Em Chọn Anh, Bỏ Qua Hắn - Chương 11

Tác giả: Bonnie

Nhân Kiệt rất tức giận, anh sau khi phát hiện cô biến mất vừa lo lắng cho sức khoẻ của cô, vừa cho người lục tung mọi nơi tìm kiếm nhưng sau cùng lại nghe được tin cô xuất hiện ở phiên toà này anh cấp tốc đến đây. Bây giờ nhìn thấy mặt Thục Xương, anh chỉ muốn Gi*t hắn ngay, dám đột nhà anh, ςướק cô đicòn tên đạo chích nào ranh mãnh ghê gớm ngoài hắn chứ. Thục Xương cũng đang vô cùng tức giận, cô thì thương cảm Nhân Kiệt mà bảo luật sư đừng khai ra việc mình bị giam nhà họ Lưu, nhưng anh cũng chẳng thể đường hoàng nói ra thân phận mình trước mọi người, ngay cả việc cứu luật sư Hàn cũng phải giấu đi thế mới bảo sao không thắng vụ kiện. Nhân Kiệt cố kiềm chế hạ giọng hỏi cô:
- Anh lo sức khoẻ của em lắm! Mau đến bệnh viện đi.
- Không cần! Đã có bác sĩ riêng cho cô ấy! ( Thục Xương xen ngang)
- Anh đừng giận ba tôi nữa nhé! Hãy bỏ qua tất cả không được sao?
Tiểu Yên mãi mới thốt ra được câu cô muốn nói, mọi sự thật đã vượt qua giới hạn quá đủ rồi. Cô muốn tất cả dừng lại. Nhân Kiệt suy nghĩ rồi ánh mắt tỏ ra quyết liệt.
- Nếu em về bên tôi! Thì tôi sẽ coi như xoá hết hận thù!
Anh chỉ kiếm cớ thôi, anh chủ yếu muốn cô lại thuộc về mình, chỉ đơn giản là độc tài chiếm hữu, cô cụp mắt lại rồi mở mắt ra sau phút giây đắn đo:
- Đúng là tôi vừa hận vừa thấy có lỗi với anh, nhưng nếu về đó sống với anh có lẽ không thể!
- Tại sao? Em lại chọn tên đã có vợ là hắn sao? Tôi thua hắn khoản đó sao? ( Nhân Kiệt chỉ tay về phía Thục Xương giận dữ)
Thục Xương phản bác:
- Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi! Tôi đã chọn Tiểu Yên! Theo luật pháp đính hôn không giống kết hôn đâu đừng ăn nói tuỳ tiện.
- Thôi xin hai người! Tôi không yêu anh Nhân Kiệt! Tôi chỉ cảm thấy tội lỗi xen lẫn hận với anh thôi! Chuyện chúng ta vốn dĩ ngay từ đầu chỉ có anh áp đặt ép buộc. Thục Xương chúng ta đi đi.
Cô đã cự tuyệt Nhân Kiệt như vậy, cô làm hắn lần đầu tiên nếm mùi thất bại, hắn đường đường là người thừa kế tập đoàn Thái Bình, lẽ nào kế hoạch lần này là sai lầm của hắn, chính hắn cũng đau khổ mà đấu tranh giữa yêu và thù, nhưng hôm nay nhờ cô hắn lại rõ ràng cái việc hắn cần làm rồi.
Nhân Kiệt cười một cách ma quỷ, thất tình cộng hận thù nhân lên gấp 3 gấp 4 lần cái thâm hiểm trong hắn.
Trong một nhà hàng sang trọng.
- Cứ nhận lấy đi! Chỉ cần ngài ngày mai xử án thật công bằng là được.
- Chuyện đó thì ngài yên tâm! ( Người đeo kính sau khi nhận phong bì dày cộp thì đút luôn vào cặp)
Nhân Kiệt cười quỷ dị trong phòng, thứ trên đời này dễ mua nhất là lòng người, chỉ đòi hỏi là bạn có bao nhiêu quyền lực, bạn nắm trong tay bao nhiêu tiền, và bạn là ai? Chỉ vậy thô!
Hắn thưởng thức bản nhạc âm hưởng nhâm nhi ly rượu, trong lòng cười thâm hiểm....
Phiên toà quan trọng đã đến hôm nay là ngày nghe phán quyết xác nhận chọn bản di chúc nào. Tiểu Yên có phần lo lắng, cô thật sự không muốn công lý lại thua cuộc, Thục Xương nắm tay cô trấn an. Các vị quan toà tối cao đã xuất hiện, họ đọc một tràng văn dài nói về việc đã thảo luận và dựa vào luật pháp hiến pháp các chương và đưa ra phán quyết.
- Bản di chúc của...
- Tôi xin kháng nghị!
Giojng của một người đàn ông phía cuối dãy người ngồi nghe xét xử đã lên tiếng, người đó đội một cái mũ xụp đi đến trước toà lên tiếng:
- Thưa toà! Thưa các vị đến nghe phiên xét sử! Bản di chúc không còn hợp lệ nữa! Cả hai đều không hợp lệ bởi vì tôi vẫn còn sống.
Ông mở mũ ra, khuôn mặt ấy là Tiểu Yên sửng sốt, cô vui mừng mà không kiềm chế được gọi ông một tiếng rất rõ ràng: \'\' Ba\'\'. Mặt luật sư Minh bắt đầu sợ sệt, ông ta lo lắng mình sẽ bị vạch trần nhưng không ngờ... Ba cô nhận cả hai di chúc là của ông, thật sự đối với Vương Hoàng không còn quan trọng muốn biết xem kẻ nào ám hại mình, miễn yên ổn để mọi người quên đi vụ án này.
Phiên toà cũng phải huỷ phiên xét sử vì chủ nhân của bản di chúc vẫn còn sống, Vương Hoàng- ba cô chưa ૮ɦếƭ. Cùng lúc phóng viên đưa tin rất nhanh \'\' Doanh nhân Vương Hoàng hồi sinh\'\', \'\' Cái ૮ɦếƭ giả của vị doanh nhân tập đoàn Vương thị\'\'......
Cô ngồi trên xe lăn tỏ vẻ giận dỗi, cô khóc bao nhiêu nước mắt vì ba mình mà giờ ông lại... ông thật làm cho cô quá đau tim rồi!
Vương Hoàng khuôn mặt có phần già nua hơn trước, ánh mắt trầm ấm lau nước mắt cho cô con gái bé bỏng:
- Nín đi! Đã 21 tuổi đầu mà sắp tới là 22 rồi!
Luật sư Hàn cũng có chút bất ngờ, mọi người đều đồng loạt hỏi tại sao ông còn sống. Ông cười rồi nói:
- Có một người đã giúp ba! Người đó.
Vốn dĩ lúc đó có người đến và mục tiêu sẽ tiêm thuốc độc cho ông, tên bác sĩ vào phòng bệnh, chuẩn bị đồ dùng bơm thuốc làm cho ông ૮ɦếƭ nhanh hơn thì bỗng dưng hắn khựng lại, hắn nhận ra người năm xưa đã giúp hắn...
Một cậu bé tầm 5 tuổi co ro ngồi trong góc xó của con ngõ nhỏ, mọi người đi qua nhưng không ai thèm đếm xỉa. Đó lại là năm mùa đông khắc nghiệt nên kinh tế cũng khó khăn, chẳng ai ăn no đủ ấm mà còn nghĩ đến việc chia sẻ cho người khác. Lúc đó có một người đàn ông đang vội vàng đi trên tay cầm một cái bánh mì, thì ông khựng lại khi nhìn thấy cậu nhóc. Cậu bé đáng thương mặt mũi tái ngắt xanh xao, khuôn mặt non nớt ấy làm ông thấy thương cảm. Ông đem cái bánh cho cậu bé, cậu túm lấy ăn vội vàng, rối rít cảm ơn ông, rồi ông xoa đầu cậu. Vương Hoàng dắt cậu bé tội nghiệp đến trại trẻ mồ côi. Lúc đó là 11 giờ đêm, ông nói mãi mà họ không nhận cậu bé lấy đủ lí do nguỵ biện rằng không đủ kinh phí..... thật ra họ lại tưởng cậu bé là con ông, không nuôi được mới xin cho vào đây.
Sau đó ông lấy trong túi mình ra một nắm tiền chẵn lẻ, ông chỉ giữ đồng tiền lẻ còn tiền chẵn cao nhất 100 ngàn khoảng 5 tờ như vậy với mấy tờ 50, 20 nghìn, khẩn khoản xin họ, và hứa rằng:
- Nhất định tháng sau tôi sẽ mang tiền trợ cấp đến! Tôi sẽ đóng góp, xin hãy cho cậu bé ở đây.
Cuối cùng họ cũng nhận cậu vào, ông xoa đầu rồi bảo yên tâm ông sẽ hỗ trợ kinh phí để cậu được nuôi dưỡng trong trại trẻ em mồ côi này. Cậu thầm cảm ơn và nhớ mãi, cho đến mấy tháng sau, có người đến nhận nuôi con, và chọn cậu vì thành tích học tập và thái độ lễ phép.. Bây giờ cậu đã được trở thành một bác sĩ, nhưng cách đây không lâu có người bảo cậu tiêm thuốc này kèm theo khoản tìền hậu hĩnh, cậu nhận lời, bây giờ đối mặt với ân nhân cậu rất hổ thẹn. Và cậu đã giúp Vương Hoàng ૮ɦếƭ giả, bằng cách tiêm cho ông một liều lượng nhỏ gây đau tim sớm hơn thời gian mà bọn chúng muốn, lúc đưa vào phòng cấp cứu đã chuẩn bị sẵn sàng mổ tim cho ông và thành công nhưng lại âm thầm chuyển ông ra bệnh viện nước ngoài, còn cái xác không tên và người na ná hư ông đã dùng y thuật thay da mặt... vì vậy mà mọi người tưởng ông đã ૮ɦếƭ.
Ở bệnh viện nước ngoài, họ đã chăm sóc rất nhiệt tình nhờ lới giới thiệu của bác sĩ đó, ông khi đọc báo biết con mình phải đi xe lăn đến dự phiên toà mà không chờ đợi được nữa, dù cho về Việt Nam sẽ nguy hiểm ông vẫn đi.
Ông sau khi kể sự tình thì mọi người đều chiêm nghiệm được câu \'\' ở hiền gặp lành\'\', Rồi ông chuyển qua ánh mắt nhìn anh chàng luôn sát cánh bên cô, Thục Xương giới thiệu tên mình rồi ông hỏi:
- Cậu là bạn nó!
Thục Xương gãi tai, anh thật sự không biết phải nói sao.
- Không! Anh ấy là người yêu con.
Cô xấu hổ e thẹn, nhưng ba cô lại thoáng nghiêm nghị hà khắc:
- Vậy còn Nhân Kiệt!
Có lẽ ông vẫn chưa hay con người của Nhân Kiệt, cô bỗng nhớ ra điều luôn muốn hỏi:
- BA! Ba sao lại dụ dỗ mẹ Nhân Kiệt!
Sau khi nghe con gái kể lại rằng đã nhìn thấy bức ảnh mẹ Nhân Kiệt trong phòng ông, cộng với câu chuyện về tuổi thơ đau thương của Nhân Kiệt, ông vội vàng khẳng định:
- Không! Cha không hề làm chuyện đó!
Vậy là Tiểu Yên gọi điện cho Nhân Kiệt, hắn sau khi nghe báo chí nói rằng Vương Hoàng còn sống, hắn sửng sốt vô cùng, những tưởng đã cho ông không tồn tại trên thế gian... hắn đã hoàn toàn bị lủng kế hoạch hết chỗ này, rách chỗ kia. Hắn bắt máy điện thoại, bình thản nói:
- Có chuyện gì sao?
- Tôi muốn gặp anh để giải quyết rõ một việc!
- Nếu có cả ba em tôi không đi!
- Phải có ba tôi vì anh đã hiểu lầm rất nhiều chuyện!
Nghe đến đây mặt anh biến sắc, anh đã hiểu lầm cái gì, thật quá buồn cười. Được coi như thoả mãn ý định của cô, anh sẽ nghe xem \'\' mèo kêu oan ra sao?\'\'.
Nhà hàng sang trọng, bàn ăn có 3 người là ông và cô cùng Nhân Kiệt. Anh ta vẫn tỏ vẻ kinh khỉnh im lặng từ nãy giờ, Vương Hoàng lên tiếng:
- Ta đã nghe qua chuyện của cháu! Ta muốn giải thích!
- Còn gì để giải thích sao?( anh khinh khỉnh trả lời)
- Phải! Thật ra..
Ta và Thái Bình vốn dĩ trước đó quen nhau khi đặt chân đến Bắc Kinh, lúc đó bọn ta cùng hẹn nhau vào một nhà hàng theo phong cách cổ điển cao cấp, khi cả hai đang bàn chuyện làm ăn thì bị thu hút bởi giọng hát trong veo của cô gái đang hát bài xa xưa, cô ấy xinh đẹp như một tây thi nghiêng nước nghiêng thành. Cô gái ấy là con lai Trung và Việt, nên cũng nói được tiếng việt khá rõ.Bắt đầu cả Vương Hoàng và Thái Bình đều theo đuổi người phụ nữ xinh đẹp Thiên Lan đó. Và sau cùng ông chinh phục được trái tim bà nhưng đùng một cái bà lại chọn đối thủ Lưu Thái Bình. Sau đó nghe nói cuộc hôn nhân gặp trục chặc, nhưng vì là bạn của cả hai người đó, ông không dám can dự vào, chỉ là cái ngày ông đến tìm Thái Bình bàn chuyện làm ăn, thì thấy xót xa khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu năm xưa tàn tạ, không còn là bóng hồng xinh đẹp thấp thoáng sau cánh cửa, ông xin phép vào nhà vệ sinh rồi đi tìm phòng của Thiên Lan, rồi ông cũng gặp được:
- Thiên Lan!
Người phụ nữ xấu hổ che khuôn mặt sợ Vương Hoàng sẽ giật mình chê bà xấu, rồi tấm chân tình của ông đã làm cho Thiên Lan không còn tự ti, bà nói ra hết nỗi khổ mình phải chịu đựng, sự dày vò của chồng, Vương Hoàng tiến tới ôm bà an ủi.
- Thiên Lan rời khỏi đây đi!
- Em không thể! Sẽ liên luỵ đến anh! Còn con trai em nữa.( Thiên Lan lắc đầu, rơm rớm nước mắt từ chối)
- Anh đã mất em một lần là quá đủ! Anh phải giúp em thoát khỏi hắn.
Nhưng bà đã từ chối thiện ý và xin lỗi vì đã dòm trộm ông lúc nãy khiến ông phải nguy hiểm và tìm bà...
Nhân Kiệt hét lên, ánh mắt tức giận, anh không tin những gì mình đang nghe:
- Ông đã dụ dỗ mẹ tôi ngoại tình, nên ba tôi mới đánh đập bà ấy đồ nói dối!
Anh làm cho tất cả mọi người ngồi ăn xung quanh chú ý,Vương Hoàng trầm trầm nói một câu:
- Cháu có thể đi hỏi ba mình!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc