Lý trí của Dụ Dao hoàn toàn không duy trì được trước thế tiến công tuyệt đối như vậy, khoang miệng của cô bị chiếm đóng, môi lưỡi không thuộc về mình, sức lực rất nhanh đã tuôn ra mất hết.
Áo ngoài của cô bị vứt ở phòng khách, hiện tại chỉ mặc một chiếc váy xếp ly, váy đã sớm trượt lên, cô ôm lấy cổ Dung Dã, bàn ta đè trêи tai dựng thẳng của anh mà hôn, trêи gùi anh đã thấm ướt một mảng.
Tên yêu quái đeo tai lông nhung và lục lạc nhìn như là dịu dàng dụ dỗ, ngoan ngoãn phụ thuộc vào cô nhưng hành động lại lớn mật ngay thẳng, ở bên tai cô gọi “chủ nhân” từng lần từng lần một, nói những lời cầu xin khàn khàn trầm thấp kia, khiêu chiến sự nhẫn nại của cô, khiến cô hoàn toàn không còn sức chống đỡ.
Trước khi mất đi sự tỉnh táo, thứ cuối cùng Dụ Dao nghĩ tới chính là một cụm từ, thấy sắc là mờ mắt.
Cô cũng bỗng nhiên hiểu được hôn quân ôm mỹ nhân trong lòng, thật sự rất nhiều lúc không khống chế nổi, cũng không thể trách định lực của mình không đủ, ai bảo lực sát thương của đối phương quá mạnh, lúc bật hết hỏa lực thì cô cũng chỉ có bỏ νũ кнí đầu hàng.
Dụ Dao cực kỳ mệt mỏi, mê man đến khi trời sắp sáng mới tỉnh lại, cô vẫn đang ở trong иgự¢ Dung Dã, nằm mặt đối mặt, anh ngủ thϊế͙p͙ đi nhưng vẫn ôm ấp, giống như là hành vi vô thức theo bản năng, hơi thở của cô đều không đủ thông thuận.
Cô không lộn xộn, cẩn thận mà ngẩng đầu, mượn ánh trăng mỏng manh mà nhìn mặt anh.
Một sự không tự chủ nào đó lại hiện ra.
Trong quá trình cô đã gọi “Nặc Nặc” rất nhiều lần, cũng không phải là cô cố ý, càng nhiều hơn chính là phản ứng tự nhiên, lúc thân thể phản ứng kịch liệt liền muốn gọi tên anh.
Nhưng mỗi một lần nói ra hai chữ “Nặc Nặc”, anh đều giống như nhận lấy sự kϊƈɦ thích gì đó, khuôn mặt xinh đẹp Ⱡồ₦g lên vẻ lo lắng, động tác trở nên hoang dại mãnh liệt hơn.
Bây giờ nhớ lại, rất giống như là… ghen.
Sự nghi ngờ vốn đã có chút yếu đi của cô lại một lần nữa dâng cao như bão tố, cho dù đi theo một đường đều không phát hiện ra sự khác thường gì, tối hôm qua dụ dỗ cô chắc chắn cũng là hành vi của con trai Nặc nhưng anh để ý đến tên Nặc Nặc như vậy, chẳng khác nào đã chứng minh…
Suy đoán là thật, anh không chỉ là Nặc Nặc, anh còn là một người khác.
Năm ngón tay mảnh nhỏ của Dụ Dao che kín mắt, trong lúc nhất thời như rơi vào vũng bùn, lại càng không biết làm sao, ngay cả ngủ trong иgự¢ anh cũng thấy có chút căng thẳng, nhíu mày không biết làm thế nào.
Thân thể cô không tự chủ được mà căng lên, cô muốn tạm thời chạy trốn đi để tỉnh táo một chút, sắp xếp lại rõ ràng những thứ rối bời trong đầu mình nhưng cô chỉ thử thăm dò mà nhúc nhích hai cái, rất nhẹ nhàng rút khỏi khuỷu tay anh một chút liền bị một lần nữa ôm trở lại, cái ôm càng dùng sức hơn.
“Dao Dao, anh ngoan ngoãn, rất nghe lời…” Giọng nói của Dung Dã có vẻ không quá tỉnh táo, càng giống như hành vi theo bản năng: “Em đừng đi.”
Đầu Dụ Dao sắp nổ tung rồi, trong lòng bởi vì câu nói không liên tục của anh mà vừa chua xót vừa căng ra.
Cô nhất thời không phán đoán được rốt cuộc mình nên đối đãi với anh như thế nào.
Anh vừa là Nặc Nặc mà cũng là một người xa lạ giấu giếm cô, ngay cả thân phận cũng không có cách nào xác nhận được.
Nhưng mặc kệ là hỏi thẳng hay thăm dò thì anh cũng không chịu thừa nhận, ở trước mặt cô lại không lộ ra sơ hở gì rõ ràng, thứ hiện ra cho cô thấy đều là dáng vẻ của Nặc Nặc, thậm chí là lấy thân thể và lông nhung dụ dỗ cô, khiến cô không có cách nào truy cứu được! Chuyện này rất khó xử lý.
Rốt cuộc là anh muốn làm gì! Khôi phục thì khôi phục, có lý do bất đắc dĩ gì mà sao lại không thể nói thẳng cho cô biết?
Dụ Dao đột nhiên lại cảm thấy buồn bã.
Nhưng con trai Nặc của cô làm sao bây giờ, cục cưng mà cô dạy nói chuyện tập viết từng chữ một, nuôi lớn từ từng miếng cơm từng ngụm nước, cún con trong lòng trong mắt chỉ có cô, sau này… còn ở đó hay không? Sẽ bị thay thế, biến mất sao?
Có phải là cô sắp mất đi anh không?
Người yêu của cô là Nặc Nặc, nhưng bây giờ người cùng lên giường với cô, ôm cô là ai cô cũng không rõ ràng.
Dụ Dao cắn môi, nhanh chóng xoa mắt, lau đi sự ẩm ướt tràn ra.
Tóm lại là không thể chờ đợi một cách ngốc nghếch như vậy, cô vẫn phải ép anh xé rách lớp ngụy trang này để biết rõ sự thật.
Nếu những thứ thử qua hiện nay đều vô dụng, trong chốc lát cô cũng không nghĩ ra được cách tốt hơn, lòng dạ anh lại nhỏ như vậy, như vậy thì cũng chỉ có thể khiến anh ghen thử một chút, ghen đến khi lộ ra đuôi cáo, ngoan ngoãn nói sự thật mới thôi, anh diễn kịch giấu giếm cô như thế thì cũng nên bị trừng phạt một chút.
Dụ Dao xây dựng định vị nhân vật cho bản thân mình ---
Dụ Dao bị chó tinh đêm qua mê hoặc, hoàn toàn xóa bỏ sự lo nghĩ, tin tưởng anh chính là Nặc Nặc của trước kia, đồng thời càng thiếu nữ hơn, càng dán vào anh không muốn tách rời hơn.
Buổi sáng trời sáng choang, Dụ Dao nắm bắt tốt trạng thái, giống như vừa tỉnh ngủ mà cọ vào иgự¢ Dung Dã, uể oải nói: “Anh cũng không có chừng mực, em sắp bị anh nhào nặn đến nát rồi, có chút đau.”
Dung Dã lập tức ngồi dậy xem cô, Dụ Dao ôm cổ anh lung lay: “Đừng nhúc nhích, để cho em ôm thêm một lát, là Nặc Nặc làm mà, đau cũng không sao cả, em rất vui.”
Cô cười yếu ớt nghiêng đầu, đầu ngón tay chạm vào khóe môi anh: “Bất kể là chuyện gì, em cũng chỉ có trường hợp đặc biệt với một mình Nặc Nặc.”
Dung Dã nhìn cô, nơi đáy mắt là sự u ám cuồn cuộn, vẫn phải tiếp tục đóng vai Nặc Nặc được cô thiên vị một cách không có ranh giới, anh cười hôn cô, ngón tay lại nắm lấy drap giường, muốn đè lấy cô mà xâm phạm, lấy đó để làm dịu đi sự ghen tuông tràn lan kia.
Dụ Dao dán vào mặt anh, vô tội nói: “Ban đêm náo loạn lâu như vậy, vẫn chưa đủ à? Đói bụng rồi… muốn ăn canh bí đỏ.”
Dung Dã mang vẻ mặt thuần khiết ngoan ngoãn, nhịn xuống sự xúc động, anh bọc cô trong chăn rồi tự mình khoác áo lên: “Anh nấu cho Dao Dao, anh biết làm.”
Dụ Dao không để anh đi, ngón tay câu lấy cánh tay anh, không hề che giấu sự lưu luyến của mình: “Em đi với anh, không nỡ để con trai Nặc cô đơn một mình đi làm cơm.”
“Nặc Nặc nhà em…” Cô cong môi: “Được cưng chiều.”
Cô nói hai chữ “Nặc Nặc” một cách mềm mại lưu luyến, chính là muốn cho anh biết, sự yêu thương cưng chiều, đặc quyền và thiên vị của cô đều có mục tiêu duy nhất.
Dung Dã rũ thấp mi mắt, mơ hồ đồng ý, sau đó anh ngẩng đầu, cười đến mức sáng ngời hồn nhiên, ôm cô dậy từ trêи giường.
Dụ Dao liếc nhìn mu bàn tay của anh, gân mạch màu xanh nhạt căng đến mức nhô lên, cô nhìn thấy mà sốt ruột lại mềm lòng.
Cường độ không đủ.
Dụ Dao hạ quyết tâm hôm nay phải quấn lấy anh, dứt khoát buông thả bản thân, mặc sức để anh chăm sóc.
Dung Dã ôm cô đi rửa mặt, cô ngậm lấy bàn chải đánh răng, trêи chóp mũi dính bọt sữa rửa mặt, cô để mặc anh lưu luyến mà xoa nắn, cô không quên khích lệ một cách mơ hồ không rõ: “Cái gì Nặc Nặc cũng biết ---”
Anh lại ở trong phòng bếp trải một tấm đệm dày trêи bàn nấu ăn rồi đặt Dụ Dao đã tắm sạch sẽ ngồi vững vàng trêи đó, buộc mái tóc dài hơi loạn cho cô rồi xắn ống tay áo lên chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Nắng ban mai mờ nhạt, thân thể như ngọc của anh đứng trong phòng bếp, trong lòng Dụ Dao tràn đầy sự không nỡ và thấp thỏm căng lên, cô nhịn không được mà thấp giọng nói ra khỏi miệng: “Nặc Nặc, anh có biết không…”
Chữ “Em” nhẹ đến mức không nghe được, cuối cùng lọt vào trong tay Dung Dã chỉ có “Yêu anh”.
“Nặc Nặc, yêu anh.”
Dung Dã ném dao cắt bí đỏ đi, đi hai bước đến trước mặt Dụ Dao, kéo lấy gáy của Dụ Dao ép về phía mình, nặng nề hôn, ɭϊếʍ ʍút̼ đến mức vòng eo của cô như nhũn ra, cô dựa vào lò nướng ở phía sau, đến khi cô không thể chống đỡ được nữa, anh mới khàn giọng cầu xin cô: “Dao Dao, nói lại lần nữa…”
“Không cần gì khác, chỉ cần hai chữ cuối cùng kia, nói một lần nữa với anh.”
Dụ Dao biết đây có lẽ là cơ hội ép anh không giữ được lớp ngụy trang, chỉ cần nhấn mạnh hai chữ Nặc Nặc thêm mấy lần để đâm vào tim anh, có lẽ anh sẽ lộ ra phản ứng không nên có, đến lúc đó cô bắt lấy cái đuôi của anh, nói không chừng có thể hiểu rõ được có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đối diện với đôi mắt nóng rực của Dung Dã trong tia sáng màu ấm, cô đã thử nhưng lại không nói được.
Xin mày cứng rắn quyết tâm được không?!
Dụ Dao nhiều lần nhấn mạnh với bản thân mình, ra lệnh cho mình mở miệng nhưng cô vẫn không thể làm được, cô thở dài, chỉ ôm lấy anh, cho dù hôn đến mức ý loạn tình mê, cô giả ngu chơi xấu thì cũng không nói gì cả.
Thất bại trong việc lấy Nặc Nặc để kϊƈɦ thích, Dụ Dao tuyệt đối cũng không có khả năng lợi dụng người khác, tuy nói là khiến anh ghen nhưng sẽ không thật sự làm tổn thương anh.
Anh vẫn có hậu chiêu.
Xoài đã được gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng trong thời gian rất lâu, tuy nói mỗi lần gọi điện thoại thì phản hồi đều là chơi rất vui vẻ nhưng phẫu thuật triệt sản vẫn bị kéo dài, không thể chờ tiếp nữa, cũng nên nhân lúc gần đây rảnh rỗi mà xử lý sạch tai họa ngầm của Xoài, đón nó về nhà ở một khoảng thời gian.
Thật ra Dụ Dao không có nắm chắc, Nặc Nặc ghen với Xoài có lẽ là vì coi nó là đồng loại, nhưng bây giờ vị này thì không nhất định, dù sao người và chó cũng khác nhau, cô chỉ có thể thử nhìn xem một chút.
Ăn sáng xong, Dụ Dao mang theo Dung Dã trực tiếp đi đến cửa hàng thú cưng.
Xoài gặp lại sau khi xa cách từ lâu, đôi mắt chó đen bóng ngẩn ngơ, cách mấy giây nó mới kϊƈɦ động đến điên lên, vui vẻ nhào vào trong иgự¢ Dụ Dao, ra sức cọ vào cô, trước kia Xoài rất có chừng mực, lúc này cũng không thu liễm được mà mặc sức ɭϊếʍ ngón tay cô, nhất thời phấn khởi quá mức, đầu lưỡi đỏ tươi đều ɭϊếʍ đến gò má cô
Dụ Dao cười đẩy nó, vò lông nó theo thói quen, sờ cái đầu nhỏ của nó.
Khóe mắt cô lướt qua người không nói lời nào ở bên cạnh rồi lại cúi đầu xuống, cô hôn trán Xoài một cái rồi nhẹ giọng hỏi: “Nhớ mẹ không? Mỗi ngày mẹ đều nhớ Xoài.”
Xoài kêu áu áu, lại muốn ɭϊếʍ mặt Dụ Dao để bày tỏ sự tưởng niệm nhưng sự cảnh giác trời sinh của động vật khiến nó không tự chủ được mà nằm thấp người xuống, run rẩy nhìn về phía một người khác.
Không phải, chó tới.
ςướק ổ với nó! ςướק chủ nhân! Vô lại không cần mặt mũi! Con chó lang thang tới!
Nhưng trong khoảnh khắc đôi mắt đen chuyển qua, đối diện với Dung Dã, nó giống như đã nhận sự uy hϊế͙p͙ trí mạng nào đó, chân trước lập tức nằm bò xuống, trung thực đến mức đầu lưỡi không dám thò ra.
Anh nhìn về phía Dụ Dao, một khuôn mặt mê hoặc ngây thơ lại vô hại, anh tiến tới ngoan ngoãn mà hôn cô: “Dao Dao, dẫn nó đi triệt sản đi.”
Xoài kêu điên cuồng bị kéo đến bệnh viện thú cưng ở bên cạnh, bị tiêm rồi đưa lên giường phẫu thuật, ngậm nước mắt mắng to chó Nặc.
Con mẹ nó! Việc mà chó cũng không làm ra được!
Xoài có tố chất thân thể tốt, sau khi phẫu thuật mấy tiếng liền tỉnh lại, cũng không tồn tại triệu chứng không tốt, ngoại trừ tinh thần uể oải, không có gì đáng ngại, nhưng Dụ Dao vẫn chờ đủ tám tiếng, do bác sĩ cho nó ăn đồ ăn dễ tiêu hóa, xác định nó không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh nên nó mới được đưa về nhà tĩnh dưỡng.
Trong xe trêи đường về, Dung Dã ôm thân thể nhỏ của Xoài nhưng Xoài không cam lòng, tủi thân áu áu không ngừng, muốn Dụ Dao ôm một cái.
Dụ Dao lập tức đẩy tay Dung Dã ra rồi ôm Xoài đến bên người, để nó ghé vào bên chân mình, cái đầu nhỏ dựa sát vào иgự¢ cô, cô ôm Xoài suốt đường đi, kiên nhẫn mà thấp giọng dỗ nó, thỉnh thoảng khẽ hôn một cái.
Lúc này cô đã quên đi việc phải để người nào đó ghen, đơn thuần chỉ là an ủi Xoài.
Dung Dã không nói gì, trời đã tối, khuôn mặt của anh ẩn giấu trong bóng tối, chỉ có ánh đèn thỉnh thoảng lưu chuyển qua, chiếu sáng hai mắt đen nhánh không đáy của anh.
Anh còn dư lại ba ngày.
Sau khi về nhà, Dụ Dao thu xếp thỏa đáng cho Xoài vào trong ổ nhỏ, còn cố ý kéo ổ đến cửa phòng cô, lúc cô đang do dự xem có cần tiếp tục kéo vào trong, để đêm nay nó ngủ trong phòng ngủ hay không thì cổ tay cô bỗng nhiên bị nắm lấy.
Dung Dã nâng Dụ Dao lên, ôm cô vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo dính đầy lông chó trắng như tuyết trêи người cô, bờ môi ẩm ướt lành lạnh ʍút̼ vành tai cô: “Chủ nhân, em có thể công bằng một chút không, có thể để ý đến anh một chút không?”
Dụ Dao muốn nói chuyện, đôi môi lập tức bị ngậm cắn thật sâu, chỉ có thể phát ra âm tiết nhỏ vụn.
Nước nóng trút xuống, rửa sạch mùi sữa tắm thú cưng trêи người cô, cô bị tùy ý xoa đầy bọt biển, bàn tay nóng như thiêu đốt khiến cô không có chỗ nào có thể trốn được, đốt lên ngọn lửa mãnh liệt khắp nơi.
Người đau thương nóng vội là anh, cường thế không cho từ chối cũng là anh.
Dụ Dao ướt đẫm bị khăn tắm bao trùm, Dung Dã dùng đầu gối đẩy cửa phòng tắm ra, ôm cô xuyên qua phòng khách đi về phòng ngủ, trong ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Xoài, cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng chặt.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng lên cao, mồ hôi hòa với vệt nước thấm ướt tóc.
Dụ Dao bị nâng lên, lưng chống trêи ván cửa, cực nóng mà ma sát lên xuống, hai tay cô yếu ớt mềm mại mà đè lấy bả vai anh, sắc mặt ửng hồng đến ứ máu, hai chân run rẩy.
Bờ môi Dung Dã nóng ướt, trong con ngươi là một mảng đỏ mỏng manh, anh vừa hung ác vừa đáng thương mà buồn bã hỏi cô: “Anh không phải là cún con duy nhất của chủ nhân sao? Sao em có thể… ném anh qua một bên?”
“Dao Dao, em cưng chiều anh.”
Xoài không luyến tiếc cuộc đời mà nằm trong ổ, nhìn hai đôi giày để sát bên nhau trêи kệ giày, nó muốn vì mình mà lau nước mắt.
Nó nhớ tới bộ phim cung đình mà tháng trước nó nhìn thấy ở cửa hàng thú cưng.
Đột nhiên cảm thấy phim ảnh phản ánh hiện thực.
Cách một cánh cửa ---
Mà nó, chính là đại thái giám của kính sự phòng muốn đi ૮ɦếƭ nhất!