Không Phải Tôi Không Hiểu, Chỉ Là Tôi Không Muốn Làm Người Lớn BuồnCông việc rất bận rộn, có rất nhiều thứ phải học, đãi ngộ cho nhân viên thử việc khá bình thường, nhưng thế cũng đã đủ để tôi hài lòng.
Công việc này không phải nhờ chú sắp xếp mà là do tôi tự xin được, như vậy ít nhất cũng chứng minh sinh viên năm cuối như tôi đây cũng không đến mức không có tí kiến thức nào. Con đường nào cũng phải từng bước mà đi lên, nếu ngay lập tức cho tôi một vị trí cao, tôi sẽ không tiến bộ được.
Anh không đồng tình với cách nghĩ này. Lúc nào anh cũng xem tôi là một đứa trẻ, còn nói, “Có sắp xếp giúp thì cũng là vì muốn tốt cho em, em không làm công việc nhẹ nhàng lương cao, cứ khăng khăng đòi ra ngoài chịu khổ.”
“Em thấy rất tốt mà, ít nhất là em đã kiếm được việc bằng thực lực của mình. Em luôn muốn học cách tự lập, nếu không cả đời sẽ chỉ làm một con sâu gạo vô ăn nhờ của người khác mà thôi.”
Anh lừ mắt, “Ở trước mặt anh đừng có nhắc đến mấy cái tự lập đó, em tự tin thái quá rồi đấy.”
Tôi tức giận nói, “Em nói thật, dựa vào sức của mình sao có thể gọi là tự tin thái quá?”
Anh cười nhạo báng, “Nói cũng không biết xấu hổ, em thử nghĩ xem tí tiền lương cỏn con đó của em có mua nổi một bộ quần áo như em đang mặc không?”
Đây là sự thật, nhưng anh nói thẳng như thế cũng quá xúc phạm người khác rồi. Tôi thẹn quá hóa giận, liền phản bác, “Về sau em không mặc những quần áo này nữa là được chứ gì? Em sẽ tự mua.”
“Lưu Thành Hề, con lớn bằng ngần ấy rồi mà còn trêu em gái!” Thím đi từ trong bếp ra, tay bưng bát canh. Gần đây thím và dì Trần đang nghiên cứu cách nấu một món canh. Nghe nói các minh tinh nữ ở HongKong đã lớn tuổi mà vẫn có làn da đẹp như vậy đều là nhờ món canh này. Kết quả là tôi cũng được hưởng lây, ngày nào cũng có canh uống.
Anh không nói tiếp, nhìn tôi, nét cười thấp thoáng trong mắt, hại tôi uống canh cũng mất tự nhiên.
Nhân lúc thím và dì Trần nói chuyện, anh bỗng nhiên đến gần, thì thầm vào tai tôi, “Thực ra em cứ làm sâu gạo cũng không sao, anh nuôi em được mà.”
Hơi ấm phả vào tai, mặt tôi đỏ lên, giả bộ bình tĩnh tiếp tục uống từng ngụm canh, nhưng khóe miệng không kìm được mà hơi mỉm cười.
Gần đây anh luôn thích trêu tôi như vậy, dường như là một người khác hẳn với chàng trai độc miệng nóng nảy trước kia. Chẳng lẽ anh bắt đầu tu tâm dưỡng tính rồi?
Sau khi chia tay với La Duy, giữa tôi và anh giống như có gì đó thay đổi. Chúng tôi chẳng hẹn mà đều không nhắc gì đến đêm hôm ấy nữa, cái đêm mà tôi dựa vào иgự¢ anh khóc đến xé lòng. Tôi cảm thấy trong mình dường như có một thứ tình cảm mơ hồ đang hình thành, nhưng vì quá hỗn độn, nên chỉ có thể cố gắng quên đi. Thế nhưng càng muốn quên, tôi lại càng nhớ rõ, nhớ những lời sau cùng mà La Duy nói hôm đó, và những chuyện xảy ra sau lần anh hôn tôn kia. Tôi bỗng cảm thấy hoang mang. Nếu như tôi đối với La Duy không phải là tình yêu, vậy giữa tôi và anh... là thứ tình cảm gì?
Thế nhưng, tôi không đủ dũng khí để tìm hiểu kỹ càng.
-
Bản thân tôi cũng không rõ, ấn tượng tốt đẹp trước kia của mình đối với những người làm quảng cáo là từ đâu mà ra. Có lẽ là từ TV, có lẽ là trong tiểu thuyết. Họ luôn ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, công việc xem ra rất thoải mái, cuộc sống trôi qua rất sống động đa dạng, đôi khi chỉ cần nhờ một ý tưởng đột xuất là có thể nổi tiếng, thành công.
Trên thực tế, ở công ty quảng cáo rất bận rộn, khủng khi*p hơn bình thường nhiều. Tôi là người mới, lượng công việc tuy không lớn, nhưng nhìn các đàn anh đàn chị tăng ca liên tục, bản thân cũng không thể nhàn rỗi. Cho nên vào lúc rảnh tôi cũng sẽ tìm việc để làm.
Sau ba tháng kiên trì, tôi từ nhân viên thử việc trở thành nhân viên chính thức.
Hôm ký hợp đồng với công ty, tôi mời Bùi Lương Vũ, Đàm Yến Thu và Dương Văn Văn cũng đang làm việc tại tỉnh đi ăn mừng một bữa. Bạn trai của Dương Văn Văn là Lã Dương cũng tới, cả hai thân mật, vui vẻ vô cùng.
Trong lúc ăn tôi còn gọi cho mấy chị em khác cùng phòng trước kia. Chúng tôi liên hoan ở nhà hàng Hữu Hòa Hiên mà Phùng Thái thích nhất, nhưng bản thân cô ấy lại không đến được, thế nên kêu gào đầy ghen tị trong điện thoại.
Bùi Lương Vũ ngồi bên, không nói gì nhiều, trên mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, thường xuyên gắp cho tôi món mà tôi thích. Có lẽ là đã ra đời lăn lộn nên tôi cảm thấy anh chín chắn hơn rất nhiều.
“Này, anh nghĩ gì vậy?” Tôi chọc anh, “Sao ít nói hơn hẳn thế?”
Anh cười với tôi, “Cũng không có gì, chỉ là nhìn các em thế này, bỗng cảm thấy tuổi trẻ thật thích.”
Tôi nhìn anh khinh bỉ, “Anh có lớn hơn bọn em bao nhiêu đâu mà cậy già lên mặt?”
Anh ra vẻ u sầu thở dài, “Dùng đầu óc nhiều thì sẽ nhanh già hơn. Không được, anh phải gọi một cốc huyết yến*2 bồi bổ mới được.”
Tôi nhe răng trợn mắt, “Tiền lương một tháng của em được bao nhiêu anh có biết không? Anh định Gi*t em đấy à? Không được, em phải mách La Duy.”
Vừa dứt lời, chính tôi cũng ngẩn ra.
Đã bao lâu rồi tôi không nghĩ đến La Duy, tại sao bỗng dưng lại thốt tên anh ra cơ chứ?
Bùi Lương Vũ nhìn tôi với vẻ nghĩ ngợi. Tôi lập tức trừng mắt với anh, “Không được nói, nếu không em không để yên cho anh đâu!”
Thực ra lời này của tôi chẳng có chút đe dạo nào cả. Nhưng Bùi Lương Vũ rất nể mặt tôi, anh trịnh trọng gật đầu, “Không đâu. Anh đảm bảo.”
Ở cạnh Bùi Lương Vũ, tôi cảm thấy cuộc sống của mình như trở về những ngày trước kia, vẫn là cô gái nhỏ luôn được anh chăm sóc cẩn thận, đi theo anh cùng ăn cùng uống.
Công việc ổn định rồi, thím liền bắt đầu tìm cơ hội ám chỉ tôi tan việc không cần về nhà ngay, nên thường xuyên đi chơi cùng đồng nghiệp, trong công ty nếu có chàng trai nào tốt thì cứ mời đến nhà chơi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác của anh, cảm thấy một thời gian nữa không khéo thím sẽ chủ động giới thiệu bạn trai cho tôi mất.
Làm phụ huynh quả là mệt mỏi. Lúc con cái còn nhỏ thì lo chúng sẽ yêu sớm, đợi con lớn rồi thì lại nghĩ ngợi tại sao chúng còn chưa yêu đương gì.
Vài lần như vậy, tôi nói, “Anh còn chưa có bạn gái, cháu không cần vội.”
Thím hừ một tiếng, “Chính là vì sợ cháu sẽ giống anh cháu, hai mấy tuổi đầu vẫn cứ lông bông.”
Cho đến ngày hôm sau khi bị anh bắt đi rửa xe, tôi mới ảo não cảm thấy cái miệng này của mình quả là đáng đánh.
Không ngờ một thời gian sau, anh thực sự dẫn bạn gái về nhà.
Trước đây tôi đã từng gặp chị này, là con gái bác Đỗ bạn của chú, tên là Đỗ Tập. Chị ấy hơi gầy, trông có vẻ giỏi giang tháo vát, nghe nói trước kia học tại một đại học danh tiếng ở Mỹ, năm ngoái mới về nước. Bác Đỗ luôn nhắc tới chị ấy với vẻ hãnh diện.
Thím tuy không hài lòng lắm với ngoại hình của chị, nhưng vẫn đối xử rất nhiệt tình. Chị ấy mới đến vài lần, thím đã xem chị như người một nhà.
Không hiểu sao tôi lại không thích chị ấy lắm. Giữa tôi và chị có gì đó xa cách, hơn nữa tôi còn có cảm giác chị ấy lấy mất một phần sự quan tâm của thím dành cho tôi.
Gia Hinh nghe tôi kể thì tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó cô ấy nói một câu khiến tôi cứng người.
“Chuyện này đơn giản thôi, có cô em gái nào lại không có chút lòng độc chiếm đối với anh trai mình chứ?”
-
Mẹ kế và em trai đã lâu lắm rồi không xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Tôi và em trai không giống nhau chút nào. Em khá giống mẹ kế, nhất là mũi và miệng.
Tôi biết không nên trút mối hiềm khích với người lớn lên trẻ nhỏ, thế nên mặc dù tôi không thích mẹ kế, nhưng vẫn luôn tự nhủ mình không được có thành kiến với em trai.
Mấy năm nay, mỗi lần Tết đến, chú sẽ đón gia đình ông bà nội và bố lên tỉnh mừng năm mới.
Càng lớn tôi càng cảm thấy mình thực sự rất khó mà thích em trai.
Lúc thằng bé chưa biết gì quả là rất đáng yêu, mắt tròn xoe chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, cánh tay mập mạp. Thế nhưng đứa trẻ ngoại hình đáng yêu mà tính cách không tốt thì sẽ rất khó được lòng người khác.
Em tôi có lẽ cũng giống những đứa trẻ bị chiều đến sinh hư, rất ích kỷ và ương ngạnh. Nó nhất định đòi ςướק bằng được đồ của người khác, nếu không ςướק được sẽ làm ầm ĩ, nhưng đồ của nó thì không ai được phép sờ vào. Tuổi còn nhỏ mà đã độc đoán như vậy.
Nhưng cũng khó trách. Người nhà đều rất cưng chiều em, luôn nâng niu em trong lòng bàn tay, chỉ thiếu điều mang toàn bộ những thứ tốt nhất thế gian đến cho em. Tính cách em trở nên như thế cũng không có gì lạ.
Một người anh, một người em trai, tuy tính cách đều xấu, nhưng tôi vẫn cảm thấy thân thiết với anh hơn.
Năm đó, ông bà nội và gia đình bố đến nhà chú ăn Tết như thường lệ. Trong nhà có nhiều người thì tự khắc cũng náo nhiệt hơn nhiều. Mỗi buổi sáng ở tầng dưới đều cực kỳ ồn ào, em trai gào thét, mẹ kế đuổi theo bắt em ăn. Đứa trẻ mười tuổi vẫn không thể tự mình ăn cơm, nhưng mẹ kế cũng rất sẵn lòng ngày ngày theo chân bón cho nó.
Mẹ kế của tôi giỏi nhất là xem nhà người khác như nhà mình, sai khiến đứa con riêng của chồng đã nhiều năm không gặp chẳng khác gì sai con gái ruột.
“Viên Viên, qua đây dỗ em con giúp dì.”
“Viên Viên, bưng nước tới đây cho dì đi.”
“Viên Viên, đi sang chơi với em con một lát.”
...
Sắc mặt thím rất kém, nhưng cũng không tiện nói thẳng. Cuối cùng vẫn là bố không nhịn được, mắng mấy câu mẹ kế mới đỡ hơn một chút.
Không phải tôi không biết làm việc nhà. Chú thím vẫn yêu cầu tôi và anh phải rèn luyện bản thân, những việc như dọn dẹp phòng, rửa bát đũa chúng tôi đều đã làm rồi (mặc dù vào những lúc chú thím không có mặt tôi toàn phải làm luôn cả phần của anh). Thế nhưng bị mẹ kế sai khiến hết việc này đến việc kia như vậy, tôi không thoải mái lắm.
Thím vẫn luôn dạy tôi, sống phải có khí phách một chút thì mới không bị coi thường, càng nghe lời người ta sẽ càng nghĩ mình dễ bắt nạt. Đối với tính cách thích nhẫn nhục chịu đựng của tôi, thím cũng chỉ đành ngậm ngùi bó tay.
Thực ra không phải tôi không hiểu, tôi chỉ không muốn làm bố xấu hổ, cũng không muốn khiến người lớn nghĩ rằng tôi sống ở nhà chú thím vài năm liền trở nên ngạo mạn. Tôi cũng bó tay với cách suy nghĩ của bản thân mình. CHƯƠNG 19. Không phải tôi không hiểu, chỉ là tôi không muốn làm người lớn buồn (2)
Đêm giao thừa trong nhà rất rộn rã, mọi người còn chơi mạt chược trong phòng khách. Vì muốn bà nội vui, chú cũng chơi, liên tục đánh bài ra cho bà ăn. Bà nội cực kỳ vui vẻ, cười đến độ không thể khép miệng. Ông nội và thím ở cạnh xem, em trai chơi máy bay điều khiển từ xa mới mua, chạy lung tung khắp phòng, tôi và anh nhàm chán ngồi trước TV xem chương trình đêm giao thừa.
Âm thanh trong TV và âm thanh ở bàn mạt chược hòa vào với nhau, nghe cũng rộn ràng.
Người lớn ngồi ở bàn vừa chơi bài vừa không ngớt trò chuyện.
“Viên Viên của chúng ta tốt nghiệp rồi, sau này về quê tìm một công việc, cũng thuận tiện chăm sóc ông bà nội.” Mẹ kế chợt nhắc đến chuyện của tôi.
Thím cười, đánh một quân bài rồi nói, “Em và Kiến Huy đều muốn để Viên Viên ở lại tỉnh công tác, đến lúc đó bậc cha mẹ như anh chị chuyển đến đây sống cùng chúng em, con bé cũng có thể chăm sóc cho anh chị.”
“Con bé đã có chú lo chuyện công ăn việc làm, chị và bố nó cũng không cần lo lắng nữa.” Mẹ kế cười hùa theo, sau đó lập tức chuyển đối tượng, “Bằng Bằng nhà ta cũng sắp tốt nghiệp Tiểu học rồi, chị và bố thằng bé cũng đang lo lắm đây, chỉ sợ chọn trường không tốt sẽ làm việc học hành của con nó tụt dốc.”
Tôi nghe đến đây thì cau mày. Nếu tôi nhớ không lầm thì mẹ kế đã đề cập đến chuyện này nhiều lần lắm rồi, nói trắng ra là muốn tôi và em trai đổi vị trí cho nhau.
“Không sợ, Bằng Bằng thông minh như vậy, đi học ở trường nào cũng chẳng lo tụt dốc đâu ạ.” Chú đánh một quân bài, hờ hững đáp lời.
Mẹ kế cười hai tiếng, lại dùng giọng chân thành mà nói, “Dù sao thì Bằng Bằng cũng là cháu trai đích tôn duy nhất của nhà họ Lương. Việc kinh doanh của chú tốt như thế, về sau nhất định phải có người tiếp quản. Chị chỉ lo tương lai Bằng Bằng không giỏi giang sẽ làm mất mặt chú. Chị và bố thằng bé mong chú thím có thể cho nó đi theo mà dạy bảo cho tốt.”
Nghe mẹ kế nói xong câu này, tôi mở to mắt nhìn về phía anh. Chắc hẳn anh đã nghe thấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Tôi không kìm được mà liếc sang chú. Vẻ mặt chú rất bình thường, từ tốn nói, “Trẻ con mà rời khỏi gia đình sớm sẽ không tốt đâu ạ, huống hồ em cũng sắp về hưu rồi, việc kinh doanh đều giao cho Thành Hề xử lý. Tương lai Bằng Bằng tốt nghiệp đại học, nếu có hứng thú thì em sẽ bảo Thành Hề chỉ dạy cháu nhiều hơn.”
Không cần nhìn tôi cũng biết sắc mặt mẹ kế lúc này xấu đến nhường nào.
Tôi thầm cười trộm.
Anh liếc tôi rồi đứng dậy, lên tiếng chào hỏi người lớn, nói rằng muốn đến thăm ông bà ngoại một chút.
Tôi hùa theo mà không cần suy nghĩ, “Cho em đi với.”
Anh nhìn tôi, không phản đối gì. Tôi lập tức đứng lên đi thay giày.
“Vậy các con về sớm nhé, nhắn với ông bà ngoại là sáng mai cả nhà sẽ sang thăm.” Thím dặn dò.
“Em cũng muốn đi!” Em trai đang đùa nghịch cũng kêu lên.
Tôi hơi khó xử. Vốn là tôi muốn tránh mặt ông trẻ này và mẹ của em, sao có thể đưa em theo được.
May là ông nội đã mở miệng, “Cháu đi làm gì, ở nhà chơi thôi.”
Em trai tuy không sợ bố mẹ, nhưng vẫn có chút e dè ông nội. Thằng bé dẩu môi, liếc sang bên mẹ nó.
Nhưng anh đã đi mở cửa. Tôi thấy vậy, không đợi mẹ kế mở miệng liền vội vã theo sau.
Cửa đóng vào rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngẩng đầu nhìn lại thấy anh đang nhìn, nụ cười thấp thoáng trên môi.
Tôi đỏ mặt, “Anh đi lấy xe đi, em chờ.”
Anh cũng không nói gì, quay người đi lấy xe.
Có lẽ là bởi thoát khỏi ngôi nhà ồn ào huyên náo, có thể vì hệ thống sưởi bên trong xe hoạt động rất tốt, mà cũng có lẽ là do anh không nói chuyện, tôi liền mơ màng ngủ thi*p đi.
Lúc tôi tỉnh thì xe đã dừng lại. Anh không có ở đây, xung quanh rất yên ắng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thì ra anh đã lái xe đến bờ sông.
Cách đó không xa có một dáng người cao cao, tuy không nhìn rõ, nhưng tôi biết đó chắc chắn là anh. Hình như anh đang hút thuốc. Mặt sông như thể vừa có con thuyền đi lướt, sóng gợn lăn tăn.
Dáng anh thoạt nhìn có chút cô đơn, có chút quạnh quẽ, khiến tim tôi như mềm ra. Lẽ nào người luôn mạnh mẽ ngang ngược như anh cũng có chuyện bận lòng?
Trong đầu tôi nhất thời có vô số tình huống lướt qua.
Thất tình? Có khả năng, dường như một thời gian rồi tôi không thấy chị Đỗ đến nhà. Nhớ bạn gái cũ? Bạn gái cũ kết hôn? Hay là đã yêu một người cùng giới? Chắc không đâu. Cứ nghĩ đến cảnh anh nép vào lòng một người đàn ông khác, hoặc để một người đàn ông khác dựa vào иgự¢ mình... là cả người tôi nổi da gà.
Nghĩ ngợi một lát, tôi mở cửa xuống xe.
Có lẽ tôi không nên quấy rầy anh. Thế nhưng năm mới mà chúng tôi cứ đợi nhau ở bờ sông thế này thì cũng không ổn lắm. Gió lạnh thổi qua làm tôi rùng mình. Tôi kéo chặt áo khoác, bước nhanh đến chỗ anh.
Anh cảm nhận được tiếng bước chân, quay người, cười với tôi bằng mắt, “Tỉnh ngủ rồi à?”
Tôi đỏ mặt đáp, “Vâng.”
Anh bỗng đưa tay vò tóc tôi, nói, “Em ngốc lắm, chỗ nào cũng ngủ được.”
Đấy, tôi biết ngay mà, miệng chó sao mọc được ngà voi.
“Chúng ta không đến nhà ông ngoại ạ?” Tôi hỏi anh.
Anh nhìn đồng hồ, “Không đi nữa, giờ này chắc họ ngủ rồi.”
Tôi đợi anh lên tiếng bảo về nhà, không ngờ anh lại chẳng nói gì, quay đầu tiếp tục ngắm dòng sông.
Tôi chỉ còn cách đứng đó với anh. Gió thổi qua mặt sông mang theo hơi lạnh, tôi lặng lẽ lùi về phía sau anh, nhưng vẫn hắt hơi một cái.
Cuối cùng tôi kéo áo anh, “Anh ơi, mình về đi.”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng rồi vẫn đứng yên.
Đợi thêm một lúc nữa, tôi bắt đầu sốt ruột. Anh định vì chuyện tình cảm mà đứng ở đây đến khi mặt trời mọc đấy à? Có đứng cũng đừng bắt tôi đứng cùng chứ!
Tôi chỉ còn cách vụng về an ủi, “Anh... Anh ơi... Thực ra bạn học của em đều nói anh rất ưu tú, ai cũng hâm mộ anh.”
Còn một câu không nói ra, chính là, có nhiều cô gái dòm ngó anh lắm đấy.
“Thế sao?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi đầy hứng thú, “Vậy còn em?”
“Dạ?” Tôi hơi ngẩn người, cân nhắc lợi hại một chút, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói lời trái với lương tâm, “Thực ra từ nhỏ em vẫn luôn ngưỡng mộ anh. Được làm em gái của anh, em rất tự hào.”
Nụ cười của anh càng đậm, “Thật không? Anh còn tưởng em vừa ghét vừa sợ anh cơ đấy.”
Tôi vội lắc đầu nói, “Đâu có, đâu có. Đó là em tôn kính anh.” Nhưng trong lòng nhủ thầm, anh, anh đúng là biết người biết ta.
Anh cứ nhìn tôi như thế, ánh mắt sâu thăm thẳm. Bỗng anh vươn tay, chạm vào khuôn mặt tôi. Có lẽ là do đứng ở bờ sông quá lâu nên tay anh rất lạnh.
Sau đó anh bảo, “Lương Mãn Nguyệt, em cứ nói thật đi. Anh sẽ không ăn em đâu.”
Tôi há hốc miệng, vừa muốn nói thì anh cúi đầu, hôn lên môi tôi.
Tôi như bị sét đánh, cố sức đẩy anh ra theo bản năng.
Nhưng tôi quên mất, chúng tôi đang đứng ở bờ sông. Mà nơi chúng tôi đứng không có hàng rào bảo hộ.
Anh cứ thế bị tôi đẩy xuống nước.
Mùa đông mà bơi giữa sông sẽ có cảm giác gì? Cái này tôi không biết, muốn biết phải hỏi đồng chí Lưu Thành Hề. Mà chắc chắn anh ấy không nói cho tôi đâu.
Rất may đó là nơi nước cạn. Lúc tôi đang cuống lên, vừa lục tìm điện thoại vừa gào lên kêu cứu, anh đã tự mình bơi vào bờ. Tôi nghĩ, có lẽ tôi là người đầu tiên thấy được bộ dạng thảm hại này của anh.
Từ đầu đến chân anh ướt sũng, nước liên tục nhỏ xuống. Toàn thân anh phát run, sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm.
Anh tức giận trừng mắt với tôi, không thèm nói gì, đi rất nhanh lên xe. Tôi ở phía sau cố gắng làm ra vẻ vô tội, chỉ sợ trong cơn nóng giận anh sẽ bỏ lại tôi ở bờ sông giữa mùa đông băng giá này.
Anh ϲởí áօ khoác, lấy hết những vật dụng trên người ném về ghế sau. May là trong xe ấm áp, qua một lúc lâu anh cũng gần như khôi phục lại bình thường.
Suốt cả quá trình anh không nói lời nào, cũng không thèm nhìn tôi, chắc là đang tức lắm.
Tôi không dám bảo gì, cúi đầu, vừa ngượng vừa áy náy. Một lúc sau tôi dè dặt lên tiếng hỏi, “Hay là em ủ ấm cho anh nhé?”
Anh giận dữ nhìn tôi, đột nhiên vươn tay, không chút e dè mà kéo tôi vào trong иgự¢ ôm thật chặt.
Tôi không yên lòng nên hơi giãy dụa. Nhưng chợt nghĩ, suy cho cùng là do lỗi của mình, mà cũng chính tôi là người đề nghị ủ ấm giúp anh, giờ mà đẩy anh ra thì thật không biết điều.
Thân mình anh lạnh như băng, dường như còn hơi run rẩy. Tôi càng áy náy, được một lúc liền đưa tay ra, lặng lẽ vòng quanh thắt lưng anh.
Qua cánh tay, tôi cảm thấy cơ thể anh bỗng dưng cứng lại.
Anh đặt cằm mình trên đầu tôi, một lúc lâu sau khẽ thở dài, nói, “Lương Mãn Nguyệt, nhiều năm như vậy rồi, em đừng nói với anh, em vẫn không biết tình cảm của anh đối với em là gì.”
Tôi nhất thời ngây người.
Sau đó, anh lại cúi đầu lần nữa, hôn tôi thật sâu.
Chắc là vì lúc trước tôi đã bị dọa, cũng có thể là do trong xe quá ấm áp, hoặc có lẽ tôi đã bị giọng nói êm ái mà trầm thấp của anh mê hoặc... Tóm lại, đến lúc tôi có phản ứng, lưỡi anh đã cạy mở hàm răng tôi, lặng lẽ đi vào.
Hơi thở của anh thanh mát, thoang thoảng mùi thuốc lá, thân thể rõ ràng vừa bị nước sông ngâm đến mức lạnh run, vậy mà môi lại ấm nóng, mềm mại lạ kỳ.
Một đêm này cũng thật khó tin.
Sau đó anh nhẹ nhàng cắn môi tôi, động tác đầy mê hoặc.
Tim tôi đập rộn, gò má nóng bừng, dần dần cảm thấy khó thở, cố gắng muốn tránh thoát.
Anh không buông tôi ra, vẫn dịu dàng hôn. Nụ hôn dài, kiên nhẫn và mềm mại dần dần mang theo khí thế chiếm đoạt, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt ở hàm trên, sau đó mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi tôi.
Tôi khó khăn lắm mới thở được, mơ hồ gọi, “Anh trai...”
Anh ngừng lại một chút, đầu lưỡi vẫn tiếp tục vỗ về. Cuối cùng anh cũng rời đôi môi nóng ấm ấy ra, nhưng vòng tay vẫn ôm tôi thật chặt, thì thào, “Ai là anh trai của em?”
Cuối cùng tôi cũng có thể hô hấp, liền ra sức thở ra hít vào, giọng nói đứt quãng, “Đương... Đương nhiên là anh rồi.”
“Anh không thừa nhận.”
Tôi sửng sốt, nhất thời nghẹn lời. Anh vẫn ôm tôi như vậy. Rồi không biết qua bao lâu, anh vuốt ve lưng tôi, khẽ nói, “Anh là anh, em là em. Anh không phải anh trai em, em cũng không phải em gái của anh. Em thử suy nghĩ kỹ xem, rốt cuộc em có muốn ở bên anh hay không.”
“Thế nhưng... Chị Đỗ...” Tôi không kìm được mà nhắc nhở anh.
“Mặc kệ cô ấy.”
Tôi rất muốn nói cho anh biết, đây là một hành vi vô đạo đức đáng bị người đời phỉ nhổ. Thế nhưng lúc nhìn vào khuôn mặt anh, tôi lại không sao thốt được nên lời.