《Ba Năm Sau》
Tập đoàn Cửu Thiên, sau ba năm thành lập dưới bàn tay dẫn dắt của Tôn Tử Đằng giờ đây đã trở nên vô cùng lớn mạnh. Không chỉ phát triển tầm cỡ lớn ở trong nước mà còn lấn sang những nước lân cận. Rất nhiều công ty con được thành lập tại Mỹ, Anh và Pháp.
Tôn Tử Đằng bây giờ đã ngồi trên ngôi vị mà biết bao nhiêu người phải thầm mong ước. Bên cạnh anh có vô số bóng hồng, thiên kim tiểu thư theo đuổi nhưng ngoài nhận được sự ghẻ lạnh của anh ra thì cũng chẳng có gì khác.
Ba năm trước anh là người sốc nổi, hiếu thắng.
Nhưng sau ba năm anh đã trở thành một tổng tài nổi tiếng lạnh lùng. Sự lãnh khốc của anh khiến ai nấy đều phải dè dặt bảy phần, những người phụ nữ không hiểu chuyện cứ ve vãng đến gần thì đều nhận về trái đắng.
Từ ngày này sang tháng nọ, đến bây giờ đã chẳng còn bất cứ cô gái nào thiết tha đến gần anh nữa. Xung quanh người đàn ông ấy vẫn là sự cô độc bủa vây từ ngày đến đêm.
Hôm nay anh trở về nhà lúc đêm khuya đã trôi qua hơn một nửa. Vẫn với dáng vẻ đơn độc trong ngôi nhà vắng vẻ. Đôi chân nam nhân sải những bước chân đầy mệt mỏi bước vào căn phòng mà suốt ba năm vừa qua không hề thay đổi bất cứ một món đồ hay cách bày trí nào. Thậm chí cũng chẳng có ai được đặt chân vào khoảng không gian này, ngoại trừ người đàn ông ấy.
Mở cửa phòng, công tắc điện ngay gần đó nhưng anh lại không mở đèn mà lại đi thẳng vào trong, chỉ để ánh trăng thắp chút ánh sáng hiu hắt vào phòng.
Tiện tay ném chiếc áo vest lên thành ghế sofa, những ngón tay thon dài đưa lên mở ra ba chiếc cúc trên áo sơ mi màu đen huyền bí, để lộ ra cơ иgự¢ săn chắc thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo mỏng phẳng phiu.
Trước khi đi đến tủ rượu như dự tính, người đàn ông đã đứng trước giường ngủ, hướng ánh mắt nhung nhớ nhìn lên khung ảnh cưới treo trên đầu giường, nhìn người con gái ấy như một cách giúp anh được phần nào thư giản sau một ngày dài bận rộn.1
Thói quen này đến nay cũng đã duy trì được hơn ba năm, và chẳng có ngày nào anh không mong được nhìn thấy cô gái ấy bằng da bằng thịt đứng ngay trước mắt chứ không còn phải nhìn qua khung ảnh đó nữa.
Đứng nhìn một lúc, anh lại đi đến tủ rượu lấy một chai rượu Rum mang ra ban công, vừa ngắm trăng trên cao vừa nhàn nhã thưởng rượu.
Đêm nào cũng thế, phải uống chút rượu thì anh mới có thể chợp mắt. Một đêm được vài ba tiếng thì lại tỉnh dậy tiếp tục lao đầu vào công việc.
*Reng reng reng.*
Không gian vốn đang yên tĩnh lại chợt vang lên tiếng chuông điện thoại. Người đàn ông chậm rãi mang điện thoại ra, thấy trên màn hình hiển thị số của Diệu Ninh gọi tới thì anh mới có ý định nghe máy.
"Khuya thế này rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ sao?"
Một câu hỏi trầm ấm phát ra khỏi cổ họng của người đàn ông, với ai anh cũng đối xử lạnh lùng nhưng riêng với người phụ nữ này thì không.
[Lớn tuổi rồi nên đâm ra khó ngủ. Con cũng chưa ngủ được đúng không?]
"Vâng! Con mới về nhà được một lúc thôi. Mà mẹ tìm con có chuyện gì sao?"
[Ừm, ngày mai bác 2 con mời ba mẹ và cả con nữa sang nhà họ ăn tối. Mẹ gọi báo cho con biết để sắp xếp công việc sang đó một chút. Lâu rồi đại gia đình nhà ta không có sum họp, ba con bảo con nhất định phải tới mới được.]
"Con biết rồi, nếu sắp xếp được công việc thì con sẽ tới."
[Ừ, con nghỉ ngơi sớm đi nha!"
"Dạ, mẹ cũng ngủ đi! Mẹ ngủ ngon, con tắt máy đây."
Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Diệu Ninh, tâm trạng của người đàn ông vẫn chẳng khá hơn được chút nào.
Cứ những lúc như thế này anh thật sự rất nhớ người con gái ấy. Nhớ đến mức cảm thấy nhói đau trong tim mà chẳng biết phải làm sao.
Đã ba năm trôi qua nhưng anh vẫn chưa tìm được một chút thông tin gì về cô ấy. Kể cả khi anh đã thuê rất nhiều công ty thám tử, đến người của anh đi tìm nhưng kết quả vẫn là con số không.
Giá như ngày đó anh không mù quáng trách lầm người con gái ấy thì có lẽ bây giờ anh đã không khổ sở thế này, cũng không phải sống trong ân hận, tự dằn vặt lương tâm suốt ba năm trời.
Thời gian càng trôi qua, anh cứ tưởng rằng hình bóng của cô rồi sẽ phai mờ theo năm tháng. Nhưng không phải như thế, thời gian trôi qua càng nhiều thì nỗi nhớ về người con gái ấy lại càng to lớn. Cũng chính điều đó đã cho anh biết được rằng cô thật sự quan trọng với anh đến nhường nào.
"Chẳng lẽ duyên nợ của chúng ta đã hết thật rồi sao, tiểu Nhược?"
- ---------------
Hơn 7 giờ tối tại biệt thự riêng của Tôn Đức và Kỷ Vân, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày trí ngay trong phòng ăn sang trọng. Tất cả có hơn chục món đều là sơn hào hải vị, có bào ngư, vi cá, đúng chất bữa ăn của bậc thượng lưu giàu có.
Tôn Đức và Kỷ Vân hiện đang ngồi trong phòng khách cùng Tôn Tiêu Đài để chờ đợi bên nhà Tôn Thái sang thì có thể nhập tiệc.
"Dạ, lão gia, phu nhân. Nhị gia và nhị phu nhân tới rồi ạ!"
Lúc này khi một nữ người làm vừa thông báo xong thì Tôn Thái và Diệu Ninh cũng đã vào tới, theo sau họ là Tôn Tử Đằng cũng đến góp mặt.
Hai gia đình nhanh chóng tay bắt mặt mừng, cười nói rối rít. Chỉ riêng hai người đàn ông trẻ tuổi tuy mặt đối mặt nhưng ai nấy đều rất lạnh lùng.
"Tới rồi thì vào trong ăn tối luôn thôi nào."
"Ờ, dạ được..."
Sau đó cả nhóm người lại kéo nhau vào phòng ăn, khi tất cả đều đã yên vị vào đúng vị trí của mình thì cuộc trò chuyện mới chính thức mở màn.
"Lâu rồi không gặp Tiêu Đài, chú thấy con càng ngày càng phong độ hơn đó nha."
Người lên tiếng đầu tiên là Tôn Thái, nhưng Tôn Tiêu Đài chỉ mới cười còn chưa kịp nói gì thì mẹ anh, Kỷ Vân đã lên tiếng trước:
"Phong độ gì đâu chú ơi, già đến nơi rồi mà mãi vẫn không chịu lấy vợ sinh con. Không biết có mê em nào bên Mỹ hay không mà cứ đi đi về về mãi đấy, tôi với ba nó có hỏi nhưng khổ nỗi anh ta cứ kín miệng không chịu tiếc lộ gì hết."
"Thế còn Tử Đằng thì sao? Vợ chồng nó đã có tin vui gì chưa? Cưới nhau cũng hơn ba năm rồi đúng không?"