Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già - Ngoại Truyện

Tác giả: Đường Phù Dao

Lưu Thành Hề
“Được rồi, thời khắc quan trọng đã đến. Tiếp theo tôi xin được công bố giải thưởng, có thể nói là giải thưởng mà mọi người mong chờ nhất: giải thưởng cho nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty LM. Để xem là ai nào...”
Cuộc họp cuối năm vô cùng rộn rã. Người dẫn chương trình đang ra sức làm nóng bầu không khí, âm nhạc dồn dập và ánh đèn sân khấu chiếu liên tục khiến cả hội trường rơi vào sự yên lặng căng thẳng. Rốt cuộc có người không đợi nổi, hô to một tiếng, “Ông bạn à, đừng có thừa nước ᴆục thả câu nữa, tôi còn phải đi vệ sinh!”
Không khí khẩn trương lập tức tiêu tan, cả hội trường cười ầm lên, đến cả người trước nay luôn nghiêm túc đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên là Lưu Thành Hề cũng phải mỉm cười.
“Được rồi, vì đường tiết niệu của đồng chí Tiểu Vương, tôi xin công bố, nhân viên xuất sắc nhất năm của công ty ta là... Vệ Hành Vân ở bộ phận Kỹ thuật. Xin các đồng nghiệp nữ kiềm chế một chút, đừng gào thét lên, chuẩn bị sẵn điện thoại chụp ảnh đi. Hai đại mỹ nam nổi tiếng của chúng ta sắp lên sân khấu, thời khắc lịch sử tới rồi. Sếp lớn của công ty, tổng giám đốc Lưu lạnh lùng thanh cao sẽ trao giải cho giám đốc kỹ thuật trầm mặc ít nói của chúng ta.”
Trong tiếng hò hét cổ vũ của mọi người, Lưu Thành Hề đi lên sân khấu, dứt khoát đặt một chiếc chìa khóa xe vào tay Vệ Hành Vân, “Đây là thứ mà Tiểu Vệ xứng đáng nhận được. Không có cậu ấy, sẽ không có trò chơi “Đương Thời Minh Nguyệt” (Trăng Sáng Năm Xưa) được ủng hộ nhiệt liệt như vậy. Chúc mừng cậu.”
Vệ Hành Vân lễ phép gật đầu, chỉ nói một câu “Cảm ơn” đơn giản. Người dẫn chương trình nhanh chóng tiếp lời, “Nói “Cảm ơn” thôi là không được. Trong một ngày vui thế này, hai anh chàng đẹp trai siêu cấp của chúng ta cùng lúc đứng trên sân khấu, nếu không biểu diễn một tiết mục, làm sao mọi người có thể thả bọn họ xuống, phải không nào?”
“Không thả! Không thả!” Mọi người ở dưới đồng loạt hô vang, khí thế bừng bừng.
Người dẫn chương trình cười cười nhìn về phía hai người, “Tổng giám đốc Lưu, giám đốc Vệ, hai vị xem đi, mọi người trong công ty đều rất mong chờ. Bây giờ hai người cùng biểu diễn, hay là tách ra biểu diễn lần lượt đây?”
Vệ Hành Vân lẳng lặng nhìn Lưu Thành Hề, đôi mắt trước nay chưa từng gợn chút sợ hãi, hiện giờ cũng tỏa ra vài tia cầu cứu. Lưu Thành Hề mỉm cười, phất tay, “Để tôi biểu diễn với Tiểu Vệ đi.”
Người dẫn chương trình vô cùng vui mừng, “Chỉ đợi những lời này của sếp Lưu. Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, các anh em, lên nào!”
Vài nhân viên nam trẻ tuổi nhanh chóng lui vào trong, hợp sức khiêng ra một cây piano.
“Trước kia đến nhà sếp Lưu ăn cơm, chúng tôi đã phát hiện một tấm ảnh chụp sếp đang đàn piano, quả thực là thiếu niên tuấn tú mê người. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội...”
Người dẫn chương trình tiếp tục giải thích và cổ vũ, khán giả bên dưới đều kiễng chân mong chờ.
Có lẽ là vì liên hoan uống nhiều rượu vang, nên cái khoảnh khắc Lưu Thành Hề nhìn chiếc đàn piano được mang ra từ trong hậu trường, trong đầu anh chợt vô cùng hoảng hốt.
Anh trầm mặc rất lâu, đến những người ở dưới cũng nhận ra có điểm khác thường, dần dần yên tĩnh lại.
Một lúc sau, Lưu Thành Hề rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, không giải thích gì, chỉ vẫy tay với Vệ Hành Vân, “Tiểu Vệ, đi dịch lên một chút.”
Hai người đứng sóng vai. Lưu Thành Hề bình tĩnh nói, “Đoàn kết là tinh thần chủ chốt của công ty chúng ta. Tiết mục này tôi và Tiểu Vệ sẽ cùng biểu diễn.”
Trước con mắt của bao nhiêu người, anh nhìn vào Vệ Hành Vân, “Tiểu Vệ, đến đây, chúng ta cùng làm trò hề nào.”
Bầu không khí của buổi họp cuối năm, cuối cùng cũng được đẩy lên cao điểm khi hai ngọn núi băng của công ty cùng nhau diễn trò.
Tiện đường nên vài công nhân đi nhờ xe Lưu Thành Hề. Sau khi họ xuống, tài xế vừa khởi động xe, chuẩn bị đưa anh về căn hộ trung tâm thành phố như thường lệ thì anh bỗng mở miệng nói, “Đưa tôi về nhà bố mẹ đi.”
Tài xế cười, “Sếp Lưu về nhà đón năm mới với bố mẹ sao?”
Anh chỉ “Ừ” một tiếng đơn giản rồi không nói nữa.
Hai mươi phút sau, anh mở cửa nhà, bật đèn, đổi dép, yên lặng ngồi xuống sofa.
Thực ra trong nhà không có người.
Mọi khi về nhà gặp được tình cảnh này, anh sẽ rất thoải mái. Vậy mà hôm nay, ngồi trên ghế sofa mềm mại ấm áp, anh chỉ cảm thấy lòng mình nhức nhối vô cùng.
Bố dượng và mẹ không có ở đây. Họ không nói cho anh rằng họ đi đâu, thế nhưng anh biết, bọn họ đi dự đám cưới.
Đã mấy năm rồi, anh cũng hiểu, giữa cô và anh thực sự không có khả năng. Tình cảm từng ấm nồng cháy bỏng đều có thể bị thời gian làm nguội lạnh, huống hồ, anh cũng không quá nhớ cô.
Công việc, xã giao, rồi lại công việc, và ngủ... Anh cũng từng thử hẹn hò với một vài cô gái, luôn luôn bận bịu, thế nên thực sự không có thời gian nghĩ về cô.
Nhưng lòng anh thực ra rất loạn.
Nhìn như bình tĩnh, trông như giấu kín, mạnh mẽ kiên cường, nhưng khi anh ngồi một mình châm thuốc lá, bàn tay sẽ không tự chủ được mà run lên.
Rõ ràng anh đã quyết tâm không nhớ cô.
Anh nhắm mắt, gói lại những ký ức và nhớ nhung phủ bụi, cố gắng cắt đứt dòng suy tưởng.
Nhưng cuối cùng anh vẫn run rẩy cầm lấy di động, bấm số của thư ký, “Xin lỗi Hướng Băng, quấy rầy rồi. Cô có thể đặt giúp tôi một vé máy bay không? Chuyến sớm nhất đến thành phố C vào ngày mai. Sắp xếp thêm một chiếc xe, còn có...”
Cúp điện thoại, vô tình anh nhìn thấy bóng mình trên màn hình điện thoại tối đen, bỗng dưng cảm thấy nực cười. Biểu cảm hốt hoảng này sao xa lạ quá, chẳng giống anh chút nào.
-
Ngày mùng Một tháng Giêng, Tết Nguyên Đán, mọi chuyện đều thuận lợi.
Lưu Thành Hề đeo kính râm bước ra khỏi sân bay, phảng phất mang theo một luồng khí lạnh lẽo đến thành phố C.
Mọi người đều chú ý vào chàng trai có phong thái không tầm thường này. Chỉ có mình anh biết, bản thân anh đáng khinh biết bao nhiêu.
Cô đã quên quá khứ, đã chọn lựa cuộc sống mới rồi, anh lại ở đây, vào một buổi sáng trong lành mà se lạnh, xuất hiện nơi thành phố mà cô sinh sống.
Thực ra anh đã đến đây rất nhiều lần.
Có lúc là đi công tác, có khi chỉ là ngang qua, có lúc là bởi anh không biết mình nên đi đâu cho được, theo bản năng mà tới đây.
Nhưng anh chưa từng gặp cô.
Anh vẫn nghĩ bản thân mình đã thôi nhung nhớ, nhưng trong thâm tâm, vẫn mơ hồ có một giọng nói nhắc nhở rằng, anh không quên, chỉ là không dám thừa nhận.
Điều cô ao ước suốt đời này không phải tình yêu, mà là cảm giác an toàn. Anh hiểu được, sao còn dám quấy rầy?
Càng không dám nghĩ đến, nếu như năm đó anh đủ thấu hiểu, anh đủ mạnh mẽ để cho cô cảm giác an toàn, liệu kết cục của bọn họ có khác đi không?
Lái xe khắp những phố phường trong thành phố, cảnh vật hai bên không ngừng thay đổi, bỗng nhiên anh có một ý nghĩ kỳ lạ, một hy vọng xa vời. Anh mong sao con đường này cũng giống như những game nhập vai mà công ty họ lập trình, là một con đường thời gian, đi đến điểm cuối cùng sẽ quay về quá khứ, pháo hoa khi ấy, trăng sáng năm xưa, làm lại tất cả từ đầu.
Nhưng những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau rốt cuộc cũng phá tan ảo tưởng đó.
Đỗ xe ở bên đường đối diện khách sạn, trả tiền gửi xe xong, anh không ngẩng lên mà cúi đầu nghịch điện thoại, thử nghiệm những trò chơi mới phát hành gần đây của công ty.
Ngoài cửa kính, pháo nổ tưng bừng, trên tay anh là trò chơi gay cấn, mà trong lòng lạnh như gió như trăng.
Trong lúc tạm dừng trò chơi, anh nghĩ đến vẻ sốt sắng của mẹ, khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của bố dượng, nghĩ tới cảnh khách khứa ăn uống linh đình, thậm chí cả dáng vẻ chú rể vui mừng hạnh phúc.
Anh chỉ không dám tưởng tượng bóng dáng cô.
Thực ra cũng chẳng cần thiết, bởi thuở thiếu thời, anh đã từng vô số lần tưởng tượng.
Anh vẫn vậy, ngồi dưới ánh đèn rực rỡ mới thắp lên, rốt cuộc cũng đợi được khoảnh khắc pháo hoa bắn lên từ những nơi cao nhất trong thành phố.
Năng suất làm việc của Hướng Băng luôn thỏa mãn tiêu chuẩn của anh. Lúc này đây, thậm chí còn vượt qua những gì anh kỳ vọng.
Anh nghĩ, có lẽ vĩnh viễn cô sẽ không biết, giờ phút này, pháo hoa rực rỡ trong thành phố, là món quà anh dành tặng riêng cô.
Có lẽ vào thời khắc này, cô đang ngẩng lên nhìn bầu trời, trong lòng thầm hiểu, rồi vẫn bình tĩnh, thản nhiên xoay người.
Thế nhưng, tất cả đều không liên quan đến anh nữa.
Anh cất điện thoại di động, lái xe rời đi.
Lúc lên máy bay, anh không quay đầu lại, chỉ tiện tay ném vật gì đó vào thùng rác trong phi trường.
Mãi mãi sẽ không có ai biết được, tại thành phố này, ở một sân bay rất đỗi bình thường, có người đã đánh mất vĩnh viễn hai tấm vé máy bay từ Bắc Kinh tới London.
Hóa ra sự trưởng thành đáng sợ như vậy, có thể ςướק đi toàn bộ những nhiệt huyết và dũng khí của thời niên thiếu, không để lại chút dấu vết gì.
Thôi thì, hãy cứ vậy đi.
Bùi Lương Vũ
Lúc Bùi Lương Vũ đến quán bar, La Duy đã uống say đến bất tỉnh. Chủ quán quen anh, cũng biết La Duy là bạn anh, đương nhiên sẽ gọi điện thông báo.
Anh quẳng La Duy vào trong xe, nhìn cậu nhão như đống bùn ngồi ở ghế sau, đột nhiên nổi giận.
Đồ khốn nhà cậu! Uống nhiều hơn nữa thì được gì? Cô ấy có biết không? Cô ấy quan tâm sao? Người ta đã có con rồi, chồng có thể kiếm tiền, cuộc sống gia đình yên ổn trôi qua như bao người bình thường, ai thèm nhớ đến cậu?
Đến cả người anh trai trên danh nghĩa của cô cũng đã kết hôn rồi, chỉ có mình cậu là nhớ mãi không quên. Ban ngày giả vờ vui cười cợt nhả, lúc bạn bè tụ tập cũng trò chuyện thoải mái, chỉ sợ người khác biết được cậu sống không yên. Lúc không có ai thì chỉ thiếu điều ngâm mình trong rượu, lần nào cũng làm khổ anh.
Mà cũng do anh hèn kém, hết lần này đến lần khác đi sau, giải quyết hậu quả cho cậu.
La Duy ở ghế sau khó chịu vặn vẹo người, trong miệng lẩm bẩm, “Viên Viên... Viên Viên...”
Bùi Lương Vũ thở dài, giảm tốc độ xe.
Nhà họ La cuối cùng đã sụp đổ. Cậu không chịu kết hôn với Dương Giai, bên đó liền cắt nguồn viện trợ. Gia đình họ không thể duy trì thêm nữa, vội vã tuyên bố phá sản. Bố cậu giận đến mức bệnh tim tái phát, đến giờ vẫn nằm liệt trên giường bệnh. Cậu ấy lại nhất định không nhận sự giúp đỡ của người khác, tự mình đi tìm việc, phơi nắng ngoài công trình xây dựng, còn đi khiêng vật liệu với công nhân. Cũng may, hiện giờ đã khá lên rồi. Anh đương nhiên sẽ không cho cậu biết, lần đầu tiên cậu thiết kế nhà, một mình anh đã mua cả năm căn.
Viên Viên, Viên Viên. Anh thực sự không hiểu, rốt cuộc Lương Mãn Nguyệt đã ếm bùa ngải gì cho cậu? Cô ấy tốt, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người bình thường, chẳng qua vì không chiếm được, nên mới khiến cậu nhung nhớ bao năm.
Trước kia còn có người cho rằng anh có tình cảm với Mãn Nguyệt. Không một ai biết, anh chẳng những không thích cô, mà thậm chí còn vô cùng ghét. Vì ghen tị nên sinh ra ghét bỏ. Thế nhưng anh vẫn phải đối tốt với cô, còn cô thì luôn cho rằng họ là bạn thân. Thế nên anh càng ghét cô, cũng hận chính bản thân mình.
Có đôi khi, anh thực lòng hy vọng người mình thích là Mãn Nguyệt. Nếu như vậy, cho dù bị từ chối, anh cũng không cần che giấu vất vả thế này.
Sau khi dừng xe, anh kéo La Duy ra, gần như khiêng cậu vào nhà.
Vừa mới vào cửa, anh tức giận ném La Duy lên sofa, sau đó ngồi ở phía đối diện, lạnh lùng nhìn cậu.
Tính tình của La Duy khi say rượu rất tốt, phần lớn thời gian chỉ đỏ bừng mặt nằm trên sofa, chỉ lúc nào rất khó chịu mới có thể lảm nhảm đôi câu.
Anh chợt nghĩ, hay là nhân lúc cậu không có khả năng phản kháng, đâm một dao kết liễu cậu, sau đó tự đâm mình, cùng ૮ɦếƭ, vậy là xong chuyện.
Nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng. Anh đứng dậy, vác La Duy vào phòng ngủ, ૮ởเ φµầɳ áo cho cậu, đi lấy khăn mặt lau qua loa rồi kéo chăn đắp lên.
Suy cho cùng, vẫn là anh có lỗi với La Duy.
Nếu lúc đó anh không cố ý để người ta nói cho Lương Mãn Nguyệt biết La Duy sắp về, chưa biết chừng, hai người sẽ chẳng xa nhau. Sau đó khi La Duy chia tay với Dương Giai, anh cũng có cơ hội nói cho Mãn Nguyệt, thế nhưng anh vẫn không mở miệng, còn cố tình nói với La Duy, Mãn Nguyệt đã có bạn trai rồi... Cô ấy sống ở thành phố C, anh có đi thăm vài lần. Lúc đó La Duy đã trở về, nếu anh ở giữa vun vào một chút, hai người họ có lẽ sẽ có cơ hội. Nhưng chung quy, anh vẫn quá ích kỷ.
Anh thà rằng để bản thân và La Duy đều đau khổ, cũng không muốn thấy cậu hạnh phúc bên người khác.
Anh nhớ rất rõ, lúc La Duy nhận được thiệp mời cưới của Lương Mãn Nguyệt, nhìn thấy ảnh chụp và câu viết trên đó “Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh” (Đợi được mây tan ngắm trăng sáng), hai mắt cậu dường như bật máu. Đêm đó cậu uống say đến độ không còn biết gì, trong miệng liên tục gọi tên Mãn Nguyệt, nức nở hỏi từng câu, từng câu rằng... Nếu em muốn lấy chồng, tại sao lại chẳng lấy anh?
Anh nghĩ, nếu La Duy biết sự thực, có lẽ cậu sẽ Gi*t anh.
Anh tắt đèn, khép cửa lại, vào phòng đọc sách, chậm rãi lấy ra bức vẽ kia.
Bức tranh này thực ra là La Duy vẽ tặng Mãn Nguyệt, mặt sau còn viết một câu: Vợ ơi, chờ anh trở lại cưới em. Vẽ một bức tranh ấu trĩ, viết một câu ngây thơ, nhưng anh vẫn ích kỷ không trả lại cậu, cất giấu nó như một bảo bối.
Anh biết, cả đời này, có lẽ La Duy sẽ không quên Lương Mãn Nguyệt.
Nhưng cũng chẳng sao... Anh vuốt ve hàng chữ trên mặt sau bức vẽ, thầm nhủ, nếu cậu muốn tiếp tục như vậy, cùng lắm thì, anh sẽ theo cậu cả đời.
Bởi vì, đây là anh thiếu nợ cậu.
Lúc đi học, trong trường có tin đồn giữa bọn họ có chuyện mờ ám. Khi đó lòng anh ngập tràn tức giận, đó là một loại tức giận vì bị người khác nhìn thấu, còn mơ hồ xen lẫn bất an. Anh vẫn còn nhớ rõ, lúc đó La Duy đã khoác vai anh, cười tươi mà nói, “Bùi Lương Vũ, nếu không thì chúng ta công khai ở bên nhau, thỏa mãn nguyện vọng của quần chúng đi.”
Anh đã quên khi đó mình nói những gì. Thế nhưng anh nghĩ, nếu thời gian có quay trở lại, anh thực sự muốn đáp lại một câu, chỉ một câu thôi. Anh muốn nói với cậu rằng, anh đồng ý.
Tiếc thay, tất cả dường như chỉ là một giấc mộng. Tỉnh mộng, bọn họ đều đã trưởng thành.
=== Hết ===

Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
KenhTruyen24h.Com - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc