Người ngồi trước mặt Vương Hoàng là một người đàn ông cũng gần tuổi như ông, trên bàn bọn họ có một số giấy tờ:
- Hàn này! Có lẽ tôi không thể cố thêm chút nữa đâu! Tôi...
- Chủ tịch ngài sẽ sớm khoẻ lại thôi mà!
Luật sư Hàn trấn an ông chủ mà mình đã đi theo lâu năm, bọn họ còn có một mối thân tình như những người bạn. Vương Hoàng xua xua tay, rồi ông lại ho vài tiếng:
- Bản di chúc ông hãy sửa lại cho tôi điều này nhé!
- Vâng! Ngài cứ dặn dò.
Sau khi sửa lại một số điều trong bản di chúc, ông không quên dặn dò luật sư của mình giữ kín miệng và nếu có bị hỏi thì hãy nói dối giống như bản di chúc cũ.
Sau khi luật sư Hàn rời khỏi nhà họ Vương, ông bị hai người kéo vào một chiếc xe ô tô đen, rồi phóng đi mất.
- Các vị là ai?
- Ông Hàn này nếu như biết điều thì hãy đưa bản di chúc cho chúng tôi mượn xem một chút.
Một tên dáng cao to như vệ sĩ , mặc một bộ comle đen, đeo kính nhìn không rõ mặt.
- Tôi nào biết bản di chúc nào.
Luật sư Hàn cố tỏ ra bình tĩnh, hình như hắn không từ tốn nữa mà túm cổ áo ông.
- Vợ và con ông đang ở nhà đúng không? Tôi là người dễ nóng tính đó! Chỉ mượn xem một chút thôi mà!
Luật sư Hàn thở dài, ông lôi ra một tập giấy đưa cho hắn xem, rồi hắn dùng điện thoại chụp lại, hắn còn giật cặp của ông kiểm tra...
- Ông và ông ta gặp nhau để làm gì!
- Những người bạn già gặp nhau hàn huyên ôn chuyện cũ thôi!
- Và sửa di chúc chứ gì!
Luật sư Hàn khựng lại vài giây, tại sao bọn chúng lại biết, sau đó hắn hỏi là sửa cái gì, thì ông chỉ nói là thêm vài phần tải sản cho con gái, hắn cười....sau đó vẫn đưa ông về nhà..để giam giữ.
Ánh sáng sớm mai rọi vào khe cửa, chiếu vào cô gái đang say giấc, mi cô khẽ rung, cô cựa người nằm quay lưng, co tròn người lại, ôm trăn rồi nói mơ:
\'\' Ba ba con không lấy chồng đâu!!\'\'
Tiểu Yên lăn lộn trên giường, rồi rơi \'\' bụp\'\' một phát xuống đất. Cô mơ màng tỉnh ngủ, rồi ôm đầu thất thiểu đứng dậy.
Tiểu Yên đi xuống nhà thì ᴆụng trúng phải một bức tường vững trãi, nhưng chuyện lạ là bực tường rất êm.....Cô ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt mình không phải là cái cô nghĩ...là Thục Xương.
- Tôi đang định kêu cô dậy!
- À!
Bỗng chốc cái hình ảnh trong phòng tắm hôm qua hiện lại trong trí nhớ của cô, làm cho mặt cô có chút nóng nóng. Tiểu Yên cười ngượng:
- Tôi đi rửa mặt một chút!
Rồi cô chạy mất hút, khiến anh chàng kia có chút suy nghĩ thoáng qua, anh rờ tay lên khoảng ngưc mà cô ᴆụng phải rồi lẩm bẩm:
- Sao tim mình chẳng ổn chút nào nhỉ!
Bà Thục Xương từ sáng sớm đã đi lượn cùng hội bạn, chỉ còn hai người ngồi ăn sáng. Được cái Thục Xương đúng là mẫu đàn ông lí tưởng, anh đã nấu sẵn bữa ăn, những món ăn pha màu một cách bắt mắt, khiến cho Tiểu Yên suýt xoa:
- Anh nấu hả? Tôi cứ tưởng đang được ăn trong nhà hàng chứ! Cảm ơn nha!( Cô làm động tác vỗ tay tỏ vẻ thích thú)
Thục Xương chỉ cười nhẹ, anh nhìn cô gái đang ăn ngon lành kia, đôi lúc để ý thì cô gái ấy có nét đáng yêu đấy chứ!
\'\' kít\'\'
Chiếc xe hơi sang chảnh màu đỏ rực dừng ngay trước ngôi nhà của Thục Xương, một anh chàng bước ra, khuôn mặt lãnh đạm, tiến tới bấm chuông cửa.
\'\' Ring roong\'\'
Thục Xương đứng dậy đi ra, anh đi tới đôi tay thon dài nắm tay nắm cửa.
\'\' cạch\'\'
Cánh cửa mở ra cũng là lúc cuộc chạm mặt không báo trước, hai đôi mắt nhìn nhau như hai thái cực đối lập, một nóng một lạnh, cảm giác như có tia sét xuyên qua cả hai,... Nhân Kiệt bắt đầu câu chuyện bằng một câu gọn nhẹ:
- Tiểu Yên cô ấy đâu!
Thục Xương đánh giá con người trước mặt, hẳn là một tên uy quyền, gia thế không tầm thường, anh đáp lại:
- Anh là ai?
- Chồng tương lai!
Câu trả lời như phát ra tiếng \'\' rầm\'\' của sấm rền , đây là gã mà cô ấy đang cố chạy trốn sao?
Có vẻ đang vội, Nhân Kiệt không đợi chủ nhà cho phép, anh cũng tự ý xông vào, nhưng đi được vài bước thì bị ai đó túm tay:
- Anh có biết xâm phạm nhà người khác khi chưa được cho phép là phạm luật không?
- Vậy giam giữ vợ người khác là tội gì? ( Nhân Kiệt quay ra nhìn Thục Xương )
- Chưa đăng kí kết hôn chưa tổ chức cưới thì cô ấy không phải vợ anh!
Tên trước mặt Nhân Kiệt đâu có vừa, cuộc chạm trán gay gấn của hai kẻ không tầm thường..
Cái túm tay tưởng như nhẹ nhàng như cứ nhìn gân tay nổi lên của Thục Xương cũng đủ hiểu. Nhân Kiệt hất mạnh một cái rồi quay ra hét to:
- VƯƠNG HẢO TIỂU YÊN !!
Tiểu Yên đang ăn thì bị sặc, cô vội vàng uống cốc nước bên cạnh rồi vuốt иgự¢:
- Lại cái tên oan gia đó!
- EM KHÔNG RA ĐÂY ĐỪNG CÓ TRÁCH TÔI !!!
Tiểu Yên ngó ra thì thấy cái mặt của tên quỷ thần, rồi cô lén núp sau tường:
- Làm sao đây!!!
- Anh làm cái trò gì thế!
Thục Xương xen ngang cái tên đang vô cùng bá đạo trong nhà anh kia, hắn dám quát tháo trong địa phận của anh sao.
Bỏ ngoài tai lời nói của chủ nhà, Nhân Kiệt vẫn oang oang giọng:
- TÔI BIẾT EM Ở ĐÂY! BA EM ÔNG ẤY ĐANG TRONG BỆNH VIỆN ĐÓ! EM KHÔNG LO CHO BA MÌNH SAO!
- Anh nói cái gì?
Tai cô đang nghe lầm à, sao ba cô lại trong bệnh viện, sao hắn lại nói chuyện hoang đường như vậy, Tiểu Yên nóng giận chạy ra trước mặt Nhân Kiệt, cô túm áo anh:
- Anh muốn ૮ɦếƭ à! Dám bịa chuyện sao?
- Bịa hay không em đi theo tôi sẽ biết!
Ánh mắt Nhân Kiệt có phần nóng nóng, anh túm tay cô kéo đi trước mặt Thục Xương, như thể khẳng định \'\' cô ấy là của tôi\'\' hơn là lôi cô đến bệnh viện để thăm ba.
Chiếc xe sang chảnh phóng đi, đằng sau có một người thở dài, anh chẳng có quyền gì ngăn hắn đem Tiểu Yên đi cả...
Bệnh Viện X
- Ba!! Ba tỉnh lại đi!
Tiểu Yên khóc tùm lum lên khi thấy người mà cô yêu thương kính trọng đang ốm yếu trong chiếc áo của bệnh nhân, nhịp tim trên máy đo làm cô thấp thỏm.
- Ba dậy mà mắng con đi! Ba sao giờ nằm ở đây! Mẹ và rồi giờ đến cả ba! Ba không thương con nữa hả?
Nhân Kiệt nhìn qua khe cửa, anh cũng có chút buồn buồn nhưng chỉ vài giây lại lạnh lùng khi nghe thấy một cú điện thoại:
- Không hay rồi thiếu gia!
- Chuyện gì!
- Chúng tôi bị lừa! Gã luật sư nói dối! Anh em canh nhà gã thì bị một bọn áo đen đánh bất tỉnh đưa vợ con hắn và cả hắn đi rồi!
- Vậy còn chờ gì nữa tìm nó ngay đi!!!
- Dạ!
Nhân Kiệt cúp máy rồi quay ra thấy bác sĩ từ phòng Vương Hoàng ra:
- Tôi muốn biết bệnh tình của bác trai!
- Anh là gì của ông ấy!
- Tôi là con rể!
- Vậy mời anh đi theo tôi!
Phòng khám
Bác sĩ trưởng khoa chỉ vào những bức ảnh chụp x quang rồi chỉ vào một thứ đen trong như một hòn sỏi ở đoạn mạch máu của tim:
- Bệnh tắc nghẽn mạch máu tim, mạnh máu ở đây bị tắc, đây là nguyên nhân khiến ông ấy bất tỉnh đột ngột!
- Vậy có thể chữa được không?
Bác sĩ lắc đầu rồi nói:
- Đây là giai đoạn cuối rồi!
- Còn sống bao lâu!
- Cái đó còn tuỳ thuộc vào tình trạng trong người của bệnh nhân ! Chúng tôi sẽ cố gắng hêt sức có thể !
Nhân Kiệt có chút thay đổi trong ánh mắt, một ý niệm vui mừng thoáng qua!
Ngón tay của Vương Hoàng khẽ cử động, ông dần mở mắt, nhìn ௱ôЛƓ lung xung quanh. Rồi đưa bàn tay khẽ vuốt tóc Tiểu Yên.
Tiểu Yên khóc sưng hết mắt mệt mỏi ngủ thi*p đi, cô vẫn ở cạnh giường bệnh ba mình.
- Yên nhi!
Cô nghe thấy tiếng thều thào của ba mình thì chợt tỉnh, vội vàng ôm lấy bàn tay ông:
- Ba! Ba sao lại như vậy!
Cô vuốt nước mắt khẽ nhỏ giọng hỏi ông.
- Ba xin lỗi!
Ông đã ngoài 60, làm gì còn nhiều nước mắt để khóc, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô con gái bé bỏng của mình phải chứng kiến ba nó thế này, mắt ông tuôn trào một giọt lệ.
Cô cũng đã biết bệnh tình của ba mình, căn bệnh tim nan y, ông đã cố gắng không nói ra ngần ấy năm.
- Ba muốn dự đám cưới của con trước khi ba..
- Không! Ba đừng nói xui xẻo như vậy.
Nhân Kiệt đi vào phòng bệnh, anh cúi chào ông rồi đi đến bên Tiểu Yên.
- Bác thấy trong người sao rồi!
- Ta vẫn đủ khoẻ để dự lễ cưới hai đứa!
Ông nói cho vui vậy nhưng chính ông hiểu tình trạng của mình nhất!
- Ba!
Cô không tin được là trong thời điểm hiện tại ba cô vẫn có thể nói vui..
Một người đàn ông trung niên bước vào, ngả nón xuống, lê bước chân theo gậy rồng đến bên giường Vương Hoàng.
- Anh bạn! Tôi đến thăm anh đây!
- Con chào ba! ( Nhân Kiệt khẽ cúi chào)
Lưu Thái Bình gật đầu, Tiểu Yên không khỏi quay ra nhìn người uy quyền trước mặt, đây là bố chồng cô sao?
- Ông bạn xem có khi phải tổ chức cho chúng cưới mau thôi!
- Ha ha đúng vậy tôi cũng mong hai đứa kết hôn nhanh để hai bạn già chúng ta được thảnh thơi chút!
Rồi Thái Bình quay ra nhìn Tiểu Yên:
- Đây là con dâu tôi sao?
- Là nó đó!
Tiểu Yên khẽ cúi chào ông, Thái Bình gật đầu, cô và Nhân Kiệt rời đi để cho hai người bạn già tâm sự.
Nhân Kiệt vuốt nước mắt cho cô rồi hỏi:
- Em khóc cả đêm qua à!
- Ừm!
Tiểu Yên lặng lẽ đi ra ban công, cô nhìn xa xăm về khoảng trời trước mắt, bầu trời xanh mang đến cho ta bao hi vọng, hình bóng một người phụ nữ cười hiền hậu hiện lên, cô khẽ mỉm cười,...Nhân Kiệt nhìn người con gái trước mặt, tự dưng sự lạnh lùng của anh tan biến, anh tiến tới, lấy áo mình khoác lên vai cô, rồi nhẹ nhàng ôm Tiểu Yên bé nhỏ yếu đuối vào lòng...bàn tay anh cảm nhận một giọt nước đọng trên da...
Đúng như ước nguyện của Vương Hoàng, cô con gái độc nhất của ông cuối cùng cũng yên phận mà kết hôn.
Chuyện kết thông gia của hai nhà doanh nhân thành đạt đã xuất hiện dầy đặc trên các mặt báo, hôn lễ tổ chức ngay khách sạn bậc nhất Hà Nội với sự có mặt đủ giới kinh doanh chính trị.
Mọi thứ được chuẩn bị trơn chu từ cốc ly nạm ngọc thạch xanh, những món ăn đủ màu hương vị, bàn ghế trang hoàng thắt nơ đỏ huyết dụ, có lẽ sẽ không phân biệt nổi đâu là ánh sáng kim ánh lên từ những chiếc đèn trùm trên trần hay là ánh vàng của những hình trạm trổ bằng vàng thật treo xung quanh, các quan khách đi cùng với nhiều mỹ nữ đầm dạ hội lộng lẫy, dàn xe đến dự đám cưới cũng phải gọi là trưng bầy cho thiên hạ thòm thèm, đủ loại xe đắt tiền nổi nhất là Phantom Rồng vàng của bố chú rể,....một buổi hôn lễ sa hoa nhất, người ta không ước chừng được số tiền để tổ chức hoành tráng như vậy.
Tiểu Yên trong phòng cô dâu, nói là ngày trọng đại trong đời nhưng cô thấy buồn man mác.
- Hello girl cazzy!!!!
Ba cô gái ѕєχy hút mắt đi đến chỗ cô, khiến Tiểu Yên cười:
- Các cậu đến rồi à! Mình tưởng thông báo đột xuất như vậy các cậu không đến chứ!
- Con nhỏ này cậu coi thường tụi này quá! Là đám cưới của cậu thì thậm chí bay một vòng trái đất tụi này cũng đi!
Anna cười rồi vỗ nhẹ vai Tiểu Yên, cô bạn tóc vàng bên cạnh xuýt xoa:
- Chà! Siêu quậy cũng đén lúc dừng cuộc chơi rồi sao!
Một cô gái mái tóc ngắn xen vào:
- Trông vậy mà im ỉm về đây kết hôn! Cậu biết mình nghe tin mà sốt không!
- Ya! Các cậu may mắn là mình đang bị bó chặt trong bộ váy này nhé chứ không thì ૮ɦếƭ chắc.
Zeny tóc vàng cười cười:
- Nhưng chú rể có biết cậu là đồ rất kì quái không? Ngay cả nam nữ ai cũng hôn ấy!
- Đúng đúng anh ta biết không?
Cả ba nàng hóng hớt, quay ra nhìn thẳng vào Tiểu Yên, cô cười gian ánh mắt tưng tửng tuyên bố:
- Anh ta biết! Thậm chí còn bị mình chọc vì hôn kém nữa!
- OH MY GOD!!!!
Vậy nửa kia của cô cũng dễ dàng chấp nhận sao. Tiểu Yên có chút vui nhưng lòng chợt thoáng nghĩ đến một người, một anh chàng tạp dề xanh tươi cười trước mắt cô....
Sau đó họ xúm lại chụp ảnh chung với Tiểu Yên, những cô nàng ѕєχy thánh nữ của đất Mỹ đã có một người theo chồng bỏ cuộc chơi.
- Đến giờ làm lễ rồi! Tụi mình ra ngoài kia đây!
- Hôm nay cậu đẹp lắm! ( Pill tóc đen nháy mắt).
\'\' Các vị quan khách, khách mời xin trở về chỗ ngòi, buổi lễ kết hôn sắp bắt đầu\'\'
Nhân vật chính của buổi lễ chú rể Nhân Kiệt đã đứng trước cha sứ, anh trong trang phục com lê trắng, mái tóc vuốt ngược bóng keo, đôi mắt với hàng mi dài hướng tầm nhìn về phía mà cô dâu chuẩn bị bước ra, anh cũng có chút hồi hộp, đáy mắt mơ hồ phức tạp.
Cô dâu trong bộ váy cưới tinh khôi điểm nhấn là những nếp hoa đẹp mắt, khoác tay ba mình là Vương Hoàng đi tới.
Tiểu Yên đẹp rạng ngời như một thánh nữ, cô có chút gượng cười cho ba mình và các vị khách ở đây xem, đang diễn một màn hạnh phúc giả tạo.
Tiểu Yên vốn mong được kết duyên với người mình yêu như bao cô gái khác...nhưng giờ cô phải đi ngược lại chân lí của đời mình rồi.
Vương Hoàng trao cô cho chú rể, đáy mắt nhẹ nhàng cười, ông đã thực hiện được ước nguyện bấy lâu nay ấp ủ, đời cha mẹ yêu nhau mà không cưới được nhau, thì sẽ se duyên cho hai đứa con sau này, \'\' Thiên Lan tôi đã thực hiện giao kết của chúng ta rồi\'\'.
Khi cô quay đi, ông tuôn trào nước mắt vì súc động, rồi từng bước về chỗ ngồi của mình, cơn đau tim lại nhói trong Ⱡồ₦g иgự¢ ông.
Cha xứ đã chuẩn bị cho màn kết duyên bằng nghi lễ giao ước:
- Chú rể Lưu Nhân Kiệt con có nhận người nữ này làm vợ, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ nàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để chung thủy với nàng đang khi hai người còn sống chăng?
Nhân Kiệt quay ra nhìn Tiểu Yên rồi miệng mở ra cùng nụ cười gian tà:
- Thưa có
- Cô dâu Vương Hảo Tiểu Yên con có nhận người nam này làm chồng, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ chàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để trung trinh với chàng đang khi hai người còn sống chăng?
Tiểu Yên mấp máy môi, cô không biết nên trả lời không, cảm giác như thời gian ngừng trôi...\'\' ai đó hãy ngăn đám cưới này....tôi thật sự không muốn\'\'.
Cô dâu không trả lời khiến các vị quan khách xôn xao, cha xứ lại hỏi lại lần nữa:
- Cô dâu Vương Hảo Tiểu Yên con có nhận người nam này làm chồng, để sống với nhau trong giao ước hôn nhân? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và gìn giữ chàng; khi đau yếu cũng như lúc mạnh khỏe; từ bỏ mọi người khác để trung trinh với chàng đang khi hai người còn sống chăng?
Tiểu Yên nhắm mắt lại vài giây rồi trả lời:
- Thưa..
\'\' BỤP\'\'
Tiếng ngã ghế khiến cho câu trả lời bị gián đoạn, Vương Hoàng lăn ra đất, người ông co giật, gần như mê man. Mọi người đều trở nên hỗn loạn, Tiểu Yên hét một tiếng \'\' BA!!\'\' rồi chạy đến bên ông, cô lay ba mình dậy, rồi nước mắt cứ thế rơi lã chã, một tiếng ai đó hô to \'\' GỌI CẤP CỨU\'\'.
Tiếng còi xe cấp cứu từ khách sạn đến bệnh viện khiến cả con đường gây chú ý, cô dâu vẫn trong trang phục cưới ôm tay ba mình khóc lóc:
- Ba ba tỉnh lại đi! Sao lại như vậy!
Vương Hoàng được chuyển ngay vào phòng mổ, cánh cửa khép lại cũng là lúc Tiểu Yên ngã quỵ xuống, cô cố lau nước mắt nhưng nó cứ lăn xuống má xuống cổ, rồi ngất lịm đi.