Chuyện theo đuổi này, Thịnh Văn Ngôn không còn xa lạ gì, nhưng khi đối tượng đổi thành Thẩm Tại, cô bỗng dưng không biết làm thế nào.
Mua quà lấy lòng? Nói thật là làm việc với anh lâu như vậy mà cô vẫn không biết anh thích gì. Người đàn ông này tự mình khoác lên một lớp đen nhánh, khó bộc lộ cảm xúc.
Quấn quít để tạo cảm giác tồn tại? Bây giờ cô có đủ rồi, ngày nào cũng đi theo anh.
Cho nên muốn theo đuổi anh thì nhất định phải hiểu biết sâu hơn.
Tìm hiểu à? Đàn ông luôn phơi bày bộ mật chân thật ở trước mặt anh em bạn bè, không ai biết rõ Thẩm Tại hơn anh em chí cốt. Thì thầm hỏi chuyện bạn anh chắc chắn là cách tuyệt vời.
Năng lực làm việc của Thịnh Văn Ngôn cực kỳ mạnh, vừa nghĩ ra cách là cô liền liên lạc với Dương Khiêm Hòa.
Dương Khiêm Hòa nhận được tin nhắn của cô, nhanh chóng đồng ý gặp mặt. Ban đầu, hai người hẹn nhau ăn cơm lúc sáu giờ rưỡi, không ngờ sắp đến giờ tan làm, Dương Khiêm Hòa lại đến công ty.
Dương Khiêm Hoà tới IZ là chuyện bình thường, Trần Siêu và Thẩm Tại thấy anh ta xuất hiện thì không ngạc nhiên lắm.
“Có chuyện?” Thẩm Tại đang định tan làm về nhà, thấy Dương Khiêm Hòa tới, tự mặc định cậu ta tìm mình.
Dương Khiêm Hòa quơ quơ ngón tay, mặt này hớn hở: “Không có gì đâu, cậu về đi, tôi không tìm cậu.”
Thẩm Tại hỏi: “Vậy cậu tới làm gì?”
Anh ta đi đến cạnh Thịnh Văn Ngôn, dứt khoát xách túi giúp cô: “Tôi tới tìm thư kỳ Thịnh. Thư ký Thịnh, cô tan làm chưa? Tôi lái xe tới, cô ngồi xe tôi nha.”
Thẩm Tại nhíu mày, hơi có vẻ cảnh cáo, nói: “Dương Khiêm Hòa.”
“Gì?”
Ánh mắt Thẩm Tại âm trầm, ý tứ rất rõ ràng. Dương Khiêm Hòa gian manh thích phụ nữ đẹp, lúc trước có mấy lần muốn đến tìm Thịnh Văn Ngôn đều bị anh cản lại.
Lần này, khi thấy ánh mắt Thẩm Tại, anh ta vẫn ung dung cười: “Ây da, cậu đừng nhìn tôi thế chứ, hôm nay Văn Ngôn tìm tôi, thật đó.”
Thẩm Tại nhìn người đang ngồi.
Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ: ”Đúng đó. Hôm trước sếp Dương giúp tôi một chuyện nên tôi hôm nay mời anh ấy ăn cơm. Chúng ta đi thôi.”
“Được, đi nào.”
Cô không ngờ Dương Khiêm Hòa tìm đến tận công ty, nếu bị Thẩm Tại phát hiện ra mưu đồ, cô biết phải làm sao đây?
Cô vội vàng kéo anh ta ra ngoài: “Sếp Dương, để tôi tự cầm là được.”
“Thôi, sao để người đẹp cầm được, để tôi!”
“Không cần đâu! Tôi tự cầm.”
“Cứ để tôi.”
…
Đợi bọn họ lôi kéo nhau đi xa, Thẩm Tại nhìn hai cái bóng biến mất trong tầm mắt, vẻ mặt lạnh lẽo: “Cậu ta giúp Thịnh Văn Ngôn chuyện gì?”
“Chuyện này… Tôi cũng không biết, chắc là việc riêng. Không biết thư ký Thịnh có quan hệ gì với sếp Dương nhỉ?” Trần Siêu biết tính cách của Dương Khiêm Hòa, hơi lo lắng nói: “Cần tôi đi theo bọn họ không sếp?”
Đi theo làm chi?
Lớn to cái đầu rồi, còn xảy ra chuyện gì nữa?
Tuy Dương Khiêm Hòa mê gái đẹp, thích trêu chọc phụ nữ, nhưng chắc chắn không dám làm vậy với Thịnh Văn Ngôn.
Thẩm Tại hờ hững nói: “Không cần.”
——
Chuyện Thịnh Văn Ngôn mời cơm, người nhạy bén như Dương Khiêm Hòa đương nhiên biết cô có mục đích riêng.
Quả nhiên, trên bàn cơm, cô cứ trong sáng ngoài tối hỏi chuyện về Thẩm Tại, anh ta lập tức nhìn thấu.
“Cô thích Thẩm Tại à?!” Dù biết trước đáp án, nhưng anh ta vẫn rất ngạc nhiên. Anh nhớ cách đây không lâu bọn họ còn nói cô thích Thẩm Thụ Diệc mà?
“Đúng, tôi thẳng thắn với anh. Tôi muốn biết một số chuyện về Thẩm Tại.” Thịnh Văn Ngôn thản nhiên nói: “Sếp Dương, nếu anh cần tôi làm gì thì tôi sẽ làm hết mình.”
Dương Khiêm Hòa chưa nghĩ ra chuyện cần cô giúp, nhưng được công chúa nhỏ nhà họ Thịnh ban cho một cái ân huệ cũng được đấy chứ. Quan trọng là anh ta vô cùng hứng thú với chuyện này!
Thẩm Tại từng thề thốt nói cô gái này thích cháu trai của mình, kết quả là thích cậu ta. Chuyện này quá ư là kích thích.
Sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên anh ta vẫn phải tham gia.
“Được, cô muốn hỏi gì hỏi đi! Nếu tôi biết, tôi sẽ nói cho cô.”
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ: “Tôi muốn biết Thẩm Tại thích cái gì, hoặc là anh ấy có sở thích gì?”
Dương Khiêm Hòa trầm tư: “Cậu ta à, bình thường thích nhất là công việc.”
“…”
“Ngoại trừ công việc, cậu ta chẳng thích gì nữa.”
Thịnh Văn Ngôn đỡ trán, thật sự là vậy. Ngoài công việc, cô cũng không thấy anh làm gì khác.
“Anh nhớ lại thử xem?”
Dương Khiêm Hòa: “Ừm… Sưu tầm rượu có tính không? Cậu ta có cả một sưu tập rượu quý hiếm.”
Thịnh Văn Ngôn vội vàng gật đầu, lấy điện thoại ra, mở ghi chú ra ghi vào.
Dương Khiêm Hòa sửng sốt: “Cô nghiêm túc à?”
Thịnh Văn Ngôn nghiêm mặt: “Mời thầy Dương chỉ bảo thêm.”
“Ha ha —— rồi rồi rồi, để tôi nhớ lại rồi khai sáng cho cô.”
“Ừ ừ, anh nói xem Thẩm Tại thích kiểu con gái nào? Anh thân với anh ấy lâu như vậy, chắc là biết gu của anh ấy ra sao? Quen người thế nào?”
Mỗi người đều có thời thanh xuân, huống chi là người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi như Thẩm Tại.
Thịnh Văn Ngôn mở ghi chú, ánh mắt lấp lánh nhìn Dương Khiêm Hòa.
Dương Khiêm Hòa: “Chuyện này à, lúc trước cậu ta có quen bạn gái, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước, tôi cũng quên rồi.”
“Có đẹp không? Cao không? Kiểu người thế nào?”
Anh ta vắt óc nhớ lại: “Hình như là ngự tỷ* trưởng thành, tôi nhớ ngoại hình khá ngon, chân dài!”
(*)Ngự tỷ: cách gọi tôn trọng, chỉ người nữ lớn hơn đối tượng một chút mà nhìn trưởng thành, thành thục, ra dáng phụ nữ.
Thịnh Văn Ngôn trợn mắt: “Anh thấy tôi sao? Dáng dấp ngon nghẻ, có so được với người ta không?”
Dương Khiêm Hòa cười nói: “Đương nhiên là được, cô đẹp thế này, thắng áp đảo luôn đấy.”
Cô nhoẻn môi, hài lòng, ghi vào —— Thẩm Tại thích con gái trưởng thành. ps: Chuộng chân dài.
“Tính cách thì sao?”
Dương Khiêm Hòa: “À… Cái này tôi không nhớ rõ, hai người bọn họ quen nhau không lâu.”
Thịnh Văn Ngôn: “Sao vậy?”
“Thẩm Tại một lòng hướng về công việc, khi đó còn trẻ, kiêu căng ngạo mạn, không đặt nhiều tâm tư lên bạn gái. Cô gái kia cũng là người ưu tú, đâu chịu nổi sự lạnh nhạt như vậy, dĩ nhiên là chia tay rồi.”
“Ồ.”
Thịnh Văn Ngôn tốc ký —— Thẩm Tại hay lơ là bạn gái bởi vì ham mê công việc. Ps: kiểu này không được, phải bảo anh sửa lại.
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì nữa à? Hết rồi hay sao đó. Mấy năm qua, cậu ta đều miệt mài làm việc, không hứng thú với phụ nữ.” Dương Khiêm Hòa sờ cằm, đột nhiên gian xảo nói: “Văn Ngôn, cậu ta không bình thường đâu, cô chắc là muốn theo đuổi?”
“Không bình thường chỗ nào?”
“Thì là khác thường đó.” Anh ta cười quái dị, hại anh em không đắn đo báo trước: “Lỡ mà cậu ta không lên được thì sao?”
Thịnh Văn Ngôn ngẩn người, lập tức hiểu được ý của anh ta.
Không được? Phương diện kia không được? Không thể nào?
Đúng là cô chưa thử, nhưng không phải không được chứ?
Thịnh Văn Ngôn bối rối, cũng ghi lại —— Thẩm Tại bị lãnh đạm, có thể… Không lên được.
——
Ăn xong bữa cơm, ghi chú của cô toàn là về “chuyện của Thẩm Tại”
Dương Khiêm Hòa là người nhiều chuyện, thấy Thịnh Văn Ngôn muốn theo đuổi tên Thẩm Tại nghìn năm lạnh lẽo thì vô cùng tích cực, còn kể rất nhiều chuyện của bọn họ lúc trước.
Thịnh Văn Ngôn rất hứng thú với quá khứ của Thẩm Tại, vì thế mấy buổi tối liên tiếp, cô đều hẹn với Dương Khiêm Hòa. Có hôm là ăn cơm, có hôm đến phòng bao ở quán bar, mời một nhóm bạn đến chơi với anh ta.
Ngày thứ năm, Thịnh Văn Ngôn tan làm, lại đi cùng với Dương Khiêm Hòa.
Lúc ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Tại đã không thấy người đâu.
Trần Siêu thấy anh nhìn chỗ ngồi của Thịnh Văn Ngôn thì giải thích: “Hôm nay sếp Dương lại tới, bọn họ đi chung.”
Chân mày Thẩm Tại nhíu lại, không lên tiếng.
Bình thường Trần Siêu vô cùng nghiêm khắc với Thịnh Văn Ngôn, nhưng trong lòng lại quan tâm đến cô: “Sếp Thẩm, không biết Thịnh Văn Ngôn với sếp Dương… Sếp Dương hay chơi bời lêu lỏng, mà cô ấy lại là con gái, không biết có ổn không nữa.”
Trần Siêu nói xong, chờ Thẩm Tại trả lời, nhưng hình như sếp không nghe thấy những lời anh nói, chỉ dặn dò công việc rồi đi.
Trần Siêu thở dài, hơi đau lòng cho Thịnh Văn Ngôn.
Bình thường thấy sếp đối xử với cô ấy tốt lắm, ai ngờ chỉ là ngoài mặt thôi.
——
Mấy ngày nay, Thịnh Văn Ngôn mời khách, cô đều phải mượn tiền của Lâu Ngưng.
Sau vài lần, Dương Khiêm Hòa không còn e dè nữa, kéo cô tới chỗ anh ta hay chơi, mời cô uống một ly.
Lúc trước Thịnh Văn Ngôn có hơi khó chịu về tác phong hành sự của Dương Khiêm Tốn, nhưng tiếp xúc rồi mới biết, anh ta chỉ hơi ba hoa mồm mép, nhân phẩm còn khá tốt, hèn gì Thẩm Tại vẫn xem anh ta là bạn.
Hơn nữa, ở phương diện ăn chơi, anh ta rất hợp cô. Hai người cười cười nói nói, náo loạn một lúc lâu.
Tối nay, cô đồng ý lời mới đến club của Dương Khiêm Tốn. Thịnh Văn Ngôn và đám bạn của anh ta chơi thảy xí ngầu uống rượu, chơi rất vui vẻ.
“Tôi ra năm con sáu.”
“Thêm lần nữa.”
Thịnh Văn Ngôn buồn bã nói: “Tôi cũng thêm.”
Mọi người chơi rất hăng say, Dương Khiêm Hòa thua đậm, bị Thịnh Văn Ngôn lừa, không chống đỡ nổi.
Dương Khiêm Hòa: “Cô có nhiều số sáu vậy à? Cô gái nhỏ, cô diễn y như thật vậy.”
Thịnh Văn Ngôn buông tay: “Tôi có thật mà, không phải diễn.”
Dương Khiêm Hòa cứ nghĩ là cô lừa gạt mình, lần này không mắc lừa nữa: “Tôi không tin, cô mở ra đi!”
Thịnh Văn Ngôn cong môi cười, mở nắp lên. Năm cục xí ngầu đều hiện số sáu, tính là sáu, hơn hai cục bên Dương Khiêm Hòa, vừa đúng vượt qua.
Anh ta kêu rên: “Fuck!”
Người khác thấy anh ta trưng ra khuôn mặt khổ sở, cười nói: “Khiêm Hòa, cậu kiếm đâu ra em gái này vậy, chơi dữ lắm chứ.”
Dương Khiêm Hòa lắc đầu: “Không phải em gái, là tổ tông đó.”
Thịnh Văn Ngôn hớn hở rót rượu cho anh ta: “Anh gọi tôi là tổ tông cũng vô ích, rượu phạt vẫn phải uống.”
Dương Khiêm Hòa thoáng thấy cô rót đầy ly, mặt khóc tang thương. Thật mất mặt, bại dưới tay một cô gái.
“Cô rót vậy là muốn tôi ૮ɦếƭ đúng chứ? Còn chút tình nghĩa nào không?”
Thịnh Văn Ngôn lạnh lùng nói: “Đâu có.”
“Ây da cái cô này ——” Dương Khiêm Hòa đang nói, đột nhiên nhìn ra sau lưng cô, vội vàng chào hỏi: “Thẩm Tại! Cậu đến rồi! Mau mau! Lại đây trông cô thư ký của cậu đi, không biết lớn nhỏ, bắt nạt người lớn.”
Thịnh Văn Ngôn cười nhạt: “Dương Khiêm Hòa, anh đừng có làm màu, dù Thẩm Tại có ở đây, tôi cũng phải rót cho anh.”
Dương Khiêm Hòa: “Cậu nghe chưa? Thư ký nhà cậu kiêu ngạo vậy đó, nhanh lôi về trông đi!”
Tối nay, Dương Khiêm Hòa đã dùng lý do “Thẩm Tại tới” để dọa cô nhiều lần, cho nên cô hoàn toàn không tin.
Cô nhìn anh ta, định nói đừng làm bộ nữa thì nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền từ đỉnh đầu xuống.
Lạnh nhạt như đang trào phúng, không quan tâm——
“Tan làm rồi, tôi nào có quyền kiểm soát cô ấy.”