Chương 74: Phiên ngoại 6Chạng vạng tối đầu thu, gió trong núi chuyển lạnh, thổi mặt sông trong lành gợn sóng khắp nơi.
Bao gồm cả đạo diễn, bảy tám nhân viên của đoàn làm phim tụ tập bên bờ sông, cẩn thận kéo Dụ Dao từ dưới sông lên.
Tống Lam đã sớm không phân biệt rõ được cô ấy rốt cuộc là người đại diện hay là trợ lý, chen ở phía trước đám người, không để ý tới bụng dưới hơi lồi ra của mình, cô ấy bắt lấy tay Dụ Dao, trước tiên là bọc tấm chăn lên người cô.
Toàn thân Dụ Dao ướt đẫm, trêи khuôn mặt trang điểm nhạt là một mảng trong vắt thuần khiết đẹp đẽ được nước sạch rửa qua, nhưng bởi vì bờ môi không có son nên màu tái nhợt nhàn nhạt cũng dễ thấy nhất.
Cô khép sát tấm chăn, vẫy tay với mọi người, ra hiệu mình không sao rồi quay đầu nói với Tống Lam: “Chị đang mang thai, đừng có chạy theo em mãi, em tự làm được, hơn nữa còn có trợ lý mà.”
Dụ Dao cũng không nghĩ tới, Tống Lam thế mà lại kết hôn nhanh chóng trong ba tháng, ngay sau đó là có con, tiến độ khá là mạnh mẽ.
Tống Lam đang bận lau nước cho cô, không nín được nhỏ giọng nhiều chuyện: “Ôi, em còn nói chị sao, chị còn muốn hỏi, em kết hôn sớm hơn chị nhiều, không định có con à?”
Dụ Dao dừng lại một chút, một lúc sau mới mang vẻ mặt tự nhiên nói: “Em không muốn, làm mẹ quá cực khổ, bị giày vò.”
Tống Lam không chấp nhận lý do này: “Thôi đi, vị kia chỉ thiếu việc cúng bái em thôi, nếu như em mang thai, nói không chừng anh ta còn đối với em như vàng như bạc, có thể chịu khổ gì chứ, hơn nữa chị đánh cược với em, với điều kiện của em, cho dù có thai thì dáng người vẫn đẹp như thường, không cần lo lắng.”
Dụ Dao nhíu mày, nhìn cái bụng mang thai của Tống Lam mà có chút mất hồn, rất nhanh đã che giấu đi, âm thầm khẽ than, ngoài mặt vẫn kiên định không thay đổi: “Thật sự không muốn.”
Tống Lam thấy cô chắc chắn như thế thì cũng tin tưởng, không còn khuyên lung tung nữa, ngược lại an ủi cô: “Chị mang thai bốn tháng đã ổn định rồi, không cần quá căng thẳng, chăm sóc em không thành vấn đề, gần đây anh ta không ở bên cạnh em, chị giao em cho người khác thì không yên lòng, vẫn là tự mình đi theo mới được.”
“Em chỉ quay phim như bình thường, thật sự không sao,” Dụ Dao vừa nói vừa không nhịn được sự tò mò: “Chị Lam, cũng được mấy năm rồi, chị vẫn sợ anh ấy như vậy à?”
Tống Lam trợn mắt há mồm: “Xem em hỏi này, cũng chỉ có ở trước mặt em anh ta mới là đại thiên sứ đối với trần gian đều là tình yêu thương, tùy tiện đổi thành người khác xem, đầu cũng có thể để anh ta dùng một tay bẻ xuống.”
Dụ Dao bật cười.
Cái này không phải là nói quá rồi à.
Chồng cô nào có khủng bố như vậy.
Tống Lam lại cảm khái: “Đây cũng là anh ta không có ở đây, nếu không nếu anh ta tận mắt nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của em thì không biết sẽ có phản ứng gì, chị cũng sợ đầu của đạo diễn không đủ cứng, không chịu được áp lực mà dứt khoát xóa hết mấy đoạn phim em chịu khổ này.”
Mặt trời hơi ngả về Tây, gió lại lớn thêm một chút, quả thật thời tiết có chút lạnh, cả người Dụ Dao toàn là nước, bọc lấy tấm chăn mà cũng bị gió thổi đến lạnh run, nhịn không được mà rùng mình một cái rất nhỏ.
Cô vốn đang chuẩn bị nghiêm túc nói với Tống Lam vài câu, đính chính lại cho Dung Dã, cho dù anh ấy ở đây thì cũng sẽ không tạo áp lực để đổi phần diễn cho cô.
Bình thường A Dã quản rất nhiều nhưng rất ít khi can thiệp vào công việc của cô, chuyện mà cô thích làm, sự nghiệp vì đó mà nỗ lực, luôn được anh đặt ở vị trí cao, từ đầu đến cuối đều cho cô sự tán thành vô điều kiện.
Đến bây giờ, kết hôn sắp được ba năm rồi, lúc trước sau khi trải qua hết tuần trăng mật, cô liền dần dần quay về tiết tấu của công việc, nên nhận phim thì nhận, chỉ là lựa chọn nghiêm khắc bắt bẻ hơn không ít, càng đừng nói đến những cảnh nặng về tình cảm hoặc là phim tiêu chuẩn lớn có cảnh thân mật, tới bên tay cô là trực tiếp bị từ chối.
Người yêu của cô nhạy cảm dễ bị tổn thương, cô nhất định sẽ đau lòng cho mỗi một chút cảm xúc của anh.
Huống hồ cô vẫn luôn tin tưởng, phim tốt cho dù không có những yếu tố đó thì cũng vẫn đặc sắc, không khiến A Dã khổ sở chính là cánh cửa đầu tiên để cô chọn kịch bản.
Bây giờ cô đang quay một bộ phim về tình thân, nhân vật là bà mẹ đơn thân trẻ tuổi một mình nuôi con, bị lừa mang thai vào lúc còn thiếu nữ, đứa trẻ mới ba tuổi, diễn viên cũng vô cùng đáng yêu, chỉ là hoàn cảnh quay phim quả thật là gian khổ.
Việc này thì không khó, việc chân chính khiến cô không thích ứng được là trước kia trong mỗi lần quay chụp, A Dã đều sẽ tới đoàn làm phim cùng cô, dù cho công việc trong tập đoàn quấn thân, thời gian anh đi cùng cô ít nhất cũng nhiều hơn một nửa.
Nhưng lần này thì không như vậy, ở Mỹ có mấy cuộc họp quan trọng, lại cộng thêm việc kết thúc hợp đồng, anh đã ra nước ngoài được gần mười ngày rồi.
Cô ở trong núi, tín hiệu lại rất kém, đừng nói là gọi video với anh, ngay cả gửi tin nhắn cũng khó khăn, gửi tấm hình có thể thành công hay không thì còn phải xem vận may, trong mười này đều chưa từng gọi được một cuộc điện thoại hoàn chỉnh.
Sau khi kết hôn, lần đầu tiên anh cách xa cô lâu như vậy.
Bây giờ trời lạnh, lại bị gió lạnh thổi, tấm chăn cũng không ngăn được sự lạnh lẽo đâm thẳng vào xương cốt, Dụ Dao cảm thấy nước trêи người mình gần đóng băng, cô run rẩy, những sự nhớ nhung trong lòng bỗng nhiên điên chồng căng ra.
Dụ Dao yên lặng cười nhạo mình bị hôn nhân làm hư, quả thật là càng ngày càng làm kiêu.
Cả người cô ỉu xìu, cũng không muốn nhiều lời, cô dặn dò Tống Lam một câu rồi cúi đầu muốn đi vào trong nơi có che chắn để ủ ấm, nhưng vừa đi được hai bước thì phía trước mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào khác thường, ngay sau đó lại chuyển thành sự yên tĩnh không quá bình thường.
Bước chân Dụ Dao dừng lại, cô ngẩng đầu muốn nhìn một chút, nhưng ánh nắng chiếu vô cùng nồng đậm, ánh mắt của cô bị choáng một cái, trong mấy giây đưa tay che lại, cô cũng cảm nhận được có người nhanh chân đi đến trước mặt cô.
Cô không cần thấy rõ ràng, thân thể tự có bản năng, vào lúc hơi thở của anh tới gần, mạch đập giống như đã lệch ra khỏi quỹ đạo mà tăng tốc.
Đối phương rất trầm tĩnh, trực tiếp ôm cô ngay tại chỗ, cánh tay siết chặt.
Trong khoảnh khắc thân thể kề sát, cô đều không ngẩng đầu, hai tay tự động vòng lên.
Cô biết người này là ai.
Dụ Dao cắn môi, những cảm xúc lung la lung lay trong lòng không thể nói là được anh trấn an hay là bị khuấy lên gợn sóng lớn hơn, cô nhất thời không nói nên lời, chỉ thân mật tựa đầu vào bên cổ anh.
“A Dã,” Cô bình tĩnh lại một chút rồi mới mở mắt ra, nhìn về phía khóe môi kéo căng của anh, khẽ nói: “Anh về rồi.”
Xưa nay Dung Dã không quan tâm hiện trường có bao nhiêu người nhìn, anh che kín tấm chăn đã nửa ẩm ướt trêи người cô, trầm giọng “Ừ” một tiếng rồi ôm cô đi thẳng tới khu nghỉ ngơi.
Điều kiện trong núi thực sự là có hạn, cũng không có nơi quá tốt gì, gần đó chỉ có mấy căn phòng nhỏ được dựng lên một cách đơn giản, ở góc còn luồn gió.
Tống Lam từ phía sau theo tới, trong иgự¢ ôm khăn tắm chăn lông và áo khoác mới, cẩn thận gõ cửa đi vào, đặt trong tay Dung Dã.
Trái tim Dụ Dao đập đến mức yết hầu ngứa ngáy, cô vội nói: “Chị Lam, chị nhanh đi nghỉ ngơi đi, coi chừng cục cưng trong bụng.”
Dung Dã đảo ánh mắt qua bụng dưới của Tống Lam, vẫn không lên tiếng, Tống Lam lại bị dọa quá mức, luôn cảm thấy giống như có thanh đao đang cắt qua trêи cái bụng mang thai của mình, cô ấy nhanh chóng cảm kϊƈɦ biết điều đóng cửa rút lui.
Xung quanh không có ai, Dụ Dao sờ sờ lên cái gáy hơi lạnh của Dung Dã, lại gọi anh một tiếng: “A Dã.”
Mười ngày không gặp, anh gầy gò hơn trước lúc tách ra, đường hàm dưới càng sắc bén hơn, góc cạnh rõ ràng, trêи đầu lông mi còn dính bụi đất trong khe núi.
Vừa nhìn là biết lại không nghỉ ngơi, một mạch đi sớm về khuya quay về gấp.
Dung Dã ngồi xuống, đặt Dụ Dao lên chân mình, giật tấm chăn ẩm ướt kia ném qua một bên, phủ lên chiếc dày hơn cho cô, lại cầm khăn lông lớn qua lau tóc cho cô, động tác trêи tay không dịu dàng lắm, cố ý làm loạn mái tóc dài của cô.
Dụ Dao buồn cười lại bất đắc dĩ, tên điên đây là giận dỗi đấy, không rêи một tiếng cũng không nói gì với cô.
Cô khó khăn từ trong khăn lông chui ra ngoài, hoàn toàn không biết sắc mặt mình trắng bệch tới mức độ nào, còn cười tủm tỉm hỏi anh: “Có phải là không nhớ em không, vừa đến là có thái độ này?”
Tình trạng của cô cùng với câu nói này cùng nhau đâm vào thần kinh của người nào đó.
Dung Dã bỗng nhiên nắm lấy hai bên khăn lông rút ngắn về phía mình, Dụ Dao bị bao trùm bên trong, chỉ có thể theo đó bổ nhào đến trước mặt anh, cô không có thời gian nói gì nữa, môi của anh đã áp mạnh qua, chen vào trong một mảng lờ mờ do khăn lông tạo ra, ở trong hơi ẩm ướt sũng tùy tiện hôn cô.
Dụ Dao mới đầu còn có thể có thực lực ngang nhau mà đáp lại, nhưng thế tiến công của anh hung ác, rất nhanh cô đã mất đi năng lực đọ sức, cam nguyện thả mềm thân thể, mặc cho anh thỏa thích phát tiết.
Xung quanh còn có tiếng gió khe khẽ, hơi thở của anh xen lẫn vào đó trêu chọc Dụ Dao, sự lạnh lẽo của cô biến mất không còn lại gì, chỉ còn cơn nóng không ngừng dâng lên, gương mặt cũng có màu hồng hào.
Môi anh bị cọ đến nóng hổi, lưu luyến lan tràn đến tai cô.
“Em nói xem có nhớ hay không?” Anh thấp giọng tra hỏi: “Ỷ vào việc anh không liên lạc được với em nên em dám tùy hiện nhảy xuống sông đúng không? Quay mấy cảnh như vậy mấy lần rồi?”
Dụ Dao nắm chặt vạt áo của anh, ít nhiều cũng có chút chột dạ, cô quả thật đã giấu giếm anh.
“Còn không phải sợ liên lụy đến tinh thần thể lực của anh à,” Cô cố gắng tìm ra một lý do chính đáng: “Nếu như em nói trước cho anh biết, anh ở bên ngoài có thể yên tâm được mới là lạ, lại nói không có mấy cảnh cả, là anh trùng hợp gặp được…”
Ánh mắt anh vẫn sâu thẳm u tối, không có dấu hiệu hòa tan.
Dụ Dao giằng co với anh mấy giây, nghênh đón đôi mắt quấn lấy tơ máu kia, cô ngoan ngoãn chủ động giơ cờ trắng đầu hàng, thuận miệng hôn mi tâm của anh một cái: “... Được em nói thật, nhân lúc sau khi anh đi thì vẫn luôn quay, không phải rơi xuống nước thì là lăn dốc núi, nhưng đúng là câu chuyện cần như vậy, không ai làm khó em cả, hôm nay là cảnh cuối cùng, cảnh chịu khổ đã được quay xong hết rồi, thật đó.”
Giọng nói của cô mềm mại, đầu ngón tay lau đi bụi bặm trêи lông mi của anh: “Anh xem, anh vừa về nhà là em liền tốt lên rồi.”
Dung Dã nhắm mắt lại, bàn tay bấm lên trêи lưng cô, anh hơi dùng sức, không đau, chỉ là khiến cô ngứa ngáy: “Không có lần sau nữa, anh phải mỗi ngày nhìn em chằm chằm, một ngày không nhìn thấy, anh sẽ ---”
“--- Em sẽ nhớ anh.” Dụ Dao ngứa ngáy đến lộn xộn, ngoài miệng còn không rảnh rỗi, hoàn mỹ tiếp lời anh, ôm anh cười.
Cô hiểu A Dã rất rõ.
Chỉ cần là việc cô kiên trì, cô thích, cho dù anh có không bằng lòng thì cũng sẽ dung túng cô không giới hạn, trông anh hung dữ cực kỳ nhưng thật ra nào có nổi nóng với cô.
Sắc mặt Dung Dã vừa có chút dịu lại, anh muốn nghiêng người hôn cô thêm thì cánh cửa đang đóng nhẹ nhàng động một cái, bị một đôi cánh tay nhỏ trắng như sữa ngắn ngủn đẩy vào từ bên ngoài, trong khe hở mở rộng có một khuôn mặt tròn núc ních thò vào, rụt rè gọi: “Mẹ ơi ---”
Dụ Dao ngẩn ra rồi lập tức kịp phản ứng, vịn đầu gối của Dung Dã xoay người lại, hướng về phía cửa vẫy vẫy tay: “Linh Linh, sao vậy?”
Cô kịp thời giới thiệu cho Dung Dã: “Đây là diễn viên nhí đóng vai con trai em, trước kia hẳn là anh gặp qua rồi.”
Dụ Dao nói rất thuận miệng nhưng vừa dứt lời thì đã cảm thấy có chỗ nào đó khác thường, quả nhiên vừa nhìn vẻ mặt Dung Dã, những ý cười mà cô thật vất vả mới trêu đùa ra được đã hoàn toàn biến mất, lông mi dài hơi rũ xuống, hai con ngươi u ám nhìn về phía Linh Linh.
Linh Linh sắp bị anh dọa cho phát khóc, cậu bé nghẹn ngào nói: “Con nghe nói, mẹ rơi xuống nước, sợ bị cảm, đến đưa chăn mền.”
“... Mẹ, con trai?” Dung Dã chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Dụ Dao chăm chú: “Lần trước khi anh gặp nó còn không có gọi như vậy.”
Thái dương của Dụ Dao nhảy lên.
Đây là cảnh Tu La quỷ dị gì vậy.
Làm trung tâm của gió bão, cô quyết định đánh tan từng cái, chọn người dễ dụ trước.
Dụ Dao lập tức từ trêи đùi Dung Dã đi xuống, đến trước mặt Linh Linh, cô khom lưng sờ đầu nó: “Cô không sao, trời lạnh, con mau quay về đi, còn nữa, danh xưng mẹ như thế này chỉ có thể gọi trong lúc quay phim thôi, bình thường thì không thể, gọi chị hoặc cô đều được.”
Chờ đến khi dỗ Linh Linh nước mắt lưng tròng rời đi, Dụ Dao bám lấy cửa, một mực đưa mắt nhìn thấy nó an toàn tụ họp với người lớn rồi mới lùi về, kết quả quay người lại liền va vào Ⱡồ₦g иgự¢ chấn động của người đàn ông.
Cô theo bản năng dựa vào cánh cửa, Dung Dã không để lại chỗ trống mà lấn đến gần, thân thể chống lấy cô, hơi thở như lửa nóng mà áp bách.
Dụ Dao bị anh giam cầm không thể động đậy, dứt khoát hưởng thụ mà treo người lên vai anh, cũng không có ý định tránh thoát.
Dung Dã ôm lấy eo lưng nhỏ nhắn của cô, nhấc cô lên, để cô giẫm trêи giày anh, bốn mắt nhìn nhau mà nhìn sâu vào trong ánh mắt cô, một hồi sau anh mới hỏi: “Dao Dao, có phải em cũng muốn không?”
Dụ Dao sửng sốt: “Muốn cái gì?”
Anh mím môi, ngoảnh mặt đi, dán vào bên thái dương cô, thấp giọng nói: “... Con.”
Dụ Dao thả chậm hơi thở, ở góc độ anh không nhìn thấy, cô điều chỉnh giọng điệu xong mới xoa mái tóc ngắn của anh cười: “Đừng ầm ĩ nữa, em đã sớm nói với anh là không muốn, con cái có gì tốt, mang thai vất vả, sinh ra thì đau, vừa phiền phức vừa ồn ào, còn ảnh hưởng đến sinh hoạt của hai chúng ta.”
“Anh đừng vì Linh Linh mà suy nghĩ lung tung,” Cô nói chém đinh chặt sắt: “Em chỉ muốn cùng anh sống ngày tháng đơn giản.”
Sống lưng ¢ươиg ¢ứиg của Dung Dã giống như nhận được sự cứu vớt từ trong mấy câu nói của cô, chậm rãi thả lỏng, mi tâm nhíu chặt cũng giãn ra, ép cô vào trong иgự¢ càng chặt hơn: “Ừm, nghe bà xã, không thích, không cần.”
Dụ Dao đã không phân biệt rõ được là mình đau lòng nhiều hơn hay là vui mừng nhiều hơn.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi kết hôn, con cái đều trở thành sự uy hϊế͙p͙ treo trêи đầu A Dã.
Mới đầu cô không ý thức được, còn từng rất ngượng ngùng chờ đợi mang thai, nhìn thấy con cái nhà khác, cô cũng thường xuyên kéo anh cùng đi trêu đùa, sau đó mới hiểu được, mỗi lần cô nhiệt tình với các bạn nhỏ, anh đều đứng sau lưng cô, trong ánh mắt không biến sắc tràn đầy sự bất an và địch ý.
Cô là tổ ấm mà anh trăm đắng ngàn cay mới cầu được.
Nhỏ như vậy, quý báu như vậy, chỉ có thể chứa một mình anh.
Thêm ai cũng không được.
Dụ Dao biết, tâm bệnh của A Dã cần thời gian rất dài để vỗ về, muốn để anh nhận được cảm giác an toàn có thể đủ để chấp nhận sinh mệnh mới thì nhất định phải có càng nhiều… càng nhiều tình yêu bồi dưỡng anh.
Nhưng đồng thời cô cũng hiểu rõ, giống như quay phim, bất kể anh không muốn thế nào, nếu như cô muốn thì anh sẽ giả vờ như không có việc gì mà đồng ý.
Nếu như cô biểu hiện rất thích trẻ con, A Dã sẽ ngụy trang đến mức tự nhiên như thương chỉ vì để thỏa mãn cô.
Cho nên cô trực tiếp sửa lại thái độ của mình.
Bắt đầu từ ngày suy nghĩ thông suốt, cô cũng không đi trêu đùa bất kỳ đứa trẻ nhà nào nữa, đối với những người phụ nữ mang thai bên cạnh, cô cũng cố gắng biểu hiện không có chút hứng thú nào, mặc kệ là ai đến hỏi, câu trả lời thống nhất chính là cô không muốn có con.
Cô còn thỉnh thoảng chia trẻ một chút với A Dã về trải nghiệm đẫm máu của người khác khi sinh con, thuận thế biểu đạt một chút sự chống đối, thành công lừa gạt được A Dã.
Diễn xuất mà, chuyện này quá đơn giản, có gì khó đâu.
A Dã yên tâm là được rồi, chuyện khác cũng không đáng kể.
Dụ Dao âm thầm thở phào, trấn an sờ lên lưng Dung Dã.
Tên điên cực kỳ ghen tuông, cô bằng lòng dỗ dành, cho dù mãi mãi không muốn có con thì có thể thế nào, ai cũng không thể quan trọng hơn anh.
Loại ngụy trang này, cô nguyện ý làm cả đời.
Một tháng sau, phần diễn của Dụ Dao gần như hoàn thành, thời gian đúng lúc kịp tới đêm trước ngày kỷ niệm kết hôn, Tống Lam không sắp xếp công việc cho cô, chỉ nói đến đại diện phát ngôn của trò chơi đang thịnh hành trêи mạng, bên trò chơi kϊƈɦ động đến mức không có lời nào có thể diễn tả được, trước tiên là đưa tới ba bộ trang phục phải mặc chụp hình quảng cáo, xem như là quà cho Dụ Dao thử một chút.
Vừa muốn biểu hiện trình độ cao của bản thân, cũng chu đáo mà để Dụ Dao xem xem có thích phong cách này hay không.
Lúc quần áo được đưa đến nhà, đúng lúc là cùng ngày với ngày kỷ niệm, bởi vì trong tập đoàn của Dung Dã có hai hạng mục lớn ra đời, năm nay không có cách nào thoải mái ra ngoài được, cho enen Dụ Dao nhàn nhã ở nhà, nói với Dung Dã là không ra ngoài ăn, cô hiếm khi rảnh rỗi, muốn tự tay xuống bếp một lần.
Trợ lý ai ai cũng hiểu chuyện, đặt quần áo xuống rồi vội vàng chuồn đi ngay, biết được hôm nay là ngày đặc biệt, sợ gặp phải Dung nhị thiếu trở về.
Dụ Dao cũng chưa kịp hỏi xem rốt cuộc quần áo có phong cách gì thì người đều chạy hết rồi.
Đúng lúc những thứ nên chuẩn bị đều đã thỏa đáng, chỉ cần A Dã về nhà là có thể đưa lên bàn, cô thuận tay nâng cái hộp lớn trêи cùng, chuyển đến trong phòng giữ quần áo, tò mò mở ra.
Mẹ nó, hồ ly chín đuôi à.
Không phải là loại máy tính hậu ký làm ra đặc hiệu, là nguyên bộ quần áo và đồ đi kèm, so với nhân vật chủ yếu trong trò chơi thì còn nguyên bản hơn, quả thật là tác phẩm lớn.
Dụ Dao nhìn thời gian, đoán chừng còn nửa tiếng nữa A Dã mới có thể trở về, thời gian tương đối thoải mái, cô hứng thú, lấy từng món đồ trong hộp ra mặc lên người.
Tốt lắm, yêu mị mà không tầm thường, quyến rũ lại không hở hang, còn rất biết nắm bắt chừng mực.
Dụ Dao quay người về phía mặt kính lớn, cuối cùng đội đôi tai hồ ly nhọn tuyết trắng lên đầu, ngừng thở xoay người lại, chín cái đuôi lông nhung xõa tung ở phía sau nối liền với váy cũng theo đó mà nổi sóng chập trùng.
Hình tượng này…
Cô không khỏi nhớ tới lúc trước vì dỗ cô, Nặc Nặc đã buộc một cái đuôi ở sau lưng, suýt nữa khiến cô chảy máu mũi ngay tại chỗ, nếu như bây giờ cô bị người nào đó trông thấy, có lẽ…
Không được, choáng đầu, không thể nghĩ.
Dụ Dao càng ngày càng cảm thấy nguy hiểm, lại nhìn thời gian một chút, dứt khoát cởi đồ, còn phải giấu kỹ, đừng để anh nhìn thấy.
Cô cảm thấy hành động của mình rất nhanh, nhưng vừa mới bắt đầu lấy trang sức xuống, lụa mỏng trêи người mới cởi được một nửa thì rõ ràng nghe thấy có tiếng xe chạy vào sân, chưa đi đến gara dưới hầm mà trực tiếp dừng ở bên ngoài, chưa được mấy giây, tiếng bước chân đã đến ngoài cửa, một tiếng nhắc nhở qua đi, khóa vân tay mở ra.
Giọng nói của Dung Dã cách một chút khoảng cách đang gọi cô: “Bà xã.”
… Mẹ nó.
Dụ Dao muốn muốn nổ tung rồi, vội vàng nhìn mặt kính một cái.
Rất tốt, còn không bằng không cởi, hiện tại quần áo nửa hở, tai và đuôi đều đủ cả, cộng thêm làn da bởi vì căng thẳng mà ửng hồng, so với vừa rồi mẹ nó còn kϊƈɦ thích hơn.
Cuống họng Dụ Dao khô khốc, đáy lòng lại không khống chế được lại nảy lên một loại chờ mong bí ẩn rất thẹn thùng nào đó.
Cô vội vàng kêu: “Chờ một chút! Em ra ngay!”
Chỗ khác còn dễ nói, mặc vào rất đẹp, nhưng thế nào cũng phải lấy tai và đuôi xuống chứ!
Cô dùng một tay cởi váy ngoài, một tay lấy kẹp tóc, nhưng càng vội càng sai, khóa kéo của váy bị kẹt rồi, hoàn toàn không mở ra được, kẹp tóc lại kẹp trúng tóc, kéo một cái liền rất đau.
Mà rõ ràng Dung Dã sẽ không nghe lời như vậy, cô vừa mở miệng là làm lộ vị trí, tiếng bước chân càng ngày càng gần, đi đến bên ngoài phòng giữ quần áo, Dụ Dao xác định mình sắp lật xe rồi, cô dứt khoát từ bỏ buông tay ra, hít thở sâu.
Mặc kệ nó.
Coi như là món quà ngày kỷ niệm tặng ông xã, làm sao, không được sao, ai quản được, dù sao quần áo cũng là cho cô, cùng lắm thì làm bẩn lại đền cái mới.
Trong khoảnh khắc cửa bị mở ra, Dụ Dao vuốt lại cái đuôi, chỉnh ngay ngắn tai hồ ly, bởi vì một trận luống cuống tay chân mà gương mặt và hốc mắt hiện ra màu hồng ướƭ áƭ, kết hợp với bộ đồ hồ ly chín đuôi lại càng bổ sung cho nhau.
Cô xoay người lại, khẽ nâng cái cằm nhỏ nhắn lên, dùng toàn bộ hồ ly chín đuôi này, cười nhìn về phía Dung Dã đã sắp có giông tố, cô không nhanh không chậm đi qua, ngửa mặt lên nhẹ giọng hỏi: “A Dã, em như vậy, anh thích không?”
Chuyện có thích hay không này, Dung Dã dùng chính mình đến trả lời cô.
Dụ Dao biết anh sẽ điên lên, nhưng không tới lại đến mức độ này, cô không nhớ rõ cô ở trong phòng giữ quần áo đã chảy ra bao nhiêu mồ hôi, đuôi hồ ly hơn phân nửa đều đã không còn hình dáng, cô nửa hôn nửa cắn trừng phạt anh, lúc anh muốn đi đến phòng ăn ăn món ăn mà cô tự mình làm, cô cho rằng trong lúc đo sẽ dừng lại, nhưng chờ đến lúc ngồi vào bàn ăn, cô vẫn ở trêи người anh, mặt đối mặt, anh ngậm lấy những món ăn kia đưa vào trong miệng cô. [EcTxLas6z]
Lại trằn trọc từ phòng khách lên phòng ngủ trêи lầu, cuối cùng khi Dụ Dao mệt lử kêu lên, cô mơ hồ cảm thấy có chút không bình thường.
Quá… nóng.
Mà còn ẩm ướt.
Mặc dù trước kia… gần như cũng như vậy.
Nhưng cô luôn cảm thấy… mãnh liệt hơn rất nhiều.
Ý nghĩ thế này chỉ chợt lóe lên trong đầu, dù sao trời cũng sớm tối đen rồi, trong phòng ngủ cũng không mở đèn đủ sáng, cô buồn ngủ, được anh ôm đi chăm sóc tắm rửa.
Trong khoảnh khắc hai người tách ra, quá trơn trượt rồi, cô nghe thấy anh ở bên tai rất khàn giọng mà cười, một cách tự nhiên mà nghĩ nó nên là của cô.
Dụ Dao ngủ một giấc đến buổi chiều ngày hôm sau, rác rưởi nên xử lý vào nửa đêm hôm qua đã sớm được anh lần mò thu dọn đóng gói lại rồi, những chuyện này từ trước đến nay cũng không cần cô hao tâm tổn trí.
Cô còn đếm số bao cao su còn lại trong hộp, không sai, mỗi lần đều dùng rồi, cho nên chắc chắn là ảo giác của cô.
Mỗi ngày Dụ Dao được A Dã dỗ dành, sớm đã quên mất chi tiết nhỏ không được tính là chi tiết này, quay phim chụp quảng cáo làm tuyên truyền cũng không bị bỏ sót, mãi đến hơn hai mươi ngày sau, cô ở hiện trường chụp hình trang bìa, ngủ thϊế͙p͙ đi trong phòng hóa trang ồn ào ầm ĩ.
Tống Lam không lộ rõ dáng vẻ mang thai, bụng cũng đã có chút không tiện rồi mà cô ấy còn vui vẻ đi theo Dụ Dao, nhưng giờ phút này đối mặt với đại minh tinh mất đi ý thức trêи ghế trang điểm, vẻ mặt cô ấy không khỏi có chút khác thường.
Chỉ cần là trong lúc làm việc thì Dụ Dao luôn tập trung tinh thần, rất ít khi có tình huống ngủ tại chỗ thế này.
Cô ấy vỗ vỗ Dụ Dao: “Vẫn tốt chứ?”
Dụ Dao miễn cưỡng tỉnh lại, tỉnh táo được mấy giây mới ngồi thẳng lại, vẻ mệt mỏi vẫn rõ ràng, ngược lại khiến đôi mắt của thợ trang điểm tỏa sáng, vẻ mặt của đại mỹ nhân như vậy có một loại phong tình khác.
Tống Lam sờ trán cô: “Hẳn là không sốt, không thoải mái chỗ nào?”
Dụ Dao lắc đầu: “Chỉ là có chút buồn ngủ, bây giờ tiếp tục đi, em không ngủ.”
Tống Lam vẫn không yên lòng, đo nhiệt độ cơ thể cho cô, vậy mà lại hơi cao.
Dụ Dao cũng không để ý: “Có lẽ là phòng hóa trang quá nóng, em không cảm thấy khó chịu mà.”
Tống Lam tạm thời không nói chuyện, nhường qua một bên, bí mật quan sát Dụ Dao mới phát hiện ra rất nhiều thói quen vốn có của cô đều có sự thay đổi nhỏ, không chỉ mệt mỏi, trước kia rất thích ăn xoài ngọt, hôm nay đưa cho cô làm trơn giọng, cô lại ghét bỏ từ chối.
Mỗi ngày cô ấy đi theo Dụ Dao làm việc, tin chắc rằng những sự thay đổi này xuất hiện trong một hai ngày này, nếu không lấy sự cẩn thận của Dung Dã thì sẽ không có chuyện không nhận ra.
Tống Lam sờ lên bụng mình, trong lòng bỗng nhiên nhảy lên một cái, cô ấy nhân lúc Dụ Dao đi quay chụp, tranh thủ thời gian đi vào xe lấy ra một hộp đồ giấu vào trong túi, chờ Dụ Dao nghỉ ngơi giữa giờ, cô ấy kéo cô đến bên cạnh lặng lẽ hỏi: “Tháng này của em tới chưa?”
Dụ Dao nhíu mày: “Vẫn chưa, có điều vốn cũng không chuẩn lắm, có đôi khi sẽ trễ mấy ngày.”
Tống Lam kín đáo đưa túi giấy bọc đồ cho cô, kéo cô đi về phía nhà vệ sinh: “Mặc kệ những cái đó đi, thử trước đã, lỡ như thì sao, yên tâm, đây là của chị mua còn dư lại lúc mang thai, chưa hết hạn.”
Dụ Dao nhận lấy chiếc túi, còn chưa chuyển qua chỗ rẽ, chờ đến lúc hơi mở ra xem, cô mới đột nhiên mở to mắt, nhịp tim vù vù tăng lên.
“Đừng nói đùa chứ chị Lam,” Cô nhét trở về: “Không thể nào.”
A Dã đều có làm biện pháp.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Tống Lam nóng vội: “Chỉ thử một chút, lại không đau, những biện pháp kia… cũng không phải trăm phần trăm.”
Sau thời gian nghỉ ngơi mười lăm phút không thể không kéo dài đến nửa tiếng, bầu không khí ở trường quay ngưng đọng lại, không ai dám nói nhiều, đều chờ đợi tin tức của Tống Lam.
Mọi người chỉ biết là hình như cô giáo Dụ đã xảy ra vài vấn đề nhưng không có ai có gan hỏi.
Tống Lam cũng kinh ngạc, trừng trừng nhìn Dụ Dao rất lâu, bắt đầu từ lúc đi ra từ nhà vệ sinh, Dụ Dao đã nắm thật chặt cây dụng cụ bằng nhựa kia, vẻ mặt mờ mịt.
Làm sao có thể.
Dụ Dao ra sức nhớ lại chuyện trước đó, tính toán thời gian, hẳn là trước sau ngày kỷ niệm kết hôn, vậy thì…
Cô đột nhiên cắn chặt môi, nhớ lại xúc cảm khi đó.
Khả năng khó có thể nhất, vào lúc đang thực sự bày ra trước mắt, cũng chỉ có thể là đáp án.
Buổi tối hôm đó, A Dã quá phóng túng, có lẽ bản thân chiếc màng mỏng đúng lúc có chút kém, bị rách mất, nhưng trời tối đen, lại quá muộn, anh không phát hiện ra nên mới có chuyện ngoài ý muốn của hôm nay.
Dụ Dao không biết mình làm thế nào mà chống đỡ để đảm bảo chất lượng quay chụp xong nội dung sau đó, chờ sau khi kết thúc, chân cô cũng có chút không còn sức lực, cô ngồi trong phòng nghỉ nắm chặt điện thoại, trong lòng tràn đầy hỗn loạn, không biết nên nói thế nào.
Các loại cảm xúc dây dưa, đến cuối cùng ngưng thị thành giọt lệ vui sướиɠ muốn rơi.
Cô đặt bàn tay lên trêи bụng ấm áp của mình.
Trong đó có… con của A Dã.
Điện thoại vù vù rung lên, màn hình hiện ra dãy số của Dung Dã.
Sau khi Dụ Dao quả quyết loại trừ lựa chọn khác, quyết định nói cho A Dã biết sự thật từ đầu đến cuối, cô cố gắng ổn định hơi thở, kết nối cuộc gọi, nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của anh, cô vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào rất nhỏ.
“Ông xã, anh nhanh tới đây, bên chỗ em…”
“Xảy ra án mạng rồi.”