả cười khanh khách "Nếu lỡ như bí mật của cô bị bại lộ, chắc chắn sẽ bị rút bằng hành nghề. Mãi mãi cũng không thể trở thành bác sĩ. Hơn nữa còn bị tống vào tù. Còn tôi thì khác, đều đã có người lo liệu. Thế nào?"
"Tôi...tôi sẽ làm theo cô. Đừng làm vậy. Cầu...cầu xin cô."
Đới Y Y đẩy Lương Tuyết Nhi, cười ha hả, giọng cười ghê rợn vang vọng khắp căn phòng.
Lạc Ân đến bệnh viện, đi thẳng đến phòng làm việc, từ đằng xa cô phát hiện một bóng người bước ra từ phòng của mình, nhìn thật kỹ phía sau ,rất quen thuộc. Lạc Ân đang ngẩn người suy nghĩ thì một bàn taychạm vào vai cô “Bác sĩ Lạc.” khiến cô giật mìn hquay lại, y tá mỉm cười “Làm cô giật mình sao, tôi xin lỗi.”
“Không sao, có việc gì không vậy?”
“Tôi đã để sẵn thuốc ở phòng cảu cô, theo đúng như cô yêu cầu.”
Lạc Ân mỉm cười “Cảm ơn.” Nếu nói về thuốc, dạo gần đây cô phải rất cẩn thận, tai nạn lần trước của Tiểu Chu cô đã rút ra một kinh nghiệm. Khoan đã, những tai nạn gần đây của cô đều xuất phát từ các loại thuốc. Vậy người lúc nãy…
Lạc Ân chạy vào phòng kiểm tra số thuốc trên bàn, sau đó cầm tờ giấy toa thuốc ra, tất cả các viên thuốc đều bình thường nhưng nếu quan sát kỹ một chút, cô một viên nén bị dư ra, Lạc Ân cầm viên thuốc bỏ vào túi ni lông nhỏ, đi ra ngoài. Trước khi đi cũng không quên khóa cửa cẩn thận.
Cô cầm lấy toa thuốc đi ra quầy, nói với y tá “Cảm phiền chị lấy giúp tôi đơn thuốc này.”
Y tá cầm lấy, thắc mắc “Không phải tôi đã đưa cho cô rồi sao.”
“À…túi thuốc đó có vấn đề. Chị đổi giúp tôi nhé.”
“Được rồi.”
Lạc Ân nhận túi thuốc, gật đầu cảm ơn. Cô gọi cho Lạc Dương. Hai người gặp nhau trong phòng làm việc của anh.
“Anh, anh nhìn xem, viên thuốc này là gì?”
Lạc Dương cầm lấy “Em thấy có gì không ổn sao?”
“Ừm, lúc nãy em thấy có bóng người từ phòng em đi ra. Khi em kiểm tra thì thấy có một viên bị thừa. Dạo gần đây thuốc của em hay bị nhầm lẫn, em lo rằng có người cố ý.”
“Anh sẽ nhờ bên dược lý. Em nên cẩn thận hơn.”
“Vâng.” Lạc Ân gật đầu. Cô vẫn thắc mắc, người đó dáng người nhỏ nhắn chắc chắn là phụ nữ…
Mải suy nghĩ Lạc Ân khi nhận ra thì đang đứng sau bệnh viện, sao cô lại ở đây!? Cô định quay lưng bỏ đi thì nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Chuyện đó sao rồi?”
“Tôi…đã làm theo lời cô nói. Nhưng, viên thuốc đó là gì?”
Giọng nói thứ hai vang lên khiến cô vô cùng kinh ngạc, cô biết người đó, rút hết can đảm, Lạc Ân khẽ liếc nhìn nơi phát ra tiếng nói…là Lượng Tuyết Nhi và Đới Y Y. Cô như ૮ɦếƭ sững, khi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Là Fluphenazine*, chỉ cần một viên thì bệnh nhân ở phòng 205 do Lạc Ân phụ trách sẽ lên cơn động kinh, lúc đó anh ta sẽ vì vậy mà ૮ɦếƭ…”
*Fluphenazin là thuốc chống loạn thần thuộc nhóm phenothiazin, an thần kinh.
“૮ɦếƭ !? ૮ɦếƭ sao?” Lương Tuyết Nhi giật mình, chỉ là lên cơn động kinh thôi mà, sao có thể??
“Cô lo cái gì? Hừ…tình trạng của anh ta là không dung nạp thuốc nếu có cố ép uống thì…haha…haaaaa.” Đới Y Y cười lớn tiếng, đối đầu với tôi, Lạc Ân cô không đủ sức đâu? Phàm là những ai chống đối tôi đều nah65n lấy kết quả vô cùng thảm thiết..
“Cô chỉ là ghét Lạc Ân, sao có thể hại người như vậy?” Lương Tuyết Nhi phản bác, người phụ này sao có thể đáng sợ như thế ? Cô ta khoác trên mình chiếc áo bác sĩ nhưng trong tâm lại không phải con người… Vì lợi ích riêng mà có thể lấy mạng sống của người khác??
*Chát – Ả tức giận vươn tay đánh cô, gằn giọng “Cô dám lên mặt dạy đời tôi? Đừng quên, chính cô cũng xém hại ૮ɦếƭ người đó. Đừng ở đây mà dạy đời tôi. Chẳng phải cô lả người cho Tiểu Chu uống thuốc, hại Lạc Ân xém chút nữa bị Tô Thiểu Lương ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ sao? Bây giờ còn giả nhân nghĩa??”
“Là do cô ép tôi!”
“Này, chuyện của Tô Thiểu Lương là do cô tự tay sắp đặt đấy nhé. Lương Tuyết Nhi…trước khi nói người khác hãy tự xem xét bản thân đi..” Dứt lời, ả quay lưng đi, trên môi nở nụ cười khinh miệt.
Lạc Ân đừ người bước đi, những gì đã nghe, cô ước gì mình chưa từng nghe chưa từng thấy, ánh mắt thất thần nhìn xuống dưới đất, vô tình va phải người trước mặt. Ai đó lên tiếng “Em làm rơi tiền à?”
Lạc Ân ngước mặt lên, là Ngô thiên Kỳ. Cô thở dài gục đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh. Ngô Thiên Kỳ nhíu mày hỏi “Em sao vậy?” sẵn tiện vòng tay ôm lấy cô.
“Anh mau buông ra, muốn người khác thấy à?”
“Em ôm anh trước.”
“Em ôm bao giờ, chỉ gục đầu vào thôi.” Anh cố ý ôm cô để mọi người tình cờ bắt gặp, sau đó đường đường chính chính tuyên bộ chuyện của bọn họ.
Ngô Thiên Kỳ mỉm cười, nhéo nhẹ bên má cô “Em có chuyện không vui à?”
“Ừ.” Lạc Ân đáp nhẹ nhàng. Anh nắm tay cô đi vào phòng làm việc. Cô ngồi trên ghế, đáy mắt thấp thoáng nỗi buồn. Cô tin tưởng làm bạn với Lương Tuyết Nhi nhưng rốt cuộc lại nhận lấy những gì hôm nay…
***
Sau khi nghe Lạc Ân kể lại, Ngô Thiên Kỳ sắc mặt không thay đổi, anh ôm cô vào lòng “Được rồi, đừng lo, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này..”
“Tại sao em luôn là người bị gạt? Em làm gì sai sao? Em thật lòng đối xử với cậu ấy nhưng tại sao…??” Lạc Ân nói, ngoài anh ra , Lương Tuyết Nhi là người bạn thứ hai cô, Lạc Ân siết chặt lấy anh. Ngô Thiên Kỳ trong tâm đang hỗn loạn nhưng vì cô mà cố gắng kìm nén. Đới Y Y, xem ra anh đã xem thường khả năng của cô ta. Việc này, anh nên nhanh chóng kết thúc…
Lạc Dương cùng Ngô Thiên Kỳ cùng bàn bạc, viên thuốc cô đưa đã có kết quả, là Fluphenazin thuộc dạng thuốc độc bảng B, dùng để chống loạn thần cấp và mãn tính, bao gồm cả tâm thần phân liệt và cơn hưng cảm, tình trạng paranoia và loạn thần thực thể. Nhưng nếu dùng không đúng cách sẽ gây ra những biến chứng nguy hiểm cho bệnh nhân. Lạc Ân đã quyết định tìm Lương Tuyết Nhi để nói chuyện rõ ràng, cô cần phải khuyên Lương tuyết Nhi quay lưng lại với Đới Y Y, còn lại cứ để hai người bọn họ.
---
Trên sân thượng của toà bệnh viện, Lạc Ân đứng giữa sân lộng gió cùng Lương Tuyết Nhi. Cô cất tiếng trước “Cậu…không có gì để nói với tôi sao?”
Lương Tuyết Nhi hơi ngẩn người lại có chút chột dạ, cố gắng giữ bình tỉnh trả lời “Không…tớ không có. Cậu là người gọi tớ lên đây mà.”
Lạc Ân đanh mặt, trên khuôn mặt nhỏ bé toát lên vẻ lạnh lùng và tức giận “Nếu là bình thường, tôi…đã có thể đánh cậu. Nhưng chúng ta là bạn, ít hay nhiều cũng hai năm…Sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”
“Lạc Ân…cậu đang nói gì vậy?”
“Tuyết Nhi, nếu còn xem tôi là bạn thì dừng tay lại đi. Đừng làm theo những gì Đới Y Y nói.”
Lương Tuyết Nhi sững người, hai tay run lên, mọi chuyện, rốt cuộc cũng đã bại lộ, cô đứng im bặt không lên tiếng, Lạc Ân nói tiếp “Tuyết Nhi, cậu có gì khó nói cứ kể với tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
“Lạc Ân…mọi chuyện như bây giờ…đều là tại cô…” Cuối cùng, khi mọi kìm nén trong lòng không còn, Lương Tuyết Nhi cất tiếng. phản lại Đới Y Y , cô sẽ ૮ɦếƭ, không phản cũng ૮ɦếƭ. Bây giờ cô chẳng còn gì để mất nên không cần phải sợ ai.. “Tôi và cô đều vào đây cùng một thời gian, nhận cùng một giáo sư, nhưng tại sao, cô lại được ưu ái hơn tôi? Tôi có gì thua cô chứ? Mọi việc cô làm đều rất tốt, hơn nữa bên cạnh luôn nhận được sự giúp đỡ của Ngô giáo sư, Lạc giáo sư còn cả Dương giáo sư, còn tôi thì bị đẩy sang Đới Y Y. Cô có biết, tôi vì cô mà dần trở thành người như bây giờ?”
Lạc Ân đứng im lặng, cô không thể tưởng tượng những gì mà Lương Tuyết Nhi đã chịu đựng. Một khắc đó, giá như cô không đồng ý việc anh tách nhóm ba người bọn họ ra…Lương Tuyết Nhi nhìn cô, đáy mắt vừa bi thảm vừa phẩn nộ “Lúc tôi hại cô lần đầu, vì cảm thấy tội lỗi nên định quay lại cứu nhưng khi đến thì thấy Ngô giáo sư, lúc đó tôi cảm thấy rất may mắn vì cô vẫn bình an, tôi cứ nghĩ mình có thể chuộc lại lỗi với cô nhưng không ngờ Đới Y Y lại xuất hiện, lại cho người điều tra tôi, bí mật bị phát hiện, nó trở thành điểm yếu của tôi để cô ta tùy tiện sai khiến. Lạc Ân, cô nói chúng ta là bạn vậy tại sao lúc tách nhóm cô lại không phản đối? Ngay cả người duy nhất tôi thích là Tôn Triết cũng thích cô. Rốt cuộc thì cô có điểm nào hơn tôi chứ?”
“Tuyết Nhi, tôi…”
“Lạc ân, đến nước này cô cũng không cần phải giả nhân giả nghĩa với tôi nữa. Tôi không cần.”
“Vậy tại sao cậu lại hiến máu cho tôi?” Cô còn nhớ khi xảy ra tai nạn ở bữa tiệc, người gấp gáp chạy đến bệnh viện để truyền máu cho cô là Lương Tuyết Nhi. Một người muốn hại cô thì sao lại đi cứu cô làm gì?? “Cô chỉ là bị ép buộc, tôi tin cô…Tôi sẽ giúp cô, sẽ không để Đới Y Y uy Hi*p nữa.”
Lương Tuyết Nhi lặng im, chin bản thân cô lúc đó, không hiểu tại sao lại nhận lời truyền máu cho Lạc Ân, tuy mọi lần đều cảm thấy rất có lỗi nhưng càng làm cô càng không thể bước ra…
Lạc Ân ôm cô vào lòng, một phần lỗi cũng là do cô “Xin lỗi, Tuyết Nhi, cậu đừng lo, nếu sợ bị rút bằng hành nghề, tớ sẽ nói với Lạc Dương tìm cách giúp cậu. Chúng ta vẫn sẽ là bạn, cậu là người bạn thứ hai sau người đó của tớ..”
Lương Tuyết Nhi bật khóc, nước mắt nặng hạt nhanh chóng rơi xuống chảy dài trên khuôn mặt cô, Lạc Ân, cô gái này sao có thể đơn giản như thế mà tha thứ cho cô? Người từng khiến cô bị thương, xém chút ở tù vậy mà chỉ đơn giản tha thứ như vậy thôi sao? Lương Tuyết Nhi ghì chặt Lạc Ân, cô hổ thẹn, tự trách, căm hận bản thân… “Lạc Ân, tớ xin lỗi, là do tớ ganh tị nên mới như vậy, thành thật xin lỗi…”
Cô mỉm cười, vỗ nhẹ tấm lưng đang run rẩy “Vậy chúng ta đều có lỗi…”
Nếu một người bạn vì giận ta mà làm việc có lỗi, không sao, chúng ta có thể tìm cách giải quyết, để có thể hàn gắn mối quan hệ này. Bạn bè không phải là người rất quan trọng với chúng ta sao??