Lôi Vận Trình ngạc nhiên đứng dậy nhận bó hoa. Khi ánh mắt chạm phải một thứ đang phát sáng trên bông hoa hồng, nước mắt cô bỗng trào ra như vỡ đê.
Đó là chiếc nhẫn vốn đã chìm trong bể nước, là Phong Ấn không biết bao nhiêu lần dầm mình trong làn nước lạnh buốt của mùa đông để tìm lại nó cho cô.
Nhưng chiếc nhẫn đã khác so với trước đây, mặt trong chiếc nhẫn còn có thêm tên của anh.
Bóng dáng quen thuộc của Phong Ấn đang tiến lại gần cô, ánh mắt tha thiết và sâu thẳm.
Bàn tay ấm áp nâng cằm cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô, cẩn thận như đang nâng niu báu vật trong tay.
“Em đi đâu anh sẽ theo em đến đấy, mục tiêu anh đã nhắm đến là chắc chắn không thể chạy thoát!”, Phong Ấn Ⱡồ₦g chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, hôn phớt lên trán cô.
- Báo cáo kết hôn anh đã nộp lên rồi, chờ em nữa thôi! Bố mẹ, anh trai và chị dâu em, anh đã thuyết phục được rồi, bố anh cũng đã ok, chú rể đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hôn lễ có thể cử hành bất cứ lúc nào, chỉ còn chờ có em nữa thôi!
- Em không…
- Trình Trình, không cần trả lời anh ngay bây giờ, cho dù bao lâu anh cũng chờ được!
Nước mắt làm nhạt nhòa tầm mắt của cô, tất cả hạnh phúc mà cô từng hi vọng đang bày ra trước mắt, chỉ chờ cô dang tay ra đón nhận.
Cô không biết rằng trang nhật kí ấy của mình đã được Phong Ấn lén giữ lại, đặt trong túi áo ở Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Phong Ấn, đừng quên điều ước hôm sinh nhật của anh. Anh hãy đợi em lớn, em chờ anh về, về lấy em làm vợ.
Cô gái ngày ấy bây giờ đã lớn rồi, trái tim người đàn ông sau nhiều lần phiêu bạt cuối cùng lại trở về bên cô.
Cũng may là nhiều năm về sau, anh đã yêu cô, còn cô vẫn yêu anh như vậy.
Mọi thứ do số phận an bài, còn chuyện cô và anh ở bên nhau, không ai có thể chia cách được.
Nếu như Phong Ấn tưởng rằng Lôi Vận Trình sẽ vì thế mà bỏ qua những chuyện trước đây thì anh đã nhầm to. Lôi Vận Trình không những khộng nhận lời cầu hôn của anh mà còn biết được âm mưu đáng ghét của Phong Hạo từ phía anh.
Mấy tháng về sau, Phong Ấn cuối cùng cũng hiểu được thế nào là “trẻ con và đàn bà rất khó dạy”. Công cuộc theo đuổi của anh vẫn tiếp tục, Lôi Vận Trình vẫn chẳng có chút động lòng. Về sau chỉ huy trưởng và chính ủy, cả các đầu bếp của nhà bếp cũng không nhẫn tâm nhìn anh vất vả nên đã âm thầm tạo đủ mọi điều kiện cho anh chàng từng một thời kiêu hãnh nay phải cúi đầu tán tỉnh cô gái.
Đương nhiên trong số đó không bao gồm Lục Tự, cũng không bao gồm Hướng Bắc Ninh, bởi vì chẳng ai hiểu rõ hơn cậu những vất vả mà cô đã phải nếm trải lúc ở học viện không quân. Những chuyện cũ khiến anh cảm thấy thương xót vô cùng. Ngày nào Lôi Vận Trình còn chưa gật đầu đồng ý thì ngày đó Phong Ấn vẫn còn là kẻ địch bên kia chiến tuyến của cậu ta.
Biết được Hướng Bắc Ninh có mối quan hệ thân thiết với Lôi Vận Trình, Phong Ấn không thể không tìm đủ mọi cách lôi kéo “đồng đảng” của cô, chỉ có điều đối phương không hề nể tình.
Phong Hạo cũng không nhẹ nhàng hơn anh bao nhiêu. Dưới sự ép buộc của “Phong phu nhân”, Phong Hạo liên tục phải đến thăm nhà họ Lôi vì chuyện “chung thân đại sự” của con trai, bị làm khó đủ đường, lại còn phải nịnh nót Lôi Khải trước mặt nhiều người, bỗng chốc trở thành đề tài nóng hổi của dư luận thành phố T.
Hôm nay không biết là lần thứ bao nhiêu xuất hiện trước cổng nhà họ Lôi, Phong Hạo sau khi được làm công tác tư tưởng trong một thời gian dài cuối cùng cũng gõ cửa nhà họ Lôi. Nhưng ông ngồi từ một giờ đến ba giờ chiều vẫn không thấy Lôi Khải xuất hiện, chỉ có Tử Du mải mê ôm con, chẳng buồn đoái hoài đến Phong Hạo.
Người tài xế vốn biết rõ tính ông chủ mình đành lên tiếng hỏi Tử Du khi nhìn thấy sắc mặt sa sầm của ông chủ mình: “Chẳng phải cô nói ông Lôi có ở nhà sao?”
Tử Du nheo mắt cười, nhìn lên đồng hồ: “Chắc là chú chưa biết, dạo này bố cháu có thói quen ngủ trưa, nhưng mà giờ chắc là ngủ dậy rồi, để cháu lên lầu xem sao!”
Là ngủ trưa thật hay là cố ý ra oai thì không cần nói ai cũng biết. Cái bóng của Tử Du vừa biến mất ở cầu thang là Phong Hạo đã trừng mắt nhìn thằng cháu đích tôn của nhà họ Lôi đang say sưa ʍúŧ ngón tay.
Thằng bé ngây ra, đôi mắt to tròn chớp chớp, nhưng không những không sợ khuôn mặt hung dữ của Phong Hạo mà còn bò sang. Bàn tay bé nhỏ còn dính đầy nước dãi túm lấy cái quần âu và cái áo vét đắt tiền của Phong Hạo, rồi leo lên đùi ông, kéo cái cà vạt của ông ra cho vào mồm gặm. Phong Hạo vội vàng giật cái cà vạt lại nhưng thằng bé một mực không chịu buông ra. Thế là một lớn một bé cứ co kéo qua lại như vậy.
Lại lần nữa bị ςướק mất “thức ăn”, thằng bé liền há miệng gào khóc, mắt ngân ngấn nước.
Ông lái xe vội vàng chạy qua lấy món đồ chơi trên ghế sô pha trêu đùa thằng bé, nhưng thằng nhóc nhà họ Lôi vẫn không mắc lừa, Ⱡồ₦g иgự¢ nhỏ phập phồng, đôi mắt to dán chặt vào cái cà vạt của Phong Hạo.
“Thằng nhóc này có thể coi là ‘động vật’ cần được bảo vệ của nhà họ Lôi này!” Người tài xế nói, định để Phong Hạo tự cân nhắc lợi hại.
Phong Hạo trầm ngâm một lát rồi đột nhiên bế thốc thằng bé đặt lên đùi mình, nhìn thấy mắt thằng nhóc lập tức sáng lên, thích thú nhét cái cà vạt số lượng có hạn mà Lâm Thất Thất mua tặng cho Phong Hạo vào miệng…
Lôi Khải mãi mới xuất hiện, nhìn thấy cảnh tượng này liền bảo Tử Du bế con vào phòng, sắc mặt không vui nói: “Lúc còn nhỏ ông thường cho con trai ông ăn mấy thứ không sạch sẽ thế à?”
Phong Hạo hít thở thật sâu để chế áp cơn giận trong lòng, thô lỗ tháo cái cà vạt đã bị thằng nhóc con gặm cho không ra hình thù lên bàn uống nước. Lôi Khải nhướn mày, chậm rãi châm một điếu thuốc rồi dửng dưng nhìn vào đôi mắt tóe lửa của đối phương.
Sau cuộc đối đầu, Phong Hạo thất bại đành xuống nước: “Xin lỗi!”
Hai chữ này gần như rít qua kẽ răng của Phong Hạo, Lôi Khải nhếch môi cười: “Trẻ con không hiểu chuyện, ông chớ có để bụng nhé!”
Phong Hạo chìa tay ra, tài xế liền đưa ra mấy túi tài liệu. Phong Hạo đặt trước mặt Lôi Khải: “Đây là mấy hạng mục mà quý công ty có hứng thú đấy!”
Lôi Khải liếc qua, chậm rãi nhả khói: “Khách sáo quá!”
- Chuyện vặt thôi mà!
“Tổng giám đốc Phong còn có chuyện gì không?” Thấy Phong Hạo chưa có ý định ra về, Lôi Khải cố ý tỏ vẻ ngơ ngác.
Phong Hạo lại đặt một cái hộp vuông tinh xảo ra trước mặt ông: “Đây có phải là bộ đá quý mà ông từng nói trước đây ông với Lôi phu nhân từng để tuột mất không? Tình cờ tôi gặp được người mua nó ở bên nước ngoài…”
Lần này thì Lôi Khải mừng thật, bộ đá quý này ông đã tìm kiếm gần nửa năm nay: “Chính xác, đúng là bộ này rồi, tổng giám đốc Phong vất vả quá!”
Ông đứng dậy định mang lên cho Thương Tiểu Thuyền xem, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Phong Hạo mà cũng chẳng có chút “hào hứng” nào với chuyện ông ta đã “tình cờ gặp được” người mua bộ trang sức này ở nước ngoài ra sao?
Phong Hạo cố nén lửa giận, đứng bật dậy ngăn Lôi Khải lại: “Chuyện đó ông cân nhắc thế nào rồi?”
- Tôi có nhận lời ông cân nhắc chuyện gì à?
Nhìn cái bộ mặt “ngây thơ” vô tội kia, Phong Hạo chỉ muốn đạp cửa bỏ về: “Chuyện của Trình Trình và Phong Ấn ấy!”
Lôi Khải tỏ vẻ như sực nhớ ra, mỉm cười đáp: “Chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự quyết định đi, tôi không thể can thiệp được!”
“Lôi Khải, ông nên biết điều một chút đi!” Phong Hạo nghiến răng, chỉ hận không thể vung một nắm đấm vào mặt ông ta. Phong Hạo phải vắt óc nghĩ đủ cách để thỏa mãn tất cả những gì Lôi Khải muốn, từ chuyện lo sữa, bỉm cho thằng nhóc cháu nội ông ta cho đến các hạng mục công trình vài tỉ đồng ông ta cũng chẳng buồn chớp mắt lấy nửa cái. Phong Hạo biết Lôi Khải chỉ đang thích thú hưởng thụ chuyện sai khiến mình, nhưng vì con trai nên ông phải nín nhịn hết.
Lôi Khải không những không nổi giận mà còn mỉm cười nói: “Phó tổng giám đốc Phong ở lại ăn cơm nhé!”
Ăn cái con khỉ! Phong Hạo tức tối lao về nhà, Lâm Thất Thất đang gọi điện cho con trai, chỉ một giây sau điện thoại đã rơi vào tay Phong Hạo: “Có phải kiếp trước tao nợ mày cái gì không hả?”
Phải hiểu rằng, một người lúc nào cũng điềm đạm như tổng giám đốc Phong mà phải phẫn nộ như thế này thì đúng không phải chuyện bình thường. Thế nên Phong Ấn càng ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Lôi Khải lại làm khó cho bố à?”
“Đỡ hơn trước đây nhiều rồi, ít nhất còn chịu cho tao vào cửa!” Phong Hạo chửi thề: “Cả đời này tao chưa mất mặt đến thế bao giờ, nhờ ơn mày mà tao được mất mặt như thế đấy! Mày cứ phải lấy nó mới được à!”
“Bố à…” Phong Ấn ai oán: “Biết sớm như vậy sao hồi đầu bố còn làm thế?”
- Ý của mày là chuyện đến nước này là do tao gây ra chứ gì? Những điều khốn nạn tao bảo mày nói ra bị người ta biết được rồi hả?
- Nhưng mà Lôi Khải không chỉ định “chỉnh” mình con đâu, nếu như không phải trước đây bố… hài, ý con là bố cần phải chịu một nửa trách nhiệm. Con mà không lấy được vợ thì nhà họ Phong cứ chờ mà bị tuyệt tự đi!
- Tao thấy mày chán sống rồi đấy!
- Con có việc phải đi, con cúp máy đây, chuyện này nhờ cả vào bố vĩ đại của con nhé, thực sự không được thì đành bảo mẹ con ra tay vậy!
“Tao còn chưa vĩ đại đến mức phải vận động cả vợ tao nữa!” Phong Hạo tức tối cúp máy, ngoảnh đầu lại đã thấy Lâm Thất Thất đang nhíu mày chờ đợi câu trả lời cho cái cà vạt nhăn nhó trên tay bà.
Phong Hạo đau đầu day day trán: “Kiệt tác của thằng nhóc nhà họ Lôi đấy!”
Lâm Thất Thất bụm miệng phì ra cười, đưa tay lên day huyệt thái dương cho chồng: “Lôi Khải lại đưa ra yêu cầu gì vô lí cho anh à?”
“Ngược lại thì có, hắn chẳng nói cái quái gì cả, cố tình thử thách sự kiên nhẫn của anh!” Phong Hạo tuôn một tràng.
Lâm Thất Thất ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thế để em đi vậy!”
“Em đừng có mơ!” Phong Hạo lấy thuốc lá rít mạnh mấy hơi.
“Nhưng sắp đến sinh nhật Trình Trình rồi, anh định để cho kế hoạch của Phong Ấn đổ bể à?” Lâm Thất Thất giật lấy điếu thuốc trên tay chồng, hôn vào môi ông một cái: “Hả?”
Phong Hạo trầm ngâm hồi lâu, vòng tay ôm lấy vợ, phụng phịu như một đứa trẻ con: “Thế thì phải có mặt anh nữa đấy!”
Lâm Thất Thất đương nhiên không để Phong Hạo đi theo để tránh cơn ghen của Phong Hạo làm hỏng hết việc của mình.
Lôi Khải đương nhiên đã dự đoán được việc Lâm Thất Thất sẽ một mình xuất hiện, thản nhiên mời bà vào nhà. Lâm Thất Thất nhìn thấy Lôi Khải ăn mặc lịch sự liền hỏi: “Anh định ra ngoài à?”
- Không, anh vừa mới về thôi!
“Hình như đây là lần đầu tiên em đến nhà anh thì phải!” Lâm Thất Thất lịch sự đưa mắt nhìn quanh, dịu giọng nói.
Lôi Khải mỉm cười: “Tìm Tiểu Thuyền à? Nhưng cô ấy đi dạo phố với Tử Du rồi!”
- Không, em đến tìm anh!
- Có chuyện gì thế?
- Lôi Khải, anh biết thừa rồi còn hỏi!
Giọng nói của Lâm Thất Thất còn dịu dàng hơn cả giọng nói của Thương Tiểu Thuyền lúc gọi tên ông, giọng nói còn hơi ngân nga, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua, khơi gợi những kí ức trong ông… Lôi Khải nhanh chóng trở lại bình thường, lại tỏ vẻ vô cùng đắc chí.
- Vợ chồng em dạy dỗ con trai không đến nơi đến chốn, Phong Hạo hồi đầu cũng không nên bảo Phong Ấn trêu chọc Trình Trình. Giày vò hai cha con họ như vậy chắc anh cũng được nguôi ngoai phần nào rồi, hôm nay em đích thân đến đây năn nỉ anh, còn chưa đủ sao?
Lôi Khải mỉm cười: “Phong phu nhân nặng lời rồi. Muốn lấy ai, không muốn lấy ai là do Trình Trình tự quyết định, Tiểu Thuyền đã nói rõ cấm anh can thiệp mà!
Lâm Thất Thất hừ giọng: “Đừng có giở chiêu này ra với em, em còn không hiểu anh nữa hay sao? Anh chỉ cần động đậy lông mày là em cũng biết anh đang nghĩ gì rồi!”
Lôi Khải chỉ cười không nói gì, bởi vì hai người hiểu nhau quá.
- Trình Trình là một đứa con hiếu thảo, nó rất để tâm đến ý kiến của anh, anh mà chưa gật đầu thì nó chưa chịu ở bên cạnh Phong Ấn. Cả anh, cả em đều hiểu rõ tình cảm nó dành cho Phong Ấn, anh nhẫn tâm thế sao?
- Trước đây, anh vì không nhẫn tâm mới để nó thoải mái chuyện tình cảm. Anh sợ nó lại bị tổn thương, con trai em chẳng phải loại hiền lành gì cho cam!
Lâm Thất Thất nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Lôi Khải: “Thế anh có biết em sợ điều gì không?”
Điếu thuốc trong tay Lôi Khải chợt rung lên, hồi lâu sau mới dừng lại. Ông không nói gì, Lâm Thất Thất cũng im lặng. Sự im lặng kéo dài tưởng như thời gian đã ngừng trôi. Cuối cùng bà nghe thấy tiếng Lôi Khải khẽ cười: “Thất Thất, em càng ngày càng ghê gớm, anh không còn gì để nói rồi!”
Thực ra bọn họ đều như nhau, sợ nhất là hai người từng yêu nhau sâu đậm cuối cùng vẫn không thể đến bên nhau, mặc dù sau này ai nấy đều có người yêu khác, nhưng sư tiếc nuối ấy vẫn mãi mãi in sâu trong đáy lòng.
Lôi Vận Trình không ngờ có ngày mình gặp lại Hạ Viêm Lương, hơn nữa lại là vào ngày cưới của mình. Nếu không phải vì hôm nay là ngày vui thì Tử Du đã cho người đuổi cô ta ra ngoài rồi. Lôi Dật Thành và Phong Ấn đưa mắt nhìn nhau, Phong Ấn trấn an Tử Du xong liền chủ động đi về phía Hạ Viêm Lương.
Trái với vẻ mặt nghiêm nghị của anh, Hạ Viêm Lương mỉm cười nói: “Yên tâm, em không đến đây để gây chuyện, không cần đề phòng em đâu!”
Đúng là cô ta không đến để gây chuyện. Hạ Viêm Lương chọn một góc ở xa, im lặng quan sát lễ cưới này. Lãnh Lãnh cao hơn trước rất nhiều, khuôn mặt xinh xắn như đóa hoa chớm nở, con bé níu tay mẹ hỏi: “Ngày trước mẹ cũng lấy bố như thế này sao?”
Khóe môi Hạ Viêm Lương chợt nhếch lên nhưng không trả lời con bé. Nếu nỗi căm hận của Lê Duệ không lớn đến thế, có thể anh cũng sẽ cho cô một đám cưới linh đình như ý cô muốn.
Phong Ấn coi hai mẹ con Hạ Viêm Lương như không khí, nhưng Lôi Vận Trình không làm được. Cô tìm cơ hội xuất hiện trước mặt Hạ Viêm Lương. Lôi Vận Trình nhét kẹo mừng vào tay Lãnh Lãnh, mỉm cười với Hạ Viêm Lương: “Nếu có gì thiếu sót xin chị hãy lượng thứ!”
Trong đôi mắt Lôi Vận Trình không hề có chút hận thù nào, bình lặng đến mức khiến Hạ Viêm Lương phải ngạc nhiên: “Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cô tạt nước vào mặt!”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở bên ngoài, mỉm cười tinh nghịch: “Nếu như hôm nay là lễ cưới của chị và anh ấy, không biết chừng tôi sẽ làm như vậy thật!”
“Tôi cứ nghĩ cô luôn chờ đợi một cơ hội như thế này!” Lôi Vận Trình không phải là người có thù ắt phải báo, nhưng cũng chẳng phải là đức mẹ. Hạ Viêm Lương biết Lôi Vận Trình không hề thích mình, điểm này Lôi Vận Trình không bao giờ che giấu, ngay cả hiện tại cũng như vậy: “Chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng lấy được anh ấy, Phong Ấn… là một người đàn ông đáng để yêu đấy!”
- Cảm ơn, điểm này tôi đã biết rõ từ lâu rồi!
Hạ Viêm Lương cười: “Cô vẫn còn hận tôi như lúc nhỏ nhỉ!”
“Tôi chỉ không thích chị, không hẳn là hận!” Lôi Vận Trình liếc nhìn Lãnh Lãnh: “Cho dù chị lợi dụng Lãnh Lãnh để chia rẽ chúng tôi, tôi không hận chị, cũng không hận anh ấy!”
Hạ Viêm Lương ngây ra: “Thế tại sao cô lại…”
“Chị chưa từng nghe câu này sao? Nhiều lúc bạn buộc phải buông tay một lần mới biết được nó liệu có xứng đáng để bạn sở hữu hay không, hơn nữa tôi muốn trải nghiệm cái cảm giác được người khác theo đuổi là như thế nào, còn phải cảm ơn chị đã tạo điều kiện cho tôi đấy!” Lôi Vận Trình nhún vai: “Cái cảm giác ấy cũng không tồi, hơn nữa chị không nhận thấy cái bộ dạng sốt ruột của đàn ông rất thú vị sao?”
Người đàn ông tình cờ nghe được câu chuyện của hai người đang tức đến nghiến răng trèo trẹo, nếu không phải Lôi Dật Thành ngăn cản thì có lẽ anh đã lao đến đánh nát ௱ôЛƓ cô rồi.
Lôi Dật Thành vỗ vai em rể vẻ đồng cảm: “Cậu biết thừa Trình Trình không phải đứa ‘ăn chay’ mà, từ nhỏ đến lớn có lần nào cậu bắt nạt nó mà nó không trả thù cậu đâu?”
Lục Tự nhoẻn miệng cười hả hê: “Tao có thể tưởng tượng ra phần đời còn lại của mày rồi! Bảo trọng nhé người anh em!”
Phong Ấn mặt nhăn như cái bị: “Mình đúng là nhỡ tay để hận ngàn đời rồi!”
“Nếu mày không muốn thì tao có thể chịu tội thay cho mày, bắt đầu luôn từ tối động phòng, thế nào?” Lục Tự thô thiển nói đùa, sau đó nhanh tay cản được cú đấm của Phong Ấn.
Lôi Vận Trình biết Phong Ấn không muốn gặp Hạ Viêm Lương nên đã tự ý đưa Lãnh Lãnh đến trước mặt anh, sau đó tỏ vẻ rất tâm lí, tự động rút lui nhường lại không gian riêng cho hai người.
Đôi mắt đẹp giống hệt Hạ Viêm Lương của Lãnh Lãnh chợt phủ sương mù, con bé đứng ngây ra không biết làm thế nào, cái miệng nhỏ mím chặt. Phong Ấn hút hết điếu thuốc, không nén được thở dài, vẫy tay gọi con bé, nào ngờ Lãnh Lãnh lắc đầu từ chối: “Chú không phải là bố của Lãnh Lãnh, chú Andy nói Lãnh Lãnh không được như trước đây nữa!”
Andy là bác sĩ tâm lí mà Lãnh Lãnh đã mời đến điều trị cho hai mẹ con Hạ Viêm Lương. Xem ra cũng có hiệu quả lắm, Phong Ấn mỉm cười, dang rộng cánh tay: “Chú thay bạn chú ôm con gái của cậu ấy một cái, thế này không sao chứ?”
Nước mắt Lãnh Lãnh trào ra như vỡ đê, con bé lao vào lòng Phong Ấn khóc òa: “Lãnh Lãnh nhớ chú lắm, hu hu…”
Phong Ấn chợt thấy xót xa trong lòng, bàn tay to vỗ về Lãnh Lãnh: “Xin lỗi Lãnh Lãnh, chú đã có người chú cần phải bảo vệ, nhưng cháu phải biết rằng bố đẻ của cháu là người yêu cháu nhất trên đời này, vì vậy cháu phải trở thành một đứa trẻ ngoan, bố cháu ở trên trời sẽ ngắm nhìn cháu, ở bên cạnh cháu, đừng để bố cháu thất vọng!”
Lãnh Lãnh gật mạnh đầu, lau nước mắt, nghẹn ngào: “Mẹ bảo cháu nói với chú một câu, mẹ nói xin lỗi chú!”
Phong Ấn nhoẻn miệng cười, vuốt tóc Lãnh Lãnh. Anh hiểu ý của Hạ Viêm Lương, nếu như có thể chọn lại lần nữa, cô ta vẫn sẽ chọn Lê Duệ chứ không phải là anh. Nhưng những nỗi hận thù ấy đã không còn quan trọng với anh nữa rồi.
Có Lôi Vận Trình rồi, cuộc đời anh mới chỉ thực sự bắt đầu…