"Em...Tạm thời anh cho em thêm thời gian để suy nghĩ nha! Khi nào nghĩ xong em sẽ cho anh câu trả lời có được không?"
Sau hồi lâu đắn đo với biết bao suy nghĩ trong đầu thì người con gái ấy cũng cất lời. Tuy cô không đồng ý nhưng cũng không từ chối mà lại đưa ra một khoảng thời gian để bản thân có thể suy nghĩ lại kỹ hơn trước khi quyết định.
Câu trả lời dù không được như ý muốn nhưng người đàn ông vẫn vui, anh mỉm cười rất tươi thậm chí không kìm được cảm xúc mà ôm chầm lấy cô gái.
"Cảm ơn em! Anh sẽ chờ, chờ đến khi nào em đồng ý thì thôi!"
"Tiêu Đài, anh ôm chặt thế này làm em khó thở quá."
Nhược Y chỉ biết cười, quả thật là anh ôm rất chặt nên cô mới phải nói như thế ấy chứ và ngay lập tức Tôn Tiêu Đài đã buông cô ra, trên khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ tuyệt không thể giấu đi nét vui mừng.
"Anh không sợ vui trước thế này nhỡ mai sau lại thất vọng thì sao?"
"Thì em đừng làm anh thất vọng là được. Nhưng nói thì nói vậy chứ thế nào thì anh vẫn luôn tôn trọng quyết định của em. Cho nên cứ từ từ mà suy nghĩ cho thật kỹ rồi hãy trả lời, anh không cần vội đâu."1
"Dạ! Thôi anh về phòng nghỉ ngơi đi nha, muộn lắm rồi á!"
"Ừm! Em cũng ngủ luôn đi nha, sáng mai không cần phải dậy sớm. Bữa sáng cứ để anh nấu cho, anh đã hứa với tiểu Lam là sáng mai làm hoành thoánh cho con bé rồi. Nên em không có được tranh phần với anh đâu."
Người đàn ông đưa tay xoa đầu cô gái, ánh mắt nhìn cô chứa đầy yêu thương và cưng chiều, trên khuôn miệng lúc nào cũng là nụ cười trìu mến luôn dành cho cô.
"Anh chiều quá không khéo con bé lại sinh hư đó."
"Chỉ là một bữa ăn sẽ không có vấn đề gì đâu mà. Vả lại tiểu Lam tuy còn nhỏ nhưng anh thấy con bé rất hiểu chuyện, em không cần phải lo lắng quá nhiều đâu."
"Dạ! Thôi anh về phòng đi, bây giờ em cũng đi ngủ kẻo sáng mai lại dậy không nổi."
"Dậy không nổi thì cứ ngủ cho thỏa thích, dù sao em cũng là chủ mà. Chuyện nhà thì cứ để đó anh lo."
Thái độ của người đàn ông đối với Nhược Y mà nói chỉ có nuông chiều chứ không cần biết đúng sai phải trái. Làm cô gái lúc này chỉ biết cười chịu thua, cô thiết nghĩ cứ nói qua nói lại mãi có khi lại thức luôn tới sáng.
"Thế tóm lại là Tôn đại thiếu gia có định đi ngủ không ạ? Tiểu Nhược buồn ngủ lắm rồi này."
"Có chứ! Thế anh về phòng, em vào ngủ đi ha. Anh ra ngoài sẵn tiện đóng cửa luôn em không phải đi theo đâu."
Nói là làm, người đàn ông liền quay lưng định ra ngoài nhưng mới nhấc được một bước chân thì như vừa nhớ ra điều gì đó nên lại lần nữa quay trở về vị trí cũ.
Anh tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhược Y, khiến cô cảm thấy khó hiểu nên cũng long lanh hai mắt mà nhìn anh.
"Sao thế? Còn chuyện gì muốn nói với em hả?"
"Không! Anh chỉ muốn nói là chúc em ngủ ngon thôi."
Nhược Y bị câu nói của người đàn ông làm cho bật cười thành tiếng.
"Dạ... Anh cũng ngủ ngon!"
Cả hai nhìn nhau lại mỉm cười, sau đó Tôn Tiêu Đài mới thật sự rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông dần rời xa khỏi tầm mắt mà trong lòng cô gái vẫn còn cảm thấy nặng nề.
Tôn Tiêu Đài tốt như thế, ôn nhu lại chu đáo. Thật khiến người ta chẳng nỡ lòng làm anh thất vọng!
- ---------------
*King coong.*
Tối hôm sau, khi cả nhà ba người đang quây quần bên bàn thức ăn do chính tay Tôn Tiêu Đài chuẩn bị, thì lúc này ngoài cổng chợt vang lên tiếng chuông cửa.
"Để em mở cho, anh rửa tay đi rồi mình ăn cơm. Chắc shipper đến giao hàng thôi."
"Ờ được, nhanh vào ăn cơm nha!"
"Dạ, mà có lâu thì hai ba con cứ ăn trước đi rồi em vào sau."
Nhược Y cười nói rồi mới đứng dậy rời khỏi bàn ăn để đi ra ngoài mở cửa, xem thử là ai lại đến vào giờ này.
Cô nghĩ thầm chắc chỉ là nhân viên giao hàng, hay tiếp thị đến quảng cáo sản phẩm này nọ mà thôi, vì ở đây ngoài những nhân viên trong công ty và hàng xóm gần nhà ra thì chẳng có ai quen biết cô và Tôn Tiêu Đài cả.
Vừa đi vừa suy nghĩ cũng đến được cánh cửa, cô vui vẻ mở cổng ra, chỉ vừa ngước lên xem thử là ai thì liền bất ngờ nhận được một cái ôm của ai đó truyền tới.
Cô hoàn toàn bị kinh ngạc đến sửng sờ cả người lẫn nét mặt, đến khi kịp thời phản ứng định vung tay đẩy người lạ mặt kia ra thì còn chưa hành động đã nghe thấy một giọng nói trầm khàn khe khẽ vang lên.
"Tiểu Nhược, anh nhớ em! Thật sự rất nhớ em!"
Một mùi hương quen thuộc cùng hòa lẫn với hơi men nồng nặc chợt xộc thẳng vào cánh mũi của người phụ nữ, kể cả giọng nói vừa phát ra ấy, bất giác sao lại khiến trái tim trong lòng иgự¢ trái của cô vô tình đập mạnh.
Cô đứng bất động vì dây thần kinh đang tập trung cho việc suy nghĩ. Người đàn ông này phải chăng là người cô luôn sợ phải gặp mặt hay không?
Không thể nào, làm sao anh biết mà tìm tới được đây. Nhưng mùi hương này, giọng nói ấy lại quá đỗi quen thuộc. Rốt cuộc người này là ai?
Một loạt suy nghĩ liên tục thoáng qua trong đầu người phụ nữ, lúc này cô mới kịp phản ứng. Đôi lông mày thanh mảnh khẽ nhíu lại, bằng tất cả sức lực cô đẩy thật mạnh người đàn ông đang ôm mình ra xa, để xem người đó là ai sao lại hành động vô lễ như thế.
Trước mắt cô là một nam nhâ thoạt nhìn qua có vóc dáng hơi gầy, khuôn mặt bị những sợi tóc mái khá dài che đi một phần của đôi mắt.
Sau một lúc nhìn thật kỹ Nhược Y vẫn không nhận ra người đó là ai, mãi cho đến khi người đàn ông chịu ngẩng đầu lên, đối mặt trực diện với cô thì Nhược Y mới mơ hồ nhận ra người ấy là ai.
"Tiểu Nhược... Anh xin lỗi!!!"
Đôi mắt đang nhìn cô gái đỏ hoe như sắp khóc, nét mặt đau khổ đến tột cùng khiến cõi lòng Nhược Y âm thầm dậy sóng.
Người này chẳng phải là Tôn Tử Đằng sao. Người đàn ông mà cô đã từng hết lòng hết dạ để yêu thương, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có nước mắt và những cơn đau đến tê tâm liệt phế.
Anh ta đã từng nhẫn tâm nói lời tuyệt tình với cô để chạy về phía người con gái khác và cô đã chấp nhận buông bỏ để ra đi.
Cô trốn tránh tìm bình yên suốt bao năm qua, nhưng sao lúc này anh lại xuất hiện và nói ra hai từ "xin lỗi", điều đó có còn ý nghĩa gì nữa không?