Em Có Thể Nuôi Anh Không? - Chương 40

Tác giả: Xuyên Lan

Dụ Dao bị câu nói này của anh làm cho sắp ngạt thở, cô cảm thấy cần phải tìm thời gian làm khóa học ngôn ngữ bản thăng cấp cho nặc Nặc, không thể buông thả mặc cho anh tình sắc lại vô tội mà nói với cô mấy từ như sói như hổ đòi mạng như thế nữa.
Dùng khuôn mặt thuần khiết nhất để làm chuyện hoang dại nhất, càng ngây thơ càng cấm kỵ, càng cấm kỵ thì cũng càng làm cho người trầm luân.
Dụ Dao hạ quyết tâm, sau đó nhân bóng tôi không có ai nhận ra này, cô giống như bị trúng cổ độc mà đến gần, thở dài rồi tiếp tục dùng môi lưỡi đút cho anh ăn như những gì anh muốn, chìm đắm vào trong sự thân mật không muốn dừng lại tại giờ phút này.
Chuyện dạy học để ngày mai rồi làm.
Hiện tại… hưởng dụng yêu quái vạn năm, cổ tinh* tuyệt thế này trước rồi nói sau.
*Từ này có nghĩa na ná với “Đại cổ vương”, hình dung những người được nhiều người yêu thích, giống như biết hạ cổ độc với người khác.
Dụ Dao đoán, có thể là cô đã ăn chay quá nhiều năm rồi, đột nhiên bữa tiệc toàn thịt* được ưng lên, hormone của cô có chút không chịu đựng nổi, huyết mạch bành trướng hồi lâu, trực tiếp dẫn đến việc thời gian hành kinh vốn nên đến vào hai ngày nữa lại đến sớm vào đêm đó.
*Nguyên văn là Mãn Hán toàn tịch (满汉全席): xuất hiện vào thời nhà Thanh, là đại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66 của mình. Nó còn là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử của Trung Quốc được hình thành bằng cách thu thập tinh hoa của các món ăn Mãn và Hán.
Ban ngày cô bị lạnh, vừa đến khách sạn không lâu liền đau đến mức khuôn mặt không còn chút máu, mang mái tóc dài lộn xộn vùi trong chăn, cuộn lại thành một khối.
Mới đầu Dụ Dao không để Nặc Nặc về chung phòng với cô, không nghĩ tới lại đau đến mức không kịp chuẩn bị, trước kia cô đều cắn răng nhẫn nhịn cho qua, lần này cũng không muốn biểu hiện vẻ yếu ớt, nhưng lúc xuống giường đi tìm thuốc giảm đau, cô mới nhớ tới hòm thuốc ở bên chỗ Nặc Nặc.
Không còn cách nào…
Giọng nói gọi điện thoại của Dụ Dao rất ổn định, không nghe ra được một chút gian nan nào: “Nặc nặc, giúp em lấy thuốc trong ngăn ngoài cùng bên trái của hòm thuốc.”
Cô không nói là để làm gì, trêи hộp thuốc cũng đều là tên hóa học, ở bên trong tờ hướng dẫn, không nhìn kỹ thì anh cũng sẽ không biết.
Dụ Dao đã tính toán rất tốt, chờ thuốc được đưa tới, cô liền đọc lời thoại cần yên tĩnh làm lý do để Nặc Nặc quay về, tránh cho anh lo lắng lung tung, nhưng mà vừa mới cúp máy, cô liền nghe thấy Nặc Nặc mở cửa đi thẳng đến thang máy, không đến năm phút lại chạy nhanh về, gấp rút gõ vang cửa phòng cô.
Khi anh đi vào, trêи thái dương trắng nõn đều là mồ hôi, trêи người là khí lạnh rét mướt, trong tay mang theo mấy cái túi trĩu xuống.
Nặc Nặc vội vàng đặt túi đồ xuống, ϲởí áօ khoác lạnh buốt, giữ lại áo trong mỏng manh dính đầy nhiệt độ cơ thể, không đợi Dụ Dao đặt câu hỏi, anh trực tiếp cúi người ôm lấy cô rồi đặt lại trêи giường, đắp kín chăn mền, chỉ để lộ ra khuôn mặt, anh cúi đầu hôn một cái lên đôi môi mà cô cố ý bôi son cho có thần sắc.
“Em chỉ bảo anh lấy thuốc…”
“Thuốc giảm đau, không thể uống tùy tiện được,” Giữa lông mày của Nặc Nặc đều là vẻ u ám: “Anh đã mua cái khác.”
Anh vừa đi vào phòng mình đã lập tức tìm xem bệnh bà dì kia là cái gì, dùng quyển vở nhỏ ghi chép lại những việc nên làm, nhận được điện thoại của Dụ Dao, anh lập tức ý thức được điều không đúng, vừa nhìn hộp thuốc thì càng xác định, anh đã đi mua thuốc pha nước uống, túi chườm nóng, đường đỏ và gừng, thậm chí còn mua cái nồi mini nấu nước đường. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Dụ Dao uống xong viên làm dịu đau bụng kinh, trêи lưng và trêи bụng dưới đều được lót túi chườm nóng, tay chân như nhũn ra mà nằm trong chăn, cô kinh ngạc nhìn tấm lưng thẳng tắp của Nặc Nặc đang khom xuống, anh ở bên bàn nghiêm túc cắt gừng.
Nước đường trong nồi được nấu đến vang lên tiếng ùng ục, bóng dáng của anh ở cách xa mấy bước, Dụ Dao nghi ngờ mình bị bà dì làm cho có chút dễ xúc động, hốc mắt vậy mà lại trở nên chua xót.
Chuyện mà tùy tiện nhịn một chút là có thể qua, một khi được quý trọng, cô cũng theo đó mà trở nên quý báu yếu ớt.
Cô vẫn luôn sống giống như lục bình phiêu đãng, giờ phút này đột nhiên bám rễ mọc chồi, có tổ ấm chân chính.
Nặc Nặc thổi cho nước gừng đường đỏ hơi nguội đi rồi bưng đến bên giường, ôm Dụ Dao và cả chăn mền lên, để cô dựa vào иgự¢ mình giống như chiếc kén ve nhỏ, cẩn thận đút nước cho cô.
Khóe miệng cô tràn ra một chút, anh nhanh chóng lau đi, sau đó không bưng ổn định mà tràn ra nhiều hơn, anh mím môi, dứt khoát hôn lên đó, nhẹ nhàng ɭϊếʍ sạch sẽ, ngọt ngào đến mức vẫn chưa thỏa mãn, anh còn muốn tìm tòi vào trong miệng cô.
Dụ Dao Ϧóþ cằm anh: “Thời kỳ đặc thù, đừng dụ dỗ em, anh vừa hôn em em liền chảy máu nhiều hơn…”
“Còn nữa, sau này không được tự mình chạy lung tung.” Cô thấp giọng nói: “Vừa rồi anh đột nhiên không nói gì mà chạy xuống lầu, em cũng không biết anh đi đâu, sẽ lo lắng.”
Trước kia cô không như vậy, bản thân cũng không nói rõ được là sự thấp thỏm này rốt cuộc từ đâu ra, giống như bắt đầu từ khi Nặc Nặc bị lộ, cô liền bị một loại sầu lo không nắm bắt được nào đó cuốn lấy, không thoát ra được.
Sợ anh quá bị chú ý, thậm chí là chẳng biết tại sao mà sợ anh biến mất.
Nặc Nặc ôm lấy Dụ Dao đặt ở giữa, hai cánh tay tách ra cầm điện thoại của mình và cô, cúi đầu lót dưới bả vai cô, giọng nói vừa ngọt ngào vừa hấp dẫn: “Anh học theo người của đoàn phim, có thể cài phần mềm, để Dao Dao nắm bắt được vị trí của anh bất cứ lúc nào, bất kể là anh đi đâu, em nhấn mở là có thể nhìn thấy được.”
Dụ Dao không nhịn được cười: “Vậy anh có biết không, người ta cài cái này để theo dõi bạn trai khi đi đến nơi khác? Anh cũng muốn để em theo dõi?”
“Anh muốn.” Ngón tay dài đều đặn của Nặc Nặc thao tác rất nhanh, hai ba cái đã cài xong phần mềm cho hai cái điện thoại, xem bản thân mình như người phụ thuộc mà khóa vào trong điện thoại của cô nhìn thấy chấm đỏ đại diện cho mình và chấm đỏ của Dụ Dao cùng nằm trêи một vị trí, anh thỏa mãn cọ cọ lấy cô: “Dao Dao bằng lòng giám thị anh, anh sẽ rất hạnh phúc.”
Dụ Dao đau đến mức quằn quại, lại bị mấy câu của anh trêu đến mức ngọt ngào ngứa ngát, cô hơi lộ ra một chút đau đớn, Nặc Nặc liền đẩy chăn mền ra, nghiêng người đè lên, dán chặt vào bụng dưới của cô, nhiệt độ của túi chườm lập tức tăng lên hai ba lần so với trước đó.
Ở trong hơi nóng sấy khô người này, anh nhỏ giọng dỗ cô: “Bà xã dán vào một chút là không đau nữa.”
Dụ Dao cố ý cọ vào anh: “Còn đau thì làm sao bây giờ?”
Nặc Nặc ủi mái tóc mềm mại vào cổ cô, đưa tay lấy xuống sợi dây chuyền chưa từng rời khỏi ở cổ, chú cún con bằng nhựa cũ nát có vẻ giản dị lại đáng yêu.
Thứ anh có quá ít, cái gì anh cũng muốn cho cô.
Nặc Nặc đeo dây chuyền lên cho Dụ Dao rồi cúi đầu hôn tai cô: “Bùa hộ thân cũng cho Dao Dao, ngoan.”
Dụ Dao ngủ thϊế͙p͙ đi trong иgự¢ anh, Nặc Nặc ôm chặt cô dựa vào đầu giường, tiếp tục lấy ra quyển vở nhỏ của mình mà trịnh trọng lên kế hoạch, anh lại làm tượng gỗ mới, thông qua con đường tích lũy được từ trung tâm nghệ thuật mà bán được với giá rất cao, đều giữ trong thẻ, muốn chờ đến ngày sinh nhật rồi giao hết cho Dao Dao, mua nhà cho Dao Dao, mong đợi đến lúc cầu hôn lần thứ ba, Dao Dao có thể đồng ý với anh.
Đó là tương lai của anh.
Toàn bộ tương lai mà anh ham mê và nỗ lực.
Sau khi thức dậy, Dụ Dao đầu tiên là nhớ tới chuyện hôm qua ảnh chụp của Nặc Nặc biến mất, xem kỹ các tài khoản marketing lớn mà cô có ấn tượng, bao gồm cả một vài tài khoản đu idol riêng tư, xác định thật sự không còn.
Những tấm hình chụp ở xa mơ hồ vẫn còn được giữ lại, tìm khắp cả internet lại không tìm ra được tấm hình lộ mặt kia.
Nếu như không phải tự mình trải qua, Dụ Dao gần như sẽ nghĩ là ký ức của cô xảy ra vấn đề.
Cô dùng tài khoản clone để vào siêu thoại của CP Bạch Ngọc, các tài khoản cấp cao đang online xin tấm hình kia, kết quả những người hâm mộ lớn cao cấp khác đều sôi nổi biểu thị không có, còn bày tỏ hôm qua gần như là biến mất trong chớp mắt, có người nhanh chóng lưu lại cũng không đăng được nữa, đăng lên liền bị xóa mất, đều nghi ngờ là Dụ Dao dùng tiền động tay động chân.
Đương nhiên là Dụ Dao biết không liên quan gì đến cô, nghĩ hết một lượt những người có khả năng liên quan, xác định không có ai tồn tại động cơ và cần thiết làm như vậy, giống như có một bàn tay hô hình trước kia chưa từng xuất hiện tiến vào cuộc sống của cô và Nặc Nặc.
Cảm giác không an toàn của cô lại một lần nữa tăng lên, mấy ngày liên tục, cô bảo vệ Nặc Nặc rất nghiêm ngặt, không cho lộ cả mắt ra ngoài, trong lúc cô đang quay phim, cô không chỉ một lần cảm nhận được cảm giác bị nhìn trộm thoáng cái mà qua, suy nghĩ một chút lại giống như mình căng thẳng quá mà sinh ra ảo giác.
Trước khi sinh nhật của Dụ Dao đến, các cảnh quay của đoàn phim ở Vân Nam đều kết thúc, tập thể chuyển đến Kinh Thành, quay một phần nhỏ còn lại ở một cơ sở điện ảnh truyền hình tại vùng ngoại ô Kinh Thành, vị trí cách nhà Dụ Dao không được tính là quá xa, cô đã nghĩ đến việc vừa quay xong, cô liền không ngừng không nghỉ mà đưa Nặc Nặc về nhà.
Không giờ tối thứ sáu là sinh nhật của Dụ Dao, phần diễn ngày hôm đó của cô nặng, phải quay tới đêm khuya, Nặc NẶc hiếm khi không ở phim trường theo cô đến khi kết thúc, anh đỏ mặt che che giấu giấu mà nói với cô là muốn về khách sạn trước, chờ kết thúc rồi tới đón cô.
Dụ Dao đã sớm nhìn trộm thấy nguyên liệu làm bánh gato mà anh mua, đều được cất trong tủ lạnh nhỏ ở phòng anh, cô mím môi cười đồng ý, chờ anh đi một bước quay đầu ba lần rồi thật sự đi mất, cô lại không yên lòng, muốn gọi điện thoại, mở sáng màn hình lên rồi cô mới không biết nên khóc hay cười, cô phát hiện ra, không biết từ lúc nào mà cô đã cầm nhầm điện thoại của Nặc Nặc.
Từ sau khi điện thoại của Nặc Nặc bị Hàn Lăng Dịch làm hỏng, cô đã đổi cho anh chiếc cùng kiểu với mình, vẻ ngoài hoàn toàn không khác biệt.
Nghĩ đến cô lưu tên của Nặc Nặc trong danh bạ là “Con trai cưng”, cô liền xấu hổ, tai đỏ lên, thực sự không có mặt mũi nào gọi điện thoại để anh trông thấy, đúng lúc có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi, Dụ Dao dứt khoát đuổi theo.
Hơn tám giờ tối, sắc trời hoàn toàn tối đi, phim trường cách khách sạn chỉ có mười phút đi đường nhưng lại nằm ở vị trí vắng vẻ, rời khỏi đám người rồi thì liền ít có âm thanh, Dụ Dao nghe thấy tiếng bước chân mình vang tiếng sàn sạt, trong mảng bóng tối mà bức tường cao lớn bên cạnh đổ xuống, mơ hồ có hình dáng của chiếc xe việt dã màu đen.
Cô sinh lòng cảnh giác, đặc biệt lách qua nhưng không chú ý tới bên cạnh đã sớm có người chờ, anh ta không được tính là khách khí mà bước lên, cầm khăn bịt miệng cô, không nói lời gì mà đưa cô đi đến bên cạnh xa.
Dụ Dao không phát ra được tiếng nào, cô cực lực giãy giụa, người giữ chặt cô ở phía sau khó xử mà giải thích: “Cô chủ nhỏ, là chủ tịch Trình muốn gặp cô, sợ cô không phối hợp nên tôi mới làm như vậy, sẽ không làm tổn thương đến cô, nếu như cô không muốn cả đoàn phim bị ảnh hưởng gì thì tốt nhất là gặp mặt một chút.”
Dùng khăn mặt là bởi vì không làm khuôn mặt Dụ Dao bị thương, cũng không có bỏ loại thuốc bỉ ổi gì, Dụ Dao nghe thấy là Trình Hoài Sâm đã lâu không gặp, trái tim cô căng lên đến mức không thể chịu nổi nhưng hòn đá trong lòng lại rơi xuống.
Ông ta có thể làm gì? Nghĩ tới sắp đến ngày năm đó Trình Mộng sinh cô ra, cho nên mới đến chỉ tay năm ngón mà khiển trách đứa cháu bất hiếu đã đoạn tuyệt quan hệ là cô đây?
Dụ Dao không nghe anh ta nói, từ chối không phối hợp, người đàn ông không thể không ra hiệu gọi mấy người tới trợ giúp, ૮ưỡɳɠ éρ đưa Dụ Dao đến hàng ghế sau của xe việt dã, cùng lúc với tiếng cửa “Ầm” một cái đóng chặt, tài xế lập tức khởi động xe rồi tăng tốc, bánh xe đè qua mặt đất thô ráp, phát ra tiếng vù vù ngột ngạt.
Cô vẫn luôn siết điện thoại trong tay, Trình Hoài Sâm vừa nhìn thấy cô đã ςướק lấy rồi ném tới nơi Dụ Dao không với tới được ở hàng ghế trước.
Lòng bàn tay già nua của ông ta vuốt ve một cái hộp giữ nhiệt, được đóng gói rất xinh đẹp, muốn lấy ra cho cô, ông ta dùng sức xoa một lát rồi vẫn để lại trong chỗ tối.
Xe việt dã chạy trêи đường cao tốc, đi ngang qua trước cửa khách sạn, Dụ Dao giương mắt là lập tức nhìn thấy cửa sổ phòng của Nặc Nặc ở lầu hai đã sáng đèn, trái tim cô thắt chặt từng đợt, chống cự mà dán sát vào cửa xe, giữ khoảng cách lớn nhất với Trình Hoài Sâm, cô hỏi với khuôn mặt không cảm xúc: “Chủ tịch Trình, tìm tôi có chuyện gì.”
Khe rãnh giữa hai đầu lông mày của Trình Hoài Sâm càng sâu hơn: “Còn không phải chính cháu làm loạn ra? Công khai tình cảm gì với một kẻ ngu, nhìn kết quả xem!”
Dụ Dao không ngụy trang nữa, cứng đối cứng mà nhìn thẳng vào ông ta, hỏi lại: “Kết quả thế nào!”
“Thế nào?” Trình Hoài Sâm chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: “Dung Dã muốn gặp cháu.”
Cái tên đã lâu không xuất hiện khiến Dụ Dao ngẩn ra: “... Ai?”
“Dung Dã, nhị thiếu nhà họ Dung,” Trình Hoài Sâm nói không nhanh, nói ra từng chữ: “Nó là ai, hẳn là cháu hiểu rõ hơn ông.”
Hôm nay ông đúng là đặc biệt đến phim trường thăm Dụ Dao, không muốn thật sự gặp cô, chỉ định nhờ chuyển quà sinh nhật qua, tránh ở xa nhìn vài cái là được, ngoại trừ gặp nhau cứng nhắc ra, đến nay ông vẫn không nhìn ra được Nặc Nặc tương tự Dung Dã kia rốt cuộc đang ở trạng thái gì, không dám tự tiện đi dò xét.
Nhưng trêи đường tới, ông nhận được một cuộc gọi của số lạ gọi thẳng vào điện thoại cá nhân của ông, yêu cầu của đối phương đơn giản rõ ràng.
Tối nay Dung nhị thiếu muốn gặp Dụ Dao, từ chối thì tự gánh lấy hậu quả.
Trong chớp mắt đó, sắc mặt Trình Hoài Sâm tái xanh.
Ông đã vài lần chứng thực xác định thân phận của đối phương, lúc xe dừng lại bên cạnh phim trường, ông tận mắt nhìn thấy Nặc Nặc rời đi quay về khách sạn, tuyệt đối không phải là Dung Dã ở trêи cao nhìn xuống ra lệnh, muốn dẫn Dụ Dao đi gặp mặt.
Phán đoán Nặc Nặc chính là Dung Dã của ông bị lật đổ hoàn toàn, cho nên cũng không còn bận tâm đến phản ứng của Nặc Nặc mà ép buộc đưa Dụ Dao đi.
Lần trước Dụ Dao từ chối, thứ đổi lại được vẫn chỉ là sự phong sát như trò đùa trẻ con.
Lần này thông qua nhà họ Trình để hẹn gặp một cách chính thức, với những lời đồn của Dung Dã, nếu thật sự không lộ mặt, ông thậm chí còn lo lắng đến sự an toàn của Dụ Dao, gia thế và thủ đoạn của Dung Dã không phải là thứ chỉ một nhà họ Trình có thể chi phối được.
Huống chi quan trọng nhất chính là, mấy năm qua ông vẫn luôn không bỏ đi suy nghĩ kia…
Dung Dã quen biết Dụ Dao, đồng thời rất có thể là có tình cảm, chưa chắc sẽ làm tổn thương đến con bé, gặp mặt và trốn tránh, sau khi ông cân nhắc thì rõ ràng là vế trước an toàn hơn một chút.
Trình Hoài Sâm tự mình tăng vật đánh cược với Dụ Dao: “Đối phương nói, cháu không đi thì sẽ đổi lấy tên ngốc bên cạnh cháu.”
Móng tay của Dụ Dao bấm ra một mảng vết đỏ trong lòng bàn tay, cô tức giận đến mức nóng đầu, một lần không đủ, vào lúc cuộc sống của cô không dễ gì mới trở nên ngọt ngào thì lại tới lần nữa?! Còn lấy Nặc Nặc ra uy hϊế͙p͙?!
Cô đã sớm nghĩ tới, nếu như Dung Dã xuất hiện nữa, cô liền đi gặp một chút, chính miệng hỏi anh ta, hiện tại đã tìm tới cửa rồi, còn treo sự an toàn của Nặc Nặc ở trước mặt cô, cô dựa vào cái gì mà không đi.
“Đưa điện thoại cho tôi! Tôi cần cho bạn trai của tôi biết.”
“Không cần.” Trình Hoài Sâm nhắm mắt lại: “Ông đã cho người nói cho đoàn phim biết, nói cháu tạm thời về nhà, nó không tìm thấy cháu thì tự nhiên sẽ chờ.”
Xe phi nhanh một tiếng đồng hồ trêи đường cao tốc, đi vào trong thành phố đèn đuốc sáng trưng, theo địa chỉ Dung Dã đưa, sau khi đi qua mấy con phố, chiếc xe chạy vào bãi đậu xe dưới đất của một khu dân cư cao cấp, diện tích lớn đến mức không theo lẽ thường, tiếp tục đi dọc theo lối đi, mãi đến một khu hoang vắng vẫn chưa hoàn toàn khai phá, sau khi ngoặc qua lối rẽ lờ mờ, có một chiếc xe đậu ở đó, hai người đàn ông cao gầy đi xuống, không có vẻ mặt gì mà mời họ đổi xe.
Ngón tay nhăn nheo của Trình Hoài Sâm siết lại một cái, ông không kịp đi lên hàng trước nhặt điện thoại nữa, kín đáo đưa điện thoại của mình cho Dụ Dao: “Có chuyện gì thì nhấn phím tắt, có người chờ ở bên ngoài.”
Chiếc xe dừng lại ở bên ngoài cửa lớn của tầng hầm dưới đất, một người đàn ông trong số đó nâng tay lên, mở khóa vân tay rồi nói với Trình Hoài Sâm: “Làm phiền ông đợi ở đây, một mình cô Dụ đi vào là được rồi.”
Dụ Dao không quay đầu lại, theo người đi lên phía trước, cánh cửa theo đó mà nặng nề đóng lại.
Nặc Nặc ở trong phòng xắn ống tay áo, trêи giường và trêи cửa sổ đều đã bày xong đèn màu nhấp nháy, anh cẩn thận lau phần đế bánh tròn, chóp mũi không cẩn thận dính một chút, anh không nhịn được mà muốn chụp kiểu ảnh cho Dụ Dao xem.
Lúc mở khóa điện thoại, anh mới phát hiện ra đã cầm nhầm, sợ làm trễ nãi công việc của Dụ Dao, anh muốn gọi điện thoại cho cô, nhập dãy số của mình vào, khi trêи màn hình xuất hiện ba chữ “Con trai cưng”, anh nhìn đến ngây ngốc, nâng đến trước mắt nhìn chăm chú vô số lần, mi mắt đều hơi đỏ lên, anh ngã xuống giường lăn hai vòng rồi mới mang mái tóc ngắn lộn xộn mà gọi điện cho Dụ Dao, tràn đầy sự vui vẻ.
Không có ai nghe máy.
Mấy lần đều giống nhau.
Anh nghĩ Dụ Dao đang bận, lại có chút không tập trung, không làm tiếp được nữa, anh bỏ bánh gato vào tủ lạnh rồi vội vàng khoác áo chạy về phim trường, đến nơi thì không tìm được Dụ Dao, được cho biết là cô cùng ông ngoại về nhà.
Có thứ bén nhọn gì đó đâm vào thần kinh của Nặc Nặc.
Không thể nào.
Anh chạy ra ngoài mà không có mục đích gì, nhìn thấy vết bánh xe thật sâu trêи mặt đất, Ⱡồ₦g иgự¢ bị lấp kín đến mức không có cách nào thở được, gió đêm thổi vạt áo anh bay lên, lạnh buốt rót vào thân thể anh, anh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhấn mở phần mềm theo dõi trêи điện thoại của Dụ Dao, nhìn thấy chấm chấm đỏ thuộc về cô đang nhanh chóng di chuyển về phía trong thành phố.
Nặc Nặc quay người đi về phim trường, thuê tài xế đúng lúc đang rảnh của đoàn phin, tài xế quen biết mọi người, nhìn hai người một chạy một đuổi này thì vốn muốn nói đùa hai câu, nhưng vừa đối diện với hai mắt đen đến mức không có ánh sáng của Nặc Nặc, trong lòng anh ta thót lên, không dám nhiều lời thêm nửa câu mà lái xe rời đi.
Một mạch lần theo quỹ đạo của điểm đỏ, chạy tới bên ngoài khu dân cư, xe bị bảo vệ ngăn lại, tài xế bó tay hết cách, Nặc Nặc gắt gao nhìn chằm chằm vào bố cục và hoàn cảnh quen thuộc ở nơi xa, có thứ góc cạnh sắc bén gì đó đang ở trong đầu mà тһô Ьạᴏ rạch qua, anh khàn giọng nói: “... 3601 tòa D, Dung.”
Không biết chữ cuối cùng đại biểu cho điều gì mà lại nghiền nát tiêu tan giữa môi anh.
Bảo vệ cho đi, xe chạy như bay một mạch đi đến bãi đậu xe dưới đất, két một tiếng dừng lại bên cạnh chiếc xe việt dã màu đen kia, tài xế của Trình Hoài Sâm bị Nặc Nặc đánh, không tự chủ được mà nói: “Bọn họ đi vào rồi, mày không tìm được ---”
Lời còn chưa dứt, Nặc Nặc liền chạy như điên về phía nơi u ám quanh co phức tạp ở phía trước, khu vực dưới đất chưa được khai thác, nối liền với số tòa cao ốc và biệt thự, cửa ngoài sáng cửa trong tối tương tự nhau nhiều không kể xiết, khắp nơi là khói bụi và sự tĩnh lặng.
Anh đặt mình vào trong đó, lại giống như quay về bóng tối vốn nên thuộc về anh.
Anh sống trong thế giới mà đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, chưa từng có tư cách nhìn trộm ánh sáng, ngày qua ngày giãy giụa trong sự cô đơn và trêи lưỡi dao, máu tươi đầy tay, không dám ᴆụng vào một sợi tóc của cô gái mà anh yêu.
Nặc Nặc tạm thời thoát ra khỏi ký ức hỗn loạn, nghe theo bản năng, anh không gặp trở ngại gì mà đi về phía trước, trong sự lờ mờ, anh ấn lên một mặt tường, cửa cuốn nặng nề nâng lên, nơi xa ở phía trước có ánh sáng, Trình Hoài Sâm hơi còng lưng, một thân một mình hút thuốc.
Ông nghiêm nghị đứng bên tường, không hiểu được thân phận của Dung Dã, vì sao nhà riêng lại được thiết lập ở nơi phức tạp bí mật như vậy, ông bỗng nhiên nghe được động tĩnh, cảnh giác ngẩng đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy là ai, nếp nhăn chằng chịt trêи mặt lộ ra sự sợ hãi khó có thể tin được. [Gc: ECTNAKDD]
Trình Hoài Sâm động đậy bờ môi hai cái, không thể nói ra lời.
Nặc Nặc hoàn toàn không liếc nhìn ông một cái mà phóng thẳng đến cánh cửa lớn cần vân tay kia.
Trình Hoài Sâm chống gậy tiến lên một bước ngăn cản, Nặc Nặc đã nâng lên cánh tay phải ở trong bóng tối trắng đến mức chói mắt, vô cùng phù hợp mà bắt lấy tay nắm cửa kim loại hiện ra ánh kim loại rồi đè mạnh xuống.
Trong sự yên tĩnh có một tiếng vang nhỏ cực kỳ yếu ớt, vân tay ngón trỏ của anh dán khớp vào khu cảm ứng bí mật đến mức hoàn toàn không có cách nào phát hiện ra.
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Trong giờ phút này, sắc mặt Trình Hoài Sâm trắng bệch như tờ giấy, cây gậy nghiêng đi, “Cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Dụ Dao đi theo sau người đàn ông vào cửa, âm thầm nhắn một tin báo bình an cho Nặc Nặc, lại đi thêm một hồi lâu mới chính thức bước vào phạm vi nhà chính của Dung nhị thiếu, trêи đường đi cô không hỏi một chữ nào, môi mím đến mức lạnh lùng kiêu ngạo, vốn không muốn bại bởi bất cứ kẻ nào, cho dù đối phương là Dung Dã.
Khắp nơi trong nhà riêng là màu trắng đen tiêu điều, người ta nhìn mà thấy ngột ngạt khổ sở, Dụ Dao có thể xuyên qua những thứ này mà hơi hiểu được tinh thần của Dung Dã, cô nắm chặt tay trong vô thức, đúng lúc cô cũng có vấn đề muốn hỏi anh ta.
Thiếu niên mà năm đó cô chữa trị thất bại, rốt cuộc có phải là anh ta hay không.
Người đàn ông đưa Dụ Dao đi đến bể bơi bên ngoài nhà riêng, cách bên trong nhà còn một khoảng cách ngắn, Dụ Dao chớp mắt nhìn qua, lại hoảng hốt cảm thấy giống như đã khóa lại, vốn không có dấu hiệu có người ở.
“Anh, mang người đến cho anh rồi.”
Dụ Dao nghe thấy tiếng thì hoàn hồn, mới chú ý đến một bóng dáng cao gầy đang ngồi trêи ghế bên bể bơi.
Cô nhíu mày theo bản năng, cảm giác tồn tại của Dung Dã thấp vậy à? Cô đi tới, lại thấy thất vọng khi còn chưa gặp mặt, nói không rõ được là vì sao, lúc ánh mắt nhìn qua, cô lại mơ hồ có cảm giác thất vọng.
Giống như Dung Dã trong tưởng tượng, không nên chỉ như vậy.
Người trêи ghế hững hờ “Ừm” một tiếng, sau một lúc lâu, anh ta mới thờ ơ quay đầu qua.
Dụ Dao nhìn thấy rõ mặt của anh ta, rất đoan chính, được cho là đẹp trai nhưng cũng không đến mức nổi bật âm u gàn dở như trong lời đồn, giơ tay nhấc chân, vẻ mặt hành động đều có loại không hài hòa một cách khó hiểu, dồn hết tâm trí đến mức giống như đang bắt chước người nào đó.
Người kia đứng lên, quan sát cô vài lần, ép giọng nói đến mức trầm thấp lạnh lùng: “Cô Dụ, gặp mặt cô một lần không dễ dàng, thời gian của tôi có hạn, hôm nay tìm cô đến là muốn nói chuyện về người bạn trai kia của cô.”
Giữa ngón tay anh ta kẹp một tấm hình, anh ta đi đến trước mặt Dụ Dao rồi đưa cho cô.
Phía trêи đó rõ ràng là tấm hình bên mặt của Nặc Nặc đã biến mất khỏi Internet.
Hành động này đối với Dụ Dao mà nói là khiêu khích và uy hϊế͙p͙ một cách tuyệt đối.
Hỏi cái gì?
Hỏi cô lúc trước tình nguyện bị phong sát cũng không gặp mặt Dung nhị thiếu, hiện tại xác định quan hệ với Nặc Nặc cho nên phải bị làm khó dễ, không thể sống cuộc sống an ổn sao?!
Vẻ mặt Dụ Dao nghiêm lại, trong hai mắt lạnh lùng trong trẻo lóe ra ánh lửa, cô vươn tay ςướק lấy tấm hình, khoảng cách không bị khống chế mà gần lại với đối phương thêm một chút.
Người đàn ông mở miệng muốn nói, lại liếc nhìn thấy ánh chớp lóe của sợi dây chuyền ở trong cổ áo cô, ánh mắt anh ta run rẩy mà nhảy một cái, nhất thời không để ý tới việc nói chuyện, anh ta nhanh chóng muốn kéo sợi dây chuyền ra nhìn kỹ mặt dây chuyền bên dưới.
Nhưng làm sao Dụ Dao có thể để anh ta đến gần được, gần như là trong khoảnh khắc anh ta đến gần, cô lập tức né tránh theo phản xạ, chán ghét mà vung tay ngăn cản, nhưng dù sao người đàn ông cũng cao lớn, lại có vô số lời đồn tiêu cực bổ trợ, bước chân Dụ Dao nhanh chóng tránh đi, hoàn toàn không rảnh để chú ý đến bên cạnh, đế giày ở bên hồ trượt đi, không đứng vững, rơi vào trong bể bơi có độ sâu tiêu chuẩn.
Tiếng rơi xuống nước làm người ta sợ hãi, Dụ Dao không biết bơi, động đậy hai cái liền sắp chìm xuống.
“Mẹ nó, nhanh nhanh nhanh! Nhanh lên!”
“Đây con mẹ nó có thể thật sự là chị dâu đó!”
Sắc mặt của hai người đàn ông bên bờ cực kỳ khó coi, sau đó liền muốn xuống nước nhưng ở trêи con đường duy nhất thông đến nơi này lại vang lên tiếng bước chân khiến người ta rùng mình.
Con đường vào nhà riêng rắc rối phức tạp, mấy năm qua chưa từng có người ngoài biết được, người nhà họ Trình bị cản ở bên ngoài cũng không thể nào đi vào được!
Không cho bọn họ có nhiều thời gian suy nghĩ, trong khoảnh khắc bóng dáng không nhìn thấy rõ kia xuất hiện liền rơi vào trong hồ, vén ra gợn nước mênh ʍôиɠ mà ôm lấy Dụ Dao, nâng cô lên rồi gắt gao bảo vệ ở trong иgự¢, ngón tay tái nhợt vén mái tóc dài ướt đẫm của cô lên, anh nhấn cô lên trêи vai mình, khàn giọng nói nhỏ không ngừng: “Đừng sợ, đừng sợ, Nặc Nặc ở đây, là anh tới.”
Một căn nhà to lớn như thế, không khí ngưng đọng lại, đè nén đến mức không cho một chút chỗ trống nào để thở dốc.
Trong sự cô đọng muốn đè nát người, Nặc Nặc dùng một tay ôm chặt Dụ Dao, chống ở bên bờ, từ trong làn nước với gợn sóng phun trào mà chậm rãi đứng dậy đi lên bờ, dòng nước thuận theo vai, cánh tay và hai chân anh mà tùy ý chảy xuống.
Dưới lọn tóc ẩm ướt, trêи lông mi dài màu mực của anh đều là giọt nước dễ vỡ, mà trong khoảnh khắc anh ngước mắt lại để lộ ra một đôi mắt âm u lạnh lẽo, hoàn toàn tương phản với ngũ quan thanh khiết đẹp đẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc