Năm giờ chiều thứ Bảy, tại sân vận động của Học viên Thể thao, tất cả các quyền thủ nghiệp dư của thành phố đã có mặt.
Hôm nay có trận đấu chuyên nghiệp do một câu lạc bộ nổi tiếng tổ chức. Trận đấu không chỉ quy tụ những quyền thủ nổi danh trong nước, mà còn mời tới cả một vài quyền thủ nước ngoài, có thể nói là một trận đấu lớn mà trong nước khó có được.
Còn nửa tiếng nữa là vào trận, Hạ Mộng Ngư đã có mặt tại sân đấu.
Hạ Mộng Ngư thề, đây là nơi nồng nặc mùi nam tính nhất mà cô từng đến, không phải ông chú vận bộ đồ một màu thô kệch thì cũng là anh chàng cường tráng lực lưỡng hoặc anh chàng lưng hùm vai gấu, cho dù là người có vóc dáng thấp thì cũng rắn chắc, mặt mũi bặm chợn, ngay cả nhân viên hậu đài cũng đều mặc áo phông đen bó sát người, để lộ đầy đủ các múi cơ bắp cuồn cuộn, dường như không có lấy một điểm nào là không phù hợp với một trận đấu quyền anh cả. Vậy nên, lúc Hạ Mộng Ngư xuất hiện thì ai cũng liếc mắt nhìn, như thể cô nàng hoàn toàn lạc quẻ với những người xung quanh, không ăn nhập gì với hoàn cảnh vậy.
Đành chịu thôi, hôm nay cô ra khỏi nhà trước mặt bố mẹ nên ăn mặc tử tế như lúc đi học.
Nữ giới tham gia thi đấu quyền anh trong nước rất ít, nhìn một lượt thì gần như chẳng thấy được mấy cô gái, có thì cũng là mấy cô nàng theo chồng hoặc bạn trai đến.
Vì Từ Tử Sung dặn không nên gây sự chú ý nên Hạ Mộng Ngư không gọi bạn đến mà chỉ đến một mình.
Thật ra cô không cảm thấy ngại vì mọi người nhìn mình, cô gửi tin nhắn cho Từ Tử Sung, báo với cậu rằng mình đã đến, đang thoải mái chờ ở ngoài.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Mộng Ngư ra xem bảng thông báo phía bên ngoài. Ngoài cửa có dán thông tin cũng như thứ tự thi đấu của các quyền thủ. Hạ Mộng Ngư kinh ngạc phát hiện ra, vốn dĩ Từ Tử Sung thi đầu tiên, giờ bỗng nhiên lại bị thay đổi sang gần cuối.
Sự thay đổi đột ngột như vậy khiến Hạ Mộng Ngư sực nghĩ, đang yên đang lành, tại sao lại đổi thứ tự?
Hôm nay có tổng cộng mười trận, bình thường thì càng là trận quan trọng sẽ càng được xếp về sau, càng là quyền thủ nổi danh thì càng phải thi cuối, vì rất nhiều người chỉ mong xem quyền thủ mình thích thi đấu rồi bỏ về giữa chừng khi người khác thi.
Từ Tử Sung là người mới, xếp ở trận đầu là bình thường, không lý nào lại bị đẩy về cuối…
Ngày hôm qua cô đã kết bạn được với cả đám người ở trung tâm, vậy nên cô lập tức lên hội nhóm hỏi về vấn đề thay đổi thứ tự thi đấu này.
Ấy, em dâu đến rồi à, đang ở đâu đấy? Bọn anh cũng sắp đến rồi, lát nữa sẽ đến tìm em.
Xếp thi sau nghĩa là coi trọng Sung nhà mình thôi.
Đúng, Sung Tử nhà mình có thực lực, chắc chắn thắng!
Hạ Mộng Ngư thở phào một hơi.
Một lát sau, huấn luyện viên của Từ Tử Sung đeo thẻ công tác tới đón cô, đeo cho cô tấm thẻ VIP rồi dẫn cô vào chỗ ngồi đẹp nhất cả khán đài.
Cô vừa ngồi xuống được một lát thì những người khác của trung tâm cũng tới, nhưng tất cả đều ngồi ở ghế thường, còn chào cô từ xa nữa.
Đợi mọi người đến đông đủ rồi Hạ Mộng Ngư mới mở di động ra xem.
Kỳ lạ, sao hôm nay Từ Tử Sung không nói câu nào với cô vậy?
Hạ Mộng Ngư gửi một tin nhắn cho Từ Tử Sung, không thấy cậu trả lời, cô bèn mở nhóm chat weixin của mấy người trong trung tâm ra xem. Trong nháy mắt, cô phát hiện ra mọi người đang loạn cả lên rồi.
Đậu má, làm cái quái gì thế?
Còn làm cái quái gì nữa, chắc chắn là muốn vờn ૮ɦếƭ Sung Nhi nhà mình rồi…
Mẹ nó chứ, tức ૮ɦếƭ ông rồi.
Hạ Mộng Ngư ngẩn ra, vội vàng kéo lên đọc những đoạn ở trên, đọc xong một lượt mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tình hình của Từ Tử Sung hôm nay e là không ổn rồi.
Không phải là cậu bị thay đổi thứ tự thi đấu, mà là trận đấu của cậu bị hủy bỏ, cậu bị xếp lại đối thủ. Mà hôm nay, đối thủ của cậu lại là quyền vương từng đoạt đai vàng giải quốc tế.
Quyền vương giải quốc tế gì gì đấy thật ra cũng không đáng ngại cho Sung nhà mình, nhưng nhảy cấp như thế thì quá đáng quá nhỉ?
Đúng, kiểu này là vượt ba cấp rồi còn gì. Thể trọng Tử Sung nhà mình chỉ ở hạng trung, đối thủ hôm nay của nó lại là hạng nặng, đấu kiểu này, tiên sư chứ, không phải là đòi mạng nó à?
Từng thấy kiểu đấu khác cấp rồi nhưng mà chưa bao giờ gặp cái kiểu như này.
Đệch, đấu đá giải trong nước quả này vớ vẩn rồi, làm ăn như shit, không quy củ gì cả.
Đành chịu thôi.
Các trận đấu quyền anh bao gồm mười bảy cấp bậc, từ những cấp hạng nhẹ đến cấp hạng nặng, mỗi cấp chênh lệch khoảng 5kg. Càng là cấp hạng nặng thì lại càng hấp dẫn người xem, vì quyền anh chuyên nghiệp chú ý đến lực và các đòn tấn công, thể trọng càng lớn thì lực lại càng lớn.
Từ Tử Sung là hạng trung, 70kg, còn đối thủ của cậu nặng tới 80kg. Chênh lệch trọng lượng như vậy không chỉ không hợp với quy tắc của một trận đấu quốc tế, mà còn hết sức vô trách nhiệm với sự an toàn của quyền thủ.
Hạ Mộng Ngư đọc những dòng thảo luận của mọi người mà thấp thỏm không yên. Cô không nhịn được bèn hỏi một câu: Khác cấp mà cũng có thể thi sao ạ? Là rất ít khi có chuyện này, hay là không có chuyện này ạ?
Mọi người giải thích cho Hạ Mộng Như:
Cũng có thể, trận đấu là do người ta sắp xếp, người ta muốn em đánh thế nào mà chả được, dù sao người ta cũng là ban tổ chức mà.
Haiz, giải trong nước loạn quá thể, cả đống quyền vương toàn là giả đấy, thôi đừng nói nữa, càng nói càng lộn ruột.
Giải lần này đỡ hơn một tí đấy, dù sao cũng là giải chuyên nghiệp chứ không phải là mấy cái giải biểu diễn mua vui. Lần này đúng là quẳng huynh đệ mình ra cho người ta chà đạp mà.
Sung nhà mình có đắc tội ai không vậy? Nếu trận đấu chuyên nghiệp này mà thua thì sau này phiền đấy.
......
Nghe thấy mọi người nói vậy, Hạ Mộng Ngư lại càng căng thẳng.
Tại sao ạ? Thắng thua không phải là chuyện bình thường sao ạ? Sao lại phiền ạ? Sau này thắng thêm nhiều trận hơn không được ạ?
Ông anh lớn tuổi nhất trong nhóm trả lời Hạ Mộng Ngư: Tại vì giải đấu quyền anh chuyên nghiệp là một kèo thi đấu thể thao có tính thương mại cực cao, không có giá trị thương mại thì sẽ không hấp dẫn người xem, sẽ không có người chịu đấu với em, không có người để đấu thì lấy đâu ra thành tích? Trừ phi em chịu đút tiền cho mấy người đại diện của các quyền thủ, trả tiền cho người ta để người ta cho em thi đấu.
......
Sao họ lại phải làm thế với Tử Sung ạ? Trận đầu tiên đã xếp cho cậu ấy đối thủ như vậy, như kiểu là cố tình để cậu ấy thua không bằng? Tự dưng thì đổi đối thủ, đúng là cố ý hại cậu ấy rồi.
Mọi người lại tiếp tục thảo luận.
Tôi thấy là cố ý đấy, muốn tung đòn phủ đầu ra với Từ Tử Sung đây mà.
......
Hạ Mộng Ngư không hiểu lắm: Lần trước em có thấy ông chủ câu lạc bộ đến tìm Từ Tử Sung, em có cảm giác ông ta rất coi trọng cậu ấy, sao lại sắp xếp cho cậu ấy đấu với đối thủ khó nhằn như vậy, chẳng phải là cố tình làm khó sao?
Cả nhóm im lặng trong chốc lát rồi mới có người trả lời: Chắc là Từ Tử Sung không muốn bị người ta khống chế.
Bọn họ muốn cho Sung biết rốt cuộc trận đấu này là do ai định đoạt đây mà.
Khuyết điểm lớn nhất của Sung nhà mình là quá cá tính, cái tôi lớn…
Haiz, đáng tiếc, thằng nhóc chẳng nghe ý kiến của ai cả, chỉ nghe theo mình nó. Có khi ông chủ bên kia muốn cho nó một bài học đấy.
Thế hôm nay phải làm sao đây?
Không biết, mình cứ xem đi đã, mong là có kỳ tích xuất hiện, nói không chừng Sung nhà mình lại vượt xa khả năng của người thường, đánh đối thủ tơi bời thì sao.
Ông cảm thấy có thể không? Nói ra một câu chẳng chuyên nghiệp gì cả.
Từ Tử Sung không trả lời tin nhắn của Hạ Mộng Ngư, cho đến khi cả giải đấu kết thúc, tất cả khán giả đều ra về thì điện thoại của cô vẫn không một tiếng động.
Hạ Mộng Ngư ngồi một mình trong nhà thi đấu trống rỗng, nhìn đám nhân viên dọn dẹp, lau máu trên đài thi đấu. Lần đầu tiên cô ý thức được Từ Tử Sung của mình phải đối mặt với một thế giới tàn khốc cỡ nào.
Thì ra trên đời này không phải cứ cố gắng chiến đấu là nhất định sẽ thắng. Luôn luôn có những trở ngại mà bạn không thể vượt qua. Bị đánh bại, cho dù đứng dậy được thì vẫn là thất bại.
Từ trước đến nay, Hạ Mộng Ngư chưa từng lo lắng cho Từ Tử Sung. Cô cảm thấy Từ Tử Sung ra đòn vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt, là bởi vì cô chưa bao giờ thật sự nghĩ đến việc Từ Tử Sung cũng sẽ thất bại.
Thì ra cậu cũng thất bại.
Thất bại trong đau đớn.
…
Trận đấu cuối cùng của giải đấu hôm nay gần như là trận đấu đáng nhớ nhất.
Nhảy hai cấp, chênh lệch 10kg, thể trọng quá khác biệt, lại là một người mới với giải chuyên nghiệp đấu cùng quyền vương từng giành đai vàng.
Đây không phải là một bộ phim điện ảnh, đương nhiên, không có kì tích xuất hiện.
Mọi người vốn dĩ cũng chẳng chờ mong gì nhiều vào trận đấu này. Thế nhưng, tuy không có K.O, chỉ hai hiệp đã phân định thắng thua, nhưng chẳng ai ngờ được, buổi tối hôm nay lại là một buổi tối khốc liệt nhất, mà cũng chấn động nhất.
Người mới tên Từ Tử Sung có một ý chí và nghị lực đáng kinh ngạc.
Mọi người đều tin chắc, bị đánh nhiều lần như vậy mà vẫn có thể đứng dậy được, tuyệt đối không chỉ bởi vì có thể chịu đựng được, mà còn bởi con người này có niềm khát khao chiến thắng mà người khác không có, và cả tinh thần bất khuất không chịu thất bại.
Bất kể đối thủ đánh thế nào đi nữa thì vẫn không thể K.O Từ Tử Sung. Cậu bị đánh gục mấy lần, trong đó có những lần mọi người đều cảm thấy cậu không thể đứng dậy nổi, vậy mà đến thời điểm cuối cùng, cậu vẫn đứng lên.
Trong một trận đấu quyền anh, không ai thích kẻ yếu cả, mọi người chẳng bao giờ để ý đến một kẻ thua cuộc. Nhưng quyền thủ mới này, bị đánh thảm như vậy mà lại có được sự tôn trọng, những tiếng hoan hô ca ngợi của mọi người, thậm chí ai cũng hy vọng cậu có thể chiến thắng.
Lại một đòn trời giáng quật ngã Từ Tử Sung, khắp mặt sàn đều là máu của cậu.
Sự chênh lệch giữa hai quyền thủ vẫn luôn ở thể trạng mà lực của nắm tay.
Từ Tử Sung ở hạng trung, tuy so với người bình thường rõ ràng là cường tráng hơn, nhưng vẻ cường tráng đó trông không hề đáng sợ. Còn đối thủ của cậu, dù là giữa đời thường thì vẫn khiến người khác phải hoảng sợ.
…
“Đứng lên!”, toàn bộ khán giả đều kích động hò hét vì Từ Tử Sung.
“Người anh em, dậy đi nào!”
“Đừng chịu thua!”
“Cậu có thể mà!”
Hạ Mộng Ngư ngồi trên khán đài, hai tay đan chặt vào nhau, đôi mắt ướt nhòe.
Đám đàn ông xung quanh kích động đến mức đứng cả dậy, họ cổ vũ cho Từ Tử Sung, reo hò kêu cậu đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Chỉ có Hạ Mộng Ngư là trầm mặc, lặng lẽ rơi nước mắt vì cậu.
Từ trước đến nay, Hạ Mộng Ngư luôn thích vẻ anh hùng lẫm liệt của Từ Tử Sung, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy nếu cậu cứ là một người bình thường thôi thì tốt rồi, thậm chí làm một người yếu đuối cũng được.
Làm anh hùng, sẽ giống như bây giờ, trên vai gánh lấy hy vọng của mọi người.
Đối kháng với cả thế giới, sau đó giữ lại một thân thể toàn những vết thương.
Người khác chỉ để ý đến cậu như một cách để tản đi những nhiệt huyết sôi trào của họ, còn khi trận đấu qua đi, cậu chảy máu, cậu bị thương, chẳng có ai lo cho cậu.
Từ Tử Sung lại đứng lên.
Trận đấu tiếp tục.
Quyền anh là vậy, không thể nhận thua, và cũng không nhận thua. Hoặc là bạn bị đánh gục đến mức không dậy nổi, bị K.O, hoặc là trọng tài cất tiếng còi kết thúc trận đấu. Vậy nên, chỉ cần bạn còn có thể chiến đấu thì sẽ chiến đấu đến cùng.
Hạ Mộng Ngư mong Từ Tử Sung có thể nhận thua biết bao, cô muốn gào lên, bảo cậu không cần phải đứng dậy. Thua thì thua chứ, có sao đâu, còn hơn là bị đánh, đau đớn nhường nào. Nhưng cô biết, Từ Tử Sung cô thích sẽ không bao giờ nhận thua. Cô không thể kêu gào lên như thế được, vì cô thích cậu, vậy nên cô để Từ Tử Sung được làm chính mình, để cậu làm người anh hùng như thế.
Cả gương mặt Từ Tử Sung đẫm máu, khắp sàn đấu đều là những vệt máu ghê người.
Không biết đối thủ có phải đã bị chọc giận hay không mà ra tay không chút khoan nhượng. Đang khi Từ Tử Sung gắng gượng đứng dậy, hắn lại tung thêm một đòn vào mũi Từ Tử Sung. Ngay lập tức, Từ Tử Sung lại ngã xuống.
Cậu chống hai tay xuống sàn, khẽ lắc đầu, rồi lại đứng dậy.
Máu chảy ròng ròng. Lần này, không ai hò hét kêu cậu đứng dậy nữa, bác sĩ cũng vội chạy lên kiểm tra tình hình của Từ Tử Sung.
Tuy Từ Tử Sung ra hiệu vẫn còn muốn tiếp tục trận đấu, nhưng vì máu trên mặt Từ Tử Sung cứ không ngừng chảy, sợ ảnh hưởng đến tính mạng, trọng tài kiên quyết dừng trận đấu, phán định đối phương thắng.
Cuộc sống vốn ít những tình huống đảo ngược đầy kịch tính, Từ Tử Sung vẫn thua cuộc.
Mọi người vỗ tay khen ngợi người chiến thắng. Vậy là tới cuối cùng, tiếng vỗ tay vẫn chỉ dành cho kẻ thắng cuộc.
Đợi đến khi tàn cuộc, trong nhà thi đấu chỉ còn lại nhân viên dọn dẹp, huấn luyện viên của Từ Tử Sung mới ra tìm Hạ Mộng Ngư.
“Bác sĩ đã cầm máu cho nó rồi, tình hình không quá nghiêm trọng, chỉ là bị thương ngoài da, không động đến gân cốt, em đừng lo.”
Hạ Mộng Ngư lau nước mắt, khẽ gật đầu.
Huấn luyện viên vỗ vai Hạ Mộng Ngư và nói: “Cảm xúc của nó đang không ổn, em vào an ủi nó một chút đi, nó đang chờ em ở phòng nghỉ đấy…”
Hạ Mộng Ngư vào phòng nghỉ của Từ Tử Sung tìm cậu.
Giải đấu đã kết thúc, người thua đều đã ra về, người thắng thì đều đã đi ăn mừng. Tất cả các phòng nghỉ, chỉ còn lại phòng của Từ Tử Sung là có người.
Trên hành lang vắng vẻ cũng chỉ còn tiếng bước chân của Hạ Mộng Ngư.
Đúng vậy, đối với tuyệt đại đa số người xem mà nói, trận đấu này quả thật là trận phấn khích nhất, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một trận đấu mà thôi. Cho dù trong chốc lát, lúc nhậu nhẹt say sưa, có lẽ họ cũng sẽ nhắc đến, nhưng ngủ một giấc, ngày mai sẽ lại quên. Chẳng ai ý thức được chuyện, đây là sự đổ máu của người khác.
Cửa mở ra, Hạ Mộng Ngư đi vào. Cô nhìn thấy ngay Từ Tử Sung đang ngồi trên ghế, trên mặt dán băng gạc, cả gương mặt bầm dập be bét.
Nếu như họ không có quan hệ như bây giờ, nếu như vừa rồi cô không nhìn thấy cậu chiến đấu như thế nào, thì chắc chắn Hạ Mộng Ngư sẽ cười nhạo cậu một trận, rằng bộ dạng thế này thì còn đẹp trai thế nào được nữa; rằng nhìn gương mặt cậu hiện giờ đáng sợ như vậy, e là nếu bọn con gái vẫn ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt cậu mà nhìn thấy thì sẽ bỏ chạy ngay lập tức…
Nhưng hiện tại, Hạ Mộng Ngư chỉ tiếc không thể khóc, nhưng cô không khóc, cố kìm nước mắt lại.
“Đau lắm à?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.
Từ Tử Sung lắc đầu.
“Mình vốn định thắng rồi sẽ thổ lộ với cậu.”
Giọng nói của Từ Tử Sung nghe ra rất nặng nề, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Mộng Ngư một cái rồi lại cúi đầu ngay.
“Giờ thì không thể rồi.”
Đúng vậy, họ đã hẹn, nếu cậu thắng, cô sẽ là của cậu, họ sẽ bắt đầu ở bên nhau.
Nhưng giờ cậu lại thua.
Rõ ràng đã đồng ý với cô, nhất định, nhất định, nhất định sẽ thắng, vậy mà giờ cậu lại thua, còn thua một cách thảm hại như vậy nữa.
Hạ Mộng Ngư đứng ở cửa, cách Từ Tử Sung vài ba bước chân.
“Không sao, mình không phải là của cậu, nhưng cậu có thể là của mình mà.”, Hạ Mộng Ngư nói.
Lúc này, Từ Tử Sung mới ngẩng đầu nhìn Hạ Mộng Ngư.
Ánh mắt cậu hun hút, tựa như một hồ nước lắng đọng lâu năm.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy, phần lớn thời gian, ánh mắt của Hạ Mộng Ngư luôn giống như giờ phút này, kín đáo, mà lại sâu sắc khiến người ta không thể làm ngơ được.
“Từ Tử Sung, cậu không cần mình không sao.”
Trong mắt Hạ Mộng Ngư như có thêm vài phần sức sống, cô cười, nụ cười tươi sáng như có thể thắp xong trong đếm tối.
Cô kiên định nói: “Mình cần cậu là được. Cậu biến thành cái dạng gì thì mình cũng vẫn muốn cậu.”