Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Chương 36

Tác giả: Tâm Thường

- Mơ thấy gì về em? – Lôi Vận Trình nhướn mày, đột nhiên thấy bên tai nóng bừng.
- Mơ thấy em hôm ở nhà tiếp đón của trường, em… - những lời về sau Phong Ấn thì thầm vào tai cô. Mặt Lôi Vận Trình nóng bừng lên, cô nghiến răng bẹo vào đùi anh một cái.
- Mặt dày, nằm mơ như thế mà còn dám nói ra!
- Có gì mà không dám, anh có mơ về ai khác đâu mà sợ!
Phong Ấn chộp lấy tay cô xoa xoa chỗ bị đau, không ngờ càng xoa càng phản tác dụng, càng xoa càng khiến anh khó chịu. Cách một lớp vải mà anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm từ bàn tay cô. “Chiến sĩ nhỏ” của anh lại bắt đầu “đứng lên”…
Lôi Vận Trình phát hiện sự thay đổi trên người anh, định rút tay lại nhưng bị tay anh kéo đến “thám hiểm” khu vực nguy hiểm ấy.
Lôi Vận Trình hầm hực lườm anh, nghiến răng trèo trẹo, thật không ngờ một người đàn ông đạo mạo như vậy lại đi làm cái việc to gan mà mặt vẫn tỉnh bơ như thế.
- Mau bỏ tay em ra, bị phát hiện bây giờ! – Lôi Vận Trình thì thầm vào tai anh.
Phong Ấn tranh thủ hôn cô một cái rồi mới chịu bỏ tay ra: “Anh đúng là như hòa thượng, miếng ngon trước mặt, nhìn thấy mà chẳng được ăn!”
Lôi Vận Trình lườm anh: “Đói rồi hả?”
Phong Ấn gật mạnh đầu: “Sắp đói đến mức không kéo được cần điều khiển rồi!”
- Thế thì qua chỗ người tình cũ của anh mà giải quyết đi! – Lôi Vận Trình lạnh lùng hừ giọng, nói ra rồi mới biết mình nhỡ lời.
Phong Ấn khựng lại mất nửa giây rồi siết chặt lấy tay cô: “Ngốc ạ, anh chỉ có em thôi!”
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh thấm qua da, chảy vào tận trái tim cô.
Lục Tự ngồi ở hàng đầu tiên gần cửa ra vào. Ánh đèn nhấp nháy từ máy chiếu chẳng thể thu hút hứng thú của anh ta. Lục Tự mặt mày bơ phờ.
Phong Ấn trở lại vị trí của mình, liếc anh ta rồi hỏi: “Có chuyện gì à?”
- Tao vẫn ổn! – Lục Tự liếc ra đằng sau rồi ngoảnh đầu lại cười khẩy: “Mày giỏi thật, cô ấy nghe được tin đồn như vậy mà vẫn bị mày thuần phục, ngoan ngoãn như một chú mèo!”
- Mày ăn nói cho cẩn thận! – Phong Ấn trầm giọng: “Đừng tưởng tao không biết mày nói cái gì sau lưng tao, mày làm vậy có gì hay ho chứ?”
- Mày cứ yên tâm, tao đã từng nói sẽ không chủ động chọc ghẹo cô ấy mà! – Lục Tự thản nhiên nhún vai.
Phong Ấn đang định nói gì thì đột nhiên ngoài cửa có một chiến sĩ: “Báo cáo!”
- Vào đi! – Lục Tự cầm điều khiển cho nhỏ bớt âm lượng.
- Phong đại đội trưởng, anh có điện thoại ạ!
Phong Ấn có hơi ngạc nhiên, đứng dậy hỏi: “Là ai gọi thế?”
- Là một người phụ nữ họ Hạ, tìm anh có việc gấp, nói là Lãnh Lãnh…
- Được rồi! Tôi qua ngay, cậu về trước đi! – Phong Ấn cắt đứt lời anh ta, sắc mặt cực kì khó coi.
- Vâng! – anh chiến sĩ ấy chỉ có gì nói nấy, giọng nói sang sảng gần như cả phòng đều nghe thấy, bao gồm cả Lôi Vận Trình.
Cả phòng bắt đầu bàn tán xôn xao: “Phong đại đội trưởng có bạn gái rồi à?”
Phong Ấn vừa bước một chân ra khỏi phòng, nghe thấy vậy liền quay lại, sắc bén nhìn cả phòng: “Tôi có bạn gái, nhưng không phải cô ta, bạn gái của tôi ở trong sư đoàn ta, mọi người đều quen cô ấy!”
Anh nói rất nghiêm túc, bên dưới lập tức im phăng phắc. Phong Ấn ngập ngừng, tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi không hi vọng lại nghe được những lời đặt điều vớ vẩn. Thế nhé!”
Anh nhìn Lôi Vận Trình rồi quay người bỏ đi. Lục Tự chỉnh lại âm lượng như ban đầu, mím chặt môi ngồi ở đó, nhắm mắt lại, bàn tay siết thật chặt.
Tim Lôi Vận Trình đập thình thịch, thỉnh thoảng lại có người quay sang nhìn cô, dường như để xác định xem Lôi Vận Trình có phải là bạn gái của Phong Ấn hay không, dù gì thì gợi ý anh đưa ra khá rõ ràng.
Các phi công nam cùng ở đại đội một với cô thi nhau quay lại, cười đầy ẩn ý: “Đại đội trưởng nói đến em phải không?”
Lôi Vận Trình không nói gì, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Một người khác cũng ngoảnh đầu lại: “Điều ấy còn phải hỏi hay sao? Này, Tiểu Lôi, anh gần như vào cùng lúc với đại đội trưởng, trong trí nhớ của anh thì em là người bạn gái duy nhất anh ấy từng thừa nhận trước mặt mọi người. Nhóc con, có bản lĩnh, câu được cả đại đội trưởng!”
Lôi Vận Trình ngẩn người: “Chẳng phải các anh đều bảo trước đây anh ấy có bạn gái sao?”
Người kia gãi gãi đầu, ngoác miệng cười: “À, mọi người đều nói cô gái họ Hạ kia là bạn gái của anh ấy, bắt đầu từ khi nào anh cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ anh ấy chưa bao giờ thẳng thắn thừa nhận như thế này trước mặt mọi người!”
- Chưa bao giờ ư? – Lôi Vận Trình tròn mắt ngạc nhiên.
- Chưa, vì vậy anh mới nói em có bản lĩnh mà!
Lôi Vận Trình khẽ cụp mắt xuống, khóe mi ươn ướt.
Hạ Viêm Lương ngồi trước giường bệnh, ngắm nhìn con gai đang ngủ say, lắng nghe tiếng bước chân vọng qua đường dây điện thoại, sau đó là giọng đàn ông trầm, khàn: “Cô có thể đừng có hết lần này đến lần khác gọi cho tôi được không hả?”
Bất chấp vẻ lạnh nhạt và cáu kỉnh của Phong Ấn, Hạ Viêm Lương thản nhiên nói: “Em và Lãnh Lãnh đang ở trong bệnh viện. Lúc em đến đón nó đi học về, sắc mặt của nó rất tồi, đau bụng, còn hơi sốt nữa. Đến bệnh viện, bác sĩ nói nó bị viêm ruột thừa, giờ đã làm phẩu thuật rồi! – Hạ Viêm Lương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh có thể qua đây một chút không?”
Phong Ấn không nói gì, đôi mắt ánh lên sự bực dọc.
- Cuộc phẫu thuật rất thành công, lát nữa thức dậy Lãnh Lãnh chắc chắn rất muốn gặp anh!
Phong Ấn hừ giọng: “Có phải cô định dùng chiêu này cả đời không?”
- Lãnh Lãnh cần anh! – mắt Hạ Viêm Lương như phủ sương mù, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Em cũng cần anh!”
Phong Ấn bực bội chỉ muốn ném thẳng điện thoại xuống đất, anh gần như rít qua kẽ răng: “Cô cũng muốn chuẩn bị ngơ ngơ như Lê Duệ rồi à?”
- Anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không? – Hạ Viêm Lương nhẹ giọng nói, những ngón tay sờ lên trán Lãnh Lãnh khẽ run rẩy: “Phong Ấn, em chỉ có Lãnh Lãnh, em không muốn nhìn thấy nó khóc vì không gặp bố, anh còn nợ mẹ con em, đừng quên điều đó!”
Phong Ấn hít một hơi thật sâu, trong mắt thoáng hiện lên đôi mắt cực kì lo lắng và hoảng loạn của Lôi Vận Trình: “Có thể chúng ta đều là những kẻ ích kỉ. Cô có người cô cần phải bảo vệ, tôi cũng có người tôi phải bảo vệ. Tôi không muốn, cũng không thể để cô ấy tổn thương! Lãnh Lãnh sớm muộn gì cũng trưởng thành, sớm muộn gì cũng biết chuyện bố của nó. Hạ Viêm Lương, con đường là do cô tự chọn lấy, nên đi tiếp thế nào cô tự liệu đi…”
Hạ Viêm Lương lấy tay che mắt, âm thầm lắng nghe tiếng điện thoại tút dài…
Lãnh Lãnh đang mê man trong giấc ngủ, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tóc cô, miệng lẩm bẩm: “Bố ơi…”
Hạ Viêm Lương bỏ điện thoại xuống, nắm chặt lấy tay con gái, đưa lên môi, nước mắt túa ra…
Trên đường về, Phong Ấn đi qua một đoạn đường đá rợp bóng cây, đứng từ xa anh đã nhìn thấy cái bóng bé nhỏ đứng dưới ánh đèn.
Lôi Vận Trình đứng dựa vào cột đèn, ngẩng mặt nhìn trời.
Phong Ấn bất giác nhoẻn miệng cười, nỗi bực dọc trong lòng chợt tan biến hết. Trong kí ức thuở niên thiếu của anh, cô thường đứng như thế ngắm nhìn bầu trời. Anh thường nghịch ngợm kéo mái tóc dài của cô, cốc vào đầu cô, cười nhạo cô là Răng Thép, sau đó nhìn cô chu mỏ, giơ nắm đấm lên với mình. Lúc nào cô cũng đánh mạnh hết sức, nhưng chút sức lực ấy chẳng hề hấn gì đối với anh.
Lúc ấy hình như anh còn nói cô vừa xấu xí vừa đanh đá, sau này sẽ chẳng lấy được ai. Giờ nghĩ lại nếu cô không lấy được ai thật, trừ khi là do anh không lấy cô. Chính cái sự ương ngạnh khiến người khác bất lực ấy đã làm cho trái tim lì lợm của anh phải đầu hàng.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô bé ngày hôm nào đã lớn rồi, nhưng vẫn đứng yên lặng ở nơi đó chờ đợi anh. Cô khiến bản thân trở nên thật tốt, chỉ để chờ đợi được anh yêu thương trân trọng.
Phong Ấn nhón chân đi thật khẽ ra đằng sau lưng cô, đột nhiên lấy tay bịt chặt miệng cô rồi kéo cô vào trong lùm cây tối tăm mới chịu thả tay ra. Anh ôm lấy eo cô: “Chẳng cảnh giác gì cả, bị tấn công đột ngột thế cũng không chịu phản kháng!”
Lôi Vận Trình dựa vào lòng anh: “Ngoài anh ra còn ai to gan dám mưu đồ bất chính với em nữa đâu!”
- Biết đâu là Lục Tự thì sao?
Phong Ấn vừa buột miệng đã biết mình nhỡ lời, vội ôm siết lấy cô: “Anh xin lỗi!”
Lôi Vận Trình xoay người lại, nép chặt vào иgự¢ anh: “Là do em không bảo vệ tốt bản thân!”
Phong Ấn vừa định mở miệng an ủi thì đột nhiên bị cắn một cái: “Cũng tại anh toàn làm những chuyện chọc tức em, tưởng em là rô bốt mình đồng da sắt à, có biết em cũng là một cô gái bề ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối không hả? Lớn hơn người ta ngần ấy tuổi mà cũng chẳng biết đối xử với người ta cho tốt, chỉ biết bắt nạt người ta, người ta cũng biết đau, cũng biết khóc đấy!”
Phong Ấn không kiềm chế được đưa tay lên vuốt má cô: “Em gái đáng thương à, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, không bắt nạt em nữa!”
Lôi Vận Trình ấm ức chu môi: “Hừ, lòng dạ đàn ông chẳng biết đâu mà lần!”
Phong Ấn đột nhiên kêu lên một tiếng, cúi người ôm иgự¢, vẻ đau đớn vô cùng. Lôi Vận Trình mặt mày biến sắc: “Anh làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
- Ở đây! – Phong Ấn ngẩng đầu, hai bàn tay đặt ở trên иgự¢, làm thành hình trái tim: “Tặng cho em!”
- Tặng em cái gì?
- Trái tim anh! – Phong Ấn ngoẻn miệng cười xảo quyệt: “Em có nhìn thấy trên đó ghi chữ Răng Thép không?”
Lôi Vận Thành trầm ngâm rồi nhíu mày, cắn môi nhìn anh chằm chằm.
- Không lấy à? – Phong Ấn thấy cô không có phản ứng gì, cố ý làm bộ hụt hẫng, định mô phỏng hành động nhét tim trở lại nhưng lại bị Lôi Vận Trình giữ chặt tay lại.
- Tặng em rồi thì là của em, ai cho anh cất đi thế hả?
Phong Ấn hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng dỗ dành: “Của em đấy, chỉ cần cái gì là của anh, chỉ cần là những thứ anh có thể cho em đều là của em hết! Ngoan, đừng khóc, để người ta thấy là không biết giấu mặt đi đâu đâu!”
- Anh khóc thì có! – Lôi Vận Trình quệt nước mắt, sống ૮ɦếƭ gì cũng không chịu thừa nhận: “Em chỉ bị cảm động chút xíu bởi mấy lời sướt mướt của anh thôi, anh khóc thì có!”
- Ừ thì anh khóc, anh khóc! – Phong Ấn lấy tay lau nước mắt cho cô, khẽ thở dài: “Có một chuyện anh phải nói thẳng với em, sau này tất cả tài sản họ Phong đều không có phần của anh đâu!”
- Bởi vì anh lựa chọn quân đội phải không? Hay là chú Phong là bố dượng của anh? – Lôi Vận Trình thỉnh thoảng lại nấc lên sụt sùi hỏi.
Phong Ấn cọ cọ mũi cô: “Nếu ông ấy không phải bố đẻ của anh thì anh e chúng ta là anh em ruột ấy chứ!”
Lôi Vận Trình trừng mắt: “Này, anh còn dám mang bố em ra làm trò đùa là ăn đòn đấy nhé!”
- Được, được được, em càng ngày càng ghê gớm! – Phong Ấn tiếp tục vấn đề ban nãy: “Trình Trình, anh nghèo rớt mùng tơi, tất cả của cải nhà họ Phong đều không liên quan đến anh, em có sợ phải chịu khổ với anh không?”
- Có khổ như hồi ở trường không quân không?
- Cũng không đến mức, chỉ là anh không được thừa kế tập đoàn Phong Thị, anh chỉ là một quân nhân bình thường! – Phong Ấn ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô.
Lôi Vận Trình sụt sịt mũi: “Không sao đâu, bố em là bố đẻ, rất yêu thương em, chắc chắn sẽ cho em của hồi môn, đủ cho hai chúng ta và con chúng ta ăn cả đời không hết!”


- Ban nãy em vừa nói cái gì? – Phong Ấn cố nén cười, nâng cái mặt đang vùi chặt vào иgự¢ anh vì xấu hổ.
Lôi Vận Trình mặt đỏ bừng: “Em chẳng nói gì cả, muộn lắm rồi, em phải về ngủ đây! Anh cũng về ngủ sớm đi, ngủ ngon!”
Nói rồi Lôi Vận Trình chuồn thẳng một mạch. Phong Ấn đứng trơ ra như phỗng, hai tay đút túi quần, nhìn theo cái bóng dáng khuất dần ở phía xa, khóe môi khẽ nhoẻn cười.
Anh biết ngay cô sẽ không để tâm đến những chuyện đó, anh chẳng qua chỉ là cởi một nút thắt ở trong lòng mà thôi. Tình yêu của mỗi người là khác nhau, không phải ai cũng thực tế như Hạ Viêm Lương đối với anh. Hoặc cũng có thể, cô ta đối với anh hoàn toàn không phải là tình yêu.
Giờ nghĩ lại quá khứ, anh đột nhiên thấy hơi hối hận. Tại sao mình không sớm nhận ra điểm tốt của cô, không sớm phát giác ra tâm tư của cô, tại sao không sinh ra muộn hơn một chút, như thế anh sẽ không gặp Hạ Viêm Lương, sẽ không có quá nhiều chuyện như hiện nay. Anh có thể dành trọn tình đầu cho một mình Lôi Vận Trình, có thể yêu cô ngay từ đầu như cô yêu anh.
Hai chúng ta, con chúng ta…
Phong Ấn nghiền ngẫm mấy chữ ấy, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng không mấy rõ ràng nhưng lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc mỉm cười.
Thật ấm áp, thật hạnh phúc!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc