Em Chọn Anh, Bỏ Qua Hắn - Chương 07

Tác giả: Bonnie

Ba cáo ngắm hắn trong gương gọn gàng đẹp đẽ, xịt nước hoa, rồi mới nhoẻn miệng cười, hắn hôm nay tâm tư rất tốt như thể hôm nay hắn chuẩn bị đi hẹn hò với tuyệt diệu sắc nữ, với cô gái đẹp nhất thế gian...vì giờ tâm tư đầu óc lúc nào cũng \'\' Tiểu Yên\'\' thì biết sao?
Chuông điện thoại reo, hắn vui vẻ bắt máy.
- Tổng ca hôm nay chúng ta phải giao đấu với bọn Cường đạo tính sao ạ! Bàn đàm phán hay..
- No! Bảo thằng đó anh hẹn nó hôm khác anh bận rồi!
- Ơ...
Trước cổng biệt thự Vương gia có một chiếc xe vàng chanh bệ thế đỗ, Ba cáo vui vẻ vuốt mái tóc cho nó đẹp hơn, ưng ý rồi hắn định đi đến thì thấy cảnh tượng trước mắt..
Trước đó..
Cô đang ngủ thì bị ai đó kéo cái chăn một cái, làn gió lạnh thổi vào, thật bực bội, cô không chịu mở mắt ra nhưng tay chân túm chăn về phía mình, thật kì dị là cái chăn như cũng có lực kéo nào đó, cô nhồm người dậy mơ màng mở mắt. Một khuôn mặt quá đỗi sát khí hàn băng, lạnh đến xương tuỷ.
- Anh...Nhân Kiệt anh muốn Gi*t tôi à?
Cô vẫn còn ám ảnh chuyện hôm qua lại với bộ dạng đứng trước mặt kia thì phải gọi là \'\' thoát xác mất hồn luôn\'\'. Nhân Kiệt xô cô nằm xuống giường, hai tay chống hai bên, giam cô ở giữa, khuôn mặt gian tà hỏi những câu có độ xát thương cao.
- Em ngoại tình mà ngủ ngon quá đi!
- Ngoại gì..anh điên hả? ( Cô kéo chăn ôm vào người)
Nhân Kiệt dùng tay vuốt gương mặt thon gọn trái xoan trắng ngọc kia rồi cười khi chạm đến môi cô.
- Chỗ này hẳn là đã bị tên khác ᴆụng rồi!
Cô cắn ngón tay hắn, cắn mạnh đến mức có gì đó mặn mặn nơi đầu lưỡi...máu hắn...Nhân Kiệt vẫn không rút tay.
- Em cắn tôi thay lời xin lỗi sao?
\'\' Tên này điên rồi\'\' cô dùng hết sức lực đẩy hắn ra, rồi chạy lại góc đèn ngủ cảnh giác cao độ.
- Tôi không phải vợ anh thì ngoại tình cái gì? Anh điên à sáng ăn nhầm cái gì nên óc có vấn đề rồi à! Hả??
- Em thích hắn ở điểm gì? Hắn hơn tôi ở điểm gì?
- Ai?
Nhân Kiệt lấy khăn tay lau máu ngón tay hắn rồi vứt cái khăn đi, sau đó nhìn trừng trừng.
- Hoàng Thục Xương! Em ngoại tình với hắn!
- Ha ha điên thật! Đúng tôi qua lại với anh ấy nhưng liên quan gì đến anh!
Không cãi lí với cô nữa, Nhân Kiệt chạy lại định túm cô, thì cô lại chạy ra chỗ khác, đúng là cô gái ngoan cố, nhưng căn phòng rộng cũng không thừa chỗ cho cô chạy thoát, anh túm được tay rồi hất người cô lên vai vác đi, Tiểu Yên đánh vào lưng anh.
- Tên ác ôn tà đạo điên dở ma quỷ thả ta ra!
Nhân Kiệt cứ thế vác cô đi qua mặt quản gia và người hầu ném lên xe. Từ xa Ba cáo thấy, hắn chẳng kịp hiểu chuyện gì thì tên đó đã ném chị hắn vào xe, phóng đi mất, Ba cáo vội vàng vào xe nhấn ga lùa theo
Ba cáo thấy cô bị tên đó mang vào biệt thự có cả vệ sĩ bên ngoài, điều này làm hắn vô cùng tức tối, cậu đập tay vào vô lăng \'\' mẹ nó\'\'.
Trong thư phòng
Tiểu Yên trong bộ dạng chân trần, áo ngủ, tóc xoã, thật tàn tạ...nhưng cái cốt tức muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tên kia chính là Nhân Kiệt nhàn nhã uống li cà phê.
- Tôi vì đón em mà chưa kịp uống!
- Được anh giỏi quá đi! Giờ anh đang ung dung tự tại ngắm núi xanh thưởng thức tự nhiên hả? ( Cô bực lắm)
Nhân Kiệt ngẩng đầu lên hỏi:
- Em biết được bao nhiêu về con người Hoàng Thục Xương?
- Anh ấy chắn chắn không ác ma như anh! Là thiên thần đối nghịch cái loại con của quỷ sa tăng.
Nhân Kiệt lắc đầu ngán ngẩm anh ra vẻ buồn bã với câu trả lời của cô.
- Nếu tôi mà là con của quỷ sa tăng thì hắn...là dacura em hiểu không?
Rồi anh cầm một tờ tài liệu lên đọc cho cô gái ương bướng kia nghe.
- Hoàng Thục Xương dưới vỏ bọc là anh chàng nhân viên hiệu rau, sống cùng bà ngoại, nhưng thực tế hắn là con của trùm buôn bán νũ кнí Sky, ông chủ bất động sản, đứng đầu hội chuyên cho thuê sát thủ có kí hiệu là K.B
Nghe đến đây cô không khỏi cảm thấy nực cười, cô cãi lại: Anh ấy còn thậm chí không biết võ vẽ gì thì con của trùm chiếc gì chứ, điên!
Nhân Kiệt lật qua trang khác lại đọc cho cô nghe:
- Lớn lên tại Pháp, vị trí trong hội K.B là phó bang chủ, hắn chỉ dưới cha hắn một bậc, đính hôn với con gái của ông chủ tập đoàn điện tử HGF, tên cô ta là Huỳnh Hồng Quân, chậc chậc!
Những gì anh nói bắt đầu khiến cô mơ hồ tin, đúng là anh ấy hôm đó đã có một cô gái đến thăm lại còn gọi cô ta là Quân nữa.
- Thất đẳng huyền đai karate, lục đẳng huyền đai taekwondo, và cả kiếm đạo, có như vậy thì hắn mới ở vị chí phó bang chủ hội sát thủ...sao nào hắn lừa em được những gì rồi!
Tiểu Yên không tin được, cô chạy đến giật tập tài liệu trên tay hắn, thậm chí có hẳn bằng harvard loại A khoa luật. Vậy tại sao lúc đó anh ấy lại không đánh bọn chúng, rõ ràng anh chẳng biết võ vẽ gì..nhưng....cơ bắp cánh tay rất rắn chắc, cô mở to tròn mắt, đáng sợ...rõ ràng Thục Xương đã giả vờ trước mặt cô. Nhân Kiệt mà không nói ra thân thế tên kia có mà cô u mê không tỉnh mất, Thục Xương vốn có xuất thân khủng khi*p hơn anh.
- Đó là những thông tin của thám tử thu thập được, em nên đến hỏi hắn xem sao? ( khoé miệng anh gian tà).
Tiểu Yên không tin đổi mắt mình, đây là con người thật của Thục Xương sao? Cô phải hỏi cho ra lý lẽ mới được. Cô định bỏ đi thì Nhân Kiệt nhắc nhở:
- Em đến gặp hắn trong bộ dạng này sao?
Phải rồi, bộ dạng như vậy mà đến gặp anh ta sẽ khiến cô bẽ mặt, cô quay lại:
- Đưa tôi về nhà ngay!
- Không cần đâu tôi chuẩn bị váy cho em rồi!
Nhân Kiệt luôn biết sắp xếp mọi việc theo ý anh, sự tức giận trong mắt cô làm anh cảm thấy vui.
Bệnh viện
Thục Xương đã được cho xuất viện, Hồng Quân cả ngày bám lấy anh khi bọn họ đang lái xe cô bắt đầu chỉ vào mấy cuốn tạp chí cô đang đọc:
- Anh à! Sau khi kết hôn, chúng ta đi tuần trăng mật ở Maldives nhé, ốc đảo tình yêu này thích thiệt! A! Hay là đảo Hawai nhỉ!
- Em thích đi đâu?
- Em hỏi anh mà thật là! A! Bộ quần áo váy đôi này được đó anh! Chúng ta chọn kiểu này mặc đi tuần trăng mật nha!
Cô giơ trước mặt Thục Xương bộ sưu tập thời trang mới nhất cho các cặp đôi, anh có đưa ánh nhìn lướt qua, rồi lại lạnh lùng lái xe. Hồng Quân cứ lanh chanh như vậy cho đến lúc về nhà anh. Cô có vẻ hứng khởi lắm, bà anh nghe thấy tiếng xe thì đi ra mở cửa, bà ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, thằng cháu trai cũng quá là đào hoa.
- Cháu là ai?
- Cháu là Hồng Quân! Cháu dâu của bà ạ! ( cô cười híp mắt).
Tiểu Yên cùng Nhân Kiệt đến bệnh viện, nhưng cô y tá đã bảo anh đã xuất viện. Nên cô lại được tài xế Nhân Kiệt chở đến nhà Thục Xương. Tiểu Yên hít một hơi, rồi nhấn chuông cửa.
\'\' Ring rong\'\'
Một người con trai tuấn tú dần hiện ra sau cánh cửa, anh ta với đôi mắt đang vui khi thấy cô rồi bỗng tối sầm lại khi thấy tên đằng sau, Nhân Kiệt cười nhếc mép đến mức không thể gian tà hơn, hắn ngồi trong xe mui trần đỏ rực , khuôn mặt với điệu cười cảnh báo anh sắp gặp tai hoạ.
Cô và anh ra công viên để nói chuyện, Tiểu Yên khoanh tay trước иgự¢, tỏ vẻ giận rỗi, cô hỏi một câu làm Thục Xương ngạc nhiên:
- Anh là con của ông trùm buôn νũ кнí, à không anh là sát thủ, cũng không phải! Đúng rồi anh biết võ đúng không?
- Ai nói cho cô biết!
Thục Xương quay hướng nhìn ra Nhân Kiệt, cái tên đểu giả sau khi vạch trần anh nhàn nhã huýt sáo trong xe, anh cũng bắt đầu nghi ngờ hắn. Anh đã che giấu thân phận rất hoàn hảo vậy mà.
- Nhân Kiệt nói! Và còn cả cái tập tài liệu này!
Cô vứt bằng chứng vào người anh, Thục Xương đỡ được lật ra xem, anh càng lật trang này qua trang khác ánh mắt ngạc nhiên rõ ràng. Tiểu Yên đánh vào người anh, cứ nhằm vào chân vào иgự¢, vào cơ tay mà đá, rồi véo.
- Đau tôi! ( Thục Xương né tránh)
- Sao anh lại giả vờ! Sao anh lại làm tôi phải lo lắng và biết ơn! Anh là đồ nói dối!
- Phải! Vậy thì sao? Cô muốn tôi xin lỗi hay cái gì nữa.
Tiểu Yên tức giân đưa ánh nhìn lên khuôn mặt kia, Thục Xương nhận thấy hình ảnh mình nhoè đi trong con ngươi của cô, Tiểu Yên vừa giận vừa rơm rớm nước mắt.
- Anh sẽ bỏ cô ấy mà lấy tôi chứ!
Thục Xương nhìn cô, anh cảm giác phân vân rõ rệt, đúng lúc này Hồng Quân đi tới, cô trong bộ dạng tức giận chạy đến túm tay anh kéo về phía mình.
- Cô gái kia! Cô đang làm gì anh ấy hả?
Tiểu Yên không quan tâm Hồng Quân, cô vẫn nhìn Thục Xương, chờ đợi câu trả lời, anh không mở miệng làm cô khó chịu:
- Cho dù anh có là ai chỉ cần nói anh sẽ lấy em không thôi!
Thục Xương nhắm mắt lại, anh không thể có lỗi với Hồng Quân, nhưng anh thật sự đã rung động trước Tiểu Yên, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc váy cô mặc rồi chuyển qua bộ âu phục của Nhân Kiệt lúc đó hiện lên trong bộ não anh, một chút gì đó tức giận len lỏi, như thể ghen tị hoặc hơn thế, cuối cùng miệng anh cũng trả lời:
- Không!
Tiểu Yên gật đầu, cô vuốt nước mắt, và nói lời cuối:
- Tuần sau tôi sẽ về Mỹ! Tôi chúc hai người hạnh phúc!
Rồi bóng dáng cô quay đi, ra xe của Nhân Kiệt, Thục Xương nhìn thấy Nhân Kiệt ôm cô, dìu cô vào xe, chiếc xe đỏ sang chảnh phóng đi, anh thở dài.
Ngồi trong xe, nước mắt Tiểu Yên cứ chảy xuống đua nhau lăn xuống má, cằm, tim cô đau quặn lại, chưa bao giờ cô lại thất tình chỉ vì đã thích một người không nên thích, rung cảm lần đầu thật sự đau khổ, xót xa, thà rằng đừng quen biết anh, Tiểu Yên vừa khóc vừa trách ông trời, nếu có thể quay lại thời gian trước, cô sẽ chọn... cô cười như một con ngốc, khi yêu đều trở thành kẻ ngốc, Tiểu Yên giờ đã suy ngẫm được triết lí sến xủa đó.
Kể từ cái hôm bị Thục Xương khước từ, cô đã khóc lên khóc xuống, rồi đến tối hôm qua tâm trạng tốt lên là nhờ đọc mấy bài báo mạng nói về thất tình thì chữa trị, hay bỏ qua quên đi như thế nào. Cho nên buổi sáng hôm nay sau khi ăn xong cô vội vàng lên phòng thu dọn đồ đạc..... về Mỹ.
Tiểu Yên đã thu dọn hành li xong xuôi, tất nhiên chuyến đi bí mật này đã được cô khôn khéo che đậy, cáo già Nhân Kiệt sẽ không ngờ khi hắn đến cưỡng chế cô về nhà hắn sẽ vô cùng sốc mà nhìn cái phòng trống trơn này. Nghĩ đến đó là cô cảm thấy thoả mãn, cô gọi điện cho bạn.
- Tiểu Yên hả?( giọng của Anna, không chệch được)
Chả là cô gọi vào số chung của nhóm, số này có thể gọi là tổng đài giao dịch với các thánh nữ, chắc Anna đang ở địa bàn nên mới bắt máy đây.
- Ờ! Mình sẽ lại sang Mỹ để về với cái tổ chim ý quên ngôi nhà chung của chúng ta đấy hi hi!
- Thôi đừng về!
- Sặc! Cậu nỡ dội gáo nước lạnh vậy sao?
- Về bọn mình lại... quẩy lên vì cậu mất ha ha! Từ hồi cậu về Việt Nam cái nhà hội họp của các thánh nữ mốc hết rồi! Thật sự buồn quá!
- Cậu đợi đấy! Mình mà đến Mỹ sẽ lùng sục các cậu đem đi quẩy bar nhiệt tình hen.
Tự dưng có tiếng rì rì của điện thoại, mà điện thoại của cô đang cầm đây mà, còn cái nào nữa sao? Tí thì cô quên mất dưới gối còn có điện thoại của ba. Màn hình lại hiện lên cái số \'\' khẩn cấp\'\', cô bảo Anna đợi chút, rôi nghe máy kia:
- Mau cứu tôi!
- Rốt cuộc ông là ai?
- Tôi..tôi( tiếng thở đứt đoạn)..là luật sư Hàn, người viết di chúc cho chủ tịch Vương Hoàng.
Tiểu Yên đang nghe cái lời kì lạ gi đập vào tai thế này, cô sửng sốt, mắt mở căng ra, biểu hiện của sự ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc:
- Ba tôi cũng có luật sư tên Minh rồi! Hôm nay tôi hẹn là phải kí di chúc.
- Không đừng tuyệt đối không kí...họ là giả...á á....tút tút.
Tiểu Yên buông rơi mất cái diện thoại xuống đất tiếng hét chói tai làm cô hoảng sợ, rồi giọng của Anna phát ra từ điện thoại kia.
- Có chuyện gì vậy!
- Mình xin lỗi có lẽ mình không đi được rồi!
Thục Xương mấy đêm trằn trọc không ngủ được, chỉ vì nghĩ đến lời nói ngu ngốc khi đó, cái hình ảnh cô mặc váy đôi với bộ vest của tên kia khiến anh thấy ghen tị mà trả lời không suy nghĩ, chỉ vì anh đã nhìn thấy cái váy và bộ âu phục đó trong tờ tạp chí của Hồng Quân,...anh tự gõ vào đầu mình mấy cái. Rồi sực nhớ ra là hôm đó cô bảo rằng sẽ về Mỹ. Ngay sáng mai anh vội vàng lái xe mô tô phân khối đến trước biệt thự nhà Vương gia, cái địa chỉ nhà cô muốn tìm thì sẽ tìm được vì với anh nó chẳng nhằm nhò khó khăn gì.
Anh hít một hơi định bước đến nói với bảo vệ, họ dẫn anh vào phòng khách đợi, quản gia đi lên lầu. Đúng lúc này Nhân Kiệt cũng đến, anh vui mừng vì nghe cú điện thoại của cô là chấp nhận về nhà anh, những chuyện như tổ chức lễ cưới và đăng ký kết hôn làm sau đã được cô chấp nhân, thật sự bất ngờ với Nhân Kiệt, vì anh thấy lúc trước cô nóng giận mắng anh mà. Thấy Thục Xương mặt Nhân Kiệt tối sầm lại, anh đi đến và cũng ngồi vào ghế salon. Không ai nói chuyện với ai, nhưng trong lòng đều nghi hoặc nhau có mặt ở đây để làm gì.
Việc cô về Mỹ chỉ có Thục Xương biết, nhưng cô không trông chờ anh sẽ đến níu giữ cô, anh đã có vợ rồi chẳng phải sao. Được cái ý nghĩ đó bị vùi dập khi quản gian lên lầu rồi đi đến phòng cô gõ cửa.
\'\' Cạch\'\'.
- Thưa tiểu thư! Có người tên Hoàng Thục Xương muốn gặp cô!
Tiểu Yên vỗ vỗ tai mình, rồi bảo quản gia nói lại, cái chữ \'\' Hoàng Thục Xương\'\' làm nhạy bén cái màng nhĩ còn hơn cả loa đài chơi nhạc Dj ở bar. Cô tất nhiên là kiêu kì đi xuống nhà, hai anh chàng đều đưa mắt nhìn bóng dáng của cô, ai nấy đều đứng lên chờ đợi, Tiểu Yên cứ thong thả đi. Cô đứng trước mặt họ rồi quay ra nói mỉa mai một người.
- Ái chà! Sau khi nghe quản gia nói tôi còn tưởng vị quý nhân danh giá nào hoá ra là anh! Thất lễ vì để anh chờ đợi!
Thục Xương lấy tay túm vai cô xoay lại nhìn mình, rồi ánh mắt anh có phần áy náy.
- Tôi muốn gặp cô để xin lỗi chuyện hôm trước!
- Tôi chẳng nhớ chuyện gì cả!
Rồi Tiểu Yên quay ra nhìn Nhân Kiệt thể hiện vẻ nhu mì:
- Em đã dọn xong đồ rồi! Mình đi thôi!.
Nhân Kiệt tự hào mà cười vui vẻ, rồi khuôn mặt lộ rõ sự đắc ý, anh quay ra nhìn Thục Xương.
- Vợ tôi cồn phải mang hành lí về nhà chúng tôi! Cho nên anh đừng quấy rầy nữa.
Thục Xương lại bắt đầu cơn nóng giận bốc hoả lên đến tận đỉnh đầu, sau đó hỏi lại cô lần nữa.
- Nếu tôi bảo bây giờ tôi sẽ cố gắng cắt đứt mối quan hệ hôn nhân với Hồng Quân em có chờ đợi tôi thêm chút nữa không?
Tiểu Yên còn phải làm một chuyện quan trọng mà lúc này Thục Xương lại đưa ra đề nghị này, phải chi là hôm đó chẳng phải tốt hơn không. Nhưng nghĩ đến việc mình bị từ chối, cô lại muốn cho anh nếm thử vị đắng, cho anh phải đau khổ vật vã mới được, cô dù có tuỳ tiện hôn người khác, không có nghĩa cô tuỳ tiện để người khác muốn có mình lúc nào là cô sẽ nghe lời, Tiểu Yên nói một câu lạnh lùng:
- Không!
Mặt Thục Xương tái xanh, rồi anh lại bình tĩnh nhoẻn miệng cười, lôi ra từ trong túi một chiếc vòng cổ, rồi túm cô lại gần đeo vào, thì thầm.
- Mong em sẽ coi món quà này là kỉ vật chúng mình cho lời hứa của tôi! Tôi sẽ bên em cho dù em có đi tới đâu.
Nhân Kiệt xen ngang, hách dịch với tên tình địch dai như đỉa kia.
- Anh làm cái trò gì vậy! Vợ em tháo ngay nó ra đi.
Tiểu Yên bị lời thì thầm của Thục Xương mê hoặc, rồi cô giả vờ lảng tránh ánh mắt bối rối quay mặt đi, lên lầu kéo hành lí từ phòng đi xuống, tiến tới khoác tay Nhân Kiệt.
- Tạm biệt anh! Tôi sẽ giữ gìn kỉ vật này.
Nhân Kiệt dù đang tức vì cái kỉ vật của tình địch nhưng cô khoác tay làm cơn ghen dịu đi, anh dù sao cũng không vội vàng làm cô thuộc hoàn toàn về mình, cái gọi là tính toán đã sẵn sàng tại nhà anh, cô sẽ sớm vứt nó đi thôi. Hai người bỏ đi ngay trước mặt Thục Xương, cổ họng anh như nghẹn lại, tim có chút đập nhanh co thắt khiến mạch máu bị nghẽn nên nhói lên đau đớn.
Ba cáo đúng lúc này đến biệt thự họ Vương để tìm cô, từ cái hôm cô bị bắt đi, hắn lại bị ba gọi bắt ra nước ngoài giao dịch với đối tác cho nên vừa về đến sân bay hắn vội vàng tìm cô, bây giờ lại thấy cái màn cô khoác tay với tên hôm trước còn có cả va li, hắn đã rõ ràng mọi chuyện, cô là bông hoa đã có chủ. ૮ɦếƭ tiệt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc