Em Có Tin Vào Định Mệnh? - Chương 18

Tác giả: Dư Lạc Thuần

(trong dấu nháy đơn \'...\' là những thủ ngữ của Hiên Viên Mẫn / Thủ ngữ là ngôn ngữ chủ yếu được cộng đồng người câm điếc sử dụng nhằm chuyển tải thông tin qua cử chỉ, điệu bộ của cơ thể và nét mặt thay cho lời nói.)
Lạc Ân đứng một mình ở quầy rượu , vì mọi người đều bận việc tiếp khách , quả thực đi dự tiệc là một chuyện rất chán . Ngô Thiên Kỳ được nhiều người vây quanh , khi nhìn anh như vậy , Lạc Ân thấy có chút xa vời..
"Cô là bạn gái của Ngô Thiên Kỳ sao ?" - Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau , Lạc Ân quay lại nhìn. Người đàn ông trước mặt cô có mái tóc màu nâu đỏ , trên khuôn mặt hiện rõ hai chữ "trăng hoa" . Cô lịch sự đáp lại "Phải."
"Tôi là Mễ Thái , rất vui khi được biết em." - Mễ Thái nhếch miệng cười , tỏ vẻ thân thiện với cô.
Lạc Ân cười nhạt gật đầu chào một cái rồi quay lại nhìn ly rượu trên bàn.
"Em là người đầu tiên có thể đứng bên cạnh Ngô Thiên Kỳ , tôi thực muốn biết tên em ?"
"Anh cũng biết nói tôi là bạn gái của anh ấy , sao vẫn muốn hỏi ?"
"Chà , thật kiêu kỳ , em..." - Mễ Thái vươn tay chọn vào mái tóc mượt mà , nâng lên chạm nhẹ môi vào "Tôi nhất định phải có được em."
Lạc Ân nhíu mày , lấy những sợi tóc của bình trên tay anh , gằn giọng "Anh nghĩ anh có thể thắng được Thiên Kỳ sao ?"
Mễ Thái híp mắt cười "Tất nhiên , những thứ thuộc về Ngô Thiên Kỳ , tôi nhất định sẽ dành tất cả."
Lạc Ân đứng nhìn , người đàn ông này rất thích cười , nhưng từ đầu đến cuối nụ cười của anh rất nhạt và lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy thật khó chịu. Lạc Ân không muốn nói thêm , cầm ly rượu quay lưng bỏ đi , nhưng bị một cánh tay chắc dài chặn lại. Cô nhíu mày cất tiếng "Anh...rốt cuộc muốn làm gì ?"
Mễ Thái mỉm cười "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao ? Tôi...muốn em trở thành người phụ nữ của tôi."
"Anh điên rồi."
Hạ Tử Khiêm đứng nói chuyện với Ngô gia , ánh mắt vô tình nhìn thấy Mễ Thái và Lạc Ân , liền cất tiếng "Thiên Kỳ , Lạc Ân đang bị trêu ghẹo kìa."
Ngô Thiên Kỳ nhíu mày quay lại , không cần suy nghĩ anh bước nhanh đến nơi Lạc Ân đang đứng , đẩy Mễ Thái ra , kéo cô nép sau lưng mình , cặp mắt màu đen trở nên u tối.
Mễ Thái vẫn giữ trên môi nụ cười , nghiêng đầu nhìn anh. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu để ý đến chuyện của họ...
Mễ Thái đút hai tay vào túi , ngang nhiên nói "Ngô thiếu gia , không cần phải nóng như thế , tôi chỉ muốn làm quen với cô ấy thôi."
Mày đẹp lập tức nhíu lại "Nếu anh dám động đến cô ấy , tôi bảo đảm phần đời còn lại của anh , chỉ có thể ngước nhìn trần bệnh viện !"
"Tôi cũng đang mong chờ cậu sẽ làm như thế nào đấy !" - Mễ Thái bật cười , trước khi bỏ đi , còn đưa mắt nhìn Lạc Ân một cách đầy ham muốn "Em...nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của tôi."
Ngô Thiên Kỳ vừa nghe lửa giận đã dâng lên , buông tay Lạc Ân xông đến phía Mễ Thái.
"Anh định làm gì ?" - Chính là lúc Ngô Thiên Kỳ rời tay cô để xông đến Mễ Thái , Lạc Ân đã kịp thời giữ anh lại.
Ngô Thiên Kỳ mặt lạnh như băng , không trả lời. Lạc Ân cố gắng thuyết phục "Mặc kệ anh ta đi , ở đây có rất nhiều người !"
"Hắn ta nói như vậy , em biết điều đó có nghĩa gì không ?"
"Anh , bình tĩnh lại."- Ngô Vũ Lâm cũng cất tiếng.
"Phải đó , cậu thừa biết Mễ Thái chỉ muốn chọc tức cậu mà thôi !" - Lạc Dương lên tiếng thuyết phục , đây là tiệc của Ngô gia , khách rất nhiều , không thể để chuyện xấu xảy ra được.
Ngô Thiên Kỳ trầm mặc , Lạc Ân nhìn bàn tay to rộng siết thành quả đấm , gân cũng nổi lên , cô thừa biết anh tức giận như thế nào , nhưng rốt cuộc thì việc gì anh phải tức giận như vậy ? Lạc Ân đưa tay chạm vào tay anh "Cứ coi như vì em đi. Em không tức giận thì hà cớ gì anh phải nổi nóng ?"
Ngô Thiên Kỳ ngước mắt nhìn cô , từ từ buông tay ra, lửa giận cũng vì thế hạ xuống.
Lạc Ân mỉm cười , kéo tay anh quay lại , đưa đĩa thức ăn vừa gắp cho anh "Này , anh ăn đi."
Ngô Thiên Kỳ sâu kín thở dài , nhận lấy đĩa thức ăn.
Ngô Vũ Thần đứng từ xa , cảnh tượng vừa nãy dù chỉ một chi tiết nhỏ cũng lọt qua mắt anh , dáng vẻ mất bình tĩnh của con trai mình khiến hắn có chút hứng thú , thực giống với hắn lúc còn trẻ. Du Huân Huân thấy chồng nhếch môi cười , cất tiếng hỏi "Anh có chuyện vui sao ?"
Ngô Vũ Thần ôn nhu nhìn nàng "Không có gì !"
"Em thực mong Tiểu Kỳ mau mau có con." - Du Huân Huân than thở vài tiếng , nàng đã qua tuổi 40 nhưng tách trà của con dâu còn chưa được uống . Chị của nàng - Du Ái My thì may mắn hơn , đã được thưởng thức ly trà cưới hơn nữa còn sắp có cháu , không như nàng chờ mãi cũng chẳng thấy đâu.
Ngô Vũ Thần bật cười , nụ cười cũng vì nàng mà trở nên nhu hòa "Việc gì đến cũng sẽ đến , em không cần bận tâm."
"Anh nói thì hay lắm..." Du Huân Huân cau có trách hờn. Nàng chỉ lo đến lúc già lẩm cẩm , cháu vẫn chưa được bế , giờ thì nàng đã hiểu được cảm giác của Ngô phu nhân lúc trước luôn hối thúc nàng có con...
***
"Á !" - Chiếc váy sinh đẹp của Lạc Ân bị thấm màu rượu vang. Và người gây ra việc đó là Đới Y Y.
"Xin lỗi , tôi không cố ý !" - Đới Y Y lúng túng xin lỗi.
Lạc Ân lấy khăn giấy lau sơ , đang yên ổn đột nhiên cô ta lao tới ᴆụng vào người cô khiến ly rượu đổ vào váy Lạc Ân. "Không sao..."
Ngô Thiên Kỳ cất tiếng "Tôi đưa em đến phòng thay đồ."
"A , không cần , em tự đi được rồi."
"Em biết đường sao ?"
"Chuyện này..."
"Ưm..." - Hiên Viên Mẫn đột nhiên kéo tay Lạc Ân.
Ngô Vũ Lâm mỉm cười "Em muốn đưa Lạc Ân đi sao ?"
Hiên Viên Mẫn gật đầu , dù sao cô cũng là người hầu của Ngô gia đã lâu , hơn nữa phụ nữ với nhau nếu có việc gì cũng dễ dàng hơn...
"Được rồi , nhớ trông chừng Lạc Ân " - Ngô Thiên Kỳ gật đầu đồng ý . Lạc Ân đi theo cô ra ngoài , Đới Y Y đứng nhìn , khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lạc Ân đi theo Hiên Viên Mẫn đến cuối hành lang , đến phòng thay đồ của những người giúp việc , Lạc Ân chờ ở trong phòng , còn Hiên Viên Mẫn chạy đi lấy bộ lễ phục khác.
Du Huân Huân có dặn cô đến phòng của Tang Nhu tiểu thư , cầm những chiếc hộp giấy trong ngăn tủ cho Lạc Ân , vì nàng đã đặt sẵn những bộ dạ hội khác phòng những trường hợp như thế này.
Khi Hiên Viên Mẫn quay trở lại , cánh cửa đột nhiên mở , cô khó hiểu đẩy cửa đi vào nhưng căn phòng trống không , Lạc Ân đã biến mất... Cô hốt hoảng chạy đi báo cho Ngô Vũ Lâm.
Hiên Viên Mẫn kéo tay Ngô Vũ Lâm , vẻ mặt vô cùng hốt hoảng , lục tìm quyển sổ tay... Thấy cô hấp tấp , sắc mặt lại tái xanh , anh liền cất tiếng "Mẫn Nhi , có phải Lạc Ân xảy ra chuyện ?"
Hiên Viên Mẫn gật đầu , khóe mắt chợt ngấn nước , dùng hành động để nói \'Em đi lấy bộ lễ phục khác khi quay trở lại , chị Lạc Ân đã biến mất !\'
Ngô Thiên Kỳ kinh ngạc , giữ chặt hai vai Hiên Viên Mẫn , giận dữ gầm lên "Em vừa nói gì ? Tại sao Lạc Ân lại biến mất ? TẠI SAO HẢ ?!"
Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng , tiếng ngạc du dương cùng tiếng ồn lập tức biến mất , chỉ còn khoảng không yên lặng.
"Anh , buông cô ấy ra . Mẫn Nhi không có liên quan đến việc này." - Nhìn Hiên Viên Mẫn run lẩy bẩy , Ngô Vũ Lâm tiến đến , tìm cách ngăn cản Ngô Thiên Kỳ , lúc anh tức giận , dù đó có là người thân cũng không thể trách khỏi bị thương.
Ngô Thiên Kỳ mặc kệ lời nói của anh , tiếp tục hỏi Hiên Viên Mẫn , bàn tay trên đôi vai mảnh khảnh càng lúc càng siết chặt khiến cho cô đau đớn "Hiên Viên Mẫn , là do em muốn đưa cô ấy đi , tại sao lại không canh chừng cẩn thận chứ ? Anh đã nói đừng để cô ấy một mình rồi mà !"
"Thiên Kỳ , con thôi đi." - Lúc này người duy nhất có thể đè nén cơn giận của anh - Ngô Vũ Thần cũng cất tiếng.
Ngô Thiên Kỳ đưa cặp mắt đầy tia lửa giận nhìn cha mình lại quay sang nhìn Hiên Viên Mẫn đang cúi gằm mặt , cả cơ thể đều run rẩy , lớn tiếng ra lệnh "Nói đi !?"
"Thiên Kỳ , sao anh có thể quá đáng như vậy , anh biết rõ Mẫn Nhi không thể nói được mà , cô ấy cũng không có lỗi." - Ngô Vũ Lâm cuối cùng không nhịn được mà dùng sức đẩy anh ra , vươn tay kéo Hiên Viên Mẫn vào lòng.
Du Huân Huân đứng trước mặt Ngô Thiên Kỳ , khuôn mặt trở nên nghiêm nghị "Con có biết mình vừa nói gì không ?"
Ngô Thiên Kỳ im lặng , anh biết rõ mình đã lỡ lời với Hiên Viên Mẫn nhưng anh cũng chỉ vì quá lo cho Lạc Ân , cô không thể đột nhiên biến mất được , chắc chắn đã bị bắt.
"Chuyện này có thể để sau , bây giờ hãy đi tìm Tiểu Ân." - Lạc Dương nhịn không được mà lên tiếng , em gái anh rốt cuộc đang ở đâu ?
"Kiểm tra lại các máy CCTV !" - Ngô Vũ Thần cất tiếng , ra hiệu cho Ngô Thiên Bảo từ xa.
Ngô Thiên Bảo hiểu rõ ý của em trai mình , bắt đầu phân phó nhiệm vụ cho từng người "Thế Hạo , con cùng Ngô Viễn dẫn theo người tìm khắp dinh thự. Tuấn Minh , con hãy ra lệnh cho bảo vệ đóng tất cả các cổng lại , không cho một ai rời khỏi Ngô gia."
Những người được phân phó lập tức nhận lệnh , Ngô Thiên Bảo đứng trên bục cao , cất giọng uy nghiêm "Vì có một người vừa biến mất khỏi bữa tiệc , nên hiện tại các vị không thể rời khỏi đây. Mong mọi người sẽ hợp tác !"
Câu nói của anh khiến mọi người sửng sốt , bắt đầu ồn ào , Mễ Thãi ngồi thưởng thức rượu bên cạnh các mỹ nhân , ngạo nghễ nhếch miệng nhếch một cách đầy bí ẩn...
Người của Ngô gia dốc hết sức tìm kiếm khắp nơi , nhưng dinh thự của Ngô gia nói nhỏ cũng không nhỏ làm sao có thể tìm được giữa đêm tối như vậy ? Trong CCTV không nhìn thấy ai bước ra cổng , có nghĩa , cô vẫn còn trong dinh thự. Người Ngô Thiên Kỳ nghi ngờ là Mễ Thái , từ trước khi xảy ra chuyện , anh vẫn đang được vây quanh bởi các nữ nhân nên không thể là anh . Nhưng người lo lắng hơn ai hết chính là Lạc Dương , nếu Lạc Ân bị nhốt ở nơi tăm tối , cô sẽ hoảng sợ đến phát bệnh , điều đó tuyệt đối không được tái diễn ....
Lạc Ân mơ màng tỉnh dậy , đầu cô truyền lên cơn đau nhức nhói , lắc nhẹ đầu , Lạc Ân cố gắng xác định rõ xung quanh , nơi này...hoàn toàn quá xa lạ với cô. Cả một không gian tối đen , ánh sáng của bóng trăng bên ngoài cửa sổ cũng không đủ làm sáng căn phòng. Cô chỉ nhớ mình đang ngồi trong phòng chờ Hiên Viên Mẫn ngoài ra không nhớ gì cả . Đưa bàn tay chạm vào gáy , Lạc Ân cảm giác được tay mình đã thấm ướt...là máu.
Cô đứng dậy , hoảng sợ đập cửa , thất thanh kêu lên "Mở cửa , mau mở cửa , có ai không, làm ơn...Cứu tôi... Mở cửa đi ?!"
Nhưng dù cô có kêu đến khan cổ cũng không một tiếng. Lạc Ân sợ hãi ngồi phịch xuống đất , gục mặt xuống đầu gối , cô sợ bóng tối , cả mùi ẩm ướt của gỗ , đây...chắc chắn là nhà kho....
Đột nhiên trong đầu cô hình ảnh kì lạ hiện ra , cô nhìn thấy một người phụ nữ thắt cổ trong nhà kho , mái tóc dài rũ rượi , hình ảnh khuôn mặt của người phụ nữ ấy rất mơ hồ , nhưng cô thấy rất rõ đôi mắt đang trợn ngược đăm đăm nhìn cô , đôi chân đung đưa giữa khoảng không . Lạc Ân càng thêm hoảng sợ , bắt đầu thở dốc , ép mình vào bức tường..
"Ân Ân , mẹ xin lỗi..."
"Mẹ à , sao mẹ lại xin lỗi ? Sao mẹ lại khóc ?"
"Mẹ xin lỗi..."
Từng câu nói kì lạ cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu khiến Lạc Ân đau đớn xen lẫn sợ hãi , nhưng loại cảm giác thống khổ đến tâm thân phế liệt này từ đâu đến ? Từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện hai dòng nước chảy dài , Lạc Ân tự trách bản thân , sao lại yếu đuối vô dụng như thế ? Nhưng cô thật sự bất lực trước nỗi sợ bất tận này. Hình ảnh đáng sợ kia cứ tồn tại trong đầu cô , Lạc Ân muốn moi ra , muốn loại bỏ hình ảnh ấy nhưng lại không thể...
Dời tầm mắt hướng đến cửa sổ nhỏ trên cao , Lạc Ân rút hết can đảm để đứng lên , nếu cô có thể trèo lên đó thì có thể kêu cứu , nhưng chân cô lại không thể cử động...tựa hồ có ai đó đang ghì chân chân cô.
Điều hòa lại hơi thở , Lạc Dương từng nói với cô , dù chuyện có tồi tệ đến đâu cũng phải bình tĩnh. Cố gắng để đứng lên , Lạc Ân lần mò những thứ có thể chồng lên nhau để thoát ra ngoài , cởi bỏ đôi giày cao gót quăng qua một bên , đặt bàn chân lên giá đỡ , cô gắng trèo lên cao để có thể chạm vào cửa sổ..
"Nếu...nếu ông còn tiến đến , tôi sẽ nhảy xuống !?" - Khi gần chạm đến cửa sổ , thanh âm trầm thấp chợt vang lên trong tiềm thức , Lạc Ân lắc đầu , giọng nói kì lạ đó , cả hình ảnh một cô bé đang trèo qua cửa sổ đưa lời đe dọa , nhưng kẻ đó lại điên cuồng bật cười , nụ cười ghê rợn đến lạnh xương sống..."Thích thì mày cứ nhảy , nhảy đi , nhảy cho tao xem..."
Lạc Ân cố gắng điều khiển bộ não của bản thân , sâu kín thở dài , nhón chân lên , bàn tay ghì chặt khung cửa để có thể bò ra ngoài ...
Vì cân nặng và sự chênh lệch vì cách sắp xếp của đồ vật khiến chúng bắt đầu muốn sụp xuống... Lạc Ân kinh ngạc , không kịp giữ lấy khung cửa , cơ thể rơi thẳng xuống sàn...
*Rầm...Lạc Ân rơi mạnh xuống đất , phần đầu bị đập mạnh , máu không ngừng chảy , đôi môi đỏ tươi của cô trước khi ngất đi , khẽ gọi "Anh...?!" Lạc Ân đột nhiên cảm thấy cả cơ thể nặng trĩu , không thể cử động được , mí mắt chớp nhẹ , trước mắt cô là hình ảnh một bãi cát đồ chơi và hai đưa trẻ... nhưng tất cả nhanh chóng biến mất chỉ còn lại bóng tối...
Lạc Dương đột nhiên giật mình , có cảm giác như ai đó vừa gọi anh , Lạc Dương theo cảm tính chạy về phía sau dinh thự , nơi gần với khu rừng , xuất hiện một ngôi nhà gỗ , nói đúng hơn là một cái nhà kho bỏ trống , cửa bị khóa bằng dây xích
, anh chạy đến đập cửa "Tiểu Ân , em có ở trong đó không ? Tiểu Ân ?"
Lạc Dương vung chân đạp mạnh cánh cửa , nhưng vì bị khóa bằng dây xích nên không thể . "Khốn khi*p !" - Rủa thầm một câu , Lạc Dương một lần nữa dùng hết sức đạp cửa .
"Anh nên dùng súng !" - Giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên , Lạc Dương đưa mắt nhìn , là Ngô Viễn , anh thẩy cây súng trên tay cho Lạc Dương.
Không suy nghĩ thêm , anh Ϧóþ cò súng , bắn liên tục vào ổ khóa , chỉ bài lần là ổ khóa đã rơi ra , Lạc Dương đẩy cửa chạy vào trong , soi đèn pin xung quanh. Khi phát hiện thứ nước màu đỏ dưới sàn gỗ , tay anh bắt đầu run lên, theo dòng máu , một cơ thể nhỏ nhắn nằm bất động dưới sàn , Lạc Dương lập tức chạy đến , nâng đầu Lạc Ân lên , kinh sợ gọi "Tiểu...Tiểu Ân...Tiểu Ân à...."
Đầu của Lạc Ân chảy rất nhiều máu , Ngô Viễn cũng rất kinh ngạc , khi anh bước đến gần , đôi giày màu đen vô tình giẫm vào vũng máu , Ngô Viễn như bất động , giương mắt nhìn , sau đó lục tìm điện thoại.
Lạc Dương ôm siết lấy cơ thể em mình , thống khổ thét lên "Mau gọi cấp cứu , Ngô Viễn, mau gọi xe cấp cứu đi , mau lên ...Cứu em tôi !!!"
-----
"Bác sĩ Hạ ?!" Y tá thấy Hạ Tử Khiêm gấp rút đưa bệnh nhân vào , ngạc nhiên nói.
"Đưa cô ấy vào phòng cấp cứu !" - Hạ Tử Khiêm đẩy chiếc giường cho y tá , quay sang phía Ngô Thiên Kỳ và mọi người "Không được vào trong !"
"Tôi cũng là bác sĩ !" - Ngô Thiên Kỳ nhíu mày không đồng ý.
"Vậy thì cậu phải rõ hơn ai hết , không được vào." Dứt lời , anh mở cửa phòng cấp cứu, nhanh chóng đi vào...
Ngô Thiên Kỳ , Lạc Dương , và một số người của Ngô gia đành phải bất lực chờ ở ngoài. Khi nhìn thấy Lạc Dương bế trên tay Lạc Ân , hấp hối chạy ra ngoài ,chiếc váy màu trắng tinh khiết thấm đầy máu tươi của Lạc Ân , Ngô Thiên Kỳ như muốn ૮ɦếƭ lặng , không biết phải làm gì...Chiếc áo trên người Lạc Dương cũng vì thế mà nhuốn máu.
Hạ Tử Khiêm là bác sĩ phẫu thuật rất giỏi , anh chỉ mong , cậu ta nhất định phải cứu được cô...
*Cạch...Khá lâu sau , y tá bên trong phòng cấp cứu gấp rút chạy ra "Xin hỏi , trong các vị có ai thuộc nhóm máu A-Rh âm tính ? Loại máu của bệnh nhân rất hiếm , bệnh viện chúng tôi không có loại máu này !"
"Sao ?" - Du Huân Huân nghe xong hoảng hốt nói , Rh âm tính ?! Nhóm máu hiếm tìm đâu ra ngay đêm khuya như vậy ? Hơn nữa sinh mạng Lạc Ân đang nguy hiểm.
Ngô Thiên Kỳ quay sang Lạc Dương "Cậu..."
"Tôi không trùng nhóm máu với con bé." - Lạc Dương càng thêm lo lắng cho tình trạng của Lạc Ân , cắt ngang lời anh.
"Cậu chưa xét nghiệm , làm sao chắc được ?"
"Điều đó tôi rõ hơn ai hết , tôi và Lạc Ân không thể trùng nhóm máu được." - Lạc Dương đột nhiên tức giận hét lên. Khi nói xong mới khó xử , quay mặt đi chỗ khác , không nói gì.
Ngô Thiên Kỳ rất khó hiểu trước câu nói của anh , nhưng lúc này không thể quan tâm đến chuyện đó . Anh làm sao có thể tìm được người hiến máu ?!
Đột nhiên anh sực nhớ đến một người , trong bệnh viện , nhân viên có nhóm máu A-Rh âm tính...là Lương Tuyết Nhi. Ngô Thiên Kỳ lập tức cất tiếng ra lệnh cho vệ sĩ đi theo "Mau liên lạc với bệnh viện M.T , lấy thông tin của Lương Tuyết Nhi rồi đưa cô ấy đến đây."
"Vâng !" - Vệ sĩ nhận lệnh lập tức chạy đi.
Ít phút sau , vệ sĩ đã đưa Lương Tuyết Nhi tới , cô không biết chuyện gì đang xảy ra , chỉ biết , cô đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại liên tục reo , cuôia cùng là cô được một người đàn ông lạ mặt đưa tới đây...
Lạc Dương thấy Lương Tuyết Nhi , gấp rút chạy đến "Bác sĩ Lương , cô phải cứu em gái tôi. "
"Sao ?"
"Cô có nhóm máu A-Rh âm tính ?"
"Phải."
"Tiểu Ân bị thương , con bé đang cần máu của cô , làm ơn hãy cứu Tiểu Ân."
"Vậy sao ? Vậy...để tôi đi hiến máu." - Lương Tuyết Nhi vội chạy đi xét nghiệm máu , Lạc Dương ngồi dựa lưng trên ghế , nếu Lạc Ân xảy ra chuyện anh...phải sống như thế nào đây ?
Ngô Thiên Kỳ trầm mặc suy nghĩ , Lạc Dương sao lại kích động khi anh hỏi về nhóm máu như thế , dù anh từng xét nghiệm cũng không thể phản ứng như vậy. "Lạc Dương."
Hai mắt Lạc Dương nhắm chặt , khẽ đáp "Chuyện gì."
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Ngô Thiên Kỳ bỏ đi , Lạc Dương mệt mỏi đứng dậy đi theo , không cần hỏi cũng biết những gì Ngô Thiên Kỳ hỏi anh có liên quan đến Lạc Ân..
"Cậu muốn hỏi gì ?"
Ngô Thiên Kỳ vào thẳng vấn đề chính "Cậu không phải anh của Lạc Ân ?"
Lạc Dương không chút ngạc nhiên với câu hỏi của Ngô Thiên Kỳ , ánh mắt lạnh lùng đăm đăm nhìn anh. Quả không hổ nhanh , anh có tài nhìn thấu tâm tư của người khác , hơn nữa , nắm bắt vấn đề cũng rất nhanh. Lạc Dương lạnh lùng cất tiếng "Phải !"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc