Ba cáo lần này quyết tâm phải vào ngôi nhà đó cho dù có bao nhiêu vệ sĩ to cao canh chừng bên ngoài. Hắn bám theo đến tận biệt thự Lưu gia, rồi hùng hổ đi đến chỗ hai người phía trước kia. Tiểu Yên ngạc nhiên khi thấy Ba cáo, vẻ mặt tức giận của cậu đúng là muốn người khác phải giật mình mà. Ba cáo hỏi cái cô gái mà hắn đang u mê yêu kia.
- Chị đã có chủ sao còn dụ em vượt qua khó khăn yêu chị?
Tiểu Yên bối rối không biết phải nói gì, còn Nhân Kiệt nghi hoặc quay ra giương móng vuốt bảo vệ cô.
- Cô ấy tất nhiên đã có chủ! Vợ tôi mà.
Hắn không nghĩ hắn phải đối phó nhiều tình địch như vậy, cô đúng là bông hoa chứa nhiều mật, hay là cô gái thích dụ dỗ nam nhân.
- Hắn nói vậy đúng không chị!
- Ừ! đúng là như vậy!
Nếu không thẳng thừng nói dối chắc chắn Ba cáo sẽ không chịu rút lui, thôi thì để thằng em nó đau khổ một chút, từ lúc cô thất tình, đâm ra lại ác ác thì phải, muốn cho người xung quanh nếm vị đắng cay cô đã trải qua, ôi Tiểu Yên thật sự dã tâm. Nhưng bản chất của việc làm cho Ba cáo tin tưởng rằng sẽ được yêu cô có lẽ nên dừng lại, cho dù biến mình thành kẻ bịp bợm thì cô cũng chấp nhận, không để cho Ba cáo phát sinh thêm hoàn cảnh nào. Hắn hình như đã rõ ràng Ba cáo cười rồi bỏ đi, tối hôm đó hắn đã uống rượu say khướt cả đêm trong bar, cho đến sáng mai.
Ba cáo xoa xoa đầu tỉnh đậy, hắn thấy khá nhức đầu, rồi mắt mở mắt nhắm tung chăn ra, lúc xuống giường cảm nhận có gì đó mềm mềm mơm man da thịt hắn.... một cô gái đang ngủ say, thân thể ngọc ngà trắng muốt chẳng mặc gì, Ba cáo đứng hồn giật mình nhảy ra xa, ôi 20 năm trong trắng mất rồi sao? Có lẽ sau chuyện này khi hắn cưới vợ sẽ thầm cảm ơn cô tuyệt tình với hắn để tạo nên duyện phận với cô gái kia.
Còn Tiểu Yên từ hôm dọn về nhà của Nhân Kiệt cô đề nghị không ngủ chung giường, cách phòng nhau, Nhân Kiệt không chịu nghe lời, ngay lúc đó xô cô lên giường cưỡng chế.
- Em là vợ tôi sao lại không chung giường!
Tiểu Yên càng vùng vẫy thì Nhân Kiệt càng giữ chặt, thành ra cô chuyển sang sự mềm mỏng, hình như anh ta thích như vậy. Tiểu Yên vuốt nhẹ nhàng khuôn mặt của Nhân Kiệt rồi tay di chuyển đến môi, nhẹ nhàng đưa ngón tay vào miệng anh rồi hung hăng nhét cả bàn tay tách đôi miệng anh ra, tiện thể đá thúc vào chú em quý báu vô giá của anh, Nhân Kiệt vì đau mà lăn xuống giường vẻ mặt đau đớn khổ sở. Tiểu Yên phủi tay:
- Đừng quá thể! Tôi chọn phòng bên cạnh.
Đối diện biệt thự Lưu gia là khu trung cư cao cấp, tại số phòng 307. Một nam nhân sách một chiếc ba lô, đi đến thuê phòng và cầm chùm chìa khoá lên tầng 4, mở cửa phòng mình đã đặt, để ba lô xuống, mở ra lôi từng thứ một \'\' máy dò tín hiệu, máy tính, tai nghe trộm, ống nhòm từ xa, giá để ống nhòm, giá để súng, một khẩu súng có thể nhắm bắn từ xa 300 mét, loại súng chuyên dùng cho những vụ ám sát không để dấu vết\'\'. Mọi thứ để gọn gàng xong, anh ta bật máy tính lên, dùng chức năng tìm kiếm hệ thống bảo mật của biệt thự từ phòng 307 nhìn về hướng phía tây cách là 80 mét.
- Hay lắm đã phát hiện ra hệ thống bảo mật.
Hắn gõ bàn phím sau đó dừng ngón tay, thanh âm của cô gái vang lên từ tai nghe trộm đập vào màng nhĩ hắn.
Trước đó...
Nhân Kiệt buồn bực gọi điện cho Khương Thành, người bạn tâm đầu ý hợp của anh. Khương Thành khá vui vẻ đến biệt thự Lưu gia vì hôm nay có một tên cao cao tại thượng lại mở mồm nhờ anh chỉ giáo. Khương Thành cười sung sướng trước khi vào phòng của Nhân Kiệt, nét mặt anh thay đổi nghiêm túc hơn cả pho tượng.
- Cậu nhờ mình chuyện gì?
Khương Thành nhàn nhã uống li cà phê mới được cô người hầu bưng đến, Nhân Kiệt cố mãi mới mở miệng nói ra.
- Chỉ mình cách đưa nữ nhân lên giường!
\'\' Phụt\'\'.
\'\' Hắn nhờ cái gì không nhờ lại nhờ anh cái chuyện đó quá là bất ngờ mà\'\'.
Khương Thành đã cố gắng không để khoé miệng cong lên, nếp mắt xô lại biểu hiện của sự vui sướng và giờ nghe xong câu nhờ vả như cú trời giáng đó làm anh không nghiêm túc được nữa, Anh buồn cười đến mức sặc lên tận mũi, rồi lấy khăn lau miệng, vuốt cơn cười xuống bụng. Nhân Kiệt biết biểu hiện đó của anh trong lòng khá là giận nhưng vẫn phải lắng nghe cao kiến. Khương Thành chỉ giáo.
- Sức mạnh đàn ông của cậu đâu!
- Dùng rồi nhưng cô ta đúng là hổ cái!
- Nghe qua thì cậu bị tát vào mặt khi sờ phải иgự¢ và bị đá chỗ hiểm khi khống chế trên giường.
Nhân Kiệt mặt có chút xấu hổ, chẳng phải bạn anh, tay sát gái, nên cũng quá rõ sự đau đớn anh đã trải qua, đúng rồi có lẽ hắn từng bị như vậy, rồi anh lại cười thoả mãn ý nghĩ đó.
- Có vẻ cô ta khó trị đây chà!
Khương Thành mặt tỉnh bơ chờ tên kia bái thầy lấy tí bí quyết, anh bị hắn chọc nhiều lần rồi nên chỉ chờ mãi đến cái ngày khuyết điểm vô cùng lớn của Nhân Kiệt bộc lộ ra, hắn giỏi mọi thứ trừ.... PHỤ NỮ. Nhân Kiệt đi đến tỏ vẻ mặt hình sự doạ dẫm.
- Cậu không giúp mình! Thì mình sẽ nói cho Lục cô nương biết về khoá khứ lẫy lừng của cậu! Ví dụ như biệt danh Sát...
Nhân Kiệt chưa nói song thì Khương Thành bịt miệng lại, rồi anh ghi chú ra tờ giấy \'\' cô ấy hay cài máy nghe lén trong âu phục của mình, đừng nói\'\'. Chọc đúng điểm nhột của bạn hiền, đúng là phó chủ tịch hội thám tử thế giới mà lại sợ cô cảnh sát hay ghen, Nhân Kiệt tự đắc.
- Giúp mình không?
- Ừ! Tất nhiên. Đợi chút.
Rồi Khương Thành ghi ra mảnh giấy, ghi đến đâu là mặt Nhân Kiệt biểu lộ sự ngạc nhiên, rồi cười hiểm ác và thoả mãn, đúng là có thầy đả thông não có khác.
Tiểu Yên ở trong phòng dán mắt vào cái điện thoại bấm liên tục vào sô máy khẩn cấp nhưng không có tín hiệu. Nhưng lần thứ 89 thì có tình trạng bắt máy.
- Alo..
Không có giọng người đó trả lời nhưng cô nghe thấy những thanh âm xung quanh, tiếng quát của một tên khá hung dữ.
Tại phòng giam
- Mẹ khi*p mày giám gọi người cứu sao? Mày muốn ૮ɦếƭ à! Im đi nếu không tao Gi*t con mày.
- OA OA ...( tiếng khóc của cậu bé)
Vợ luật sư Hàn ôm đứa con an ủi vuốt lưng nó, bà rớt nước mắt, khuôn mặt sợ tột độ.
- Ông mau đưa cho họ cái bản di chúc đi! Xin ông.
Khuôn mặt luật sư Hàn đãm máu, khoé mắt ông cay cay, tay vẫn run run giấu cái máy chỉ nhỏ bằng cái móng tay, bên ngoài như cúc áo của ông, có chức năng gọi khi bấm nút đỏ, ông đang để chế độ nghe cho cô nghe trộm. Mấy lần ông từng chờ cho bọn chúng không canh trong phòng mới giám bấm nút gọi, nhưng chỉ mới được có hai lần gần đây để cầu cứu, vì Vương Hoàng dặn khi nào có việc khẩn cấp ông chỉ cần bấm nút sẽ kết nối đến điện thoại của Vương Hoàng ngay, vị doanh nhân đó hứa đảm bảo an toàn cho ông vậy mà...
Lần thứ hai gọi cho cô bọn chúng nghe thấy mới xông vào đánh ông, bắt ông giao nộp điện thoại hay máy tinh vi nào khác ra, nhưng ông quyết chối rằng vì mình lẩm cẩm nên nói mơ. Bọn chúng lại đòi bản di chúc thật, thì mới thả vợ con ông ra.
- Tôi thật sự không có!
- Vậy thì mày ngủ đi!
Tên đó đánh vào đầu luật sưu Hàn khiến ông bất tỉnh. Tiểu Yên bịt miệng mình cho khỏi thốt ra tiếng, cô hoảng lên nghĩ kế cứu ông, sự thật cái di chúc đó là như thế nào?
Hắn mỉm cười sau khi nghe được trộm được cuộc điện thoại của Tiểu Yên, hắn lại tiếp tục gõ máy tính giải mã hệ thống bảo vệ nhà Lưu gia, khuôn mặt nghiêm nghị làm việc thật khác với hình ảnh thường ngày của hắn, mục tiêu đã xác định, hắn đã định hình nguyên nhân và cách giải quyết nguyên nhân...
Nhân Kiệt đã chuẩn bị sẵn bàn tiệc thịnh soạn, hai cái nến lung linh thêm phần lãng mạn, những món ăn đủ vị đủ sắc, chai rươu vang đang chờ bật nắp, và tất nhiên bàn tiệc này đâu phải mình anh thưởng thức, anh đã ghi mảnh giấy dán trước cửa phòng Tiểu Yên.
\'\' Tham gia tiệc mừng tiểu thư họ Vương về làm dâu họ Lưu\'\'.
Tiểu Yên tặc lưỡi, cô sẽ phải tạo hình thật đẹp và quyến rũ hắn để hắn nói ra sự xấu sa sau vỏ bọc của hắn mới được. Nhưng cú điện thoại đó rất ám ảnh cô, chỉ còn cách lấy lòng tin của Nhân Kiệt thì mới có cơ may đi tìm người đó trong biệt thự này.
Cô xuất hiện với mái tóc đen bồng bềnh xoăn nhẹ, chiếc váy màu hồng nhạt cánh sen càng tôn lên nét dịu dàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ với lớp kem dưỡng da và son môi hồng, cho dù vậy cô vẫn hớp hồn tên đối diện. Nhân Kiệt ga lăng kéo ghế mời quý cô.
- Lady fist!
Tiểu Yên gật đầu nhẹ rồi ngồi ngay ngắn, Nhân Kiệt đi đến chỗ ngồi đối diện.
- Hôm nay kỉ niệm cho ngày đầu của cuộc hôn nhân! Anh mạn phép mời em một ly rượu.
Nhân Kiệt định rót thì cô xua xua tay;
- Tôi lúc uống rượu hay làm bậy, rồi quậy lung tung lắm!
- Không sao! Chỉ là độ nhẹ thôi!
Nhân Kiệt không buông tha bắt cô phải đón nhận tấm chân tình của anh, cô đành phải nghe lời, cố mà khiến hắn vui mới dễ bề hành động. Tiểu Yên rất thích làm nhân vật gián điệp như trên phim và giờ cô đang hiện thực hoá nó. Uống một ngụm xong, tất nhiên là phải ăn rồi, cô xuýt xoa xem nên chọn món nào, Nhân Kiệt cắt xong món bít tết bò đưa cho cô, Tiểu Yên đón nhận và ăn.
Ăn miếng đầu khá ngon, ăn miếng hai thấy nóng, ăn miếng thứ ba càng nóng hơn, cô vội cầm lấy ly rượu uống nhằm giảm cái đầu lưỡi tự dưng nóng rát của cô. Và sau khi uống ly rượu thì toàn thân nóng rực lên.
- Tôi say rồi! Tôi về phòng đây!
Tiểu Yên lảo đảo đứng dậy khuôn mặt đỏ lử, cô bị Nhân Kiệt tiến tới áp sát vào tường, tay anh mơn man qua da mặt làm cô rất thích, phải nói lúc này anh như cái que kem mát lạnh vậy, cô thì lại đang rất nóng. Tiểu Yên liều lĩnh xô anh ra, nhưng tay lúc chạm vào иgự¢ anh thì không muốn buông. Rốt cuộc cô đang bị gì!
Nhân Kiệt cười gian tà sau khi giúp cô giảm được chút nhiệt anh ra ghế ngồi thưởng thức nữ nhân đang nóng bỏng, quằng quại bên góc tường. Anh thầm nghĩ \'\' xuân dược thật có ích\'\'.
- Anh! Mau giúp tôi về phòng đi! Chân tôi mềm nhũn rồi!
- Không cần về phòng đâu! Thứ thuốc ấy ngấm nhanh nên chắc ở đây thôi!
- A! Tôi hiểu rồi.. anh dám dùng mấy cái chiêu đê tiện này sao? ( Tiểu Yên có đi bar nhiều nên chứng kiến được nhưng chuyện ám hại thế này, chỉ là lần đầu tiên cô dính, hắn đúng là ác ma.
- Em không muốn chung giường mà! Bây giờ em sẽ phải cầu xin tôi ℓàм тìин!
Càng ngày cái nóng bỏng ấy lan hết toàn người Tiểu Yên, cô cảm thấy bản thân rất nóng chỉ muốn cởi hết những thứ trên người mình, đúng là độc dược, bại hoại con người, cô mà biết tên nào sản xuất sẽ đốt cháy cả cái xưởng, cái nhà của tên đó, tên nào tiếp tay cho bọn chúng bán, cô sẽ cho đi tù mọt gông. Ánh mắt Nhân Kiệt thâm tình, u mê, có chút kích thích len lỏi trong anh, cô gái trước mặt kia sau khi ngấm thứ xuân dược này lại càng trở nên quyến rũ, khuôn mặt đỏ ửng, môi thở mấp máy, ánh mắt vừa đau khổ vừa hút người khác, làm cho người ta thương cảm mà muốn xông vào giúp cô trị độc, anh đang cố kiềm chế, ung dung ngồi và nhìn biểu hiện sắp tới đến mức xót xa của cô, cô sẽ lạy, xin anh giúp... Dụς ∀ọηg vốn dĩ nó thống trị bản năng của con người. Tiểu Yên giờ thấy hối hận vô cùng, chắc chắn nếu ai đó hỏi rằng \'\'cô còn muốn làm gián điệp không?\'\'. Chắc chắn cô sẽ hét lên chối ngay: \'\' Gặp phải loại người như Nhân Kiệt thì đừng dại mà ᴆụng vào\'\'.
- Anh tiểu nhân bỉ ổi! Anh không phải là quân tử!
- Phải tôi là tiểu nhân! Vợ không chiều mình thì chồng làm kẻ tiểu nhân một lúc có sao đâu!
Anh tiến tới nựng cằm cô lên, nói những lời khiến cô xót xa, phải anh chính là muốn cô bị ђàภђ ђạ, bị lăng nhục, một khi đã vào nhà anh thì cô cứ xác định như vậy đi.
- Tôi muốn nhìn xem cái người luôn kiều kì trước mặt tôi kia! Bây giờ phải uốn éo xin tôi ban chút sủng ái, âи áι như thế nào!
Tiểu Yên đã rõ bản chất của hắn, cô đúng là ngu mà, à không phải gọi là quá liều lĩnh khi một mình vào hang hổ, mà con hổ này lại thâm độc, chơi rất đểu, chẳng có tí gọi là công bằng. Nhưng cô là ai, Vương Hảo Tiểu Yên, là một cô gái dị nhất thế giới mà cũng cứng đầu tương xứng như cái tính cách bá đạo quậy trên từng mi li mét của cô. Để xem cô cho hắn thấy sự kiên cường của Tiểu Yên là như thế nào. Cô đảo mắt và tia thấy cây dao ở bàn ăn. Cô giả vờ đứng dậy túm cổ áo hắn, sờ vào Ⱡồ₦g иgự¢ đang phập phồng ấy, ánh mắt dụ hoặc, từng bước dồn hắn về bàn ăn, rồi xoay người mình xát ngay mép bàn, tay đi tìm một thứ. Nhân Kiệt tưởng cô đã khuất phục mà phải hạ mình dụ dỗ hắn, hắn cười thâm hiểm vuốt gương mặt cô.
- Em đã chịu dụ dỗ tôi!
Cô dùng bàn tay mềm mỏng của mình xoa иgự¢ hắn, Nhân Kiệt có chút lộ rõ hơi thở gấp gáp, giống như xe sắp mất phanh, vì anh đã từng xảy ra quan hệ với ai đâu?. Bản tính của con đực sẽ trỗi dậy và chiếm lĩnh bộ não anh thôi, đàn ông không thể kiềm chế Dụς ∀ọηg, mà biến thành mãnh thú lao vào con mồi. Tiểu Yên thì thầm vào tai anh.
- Anh thích đúng không? Anh cũng uống xuân dược rồi sao?
Nhân Kiệt bất giác cười, cô hỏi một câu khá vô lí:
- Không! Mình em thôi!
- Vậy tại sao anh lại càng ngày càng không khống chế bản thân.
Cô mỉa mai cái Dụς ∀ọηg của anh, cách đây 10 phút anh còn cao cao tại thượng thản nhiên mở miệng mỉa mai cô kia mà. Nhân Kiệt bị chọc cho kích động, anh túm chặt eo cô:
- Em thật sự quá đáng ghét!
- Còn anh...૮ɦếƭ đi!
Tiểu Yên cầm con dao định đâm anh thì Nhân Kiệt né được nhưng con dao rạch mất một đoạn dài trên tay anh, anh ôm tay lùi ra xa cô, đúng là hổ cái, có trúng độc thì vẫn mạnh mẽ phản kháng. Nhân Kiệt cười một cách kinh dị, anh dùng ánh mắt hằn thù nói:
- Em sẽ không yên với tôi đêm nay!
Tiểu Yên cầm con dao chĩa về phía anh cười, ánh mắt quyết tâm thoát khỏi Dụς ∀ọηg đang làm thân thể cô không trụ vững kia, cô sẽ cho anh thấy còn có cách trị độc khác.
- Anh vẫn nghĩ đến chuyện lên giường lầm rồi!
Cô đâm con dao vào bụng mình, ngã xuống sàn nhà, ngất đi, máu vẫn thấm dần qua lớp váy rồi tích tụ thành vũng máu lớn, Nhân Kiệt ngạc nhiên vội vàng chạy đến ôm đầu cô lay lay.
- Cái đồ ngu ngốc này! Cô liều mạng đến như vậy sao! Quản gia.