Hôm đó, cuối cùng Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại cũng không có đi chơi chung với đám của Dương Khiêm Hòa. Hai người ở ở khách sạn ăn cơm, ngủ, làm một ít chuyện không thể miêu tả, đến tận tám, chín giờ tối mới ra khỏi phòng.
“A… Em đói quá, tự nhiên thèm thịt kho ghê.” Thịnh Văn Ngôn lười biếng kéo cánh tay Thẩm Tại, mềm yếu không xương dựa vào anh.
Tối ngày hôm qua đã đủ mệt rồi, hôm nay lại ở cả ngày trong khách sạn… Bây giờ cô kêu muốn đi ăn cơm tối là do sợ thú tính của Thẩm Tại lại nổi lên, táy máy tay chân. Cô không chịu nổi nữa rồi.
“Thịt kho? Vậy đi tới tiệm đồ ăn Trung Quốc đi.” Thẩm Tại nói.
“Ừm, em còn muốn ăn hào tươi, rau hẹ, hải sâm nữa.”
Thẩm Tại nghe tên món ăn, mỉm cười: “Em muốn ăn mấy món cực kỳ bổ dưỡng này à?”
“Đúng vậy.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Cũng muốn bồi bổ cho anh nữa. Anh hoạt động nhiều thế tổn hại cho sức khỏe lắm!”
Thẩm Tại thâm sâu nói: “Là ai cứ nằng nặc bảo không được nhỉ? Có vẻ em cố nói trái lòng mình chứ thật ra muốn anh tiếp tục chứ gì.”
“… Anh đừng có nghĩ nhiều thế, em nói thật đấy.”
“Không phải em bồi bổ cho anh là do không hài lòng với sự phục vụ của anh bây giờ à?”
Thịnh Văn Ngôn níu lấy tay anh: “Sếp Thẩm à, em sợ anh bị ảnh hưởng tới sức khỏe nên mới bồi bổ cho anh, không phải ý bảo anh không được. Ngài tuyệt vời lắm đấy, đừng có xuyên tạc lời nói của tôi có được không hả?”
Thẩm Tại cong môi: “Ừm.”
Hai người cười nói đi vào cửa tiệm, vừa ngồi xuống gọi thức ăn thì đã có người lên tiếng chào.
“Hi người đẹp.”
Thịnh Văn Ngôn thấy có mấy người nam nữ cùng đi tới, trong đó người chào hỏi cô chính là chàng trai tối qua đã giúp cô tìm được chiếc nhẫn. Thịnh Văn Ngôn nhìn anh ta gật đầu.
Nam sinh nói: “Nhẫn vẫn còn đó chứ?”
Thịnh Văn Ngôn giơ tay: “Còn, cảm ơn hai người tối qua đã giúp tôi.”
“Không cần khách sáo.” Người kia nói, “Không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây, trùng hợp quá.”
“Ừm, đúng là trùng hợp, bạn trai tôi nói muốn tới đây ăn cơm.” Thịnh Văn Ngôn nói.
Người kia nghe thấy thì nhìn qua đối diện, Thẩm Tại đang ngồi đó, “Ồ thế à, vậy, vậy tôi với bạn về bàn ăn cơm nhé.”
“Ừm, được.”
Mấy người kia đi về hướng khác, vừa đi vừa quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói chuyện.
“Đó là cô nàng xinh gái mà hai cậu nói hôm qua đấy hả, đúng là đẹp thiệt đó.”
“Đúng chứ, tiếc là có bạn trai rồi.”
“Ha ha ha cậu tuyệt vọng đi, bạn trai người ta cũng cực kỳ đẹp trai đó.”
“Chậc, ngày hôm qua đã gặp rồi, lúc đó tôi lật đật chạy, không dám xin WeChat…”
“Vậy mà cậu còn dám lên tiếng chào người ta.”
“Tại trùng hợp gặp nhau mà, sẵn tiện chứng minh cho mấy cậu biết là tôi không có nói xạo.”
…
Tiếng ồn ào xa dần, Thịnh Văn Ngôn nói với anh: “Lát nữa anh dặn nhân viên khách sạn, bảo là miễn phí tất cả khoản chi tiêu của khách ở phòng 803 và 807 nha.”
Thẩm Tại: “803 và 807?”
“Đúng vậy, phòng của hai người giúp em tìm nhẫn đó, coi như là em cảm ơn bọn họ.”
Thẩm Tại ừm một tiếng, rũ mắt nhìn menu. Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn anh, sợ anh không vui nên đổi chỗ, ngồi bên cạnh, “Em làm đúng chứ sếp Thẩm? Anh có ý kiến gì không?”
Thẩm Tại nhìn cô, “Không có.”
“Vậy thì tốt ~ em cũng cảm thấy nên làm vậy, người ta giúp em tìm nhẫn mà.”
Thật sự là Thẩm Tại không có ý kiến gì, người khác giúp mình, mình trả ơn, không nợ nần gì, không thành vấn đề. Chỉ là anh thầm nổi máu ghen mà thôi.
Dĩ nhiên, với cái tuổi tác này, giai đoạn này, đã nghe cô giải thích nhiều lần vậy rồi mà anh còn ghen tị nữa thì thật kì cục. Vậy nên Thẩm Tại chỉ làm chút gì đó trên giường, còn bình thường thì không biểu hiện ra.
“Em có muốn để khách sạn tặng thêm ít quà cho họ không?” Thẩm Tại nói.
“Hả? Được không anh?”
Thẩm Tại kéo tay cô qua, nhìn chiếc nhẫn: “Em nói chiếc nhẫn này vô cùng có ý nghĩa với mình mà, bọn họ giúp em tìm kiếm thứ quan trọng thế này, đương nhiên là được.”
“Vậy đi.” Thịnh Văn Ngôn ngọt ngào tựa vào vai anh, “Tùy ông chủ quyết định á ~ ”
Thẩm Tại vỗ nhẹ lên đầu cô: “Bây giờ thì lại nghe lời nhỉ!”
“Có khi nào em không nghe lời anh đâu?”
Thẩm Tại: “Lúc anh là nhân viên phục vụ.”
Thịnh Văn Ngôn: “……”
——
Ngày hôm sau, Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại mới tham gia với đám bạn bè, đi chơi cùng mọi người. Nói đi chơi vậy chứ thật ra là cùng nhau đi dạo ở khu nghỉ dưỡng, ăn uống, đánh bài, chỉ là một kỳ nghỉ phép bình thường.
Hai ngày sau, mọi người trở về. Anh về nhà lớn của nhà họ Thẩm, cô thì về nhà mình, đi thăm người thân và đứa con nít quỷ gào khóc đòi ăn.
Càng nhìn đứa nhỏ lại càng thấy đáng yêu, vì thế Thịnh Văn Ngôn ở nhà bố mình một tuần. Hôm thứ sáu, Lâu Ngưng gọi điện thoại rủ cô đi chơi, tối đó cô mới không ở nhà với em nữa.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn đã không còn thấy hứng khởi khi tụ tập bạn bè nữa. Vì lâu rồi không gặp Lâu Ngưng và Dương Thánh nên cô mới đồng ý đi ra ngoài một chút.
Đang chơi, Thịnh Văn Ngôn kéo Lâu Ngưng đi nhà vệ sinh, cô uống nhiều nước trái cây và rượu quá. Hai người cười cười giỡn giỡn đi ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy một cô gái có vẻ quen thuộc.
Cô gái kia bị một người đàn ông ôm lấy, nhưng hình như cô ấy không thích, cứ đẩy anh ta ra. Nhưng đàn ông khỏe mạnh, cô ấy đẩy mãi mà không được.
“Anh đừng, đừng như vậy…”
Thịnh Văn Ngôn đi qua nghe thấy giọng nói đó, cũng nhìn thấy rõ mặt cô gái kia. Cô sửng sốt, lập tức bước lên kéo tay áo người đàn ông, bắt anh ra lùi lại.
“Này, anh làm gì vậy, còn không buông ra nữa!”
Cô gái ngước mắt nhìn, ánh mắt vui mừng: “Thịnh Văn Ngôn!”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Vân Nghê, ai đây? Cô có quen anh ta không?”
Cô gái bị người đàn ông ôm lấy là Thẩm Vân Nghê, cô ấy lắc đầu: “Tôi, tôi không biết.”
Người kia uống say rồi, khó chịu nói: “Sao không biết chứ, chúng ta ngồi cùng bàn còn chơi chung nữa mà. Vừa nãy cô uống rượu với tôi, nhảy với tôi mà?”
Thẩm Vân Nghê: “Vậy thì sao! Tôi chỉ uống rượu rồi nhảy, tôi…”
“Không phải chứ người đẹp, lúc nãy high thế mà, bây giờ đã nói không quen nữa rồi.”
“Anh nói bậy gì đó! Tôi không có gì với anh cả! Ai cho anh ôm tôi!”
…
Thịnh Văn Ngôn nghe mấy câu là biết gần như hết câu chuyện, có lẽ Thẩm Vân Nghê đi chơi với đám bạn, ngồi cùng bàn với một người đàn ông xa lạ. Cô ta uống rượu rồi chơi đùa với những người này, kết quả là người thanh niên này say rượu, lại thấy Thẩm Vân Nghê đẹp gái nên đeo bám.
Thịnh Văn Ngôn: “Này, anh gì đó, cô ấy cũng không muốn thì phiền anh buông tay ra được không?”
Người kia quấn lấy Thẩm Vân Nghê không thả, chưa nhìn kĩ xem là ai. Lúc này lại có người cứ bắt anh ta bỏ tay ra, người đàn ông bất mãn ngước mắt nhìn về phía cô: “Liên quan gì…”
Sau khi thấy khuôn mặt cô, lời nói chưa thốt ra đã biến thành: “Ây, bạn của em à, bạn em xinh thật đấy.”
Thẩm Vân Nghê: “Anh điên à, bỏ tay ra!”
Kẻ say rượu nói: “Được, bỏ tay ra dễ ấy mà, vậy… người đẹp, em tới chơi với anh nhé?”
Thịnh Văn Ngôn khẽ nhướng mày: “Tôi chơi với anh? Chà, gan lớn quá nhỉ, dám bảo tôi chơi với anh cơ đấy.”
Người kia: “Người đẹp, anh có tiền, ra ngoài ngồi chơi với anh đi. Em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu.”
“Oh, anh cho bao nhiêu tiền? Đặt cọc trước một trăm triệu được không?”
Tên say xỉn sửng sốt, cười chán ngấy: “Lớn lối thế cơ à?”
Thịnh Văn Ngôn nhân lúc anh ta tháo kính ra, kéo Thẩm Vân Nghê đang bị vây trong lòng người kia ra sau lưng mình, thuận tiện báo Lâu Ngưng biết. Lâu Ngưng hiểu ý, lập tức chạy đi kêu người.
“Tơi lớn lối đó thì sao? Thế nào, ngay cả một trăm triệu mà cũng không có à ~ vậy mà dám tới quán bar này cua gái?”
“Có, anh có chứ!” Lòng tên kia mềm nhũn, đưa tay nắm cổ tay cô, ngang bướng, “Em đi với anh nào, để anh bảo bố anh, chắc chắn cho em mà.”
Thịnh Văn Ngôn khẽ cau mày, cố giằng tay ra nhưng không được, cô khẽ mỉm cười, nói: “Anh kéo tay tôi đau quá, thả ra trước được không?”
“Được được được.”
Tên say xỉn bị giọng nói ngọt ngào của cô dụ, vui vẻ thả tay, nhưng sau khi thả, anh ta lập tức dán mặt lại gần. Thịnh Văn Ngôn đứng đó, nhân lúc anh ta tới gần thì giáng xuống một bạt tai.
“A!”
Cái tát này đủ mạnh khiến tên kia sợ hãi kêu một tiếng, kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thẩm Vân Nghê cũng sửng sốt. Thịnh Văn Ngôn quay đầu liếc nhìn cô ta: “Sau này nếu có ai dám ôm cô mà không được cô cho phép thì cứ cho một bạt tai là được rồi, do dự cái gì?”
Tim cô ta đập bịch bịch, ánh mắt sáng trong nhìn Thịnh Văn Ngôn: “A… Được.”
Tên say xỉn: “Fuck! Con điếm! Mày dám đánh ông à!”
Thịnh Văn Ngôn: “Bà đánh mày đấy!”
“Mày —— ”
“Mẹ bà mày, mày gọi ai là con điếm? Con chó này dám láo thế hả!” Đám Dương Thánh nghe Lâu Ngưng nói có người dám chọc Thịnh Văn Ngôn, lập tức chạy tới.
Tới nơi thì đúng lúc nghe thấy tiếng chửi mắng, Dương Thánh không nói câu nào đã cho tên say rượu một đấm. Tên kia ui da ngã xuống đất, định nổi giận nhưng lại đột nhiên nhìn thấy một đám người, đành phải nghẹn họng nói: “Tụi mày, tụi mày chờ đó!”
Dương Thánh vui vẻ: “Đây, nhào vô, chờ mày tới thiên hoang địa lão* luôn!”
* Trời đất già đi, hoang tàn
Tên kia thấy người đông thế mạnh, lập tức chạy đi. Dương Thánh hừ lạnh một tiếng: “Không sao chứ Văn Ngôn?”
“Vẫn ổn, tao thì có làm sao đâu, chỉ là một tên đần thôi mà.”
“Fuck! Để ông đi xem thử coi tên không có mắt kia ngồi đâu, không đi dạy dỗ nó thì tao cũng có lỗi với mày.”
“Đúng vậy, đi đi đi.” Mấy người bên cạnh cũng căm tức.
Thịnh Văn Ngôn ngăn cản: “Thôi vậy được rồi, đừng gây chuyện nữa. Coi như vừa nãy là bài học cho nó đi.”
“Thế thôi hả? Vậy lời cho thằng kia quá rồi, nó vừa mắng mày đấy!”
Nếu là trước kia, chắc chắn Thịnh Văn Ngôn sẽ như Dương Thánh vậy, ai dám mắng cô thì ít nhất cũng phải đấm cho răng nó rơi đầy đất mới được. Nhưng bây giờ trưởng thành rồi, chẳng muốn làm mấy chuyện vậy nữa.
Sau đó, đám Dương Thánh cũng trấn an cô, chuẩn bị về lại chỗ ngồi. Nhưng mà ai ngờ vừa đi ra, tên say xỉn kia đã dẫn một đám người tới ngăn lại trước mặt bọn họ.
Nhìn đám người kia không có ai quen, chắc là lần đầu tiên tới đây chơi nên mới không biết bọn Dương Thánh. Nhưng có một người lại là người quen, Trịnh Kỳ cũng ở trong đó.
Thịnh Văn Ngôn: “Sao cô ta…”
Thẩm Vân Nghê lập tức nói: “Tối nay tôi đi với cô ta tới đây chơi đó, nhưng mấy người khác tôi không quen.”
Thịnh Văn Ngôn kinh ngạc nói: “Trịnh Kỳ không nói với tên kia là không được ᴆụng vào cô à?!”
Thẩm Vân Nghê: “… Chỉ ra ngoài chơi chung thôi, trước mặt cũng không có gì. Ai ngờ tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì tên kia cũng đi ra theo…”
Hèn gì. Chắc chắn Trịnh Kỳ không có nói tên say xỉn kia biết Thẩm Vân Nghê là ai. Nếu cô ta biết tên đó dám động vào Thẩm Vân Nghê chắc chắn cũng sợ choáng váng.
Đúng thật, khi nhìn thấy đám người bên đây thì cô ta bối rối. Trịnh Kỳ nghe bạn mình bảo là bị đánh ở nhà vệ sinh. Ở đây cô ta cũng có chút máu mặt, bạn mình dẫn tới lại bị người khác đánh, đương nhiên là cô ta muốn ra tay. Nhưng không không ngờ người của đối phương lại là đám Thịnh Văn Ngôn…
Trịnh Kỳ quay đầu, lập tức định nói gì đó với tên say xỉn. Nhưng cô ta còn chưa mở miệng thì tên kia đã ỷ vào việc đông đủ anh em mà xông lên cho Dương Thánh một đấm trước.
“Fuck, mày dám đánh tao à. Ông đây Gi*t ૮ɦếƭ mày!”
Dương Thánh: “… Fuck???”
Một đám người uống say, rượu cồn xông lên não, hai nhóm bắt đầu xông vào đánh đấm.
Mấy người bên cạnh trốn qua một bên, Thịnh Văn Ngôn cũng lập tức che cho Thẩm Vân Nghê né qua. Cô nhìn tình cảnh hỗn loạn này, biết mình có cản hai nhóm người này cũng không được. Cô sợ xảy ra chuyện lớn nên vội vàng cầm điện thoại báo cảnh sát.
Vừa mới gọi cho 110 thì bỗng dưng thấy một cái ly thủy tinh bay ngang qua, Thịnh Văn Ngôn nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo Thẩm Vân Nghê ra. Ly thủy tinh không rơi trúng Thẩm Vân Nghê nhưng nện xuông mặt đất, từng mảnh vụn kiếng bắn ra, sượt qua chân cô.
Hôm nay Thịnh Văn Nghê mặc quần đùi, chỗ bắp chân hơi đau nhói. Nhưng chỉ là sượt qua thôi nên cô không chú ý, mau chóng gọi điện thoại.
——
Một tiếng sau, đồn cảnh sát.
Trong khu làm việc của cảnh sát, có hơn mười người đang đứng đó, Thịnh Văn Ngôn cũng nằm trong đám đông, cô đang nhìn khuôn mặt sưng mũi sưng của Dương Thánh, hơi lo lắng. Dương Thánh đáp lại bằng một ánh mắt, ý bảo cô yên tâm, sau đó lại hung tợn trừng tên say xỉn. Tên kia bây giờ đã tỉnh hoàn toàn rồi, giờ phút này thấy Dương Thánh trừng mình thì sợ hãi cúi đầu.
Anh ta mới gặp Trịnh Kỳ nên không quen biết ai ở đây. Lúc bị dẫn tới đồn cảnh sát, cuối cùng Trịnh Kỳ cũng có thể nói chuyện với anh ta. Lúc này người kia mới biết rằng, mình không thể nào chọc nổi bất cứ ai trong đám này.
Nhất là hai cô gái anh ta vừa muốn trêu ghẹo, một người là tiểu thư nhà họ Thẩm, một người là sếp nhỏ của Khải Thịnh. Nhà họ Thẩm và Thịnh gia tiếng tăm lẫy lừng, anh ta không thể nào ᴆụng vào nổi.
Vừa nãy anh ta còn vung tiền ra đòi cô tới chơi với mình… Lúc đó anh ta điên rồi. Hai người này có thiếu tiền đâu.
Ở bên kia, Thịnh Văn Ngôn chờ tới phát chán.
Đám người kia đang chờ người nhà tới… Cuối cùng nửa tiếng sau bọn họ cũng đến.
Thẩm Vân Nghê đứng cạnh Thịnh Văn Ngôn, cũng đang chờ bố mình. Nhưng một lúc sau khi nhìn thấy Thẩm Tại đi vào, cô ta bỗng dưng cứng đờ người: “Sao, sao chú út lại tới đây?”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi gọi đấy.”
Thẩm Vân Nghê: “Tôi đã gọi cho bố mình rồi, ông ấy bảo sẽ đến, cô gọi chú út làm gì?”
Thịnh Văn Ngôn không thể không nhìn cô ta: “Thẩm Tại tới đón tôi, không phải đón cô.”
“…”
Những người khác cũng thấy Thẩm Tại bước vào, đám phụ huynh tới đón con em mình thấy anh thì rất bất ngờ, tới khi biết con em họ đã bắt nạt người nhà của anh thì mặt đen thui, liên tục nói xin lỗi.
Vẻ mặt Thẩm Tại rất sốt ruột, những người đó biết anh nhưng anh không biết họ là ai cả. Bây giờ lòng anh đang sốt ruột lắm, khi bắt điện thoại, biết cô đánh nhau bị cảnh sát dẫn đi, lòng Thẩm Tại như bị lửa đốt.
Anh lạnh mặt nhìn những người đó, đi thẳng về phía Thịnh Văn Ngôn. Mặt cô lại phơi phới gió xuân. Thấy anh đến gần, cô vui vẻ phất phất tay: “Cục cưng! Anh tới rồi! Anh mau nói với chú cảnh sát rồi đón em về đi. Em đâu có đánh nhau…”