Dù có Diệu Ninh đến sống cùng với mục đích là giám sát Tôn Tử Đằng không để anh ức Hi*p cô nữa, nhưng Nhược Y vẫn không ỷ vào điều đó mà lơ là trách nhiệm của một người vợ theo yêu cầu của chồng mình.
Hơn 5 giờ sáng cô đã rời khỏi phòng ngủ để xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Tiểu Điệp và dì Lệ vốn muốn phụ giúp cô một tay kẻo lại bị Lão phu nhân quở trách, nhưng Nhược Y cứ một mực từ chối, bảo hai người họ cứ ra ngoài để một mình cô thoải mái tự ý nấu nướng, coi như là một công việc giúp giải tỏa bớt căng thẳng, cô nói đó là niềm vui của cô nên dì Lệ và tiểu Điệp đành vâng lời rời đi.
Lúc này khi cô đang hăng say nêm nếm nồi nước súp thịt gà thì tiểu Điệp cầm theo điện thoại bàn không dây lật đật chạy vào.
"Thiếu phu nhân ơi, người có điện thoại ạ!"
Nghe vậy, Nhược Y liền lau tay sau đó quay lại nhìn tiểu Điệp và đón lấy điện thoại trong tay cô gái.
"Là ai gọi vậy?"
"Dạ người đó tự xưng là anh hai của Thiếu phu nhân, nói muốn gặp người."
"À, chị biết rồi! Em ra ngoài đi, cần gì chị sẽ gọi."
"Dạ!"
Đợi đến khi tiểu Điệp ra khỏi phòng bếp rồi thì Nhược Y mới kề điện thoại lên tai, trả lời với đầu dây bên kia:
"Em nghe đây ạ!"
[Anh hai mới về nước, tối nay mở tiệc tẩy trần tại nhà đó. Em với chồng em sang đây ăn tối, uống rượu với anh. Sẵn tiện cho anh biết mặt tên đó xem thành tựu cỡ nào mà khiến em mê mệt đến mức cãi cha cãi mẹ để lấy nó làm chồng như thế.]
Đầu dây bên kia truyền đến âm giọng tuy nhẹ nhàng nhưng Nhược Y vẫn có thể nhận ra đâu đó trong lời nói của anh ta có tồn tại một chút trách móc.
Anh trách cũng phải thôi, vì sự thật là cô đã không nghe lời ba mẹ, quyết tâm lấy Tôn Tử Đằng làm chồng. Thậm chí còn bảo ba mẹ giấu luôn không cho người anh hai như Bạch Thoại An đang định cư bên Mỹ biết tin cô lấy chồng, vì cô thừa biết nếu để anh trai nắm được toàn bộ sự việc thì chắc chắn anh sẽ quay về ngăn cản cho bằng được.
Bây giờ anh về rồi, chắc cũng nghe ba mẹ nói qua nên mới gọi tới nói những điều này với cô.
"Anh hai biết hết rồi hả?"
[Chắc mày nghĩ giấu được người anh hai này cả đời.]
Chất giọng của Bạch Thoại An cực kỳ không vui, nhưng cuối cùng vẫn dịu dàng trước khi tắt máy.
[Thôi, tối gặp rồi nói chuyện sau. Anh hai có mua quà cho em nhiều lắm, không sang thì đừng có mà trách. Anh tắt máy đây.]
Nhược Y còn chưa kịp ú ớ thêm tiếng nào thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút.
Bạch Thoại An chính là như thế, tính nóng như kem. Dễ cộc cũng dễ quên, thương Nhược Y không thua gì ba mẹ. Ở nhà cô là công chúa nhưng ai mà ngờ khi lấy chồng rồi lại vất vả gian nan như thế.
Nghe xong cuộc điện thoại, niềm vui của cô gái chợt vụt tắt. Không phải cô không vui vì sắp được gặp lại anh trai sau nhiều năm xa cách, mà cô đang lo không biết nên thuyết phục Tôn Tử Đằng như thế nào để anh đồng ý đến Bạch gia cùng cô một chuyến.
"Này, bữa sáng xong chưa mà đứng ngay người ra đó vậy? Đang mơ tưởng tới ai khác hay sao?"
Mãi lo suy nghĩ mà Nhược Y chẳng hề nhận ra người đàn ông ấy đã vào tận trong bếp từ lúc nào rồi. Đến khi anh cất giọng thì cô mới giật mình, vội quay qua nhìn anh bằng nét mặt bối rối.
"Dạ em nấu sắp xong rồi, anh ngồi vào bàn chờ em một chút nha."
Nói xong Nhược Y liền quay lại với nồi súp còn đang bắt trên bếp, cầm cái vá múc canh trong nồi lên thì bị hơi nóng từ cán vá làm bỏng, tuy giật mình vì bị nóng nhưng cô vẫn cố chịu, cắn môi để không phát ra tiếng, nhanh chóng đưa tay đến vòi nước lạnh dội rửa.
Cô cứ tưởng người đàn ông ấy không để ý đến cô nhưng nào ngờ anh đã chứng kiến tất cả. Thấy cô bị bỏng anh đã nhíu mày, nhưng lại không đi đến xem cô thế nào mà chỉ lớn giọng hô lên:
"Tiểu Điệp, dì Lệ..."
Âm giọng của Tôn Tử Đằng vang vọng trong gian bếp khiến Nhược Y có chút giật mình, đang không hiểu chuyện gì thì tiểu Điệp và dì Lệ đã lật đật chạy vào tới, đứng cúi đầu trước anh.
"Một người qua lấy đồ ăn sáng ra, một người đi tìm thuốc đến bôi cho cô ta. Nấu có một chút cũng bị bỏng, đúng là vô tích sự."
"Dạ."
Nhận được lệnh, hai người làm nhanh chóng chia ra làm việc.
Tiểu Điệp mở tủ lấy ra một lọ thuốc bôi da trị bỏng mang đến chỗ Nhược Y đang đứng, nhỏ nhẹ cất lời:
"Thiếu phu nhân đưa tay đây em bôi thuốc cho, lần sau người đừng bất cẩn như vậy nữa nha. Bị bỏng sẽ để lại sẹo, phụ nữ mà có sẹo trên người là xấu lắm á!"
"Tại chị sơ ý quá, em bôi thuốc hộ chị nha. Bỏng cũng nhẹ chắc không để lại sẹo đâu."
Nhược Y hơi cười, dù đang đối thoại với tiểu Điệp nhưng ánh mắt của cô lại đang dõi theo người đàn ông đang ngồi đọc báo bên bàn ăn.
Vừa rồi thái độ của anh như vậy có phải là đang quan tâm tới cô hay không? Có phải anh đã chịu để mắt nhìn về cô rồi chăng?
- ---------------
Không lâu sau bữa sáng cũng đã bắt đầu. Khi Diệu Ninh xuống tới, thấy tay Nhược Y bị bỏng thì liền mắng những người làm trong nhà một trận. Cũng may là cô đã nói đỡ đôi lời, nói cô tự nguyện muốn nấu cho mọi người ăn nên Diệu Ninh mới nguôi giận phần nào.
"Tử Đằng, đút cho vợ con ăn đi."
Một câu nói của Diệu Ninh khiến Nhược Y lẫn Tôn Tử Đằng đều đứng hình mất năm giây, sau đó anh mới bất mãn lên tiếng:
"Cô ta cũng có tay mà, sao phải đút."
"Nhưng tay con bé đang bị bỏng làm sao cầm đũa được."
"Không cầm đũa được thì cầm muỗng, cầm nĩa."
"Vậy con lấy muỗng ăn phở cho mẹ xem."
Nói qua nói lại người chịu thua vẫn là Tôn Tử Đằng, thấy không khí bắt đầu căng thẳng Nhược Y liền lên tiếng:
"Không cần đâu mẹ, con tự ăn được mà. Nhưng mà có chuyện này con muốn xin ý kiến của mẹ ạ!"
"Là chuyện gì con nói đi."
Diệu Ninh thay đổi giọng điệu khác hẳn khi nói chuyện với con dâu, khiến phận làm con trai ruột như ai đó ai oán khóc không thành tiếng.
"Dạ chuyện là anh hai con vừa về nước, anh ấy muốn con và Tử Đằng về nhà ăn cơm với mọi người. Nên con muốn xin ý kiến của mẹ xem như nào ạ!"
"Cô muốn về thì tự mà về, tôi không đi."
Chưa gì người đàn ông đã dõng dạc tuyên bố và ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc lạnh của Diệu Ninh.
"Muốn không đi cũng được, vậy đút cho vợ con ăn hết bát phở này đi."
"Mẹ...Mẹ đang ép người quá đáng đó."
"Mẹ không ép, nhưng nếu con cảm thấy việc khiến bà già này buồn phiền đến lâm bệnh là niềm vui thì cứ tự nhiên làm theo ý mình."
Đến phút cuối, người chịu thua vẫn là Tôn Tử Đằng, ai kêu anh thương yêu, lo lắng và nể mặt người phụ nữ đã sinh ra mình này nhất làm gì, giờ thì phải chịu.
"Aizzz... Đi thì đi, phiền ૮ɦếƭ đi được. Ăn có bữa sáng cũng không yên."