Hắn sau khi thăm cô từ bệnh viện về bắt đầu nháy cho bọn đàn em bắt đầu hành động. Trước đó, kể từ cái ngày hắn dùng ốm nhòm theo dõi, đã quan sát gần mấy ngày trời để nắm rõ thời gian thay ca. đáng lẽ sẽ không nóng vội khi hắn đang giải mật mã hệ thống thì nghe thấy cuộc nói chuyện của cô với gã đó.
Thậm chí cái câu \'\' xuân dược xuyên thủng màng nhĩ \'\' khiến hắn định cầm khẩu súng thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh, hắn vội vàng chạy tới chỗ ống nhòm , nhìn thấy xe cứu thương kêu inh ỏi xuất hiện trước biệt thự Lưu gia. Hắn Ϧóþ chặt bàn tay lại, lần này hắn điện đến cho tổ chức cử người giải mã nhanh hệ thống, còn phần mình thì gọi cho một cú điện thoại. Hắn lại nhìn qua ống nhòm.
Phải đến 12 giờ mới có dữ liệu gửi tới là đã hoàn thành nhiệm vụ, và cũng đã liên hệ những người trong tổ chức ở Việt Nam hỗ trợ cho hắn.
2 giờ đêm làm tê liệt hệ thống camera trước cổng, tê liệt trong 10 phút, hai chiếc xe ô tô đen xuất hiện, một vài người bịt kín mặt, núp sau tường chờ hai tên vệ sĩ thay ca đi ra, bọn họ nhanh nhẹn đánh bọn vệ sĩ bất tỉnh, lôi chúng vào xe, rồi hai người khác thay thế mặc y hệt ra canh gác cổng, hai chiếc xe đen phóng đi, bước 1 cài người nằm vùng đã xong.
Hắn thấy ổn rồi tiếp tục quay ra làm giả hình ảnh cả đêm để thực hiện cho bước 2.
Sáng chưa đến 6 giờ đột nhập phòng bệnh, giả dạng bác sĩ, thăm cô.
Đúng 6 giờ 30, làm tê liệt bộ máy báo trộm, làm camera chỉ có một hình ảnh duy nhất giống hệt mấy ngày bình thường sẽ khiến cho bọn quản lý hệ thống trong biệt thự bị đánh lừa, có hai tên khác thay ca, vừa mới mở cửa liền bị tập kích bắn súng gây mê, hắn cùng 5 người khác và hai tên nằm vùng đi vào biệt thự, khoá cổng lại.
Đi nép sát vào các bức tường, thấy địch là bắn bằng súng gây mê, tuyệt dối không Gi*t người.
Tổng cộng có 20 vệ sĩ đã diệt gọn gàng, tổ đội đi theo hắn đến cuối hầm cầu thang, hắn trước đó đã dò được mật thất qua bản vẽ của ngôi nhà, chiếc đèn cầy đầu hươu rất khó hiểu, đã bị khoanh vùng lại, bây giờ hắn thử xoay đầu của đèn cầy, cánh cửa hầm tự động mở ra, tiếp tục đi xuống.
Đúng 7 giờ, bắn hai tên vệ sĩ trước phòng giam bằng súng gây mê, rồi lục chìa khoá mở phòng.
\'\' Cạch\'\'.
Luật sư Hàn đang mê man nghe thấy tiếng mở cửa thì chợt mở mắt, ông ngạc nhiên nhìn những người bịt mặt đó, hắn đi đến cởi trói cho ông và nói ngắn gọn:
- Tôi đến cứu ông!
Nhân Kiệt sau khi nghe cú điện thoại thì hắn tức tốc về nhà ngay, hắn không tin cái tình hình đã xảy ra tại nhà hắn. Nhân Kiệt vừa về đến nhà thì đi đến đâu là thấy mấy tên vệ sĩ to con nằm ngả rạ đến đó, hệ thống an ninh bị tê liệt, vệ sĩ bị tập kích, và nhà hắn bị \'\' ĐỘT NHẬP\'\'.
- Ha ha ha!
Nhân Kiệt cười như thể hắn đang thấy một cái trò hề trước mắt mình, nhà hắn đã bị người ngoài tập kích một cách gọn lẹ, nhanh nhẹn, chuẩn xác và không một dấu vếtđể lại.
Anh đi vào phòng xem có bị mất tài liệu quan trọng không, thì có vẻ như bọn chúng không vào phòng của anh, anh mới chợt nhận ra:
- ૮ɦếƭ tiệt!
Anh vội vã đi xuống căn hầm dưới nhà, cánh cửa hầm đã bị mở, anh lại đi vào và khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ còn ghế và dây thừng, khăn bịt miệng, những vũng máu....
Anh điên tiết đi đến cầm cái ghế ném mạnh vào tường, khiến cái ghế vỡ làm đôi, đáy mắt tràn tia lửa giận, anh không tin được lại có kẻ nào to gan ᴆụng vào anh, nhất định sẽ phải truy tìm cho được danh tính của hắn.
Ở bệnh viện
Tiểu Yên đang rất buồn ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, đôi lông mi dài cụp xuống, cô đã biết cái sự thật không nên biết, tại sao ba cô lại làm vậy? Cô chỉ muốn bay lên thiên đường mà hỏi ông ngay thôi.
Một người con trai đi vào, anh nhẹ nhàng đi đến, Tiểu Yên không để ý cho đến khi nghe thấy tiếng người vang lên cạnh tai mình.
- Tiểu Yên!
Cô quay đầu lại, thật trùng hợp hay hắn cố ý mà để cô hôn phải má hắn một cái, Đôi mắt cô mở to tròn nhìn cái tên nam nhân tinh quái đó. Chàng ta xoa xoa má rồi cười mãn nguyện, cô bực tức quát hắn, làm tên đang cười giật bắn người.
- Thục Xương! Anh làm gì ở đây!
Thục Xương chau mày lại véo mũi cô, rồi ra vẻ mình là bề trên ra lệnh:
- Mang em đi chỗ khác!
Tiểu Yên đã vô cùng ngạc nhiên khi anh ta lại biết cô ở đây mà đến rồi, giờ còn bảo sẽ mang cô đi, hắn đúng là lộ nguyên bản chất không tầm thường của mình rồi.
Tiểu Yên thật sự muốn vùng lên mà đánh cho anh mấy cái, nếu không phải vì giờ cô là bệnh nhân thì anh đã ăn đòn rồi. Cô ra vẻ kinh bỉ cười nhạo anh:
- Mới hôm nào còn từ chối tôi! Sao giờ bám tôi hoài vậy.
Thục Xương không những không cảm thấy giận anh còn chịu làm kẻ thua cuộc, anh cười tinh quái ôm cô trả lời:
- Bây giờ cho tôi bám cô nhé! Cho đi mà tôi không chịu nổi nỗi nhớ khi vắng cô nàng Tiểu Yên đâu.
Cô bực tức xô anh, tách cái tên xua nịnh kia tránh xa lỗ tai dễ bị dụ của mình, rồi chìa tay ra nói :
- Cho tôi xin số vợ anh!
- Để làm gì!
Cô cười một cách rất đểu ánh mắt thâm tình, tinh quái không kém, lại còn chớp mắt ra vẻ ngây thơ:
- Còn việc gì ngoài chuyện cho cô ấy biết rằng anh đang dụ dỗ tôi ngoại tình, đang lăng nhăng khi có vợ, đang cặp bồ khi đã có người thương, mà tiện cho hỏi luôn có điều luật nào đền tổn thất danh dự của tôi không?
Ra là cô đang xỏ mũi anh, cô đúng là cô nàng quái dị bướng bỉnh, anh cười gian tà, tay với dây chuyền nước gỡ ra sau đó bế cô lên nói giọng rất thâm tình, gian gian.
- Anh đã nói rõ ràng từ hôm đó rồi! Từ cái hôm anh bảo em chờ anh! Thì anh đã nói rõ ràng anh yêu ai nên cô ấy đã bỏ về Pháp ngay hôm đó.
Lúc ở gần mới để ý kĩ thấy má trái của anh có vết xướt ra như kiểu bị cào, cô sờ lên rồi gặng hỏi:
- Anh bị ai đánh sao?
- Món quà của Hồng Quân đấy! tin anh chưa.
Cô có chút vui mừng trong lòng nhưng bề ngoài lại rất sóng yên biển lặng, không nói gì nữa, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời anh, để anh bế đi. Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh cô thoáng giật mình thấy hai tên vệ sĩ vẫn đứng canh gác nhưng mặt mũi chúng bị bầm dập lại còn nhắm mắt như kiểu bị đánh bất tỉnh, Thục Xương còn khôn khéo dùng mũ che mặt bọn chúng. Các cô y tá đi qua tất nhiên sẽ không biết chuyện anh đã làm với mấy tên đó, anh đúng là tính toán cái gi cũng đâu vào đó.
Vậy mà bảo anh chỉ là anh chàng nhân viên bán hàng hiệu rau củ quả... đúng là vỏ bọc quá hoàn hảo mà, cô lắc đầu ngao ngán, và rồi cười cái sự ngốc nghếc đã yêu cái vỏ bọc của anh.
Sau khi giải thoát cô khỏi tay của Nhân Kiệt, anh đã đưa cô đến nơi an toàn, và ở đó có cả luật sư Hàn và vợ con ông. Luật sư Hàn bắt đầu giải thích:
- Tôi được chủ tịch Vương Hoàng giao cho viết bản di chúc, cơn đau tim của ông làm ông ấy lo lắng sẽ ૮ɦếƭ lúc nào không hay. Hôm đó là lần cuối cùng ông ấy sửa đổi, ông ấy đưa cho tôi cái máy chỉ nhỏ bằng cúc áo và dặn khi nào cần cứ bấm nút gọi ông ấy sẽ đến cứu tôi. Lúc đi từ biệt thự Vương gia về thì trên đường bị bọn lạ mặt bắt cóc, ban đầu chúng giam tôi tại nhà, sau đó tôi đã bấm nút gọi cho ngài ấy, ba cô đã cho người đến cứu tôi. Khi tôi và vợ con đang yên ổn tại khu nhà nghỉ ngoại thành Hà Nội, lại một lần nữa bọn chúng đến bắt tôi đi, và dẫn tôi về biệt thự mà không thể không biết \'\' Lưu gia\'\'. Bản di chúc cô được hưởng hợp pháp 90% tài sản của ông, còn lại cho quỹ bảo trợ trẻ em nhà nước.
- Không đúng phải là của hội trẻ em TM chứ! ( cô ngạc nhiên).
- Người chủ mưu đằng sau là Lưu Nhân Kiệt, hắn làm bản di chúc giả, hội trẻ em TM thực chất là thuộc tập đoàn Thái Bình, hắn muốn lấy cớ rút tiền ba em vào đó và trôi vào túi hắn thôi!
Thục Xương phân tích những gì anh đã điều tra cho cô nghe, anh đã phải tốn rất nhiều công sức để lấy thông tin vì Nhân Kiệt bưng bít rất khôn khéo.
Túi quần cô lại rung lên, cô bắt máy nghe điện thoại đầu dây bên kia lên tiếng:
- Chúng tôi là toà án chấp pháp thực hiện bản di chúc của cô Tiểu Yên. Mời cô đến toà án để thực hiện theo các quy định luật pháp về bản di chúc của ngài Vương Hoàng. Ngày 26/ 5 đã là hạn chót theo quy định của pháp luật....
Tiểu Yên vô cùng giận dữ Nhân Kiệt, bây giờ có lẽ phải vạch trần sự giả dối của hắn, nhưng chợt nghĩ đến những gì mà ba cô đã phá hoại gia đình hắn, cô lại thấy muốn buông xuôi.
Tối hôm đó, mặt trăng sáng ánh lên cả mặt đất, cây cối, Tiểu Yên đang khoác một chiếc khăn choàng tựa đầu vào vai anh. Cô thì thầm:
- Rốt cuộc làm sao anh biết được mọi chuyện mà giúp em!
Thục Xương dịch tay ôm sát người cô lại gần иgự¢ anh rồi mỉm cười thủ thỉ:
- Chiếc vòng cổ anh tặng em ấy! Nó đẹp không.
Cô vui vẻ cầm nó lên và cười :\'\' Có em đã không tháo ra lần nào cả!
- Anh biết....
Thục Xương bắt đầu nói kèm theo nụ cười tinh quái:
- Em đã không tháo nó ra ngay cả khi chửi hắn trong nhà vệ sinh khi đang he he..
- Sao anh biết! ( Cô đỏ mặt tức giận)
- Anh còn nghe thấy em nói nhớ anh 20 lần... hi hi!
Tiểu Yên không nhịn được véo vào hông anh một cái trút cơn giận. Chàng ta \'\' á \'\' lên một tiếng rồi xin đầu hàng khai ra, đúng là chế độ \'\' phát xít\'\' Tiểu Yên, cô gái hung dữ rồi đáng yêu thi nhau đổi xoành xoạch:
- Anh đã cài máy nghe trộm trong dây chuyền được chưa! ( Thục Xương giơ tay đầu hàng)
Tiểu Yên ơi là Tiểu Yên, mày những tưởng làm cho tên đó phải chờ đợi hối hận mất mày, mà giờ lại để cho hắn tự đắc được nghe mày nói nhớ hắn... đúng là Thục Xương quá là cao tay đi.
- Hừ! Anh hay quá đi! Coi em là gì của anh mà quản lí em như vậy.
Thục Xương lại ôm cô vào lòng mặc cho cô vùng vẫy, anh cười mãn nguyện nói những lời đường mật rót vào tai của cô, biểu hiện vui vẻ thoả mãn :
- Là vợ anh thì phải quản lí chứ!
- Lúc nào em là vợ anh!
Thục Xương cầm cái vòng cổ lên như thể đây là bằng chứng hùng hồn cô đừng mong chối, nó đã đánh dấu điều đó:
- Vòng cổ này có thể gọi là nhẫn đính ước, và còn cái trán này anh đã đánh dấu chủ quyền. Em sẽ không tháo hai thứ này đi được đâu.
Vậy cái nụ hôn nhẹ nhàng trong giấc mơ chính là anh, anh vẫn luôn bên cạnh và bảo vệ Tiểu Yên, Điều đó làm cho cô hạnh phúc rơi nước mắt ôm chặt anh rồi thủ thỉ :
- Cái đồ đểu cáng này! Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em.( Thục Xương xiết chặt cô trong vòng tay của mình)
Anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, trao yêu thương đến người con gái ấy, anh sẽ luôn bảo vệ cô suốt cả cuộc đời này. Không ai có thể ςướק cô đi ngay cả ông trời hay chúa.
\'\' Ông trời và chúa nhìn xuống phản đối : Anh chàng anh bá đạo quá hen\'\'
Tiểu Yên mỉm cười hạnh phúc, cô chỉ mong khoảng thời gian này mãi ngưng đọng lại, cô sợ ngày mai lại không có anh... khi yêu đều sợ mất người mình thương, coi như là ích kỉ, ừ thì ích kỉ chút cũng có sao?
Vụ việc di chúc bị làm giả đã gây chấn động dư luận, các nhà báo thi nhau đặt gạch chờ lấy tin, trước cổng toà án đông nghẹt người. Thục Xương đại diện là luật sư hợp pháp cho cô. Anh nắm tay Tiểu Yên vào toà án.
Vụ xét sử bắt đầu khi toà án đọc bản kháng cáo của cô về việc di chúc bị làm giả. Luật sư Minh bắt đầu biện hộ bằng những lời lẽ thâm độc. Bên phía bị cáo còn có người đại diện cho hội cứu trợ trẻ em TM, và phía dưới là báo chí phóng viên được chắt lọc.
- Thưa toà án! cho phép tôi được hỏi cô Vương Hảo Tiển Yên, phải chăng cô cố dựng chuyện chỉ vì phần tài sản chia cho người khác nhiều, trong khi đó là thành ý của ngài Vương Hoàng với hội cứu trợ trẻ em TM. Tôi đã cố gắng tìm cô để kí vào bản di chúc nhưng cô luôn tránh mặt. Vậy rốt cuộc cô có ý gì đây!
Thục Xương ra hiệu cho cô bình tĩnh vì thấy sự giận dữ trong ánh mắt của cô, rồi anh phản bác:
- Thưa toà án! Thưa các vị tham gia phiên xét sử hôm nay! Tôi thật sự lấy làm tiếc vì những câu nói không có căn cứ vu khống vừa rồi của ngài luật sư Minh, thân chủ tôi có đầy đủ bằng chứng để chứng mình cho bản kháng cáo rằng bị cáo đã làm giả di chúc.
- Bằng chứng đôi khi có thể tạo ra. Xét thấy thời gian qua tránh mặt không kí bản di chúc của cô Tiểu Yên lẽ nào là để tạo ra bằng chứng.( luật sư Minh thật biết chuyển hướng)
- Nếu nói như ngài đây! Di chúc giả ắt hẳn đã phải tốn công tạo dựng để thành cái gọi là di chúc hợp pháp. Thưa toà! Xin phép tôi được mời nhân chứng vào để mọi người cùng biết sự thật không thể bị giả tạo vùi lấp.
Luật sư Hàn đã thành nhân chứng, ông khai rõ tất cả nhưng lại không thể cứu vãn hơn được, vì lí luận của luật sư Minh rất khôn khéo cộng với bản di chúc giả đó chính xác là chữ kí của ba cô, trắng đen hỗn lộn không rõ ràng. Phiên toà tạm ngưng để quyết án sau.
Tiểu Yên được Thục Xương đẩy xe lăn đi, cô tạm thời vẫn còn rất yếu, cô vẫn cười và bảo rằng anh đã giúp cô hết sức rồi nên đừng buồn. Một người đi đến trước mặt họ, chẳng ai khác mà chính là Nhân Kiệt, hắn đang căm thù vì Thục Xương đã mang cô đi và phá kế hoạch của hắn, rồi cố gắng giữ bình tĩnh chào hỏi cô:
- Tiểu Yên!
Cô nhìn hắn với ánh mắt không phân định rõ ràng, vừa hận lại vừa thấy có lỗi, vì chính ba cô phá vỡ hạnh phúc gia đình của hắn. Cô mở miệng lãnh đạm:
- Ừm! Chào anh.