Một cô gái với ánh mắt đượm buồn nhìn chàng trai trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên trán anh,...chàng ta dần dần mở hàng mi, hình ảnh ai đó hiện trong đôi mắt anh rõ ràng hơn, miệng anh khẽ mở:
- Cô!
- Anh tỉnh rồi sao!
Thục Xương đã ngủ nguyên cả buổi cho đến chập tối, khi được đưa vào viện, anh còn bị sốt nữa, vậy mà trước khi nhắm mắt ngủ...anh còn mơ hồ hỏi:
- Cô không sao chứ!
- Tôi không sao cả!
Rồi anh mới chịu ngủ ngon lành như vậy, Thục Xương dịch người ngồi dậy, cô lấy gối đỡ cho anh rồi mắng:
- Đúng là ông trời không công bằng!
- Tại sao nói vậy!
Sau đó ánh mắt hờn dỗi của Tiểu Yên cùng cái má phụng phịu:
- Nhìn đi cánh tay cơ bắp rắn chắc như vậy mà chẳng biết tí võ vẽ gì! Cơ bắp này mà để cho tôi có mà vô cùng có ích rồi!
Cô nắn cơ tay anh lắc đầu, Thục Xương tự dưng cười nhẹ rồi anh hỏi lại:
- Cô đang cảm thấy có lỗi vì tôi đỡ đòn hộ hả?
- Đâu chỉ một phần thôi!
- Mà sao chúng ta được tha vậy!
- Cái đó..!!
Đúng lúc cô không biết phải biện minh cái gì thì tên Ba cáo đi vào:
- Chào! Bạn của sư..ưm ưm..
Cô vội vàng chạy lại bịt miệng hắn: \'\' Im đừng nói, anh ta hỏi thì bảo là bạn nhé hiểu chưa\'\' \'\' dạ dạ\'\'.
Tiểu Yên quay ra khoác vai Ba cáo hồn nhiên cười:
- Bạn học cùng trường bên Mỹ, phải không?
Ba cáo ngu ngơ cười theo:
- Đúng đúng ha ha!
Thục Xương có chút nghi hoặc Ba cáo nổi tiếng là ác ôn lấy đâu ra bản tính trước mặt anh..còn là bạn cô nữa. Nhưng anh chỉ để nghi ngờ trong bụng.
- Đại ca!
Một tên đàn em xông vào thì làm cả cô và Ba cáo đứng hồn, cô nháy mắt, Ba cáo lôi tên đàn em ngu xuẩn đi trước khi đóng cửa còn gửi lời \'\' tạm biệt\'\'.
Tiểu Yên thở nhẹ ra, cô sợ anh mà biết cái khoá khứ lẫy lừng áp đảo Ba cáo có mà...mà tại sao cô phải trở nên hiền lành trước mặt anh???
Tiểu Yên đúng là bị hai tư tưởng đánh nhau trong đầu.
bây giờ căn phòng trở nên khá là khó hiểu, khó nghĩ...nói chung là bối dối.
Thục Xương hướng tầm mắt ra ngoài rồi đưa ra một gợi ý:
- Chúng ta đi dạo đi!
- Đi dạo!
Thế là cô cầm theo đường dây chuyền nước và dìu anh đi dạo trong công viên bệnh viện.
Ở đây thật trong lành, cây cối xanh um tùm, cô và anh ngồi vào ghế, cô hít một hơi rồi cười nhưng sau đó nụ cười chợt tắt khi thấy một cậu bé đẩy xe lăn một ông chú.
- Ba ơi ra chỗ kia ngắm sao được kìa!
Cậu bé tầm 8 tuổi hồn nhiên dẫn ba mình đi ra gần hàng cây.
Dù ông chú ấy tóc đã bị chọc hết lơ thơ vài sợi, có lẽ là bệnh ung thư, nhưng ánh mắt ông chú vẫn ánh lên hạnh phúc.
- Đi nào!
Rồi bóng dáng một lớn một nhỏ và xe lăn dàn dần nhoè đi, mắt cô chảy rất nhiều giọt lệ chua xót, cô vuốt nước mắt.
Thục Xương đưa tay vuốt nước mắt cô:
- Tôi có đọc qua báo..tôi!
- Đừng hức...nói!
Anh không biết phải dỗ cô thế nào nữa, nhưng theo linh cảm con tim, anh ôm đầu cô dựa vào vai mình, vuốt tóc:
- Khóc đi..khóc ra sẽ nhẹ nhõm!
Tiểu Yên khóc oà lên, nước mắt ướt đẫm áo anh, Thục Xương thở dài.
Khi bình tĩnh hơn chút, cô thì thầm hỏi:
- Anh có sợ vận đen đủi không?
- Tại sao phải sợ?
- Ai gần tôi cũng đều đen đủi, mẹ, ba, và cả anh nữa, anh cũng phải vào viện vì..!
- Nói bậy! Tôi tự nguyện vì cô, tôi không sợ cái gọi là đen, vì tôi vỗn dĩ đen rồi!
- Vốn dĩ đen?
- Đây da ngăm đen nè, thích mặc đồ đen, ngày nhỏ nuôi con gì ૮ɦếƭ con đó, nên tôi cá lần này là do tôi, cô đừng nghĩ là tại cô, hiểu chưa!
- Ừm thì tại anh, chúng ta thật hợp nhau!
- Đúng vậy! Cặp đôi hoàn cảnh mà cho nên đừng cái gì cũng đổ lên mình, họ có bị gì đó, thì do họ, không liên quan tới cô!
- Tôi quyết định rồi! Tôi sẽ lấy anh!
Tiểu Yên làm bộ mặt cương quyết, khiến Thục Xương nghe xong thì bị đơ người, anh bắt đầu giải thích trong sự rối trí:
- Tôi bảo cô đừng nghĩ cô là vận đen đủi, nhưng không phải là tôi đang cố giải thích rằng chúng ta giống nhau để lấy cô đâu. Hai cái này rất là khác đó.
- Tại sao? Anh có biết lúc đó tôi đứng ở ngã tư đông người đó làm gì không?
- Làm gì?
Cô bắt đầu chỉ tay lên trời:
- Tôi đã thề với chúa là tôi nắm phải tay ai thì sẽ lấy người đó! Và anh đã chạy đến nắm tay tôi!
Chúa trời nhìn xuống gật đầu: \'\' Phải đó chàng trai\'\'.
Thục Xương lại rối trí tiếp, anh bắt đầu giải thích:
- Này nhé! Lúc đó bọn chúng lại truy lùng danh tính của tôi trong khu chợ, nên lúc đó không may bị bọn chúng phát hiện tôi mới phải chạy, thì thấy cô cứ đứng trơ giữa đường nên mới túm cô chạy theo, tôi không có biết cái lời..
Tiểu Yên nhảy vào mồm Thục Xương bực bội:
- Tôi đường đường là thiên kim tiểu thư, ngoài ra thân hình rất chuẩn, mặt mũi tôi không xinh sao ( Cô làm bộ mặt dễ thương), Vậy thì tại sao? Tại sao anh cứ phải chối không lấy tôi?
Cô khoanh tay trước иgự¢ tỏ ra giận rỗi, anh gãi tai rồi thế quái nào lại lấy bừa một lí do:
- Tôi không thể kết hôn!
- Sao?
- Tôi...
Tiểu Yên nghi hoặc rồi bỗng chốc mặt đỏ lên, lắp bắp :
- Anh yếu..sinh..lý!( nhỏ giọng, mặt nhìn quanh)
- Không!
Thục Xương chối bay chối biến, đúng là vớ vẩn, anh không biết phải nói gì....
Tiểu Yên lấy hơi hít vào bụng, cô đã chuẩn bị tinh thần, làm cho anh nhất định phải thấy rằng hạnh phúc không nằm ở những đứa con, cô quay mặt Thục Xương nhìn vào hướng mắt mình, anh còn chưa hiểu chuyện gì...thì bị cô phủ môi lên môi mình rồi....nụ hôn của anh...ôi!!!!!!
- Đại cao...tổng ca..e..au.á á.
Tên đàn em bị Ba cáo véo tai, ba cáo trốn từ nãy giờ sau bụi cây rình bọn họ, anh ta nhìn thấy cô hôn tên ngồi cạnh thì quơ tay túm cái tai tên đàn em cứ thế véo..trút nỗi giận.
- Đại ca..thà anh đánh em còn hơn..á.á..
Chưa dứt lời Ba cáo trút giận như ý nguyện của hắn tát vào mặt, rồi hắn quay ra nhìn tên đàn em:
- Anh mày có đẹp trai không?
Tiểu Yên có chút bối rối, ngượng ngùng,....đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn ai đó...mà không phải là \'\' say\'\'..hoặc tệ hơn là không biết mình làm gì sau khi uống rượu độ mạnh...cái đó chỉ có ba cô bạn biết thôi, họ nói cô là \'\' hung thần nữ\'\'...ặc.
Thục Xương bị hôn xong cũng im lìm, cũng không phải là nụ hôn đầu..nhưng bị cưỡng hôn thế này là lần đầu tiên, 25 tuổi thanh xuân trôi qua yên bình thì sắp bị cô tạo sóng gió rồi!
- A! Tôi xin lỗi tôi không định làm thế!
- Không sao tôi hiểu?
Thục Xương thì hiểu gì nhìn khuôn mặt ngu ngơ thì cũng rõ rồi... rõ ràng có cái gì rung động nhưng chưa đủ sâu sắc.
- Tôi không thể lấy cô cho dù..
- Đủ rồi ha ha về phòng thôi!
Cô bịt miệng anh lại rồi dìu anh về phòng bệnh.....
Tiểu Yên rất bực cô lần này có gọi là tỏ tình mà bị thất bại không? Đúng lúc này Ba cáo đi tới túm lấy tay cô kéo đi, bọn họ đi ra lan can . Ba cáo tỏ vẻ mặt hình sự:
- Sư tỷ chúng ta đã quen biết nhau vào lúc nào chị còn nhớ không?
- Trong bar, tôi nôn vào miệng cậu, cậu tìm tôi gây sự!
- Chị còn nhớ nụ hôn đó thì tốt quá! Chị biết đó là nụ hôn đầu của em không?
Ba cáo dù sao cũng mới 20 tuổi, từ hồi bỏ Mỹ về Việt Nam tiếp quản sự nghiệp của bố hắn cũng làm đôi lần chán nản...nhưng sợ về Mỹ lại gặp sư tỷ. 3 tháng trôi qua cũng đủ làm hắn tự tin đôi chút, hắn hôm nay tự dưng muốn cô chịu trách nhiệm về một chuyện.
- Thì sao? Mày lại đòi bồi thường danh dự hả?
- Không? em em..
- Sao sao? ( Cô hất mặt gần mặt hắn khiến hắn nhìn cái môi mà nuốt nước miếng, hơi sợ, vị kinh tởm hôm nào dội về tâm trí hắn)
- Em...em...em ...EM YÊU CHỊ CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
\'\' Ồ\'\' bọn đàn em núp sau bức tường, tên phó ca cao gầy suýt ngất.
Cô cảm thấy có chút gì đó vừa buồn cười, nhưng chẳng thấy vui, cô vỗ vai Ba cáo:
- Đùa chị như thế đủ rồi! Về nhà đi ngủ đi!
- Em không đùa chị phải chịu trách nhiệm nụ hôn đầu của em! Sư tỷ.
Có bóng ai đó thấp thoáng sau cánh cửa phòng bệnh của Thục Xương, cô hình như biết là ai, rồi kiêu ngạo nói to:
- ĐƯỢC NẾU NHƯ EM KHÔNG SỢ MIỆNG CHỊ NỮA, KHÔNG SỢ BỊ ĂN GUỐC THÌ HÃY NGHĨ ĐẾN VIỆC YÊU CHỊ NHÉ!
- Miệng, guốc? ok em sẽ cố khai trừ nó khỏi đầu!
Ba cáo cười vui vè khiến bọn đàn em lố tròn hai con mắt.......
Xin hỏi Lưu Nhân Kiệt anh có sợ gặp khó khăn khi nữ nhân của mình cũng có kẻ khác mà cô ấy để ý tới?
Nhân Kiệt cười to ; Nếu tôi mà phải e dè hắn thì tôi đâu còn là tôi!
Thục Xương quay đầu qua hỏi:
- Nếu tôi quyết tâm cưa cô ấy thì sao?
Nhân Kiệt vẫn tự tin :
- Để xem năng lực của cậu? ( nụ cười đắc ý)
Thục Xương cười cười:
- Các bạn chuẩn bị làm chứng cho tôi để tôi đè bẹp sự tự tin của anh ta nhé!
Nhân Kiệt xoè tay \'\' Xin mời\'\'
( Tiểu Yên lắc đầu ngơ mặt \'\' họ quá ư là gian tà, kẻ tám lạng người nửa cân).
Ánh nắng sớm mai đã gõ cửa, để đánh thức cái đôi đang còn nằm ngủ kia. Cô khẽ đạp vào chân anh:
- Dậy nấu cơm cho con đi anh!
Chàng với tay qua ôm gọn con kén cuộn chăn bông vào lòng:
- Anh còn buồn ngủ!
- Dậy đi mà!
Cô khẽ nũng anh bằng một cách rất là nham hiểm,..rụi rụi vào иgự¢ anh, ngón tay thanh mảnh nựng cằm,....
\'\' Vợ ơi em đúng là\'\'
Rồi anh xoay tư thế đè lên người cô, tay chống hai bên:
- Em chỉ có nấy cách để dụ anh thôi sao?
Ánh mắt đôi phần gian tà lại còn cười khoé miệng cong cong. Cô cũng không kém lấy tay xoa xoa иgự¢ anh:
- Thế này được chưa?
- Chưa! Còn hôn nữa.
Rồi anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn, môi chạm vào môi cô,, nhẹ nhàng tách hàm răng có phần kiên cố kia, tấn công sâu vào cái thứ ngọt ngào mà nóng nóng...
\'\' Ưm Ưm\'\'
\'\' \'\' MẸ ƠI CON ĐÓI!!!!\'\'
Giọng cu cậu 6 tuổi hét to bên ngoài cửa, làm anh giật mình , cô thừa dịp thở nhẹ:
- Đi nấu cơm đi ông xã!\'\'
- Tí nữa anh quay lại!
Anh có vẻ hụt hẫng sinh ra bực, cô tủm tỉm cười xua xua anh đi.
Cuối cùng anh tiu nghỉu đi ra, mở cửa rồi vòng tay trước иgự¢, nhìn kẻ phá đám thấp hơn anh.
- La La con giỏi lắm! Ya đi nấu nào!
Rồi anh bế cậu lên đi ra phòng bếp, thằng bé ngu ngơ cười, còn mẹ nó thì lại ngủ tiếp.....
- Tôi quyết định rồi! Tôi sẽ lấy anh!
Tiểu Yên làm bộ mặt cương quyết, khiến Thục Xương nghe xong thì bị đơ người, anh bắt đầu giải thích trong sự rối trí:
- Tôi bảo cô đừng nghĩ cô là vận đen đủi, nhưng không phải là tôi đang cố giải thích rằng chúng ta giống nhau để lấy cô đâu. Hai cái này rất là khác đó.
- Tại sao? Anh có biết lúc đó tôi đứng ở ngã tư đông người đó làm gì không?
- Làm gì?
Cô bắt đầu chỉ tay lên trời:
- Tôi đã thề với chúa là tôi nắm phải tay ai thì sẽ lấy người đó! Và anh đã chạy đến nắm tay tôi!
Chúa trời nhìn xuống gật đầu: \'\' Phải đó chàng trai\'\'.
Thục Xương lại rối trí tiếp, anh bắt đầu giải thích:
- Này nhé! Lúc đó bọn chúng lại truy lùng danh tính của tôi trong khu chợ, nên lúc đó không may bị bọn chúng phát hiện tôi mới phải chạy, thì thấy cô cứ đứng trơ giữa đường nên mới túm cô chạy theo, tôi không có biết cái lời..
Tiểu Yên nhảy vào mồm Thục Xương bực bội:
- Tôi đường đường là thiên kim tiểu thư, ngoài ra thân hình rất chuẩn, mặt mũi tôi không xinh sao ( Cô làm bộ mặt dễ thương), Vậy thì tại sao? Tại sao anh cứ phải chối không lấy tôi?
Cô khoanh tay trước иgự¢ tỏ ra giận rỗi, anh gãi tai rồi thế quái nào lại lấy bừa một lí do:
- Tôi không thể kết hôn!
- Sao?
- Tôi...
Tiểu Yên nghi hoặc rồi bỗng chốc mặt đỏ lên, lắp bắp :
- Anh yếu..sinh..lý!( nhỏ giọng, mặt nhìn quanh)
- Không!
Thục Xương chối bay chối biến, đúng là vớ vẩn, anh không biết phải nói gì....
Tiểu Yên lấy hơi hít vào bụng, cô đã chuẩn bị tinh thần, làm cho anh nhất định phải thấy rằng hạnh phúc không nằm ở những đứa con, cô quay mặt Thục Xương nhìn vào hướng mắt mình, anh còn chưa hiểu chuyện gì...thì bị cô phủ môi lên môi mình rồi....nụ hôn của anh...ôi!!!!!!
- Đại cao...tổng ca..e..au.á á.
Tên đàn em bị Ba cáo véo tai, ba cáo trốn từ nãy giờ sau bụi cây rình bọn họ, anh ta nhìn thấy cô hôn tên ngồi cạnh thì quơ tay túm cái tai tên đàn em cứ thế véo..trút nỗi giận.
- Đại ca..thà anh đánh em còn hơn..á.á..
Chưa dứt lời Ba cáo trút giận như ý nguyện của hắn tát vào mặt, rồi hắn quay ra nhìn tên đàn em:
- Anh mày có đẹp trai không?
Tiểu Yên có chút bối rối, ngượng ngùng,....đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn ai đó...mà không phải là \'\' say\'\'..hoặc tệ hơn là không biết mình làm gì sau khi uống rượu độ mạnh...cái đó chỉ có ba cô bạn biết thôi, họ nói cô là \'\' hung thần nữ\'\'...ặc.
Thục Xương bị hôn xong cũng im lìm, cũng không phải là nụ hôn đầu..nhưng bị cưỡng hôn thế này là lần đầu tiên, 25 tuổi thanh xuân trôi qua yên bình thì sắp bị cô tạo sóng gió rồi!
- A! Tôi xin lỗi tôi không định làm thế!
- Không sao tôi hiểu?
Thục Xương thì hiểu gì nhìn khuôn mặt ngu ngơ thì cũng rõ rồi... rõ ràng có cái gì rung động nhưng chưa đủ sâu sắc.
- Tôi không thể lấy cô cho dù..
- Đủ rồi ha ha về phòng thôi!
Cô bịt miệng anh lại rồi dìu anh về phòng bệnh.....
Tiểu Yên rất bực cô lần này có gọi là tỏ tình mà bị thất bại không? Đúng lúc này Ba cáo đi tới túm lấy tay cô kéo đi, bọn họ đi ra lan can . Ba cáo tỏ vẻ mặt hình sự:
- Sư tỷ chúng ta đã quen biết nhau vào lúc nào chị còn nhớ không?
- Trong bar, tôi nôn vào miệng cậu, cậu tìm tôi gây sự!
- Chị còn nhớ nụ hôn đó thì tốt quá! Chị biết đó là nụ hôn đầu của em không?
Ba cáo dù sao cũng mới 20 tuổi, từ hồi bỏ Mỹ về Việt Nam tiếp quản sự nghiệp của bố hắn cũng làm đôi lần chán nản...nhưng sợ về Mỹ lại gặp sư tỷ. 3 tháng trôi qua cũng đủ làm hắn tự tin đôi chút, hắn hôm nay tự dưng muốn cô chịu trách nhiệm về một chuyện.
- Thì sao? Mày lại đòi bồi thường danh dự hả?
- Không? em em..
- Sao sao? ( Cô hất mặt gần mặt hắn khiến hắn nhìn cái môi mà nuốt nước miếng, hơi sợ, vị kinh tởm hôm nào dội về tâm trí hắn)
- Em...em...em ...EM YÊU CHỊ CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
\'\' Ồ\'\' bọn đàn em núp sau bức tường, tên phó ca cao gầy suýt ngất.
Cô cảm thấy có chút gì đó vừa buồn cười, nhưng chẳng thấy vui, cô vỗ vai Ba cáo:
- Đùa chị như thế đủ rồi! Về nhà đi ngủ đi!
- Em không đùa chị phải chịu trách nhiệm nụ hôn đầu của em! Sư tỷ.
Có bóng ai đó thấp thoáng sau cánh cửa phòng bệnh của Thục Xương, cô hình như biết là ai, rồi kiêu ngạo nói to:
- ĐƯỢC NẾU NHƯ EM KHÔNG SỢ MIỆNG CHỊ NỮA, KHÔNG SỢ BỊ ĂN GUỐC THÌ HÃY NGHĨ ĐẾN VIỆC YÊU CHỊ NHÉ!
- Miệng, guốc? ok em sẽ cố khai trừ nó khỏi đầu!
Ba cáo cười vui vè khiến bọn đàn em lố tròn hai con mắt...