*Cốc cốc cốc.*
"Tiểu thư, con đã dậy chưa?"
Đứng trước cửa phòng của Bạch Nhược Y chính là ✓ú Hoa, bà lên đây tìm cô là vì sự xuất hiện của Tôn Thái và Tôn phu nhân.
Thật ra ngoài Phương Khuê ra thì ✓ú Hoa là người hiểu rõ Nhược Y nhất, tâm tư của cô thế nào bà cũng rất rõ, vì cô gái ấy sợ mẹ mình bận lòng nên cứ có tâm sự gì thì cô lại hay tìm tới bà thủ thỉ, bộc bạch hết nỗi lòng.
Hôm nay bên Tôn gia đến tìm, bà đoán rằng chắc chắn có chuyện quan trọng gì đó nên mới vội vàng chạy lên đây thông báo cho cô biết. Nhưng gõ cửa đã lâu mà không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong truyền ra, thấy vậy bà không chờ thêm nữa mà trực tiếp mở cửa bước vào trong.
Người con gái ấy vẫn còn đang ngủ trên giường, quần áo vẫn y như tối qua không hề thay đổi, chứng tỏ tối qua cô đã nằm khóc đến mức ngủ quên lúc nào không hay. Nét mặt thiếu nữ nhợt nhạt hơn hẳn mọi ngày, trông cô cứ như người không được khỏe khiến ✓ú Hoa thoáng chốc âu lo trong lòng.
"Tiểu Nhược... tiểu Nhược..."
Ngồi bên mép giường, ✓ú Hoa khẽ lay nhẹ cánh tay cô gái cùng gọi tên cô thì lúc này Nhược Y mới mơ màng tỉnh dậy.
Cảm giác đầu tiên sau khi mở mắt ra, đại não vận hành trở lại sau thời gian được nghỉ ngơi cùng giấc ngủ là giúp cô cảm nhận được sự mệt mỏi mà cơ thể đang phải chịu đựng. Đặc biệt là dưới hạ thân thiếu nữ, nơi đó quả thật rất đau, lưng cô cũng thế, cứ cứng ngắt chẳng linh hoạt được, phải dùng rất nhiều sức thì cô mới có thể ngồi dậy.
"Có chuyện gì vậy ✓ú?"
"Vú phải hỏi con có ổn không đã. Sao sắc mặt con tệ vậy? Nhợt nhạt, tiều tụy, hai mắt còn sưng nữa, tối qua con đã khóc đúng không?"
Vú Hoa đưa tay chạm vào gò má cô gái, nét mặt tỏ rõ sự xót xa và ánh mắt không thể giấu đi sự lo lắng về cô gái bé nhỏ ấy.
Đáp lại bà là nụ cười dịu dàng đến từ đôi môi khô khan của người thiếu nữ, giọng cô lại trầm khàn vang lên:
"Con không sao, chắc tại tối qua đi đường bị nhiễm lạnh nên giờ sắc mặt hơi tệ một chút. Còn mắt bị sưng là do ngủ muộn chứ không phải tại con khóc đâu. Vú đừng có lo lắng thái quá như thế chứ."
"Có thật không? Còn quần áo trên người nữa, tối qua con cứ để như vậy mà đi ngủ luôn sao?"
Nhắc đến quần áo cô mới nhìn lại trên người mình, đúng là tối qua về nhà thế nào thì bây giờ vẫn y như thế, đến áo khoác còn chưa được cởi ra.
Cô như thế không phải là vì mệt quá nên ngủ quên luôn hay sao, lúc đó cũng không có tâm trạng nào để nghĩ đến việc phải đi tắm nên thế là mới có bộ dạng như bây giờ.
"Dạ tại tối qua con mệt quá nên ngủ quên luôn, lâu lâu ở dơ một tí chắc không sao đâu ha ✓ú!!!"
Không biết nói sao, Nhược Y chỉ đưa tay lên gãi gãi đầu, sau đó cười cười nói lấp liếm cho qua chuyện.
"Cơ mà ✓ú chưa nói cho con biết là ✓ú lên đây tìm con có chuyện gì á."
"Ờ suýt nữa thì quên mất, ✓ú lên tìm con là để nói cho con biết ông bà bên nhà họ Tôn đang ở dưới phòng khách đấy, sáng nay họ đến tìm ba mẹ con, nghe đâu là bàn chuyện trọng đại gì đó."
Nghe Nhược Y nhắc thì ✓ú Hoa mới sựt nhớ ra mục đích mình lên đây là để làm gì. Còn cô gái sau khi nghe ✓ú Hoa nói xong thì liền vội vàng bước xuống giường, mặc cho hạ thân đau tức, vô cùng khó chịu.
"Này tiểu Nhược, con đi đâu vậy?"
"Con xuống phòng khách."
"Con định xuống đó với bộ dạng này hả?"
Nghe vậy cô liền chuyển mắt nhìn xuống cơ thể của mình mới biết đúng là không nên xuất hiện trong bộ dạng tàn tạ này. Nghĩ vậy, sau đó cô không đi ra phía cửa nữa mà đi thẳng đến tủ đồ chọn quần áo.
- ---------------
Dưới phòng khách lúc này...
"Đón con dâu của Tôn gia về nhà? Tôn Thái, ông xem thiên kim tiểu thư của Bạch gia chúng tôi là gì mà muốn đến đón là đón. Mà ai là con dâu của ông?"
Nhận thấy phản ứng gay gắt của Bạch Dương Sơn thì Diệu Ninh, phu nhân của Tôn Thái liền nhỏ nhẹ lên tiếng thay cho chồng mình để bầu không khí phần nào giảm bớt căng thẳng.
"Anh Bạch bớt giận, thật ra thì chuyện hôn ước của hai đứa nhỏ chúng ta đúng là không thể xen vào hay ép buộc. Trước đó Tử Đằng nhà tôi không đồng ý là lỗi của nó, hôn ước cũng đã được hủy như ý muốn của hai đứa trẻ. Nhưng mà tối qua Tử Đằng nó gọi điện về cho tôi nói là muốn nối lại hôn ước, muốn rước tiểu Nhược về nhà làm vợ của nó, làm dâu của nhà họ Tôn. Cho nên chúng tôi mới đến đây hỏi ý kiến của anh chị xem có thể bỏ qua chuyện cũ mà cho bọn trẻ về chung một nhà được hay không?"1
"Chuyện này..."
"Tất nhiên là không được. Con gái của chúng tôi đâu phải món hàng mà con trai hai người thích thì cần mà không thích thì vứt bỏ. Vả lại nó chịu cưới con gái tôi nhưng chắc gì đã cho con bé được hạnh phúc. Tôi không đồng ý, chuyện này đến đây là kết thúc, hai người về đi."
Phương Khuê còn chưa kịp nói thì Bạch Dương Sơn đã dứt khoát đưa ra câu trả lời, khiến đối phương nhất thời bối rối, chẳng biết phải làm sao.
"Hay là thử hỏi ý kiến của tiểu Nhược xem con bé quyết định thế nào được không? Chứ đây là chuyện hôn nhân trọng đại cả đời của bọn trẻ, chúng ta tuy là cha mẹ nhưng cũng không thể không tôn trọng con cái như thế được."
Cả Phương Khuê và Bạch Dương Sơn sau khi nghe xong những gì Diệu Ninh nói thì cũng phần nào dao động, nhưng nghĩ tới nghĩ lui Bạch Dương Sơn vẫn không thể nào chấp nhận được, ông không muốn hạ thấp con gái mình, bị người khác xem thường như món đồ chơi vô giá trị, nên lại thẳng thừng lên tiếng:
"Không cần phải hỏi, tôi thay con bé quyết định. Không đồng ý là không đồng ý. Quản gia, tiễn khách."
"Khoan đã."1