Ngoại truyện (end)Vẫn là căn phòng ngủ sang trọng quen thuộc, vẫn với cách bày trí vật dụng không hề thay đổi. Phía trên đầu giường là khung ảnh cưới của một đôi vợ chồng thanh tú, phía đối diện trên tường là những bức ảnh của một nhà năm người, trên môi họ là nụ cười rạng rỡ cùng với niềm hạnh phúc lớn lao.
Bên chiếc bàn trang điểm bấy giờ là một cô gái đang ngồi chải tóc trước gương do vừa mới tắm gội trở ra.
Lúc này từ phía sau chợt xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông lịch lãm đang từ từ đi tới, hình ảnh của anh phản chiếu vào trong gương đã khiến cô gái ấy nhìn thấu và cô đã khẽ nở ra nụ cười rất tươi tắn.
"Đi đâu đó?"
"Đương nhiên là lên tìm vợ rồi!"
Người đàn ông vừa đi tới đã dang tay ôm lấy cô gái từ phía sau, ánh mắt ngắm nhìn người phụ nữ của mình qua chiếc gương lớn vẫn là những tia ấm áp, yêu thương vô hạn.
"Đã nói là ở dưới chờ em một chút rồi mà. Lỡ lát nữa mọi người tới không thấy ai thì sao?"
"Anh mặc kệ! Anh chỉ biết là nhớ em nên lên đây tìm thôi."
Ngang ngược đáp trả xong, Tôn Tử Đằng đã rời khỏi người Bạch Nhược Y để giúp cô chải tóc.
"Thôi được rồi mà, em tự làm được! Anh xuống lầu chờ mọi người tới đi, chứ để họ đến mà không thấy ai thì kì lắm."
Vừa nói Nhược Y vừa giành lấy chiếc lược trong tay Tôn Tử Đằng rồi nghiêng đầu nhìn anh, cười nói. Nhưng nam nhân ấy thì vẫn cứ không chịu rời đi mà lại choàng hai tay qua cổ, ôm cô từ phía sau.
Hai vợ chồng cứ tình ái mặn nồng, nhỏ nhẹ thầm thì mà vẫn không hề hay biết rằng cửa phòng vẫn không hề đóng, thậm chí còn có ba chiếc đầu nhỏ nhỏ của những cô cậu thiếu gia, tiểu thư trong nhà lén lút nhìn trộm vào.
Nhìn thấy Tôn Tử Đằng nũng nịu với Bạch Nhược Y mà cả ba đứa trẻ đều che miệng cười tủm tỉm.
"Vậy vợ chuẩn bị nhanh rồi xuống với anh nha!"
"Dạ! Anh xuống trước đi, sẵn tiện gọi các con xuống cùng luôn nha."
"Không cần gọi đâu ạ, tụi con đều ở đây rồi mẹ ơi!"
Lúc này cô bé tiểu Lam bất ngờ lên tiếng từ phía sau khiến đôi nam nữ giật mình, vội quay lại nhìn thì đã bắt gặp ba đứa trẻ kia đang đứng trước cửa, nhe răng mỉm cười.
"Sao...sao ba đứa lại ở đây?"
Nhược Y bị bất ngờ nên đôi mắt cứ mở to lên nhìn ba cô cậu nhóc nhỏ.
"Tiểu Vũ, tiểu Khải và chị hai tiểu Lam nhớ mẹ, nên lên tìm mẹ ạ!"
Tôn Thiên Vũ là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhóm lém lỉnh lên tiếng, nhưng ngụ ý chính là đang trêu chọc Tôn Tử Đằng làm ai đó ngượng ngùng.
"Ba cái đứa trẻ nghịch ngợm này, còn dám lén lút rình rập ba mẹ ha! Lát nữa ba nhất định phạt hết cả ba, bây giờ mau xuống lầu với ba nào, nhanh lên nhanh lên."
Tôn Tử Đằng vừa nói vừa đi ra cửa dắt tay ba đứa con ngoan của mình nhanh chóng rời đi, để lại Nhược Y nhìn theo với nụ cười hạnh phúc.
Thấm thoát cũng đã trôi qua năm năm, cô bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ.
Chị hai Tôn Nhược Lam năm nay đã tròn 9 tuổi, anh ba Tôn Thiên Khải và cậu út Tôn Thiên Vũ cũng sắp bước sang tuổi thứ năm. Hai đứa trẻ song sinh ấy đứa thì trầm tính, ôn hòa, đứa thì lém lỉnh, tinh nghịch không thua bất cứ ai. Mọi người hay nhận xét rằng trong số ba đứa con nhưng chỉ có mỗi Tôn Thiên Khải là giống mẹ, còn tiểu Lam và tiểu Vũ càng lớn càng giống ba, cả cái tính khí bá đạo của anh thì tiểu Vũ từ nhỏ đã thừa hưởng rõ rệt.
Gia đình nhỏ của cô bây giờ đã trọn vẹn viên mãn. Cô từng rất bất hạnh, nếm đủ đau thương trong tình yêu nhưng cuối cùng cũng nhận được hạnh phúc bên một đàn con ngoan và người đàn ông luôn yêu thương chiều chuộng cô như một đứa trẻ.
Làm vợ anh rồi cô mới biết bản thân mình thật ra vẫn chưa từng trưởng thành!
- ---------------
Hôm nay lại là một đêm đẹp trời nên những gia đình thuộc thế hệ trẻ tuổi lại quây quần chuẩn bị một bữa tiệc ngoài trời, nhưng lần này còn có thêm nhiều thành viên mới.
Bên cạnh cặp đôi Tôn Tiêu Đài và Thái Tuyết Kiều là Tôn Thái Kiều Anh cô con gái đầu lòng của họ và đứa con trai út Tôn Thái Kiều Dương, hai đứa trẻ chỉ kém nhau một tuổi, tức là trong vòng 3 năm họ đã có hẳn hai tiểu bảo bối.
Đối diện với gia đình của Tiêu Đài là bộ ba gia đình của Bạch Thoại An cùng vợ anh là Mộng Thiên Chúc cùng cậu cả Bạch Thiên Minh, chưa tính đến trong bụng của Mộng Thiên Chúc vẫn còn một tiểu công chúa sắp sửa ra đời.
Ở vị trí đầu bàn tiệc là vợ chồng của Tôn Tử Đằng cùng ba nhóc tì xinh trai đẹp gái. Tất cả những đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn trên chính chiếc ghế riêng của mình.
*Tách, tách...*
"Cạn ly..."
Giữa bầu không khí nhộn nhịp là âm thanh từ những chiếc ly thủy tinh chứa rượu đang đồng lượt chạm vào nhau, cùng với những nụ cười rạng rỡ trên môi của những con người hạnh phúc.
"Chúc gia đình của tất cả chúng ta luôn luôn hạnh phúc như bây giờ! Đặc biệt là những tiểu bảo bối bớt bớt nghịch lại cho ba mẹ được nhờ!"
Người mở màn mọi cuộc vui luôn luôn là Bạch Thoại An, nhưng lần này khi anh vừa nói xong thì cậu nhóc tiểu Vũ đã lém lỉnh lên tiếng:
"Tụi con không có nghịch bằng ba Đằng đâu ạ! Ba suốt ngày toàn bám lấy trêu chọc mẹ, có khi ba còn trêu cả tụi con nữa. "
"Vậy là ba của tiểu Vũ giống ba Đài của chị rồi. Không biết ba có nghịch hay không mà bị mẹ Kiều la hoài luôn."
"Đúng vậy đúng vậy! Ba của tiểu Minh cũng y như thế, toàn là đi theo ghẹo mẹ tiểu Mộng làm mẹ dỗi mãi thôi."
Chỉ một lời nói mà bị tận ba phía cùng công kích khiến nét mặt của cả ba người đàn ông đều đơ ra, như thể vừa bị tố giác tật xấu.
"Này thì đắc tội với trẻ con nha! Cho chừa mấy anh nè..."
Bạch Nhược Y khoái chí che miệng cười tủm tỉm.
"Nhưng mà bé tiểu Anh nhà chị nói không có sai đâu nha! Nhiều khi ba của bọn trẻ còn nghịch hơn cả chúng nữa. Đi làm thì thôi mà hễ về tới nhà cứ bám theo chị, trêu ghẹo nhiều lúc phát cáu luôn."
"Tử Đằng cũng y hệt vậy á chị! Cũng hơn 30 tuổi rồi chứ có phải trẻ trung gì nữa đâu mà cứ như trẻ con."
"Anh chỉ trẻ con với mình em thôi nha. Cũng vì muốn em vui vẻ thoải mái hơn thôi mà."
"Anh cũng cùng suy nghĩ với Tử Đằng. Phận làm chồng tụi anh khổ quá mà, ngày đi làm tối còn phải nghĩ cách làm tụi em vui chứ có sung sướng gì đâu."
Tôn Tiêu Đài bấy giờ cũng lên tiếng cùng đồng minh của mình.
Trong khi ai ai cũng cười nói vui vẻ thì từ đầu tới giờ chỉ riêng Mộng Thiên Chúc là không nói lời nào. Thấy vậy Nhược Y liền chuyển hướng trò chuyện sang cô, tìm thêm đồng minh.
"Chị hai, còn anh hai thế nào? Sao nãy giờ chị không nói gì hết trơn vậy?"
Nhìn Nhược Y, Mộng Thiên Chúc hơi cười nhưng lại nhíu mày nhăn mặt, khẽ trả lời:
"Chị đau bụng quá!"
"Đau bụng hả, có khi nào là sắp sinh rồi không?"
"Vợ đau sao từ nãy giờ không nói cho chồng biết."
"Thì vợ thấy mọi người đang vui nên...a...vợ đau quá rồi chồng ơi."
Nói còn chưa xong thì Mộng Thiên Chúc đã báu lấy bả vai của Bạch Thoại An mà than đau, sắc mặt cũng nhăn nhó khó chịu hơn nhiều, làm mọi người hoảng theo.
"Chị hai sắp sinh rồi đó, nhanh đưa chị ấy vào bệnh viện đi."
"Vợ cố chịu một chút, bảo bảo à con đừng quậy làm mẹ đau nữa nha. Có muốn ra thì chờ tới bệnh viện rồi hẵng ra."
"Trời ơi vợ đau đẻ không lo bế lên xe đưa đi bệnh viện mà ông ở đó lo nói cái gì vậy."
"Ờ...Tiểu Nhược em gọi báo cho mẹ vào bệnh viện với anh nha, anh đưa chị em đi bệnh viện trước."
"Em cũng đi nữa mà! Tiểu Vũ, tiểu Khải, tiểu Lam con ở nhà với bác hai nha. Ba mẹ vào bệnh viện với mợ hai..."
Căn dặn các con của mình xong Bạch Nhược Y và Tôn Tử Đằng liền nhanh chóng đi theo Bạch Thoại An cùng đưa Mộng Thiên Chúc vào bệnh viện.
Một bữa tiệc đang vui bỗng dưng bị gián đoạn, chỉ còn lại những đứa trẻ và vợ chồng của Tôn Tiêu Đài.
Không hiểu sao khi nhìn Bạch Thoại An ì ạch bế vợ đi đẻ mà anh lại cười cười, sau đó lại quay sang nhìn Thái Tuyết Kiều, khuôn miệng lại càng cười tươi hơn nữa, ánh mắt như thể đang ẩn chứa một toan tính gì đó.
"Vợ...Hay là chúng ta kiếm thêm đứa nữa nha..."
Nghe xong lời đề nghị của chồng mình mà Thái Tuyết Kiều đen mặt, nhưng cô vẫn mỉm cười chỉ có ánh mắt nhìn anh là sắc bén như dao.
"Anh đừng có mà mơ..."
- ---------------END----------------
Đọc thêm những truyện khác của mình
TẠI ĐÂY