Trưa hôm sau, cả lớp A14 đều có mặt ở sân thể dục, chẳng ai sợ cái nóng bức của ngày hè, dù mặt trời chói chang ngay trên đỉnh đầu cũng cố gắng đến để cổ vũ cho đội bóng rổ của lớp. Thậm chí có người còn chưa kịp ăn xong bữa trưa, nên ôm nguyên cả cặp Ⱡồ₦g cơm đến.
Lớp phó đời sống mang hai thùng bước đến, còn phe phẩy tờ đỏ trong tay và nói: "Tẹo nữa sẽ có kem ăn, Linh Hoa đài thọ, cả lớp đều có phần!"
Thành viên của hai đội còn chưa đến, có lẽ là vì đang thảo luận chiến thuật, vậy mà khán giả thì đã tập trung đủ cả rồi.
Lúc này, học sinh A14 mới phát hiện ra đội cổ vũ bên lớp phân ban hơi nhiều hơn bình thường... Mỗi lớp trong trường chỉ có khoảng năm sáu mươi học sinh, tuy sĩ số của các lớp phân ban nhiều hơn một chút, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua con số bảy mươi. Nhìn đội cổ vũ đông nghịt thế này, dễ phải đến một hai trăm người.
"Lạ nhở, sao lớp phân ban lại đông thế?"
"Có khi nào cả bốn lớp bên đấy đến hết không?"
"Hình như thế, mấy đứa tao quen đều có mặt hết, chỉ là cùng khối thôi ý. Định mệnh, đồng tâm hiệp lực thế cơ."
Mọi người đều tranh luận, tuy có chút bồn chồn nhưng cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Hạ Mộng Ngư cũng cảm thấy là lạ, cô tính đơn giản, ít nhất phải đến hai trăm người có mặt, cho nên về cơ bản là cả bốn lớp phân ban đều đến đông đủ... Quan hệ giữa các lớp trong khối phân ban rõ ràng là khăng khít hơn so với các lớp hệ cơ bản, dù sao thì học sinh nào của khối phân ban cũng đều có cảm giác mình không thuộc về trường này, vậy nên khá thân thiết. Nhưng dù quan hệ có tốt cỡ nào chăng nữa, thì cũng không đến nỗi, một lớp đấu bóng, cả mấy lớp còn lại đều tới cổ vũ đấy chứ? Cô cảm thấy, sự việc này chắc chắn có gì đó bất thường...
Quả nhiên, sau khi thành viên của hai đội ra sân, mọi người mới biết vấn đề là gì. Học sinh A14 không nhịn được, quay cổ sang la ó với đám phân ban.
"Không biết xấu hổ à?"
"Đúng đấy, không công bằng!"
Rốt cuộc mọi người cũng hiểu vì sao cả bốn lớp phân ban đều có mặt đông đủ, hóa ra không phải là đội bóng của một lớp, mà là liên quân của cả khối phân ban.
Vốn dĩ chỉ có Lý Tử Viễn của A10 khiêu chiến với A14, giờ lại hóa thành liên minh của bốn lớp. Từ bốn lớp của khối phân ban chọn ra năm tuyển thủ giỏi nhất để lập thành một đội!
Tuy rằng đội bóng rổ của A14 rất lợi hại, nhưng chọn ra 5 người trong 50 người, với chọn ra 5 người trong 200 người, khác biệt vẫn là khá lớn. Càng đừng nói tới việc bình thường các lớp phân ban hay chơi bóng cùng nhau, chẳng cần bàn tới chuyện phối hợp ăn ý hay không thì tình hình này đã khá nguy hiểm rồi.
"Không biết nhục, đây rõ ràng là chơi bẩn."
"Bọn nó chiếm ưu thế rồi còn gì nữa, bọn mình cũng phải tìm viện binh bên ngoài."
"Đúng, không công bằng."
"Không công bằng như nào?", đám học sinh bên phân ban đắc ý nói: "Bọn tao nói là lớp phân ban đấu với A14 bọn mày, chứ có nói là một trong số bốn lớp phân ban không?"
"Là tại bọn mày không hỏi cho rõ ràng đấy chứ, não ngắn."
"Nếu bọn mày tìm viện binh bên ngoài là phạm quy."
Cả hai bên cùng gào lên, như chỉ hận không thể xông lên đánh nhau ngay tức khắc được. Nhất là mấy anh chàng của A14, tuy bình thường không mấy hòa đồng với đám con trai, lại có phần ẻo lả, chỉ suốt ngày túm tụm bàn chuyện tiểu thuyết thanh xuân với chuyện quần quần áo áo, vậy mà giờ này cũng xông ra, xắn tay áo tham chiến. Cũng may phía bên kia đến từ nhiều lớp khác nhau nên không đồng lòng được như vậy, chẳng ai ra mặt, thế nên đôi bên mới không xảy ra đánh lộn. Đành thế, học sinh trường trọng điểm ít nhiều cũng lành hơn, ẩu đả trong sân thể dục không hợp với tác phong của họ cho lắm.
Lúc này, Từ Tử Sung dẫn theo đội bóng của A14 đi vào sân. Từ Tử Sung là đội trưởng, cũng là trung phong. Tính cách của cậu vững vàng, thần sắc luôn luôn bình tĩnh, không giống như đám người của khối phân ban, lúc nào cũng làm ra vẻ mình là trung tâm vũ trụ, khiến người ta có cảm thấy chỉ thắng được cái mẽ ngoài.
Hạ Mộng Ngư không giấu nổi vẻ tự hào. Từ Tử Sung của cô từng đối mặt với cả một trận đấu lớn, đâu thể vì một trận đấu nhỏ giữa các lớp mà sồn sồn như đám khỉ của khối phân ban kia.
Thấy Từ Tử Sung đi tới, Hạ Mộng Ngư không hiểu vì sao trước giờ mình luôn cảm thấy mấy cậu chàng của đội bóng đá và bóng rổ đều rất ngốc. Hai năm trước, tại sao cô lại luôn chẳng có hứng thú với những trận đấu giữa các lớp?
Rõ ràng là đều rất đẹp trai mà!
Có lẽ vì đội trưởng mang khí chất trầm ổn, nên cả đội bóng của A14 cũng đều toát lên vẻ điềm tĩnh khoan thai.
Mạnh Huy là tiền phong. Lúc mới vào trường, cậu vẫn chưa cao lớn lắm, nhưng lại khá nhanh nhẹn, linh hoạt nên được xếp vào vị trí tiền phong, sau này cao ngổng lên cũng vẫn ở nguyên chỗ. Vậy nên, cậu gần như là tiền phong cao nhất của cả trường, là chủ lực mà lớp họ may mắn có được. Mạnh Huy vừa đi vừa tung bóng từ tay này sang tay kia, biểu cảm trên mặt hiếm khi nghiêm túc đến vậy.
Phạm Tiểu Kiều đứng cạnh Hạ Mộng Ngư không nhịn được bèn khẽ hét lên một tiếng.
Ấy...
Hạ Mộng Ngư thấy Phạm Tiểu Kiều hơi đỏ mặt, cô chỉ cười mà không nói gì.
Thú vị nha...
Thành viên của hai đội gặp nhau giữa sân, làm nghi thức chào hỏi dưới sự điều khiển của trọng tài.
"Được đấy."
Từ Tử Sung đánh giá đội hình của đối phương rồi nói.
Có lẽ là vì chột dạ, nên đội phân ban cảm thấy trong giọng nói bình tĩnh của Từ Tử Sung hàm chứa một tia trào phúng.
"Mày có ý gì?", đội trưởng Lý Tử Viễn hỏi: "Được đấy là như nào? Sao, có ý kiến với đội hình của bọn tao à? Được hay không, mày nói mà tính sao?"
"Không tính.", Từ Tử Sung nói, vẻ mặt không thay đổi.
Mạnh Huy liếc Từ Tử Sung. Ông anh sao lại yếu xìu thế? Lúc này đáng ra phải mạnh miệng để tăng khí thế cho đội nhà chứ! Sao lại nói một câu nhu nhược như thế?
"Được hay không, chuyện này bọn tao để bọn mày quyết.". Từ Tử Sung dừng một chút rồi nói tiếp: "Dù sao thắng hay không cũng do bọn tao định đoạt."
Lý Tử Viễn xám mặt.
Mạnh Huy thở phào một hơi, tung bóng cười nhạo đối phương.
Quả nhiên, bàn về độc mồm, không ai có thể so được với Sung ca nhà cậu ta.
Thành viên hai đội bắt đầu tự khởi động làm nóng người.
Còn mười lăm phút nữa mới tới giờ thi đấu, vậy mà không khí trên sân đã hết sức căng thẳng, trong lòng ai cũng vô cùng hồi hộp.
Lời nói của Từ Tử Sung khơi dậy khí thế cho cả lớp, sự phẫn nộ của A14 dần chuyển thành luồng nhiệt huyết, mọi người đều hào hứng hô "cố lên". Đồng thời, lời nói của cậu cũng chọc tức khối phân ban, đội cổ vũ hai bên như đang thi đấu, thi xem ai gào to hơn. Có điều, khối phân ban tận bốn lớp, A14 gào khản cổ cũng không hô to hơn được.
Phạm Tiểu Kiều cầm điện thoại ra rồi nói: "Đợi tí tao gọi viện binh đến!"
Cô nàng có bạn ở khắp các lớp, với lại gần đây mọi người cũng không có gì giải trí, lần này coi như là hoạt động sôi nổi nhất cả hè, vậy nên kéo thêm được không ít người đến xem.
Thành viên hai đội khởi động, người trên sân cũng ngày một nhiều. Có người là do Phạm Tiểu Kiều gọi đến, cũng có người thấy đông vui nên tới xem.
Trận đấu sắp bắt đầu. Trọng tài là người của ban Văn, là phía trung lập.
Trung phong của hai đội đứng giữa sân, chuẩn bị khai bóng. Cả khoảng sân im lặng, tất cả cùng lẳng lặng chờ. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lảnh lót vang ầm cả sân.
"Chờ một chút! Trọng tài, đợi chút!"
Mọi người kinh ngạc ngoảnh ra nhìn, người vừa gào lên lại là Từ Tang.
"A14 cố lên! Từ Tử Sung cố lên!", Từ Tang vừa chạy về phía này vừa hô.
Phía sau cô nàng là cô bạn mập mạp, thở hồng hộc bám đuôi cô nàng.
"Đậu má, Từ Tang, mày có nhầm không đấy, mày là người lớp nào hả?"
"Mày điên hả? Mày quên mày là người của lớp phân ban hả? Cổ vũ cho A14 làm cái gì!"
"Đúng đấy, tẹo nữa có còn muốn về lớp phân ban không hả?"
Hoa khôi của trường từ khối phân ban mà ra, thế mà lại đi cổ vũ cho đối thủ, như vậy chẳng phải là tự tiêu diệt uy phong của mình hay sao, điều này khiến rất nhiều người bực bội.
Từ Tang mặc kệ, cô nàng chạy đến bên cạnh Hạ Mộng Ngư, ôm bả vai cô, thân thiết nói: "Cần bọn mày quản à, Từ Tử Sung là anh họ tao, Hạ Mộng Ngư là bạn thân của tao, tao thích cổ vũ cho người ta đấy! Đúng không, bảo bối?"
"Đúng, đúng, đúng!"
Hạ Mộng Ngư cười, ôm vai Từ Tang.
Từ Tang không chỉ đến cổ vũ xuông cho A14, cô nàng mập mạp phía sau còn mang theo một cái túi, bên trong là những quả bông sặc sỡ chuyên dùng cho đội cổ động. Cô bạn mũm mĩm đó chia quả bông cho đám con gái của A14, còn kéo họ ra dàn hàng, lên kế hoạch cổ vũ bài bản.
...
Bầu không khí trên sân thể dục ngày một náo nhiệt, khiến học sinh lớp khác cũng muốn xuống xem, có người sợ nóng thì cũng nhòm qua cửa sổ nhìn từ xa.
Khối lớp chọn vốn luôn chăm chỉ học hành, nhưng vẫn có kha khá người tò mò ngó xuống sân thể dục.
Hạ Dạ Dương đến hỏi cậu bạn thân, "Ngó nghiêng nhìn cái gì đấy?"
"A14 thi với liên quân của bọn phân ban đấy."
Nghe thấy A14, Hạ Dạ Dương liền nhíu mày. Đó chẳng phải là lớp của Hạ Mộng Ngư sao?"
"Nghe nói là vì tranh học thần.", bên cạnh có người nói chen vào.
Lúc này, Hạ Dạ Dương mới nhòm từ trên cửa sổ xuống, chỉ thấy sân bóng rổ kín người, lớp nào cũng có, kèn trống vang trời.
"Định mệnh, Từ Tang kiếm đâu ra quả chiêng thế kia? Kinh thật!"
Đám bạn của Hạ Dạ Dương cũng xúm lại xem, còn buồn cười vỗ vai Hạ Dạ Dương: "Bạn gái cũ của ông sáng tạo phết, có hối hận vì đã chia tay không?"
"Biến."
Hạ Dạ Dương không hề chú ý đến Từ Tang, mà chỉ nhìn tới Hạ Mộng Ngư. Tuy rằng khoảng cách xa, nhưng nhiều năm lớn lên cùng nhau, Hạ Dạ Dương vẫn có thể liếc một cái đã nhận ra cô.
"Người anh em, có muốn xuống xem không?", một cậu bạn hỏi Hạ Dạ Dương.
"Không."
Hạ Dạ Dương lạnh lùng thu hồi ánh mắt, trở lại chỗ ngồi tiếp tục đọc sách, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe cả đám thảo luận.
"Đậu má!", có người kêu lên.
"Phấn khích kinh..."
"Hạ Dạ Dương, nhanh đến đây nhìn thanh mai trúc mã của ông này."
Hạ Dạ Dương vẫn không động cựa, giả vờ như đang mải đọc sách, "Cô ấy làm sao?"
Bên kia không nói lời nào, chỉ chu chéo như quỷ.
"Uôi!"
"Mẹ kiếp!"
"Uôi, mẹ kiếp!"
"Rốt cuộc là làm sao?"
Hạ Dạ Dương sốt ruột, bước đến tách đám bạn ra rồi nhòm qua cửa sổ.
Hạ Mộng Ngư này, đúng là thâm tàng bất lộ, lắc ௱ôЛƓ quá dẻo...
Trong lúc cô bạn mập mạp đang loay hoay với đội cổ động, thì Từ Tang quay sang vén vạt áo đồng phục của Hạ Mộng Ngư lên.
"Mày làm gì đấy?", Hạ Mộng Ngư tóm chặt vạt áo, căng thẳng hỏi.
"Suỵt, đứng im, nghe lời đi!"
Từ Tang buộc túm vạt áo Hạ Mộng Ngư chẽn ngay dưới chân иgự¢ cô, để lộ ra vòng eo thon thả, sau đó lại kéo váy của cô lên, nhét lấy nhét để cạp váy vào, chỉnh nguyên chiếc váy dài thành váy ngắn, còn không biết lôi ở đâu ra một cái kim băng, đính chặt cạp váy lại.
"Mày đến cổ vũ, có thể chỉnh trang lại mình một chút được không?", Từ Tang vừa ép Hạ Mộng Ngư vừa nói.
Rốt cuộc Từ Tang cũng sửa sang lại cho Hạ Mộng Ngư xong.
"Giờ ổn rồi, xứng đáng làm bạn thân của tao.", Từ Tang đưa hai quả bông cho Hạ Mộng Ngư rồi nói: "Cầm lấy, giờ mày là đội phó đội cổ động của tao!"
Hạ Mộng Ngư ngượng ngập nhận lấy quả bông.
Đây chẳng phải là Từ Tang đang phá hình tượng của cô thì là gì. Hạ Mộng Ngư nhìn về phía Từ Tử Sung đang đứng giữa sân bóng, cậu đảm nhiệm vị trí trung phong, đứng ngay chỗ vạch giữa, đang chuẩn bị khai bóng. Từ Tử Sung mặc quần áo bóng rổ, để lộ ra cánh tay rắn chắc, thân hình vừa cường tráng lại vừa gợi cảm, quả thực là có dáng người đẹp nhất trường. Ánh mặt trời tháng Tám rực rỡ, dưới vầng sáng chói chang, đến cả mồ hôi của cậu cũng như đang lấp lánh.
૮ɦếƭ tiệt...
Sao Từ Tử Sung lại đẹp trai như vậy? Cậu muốn quyến rũ hàng nghìn hàng vạn cô gái hay sao?
Hạ Mộng Ngư thấy đám con gái xung quanh nhìn Từ Tử Sung với ánh mắt như hổ rình mồi, bỗng nhiên máu trong người như sôi lên. Quan tâm cái mẹ gì nữa, mất hình tượng thì mất hình tượng. Anh chàng này, cô phải chiếm!
Hạ Mộng Ngư hạ quyết tâm là sẽ không nao núng. Cô nhận quả bông từ trong tay Từ Tang, lắc lắc mái tóc ngắn, vẻ mặt kiên định, ánh mắt tự tin, cô bước lên, trước con mắt của bao người, bắt đầu lắc lư ௱ôЛƓ eo. Cô một tay chống eo, một tay giơ lên, hô lớn: "A14, fighting! Từ Tử Sung, fighting!"
Bốn phía vang lên tiếng xì xào huyên náo.
Từ Tang cũng gọi Phạm Tiểu Kiều lên, mỗi người đứng một bên Hạ Mộng Ngư.
Ba người trao đổi về những động tác tiếp theo, sau đó phối hợp ăn ý, lắc quả bông trong tay rồi hô to: "A14, fighting! Từ Tử Sung, fighting!"
"Mạnh Huy, fighting!"
"Trần Dương, fighting!"
"Lưu Thiên Tứ, fighting!"
"Trương Tử Phong, fighting!"
Trọng tài có phần "bó tay", nhìn về phía hai đội, "Cổ động viên của các ông có vào chỗ không? Bắt đầu được chưa?"
Từ Tử Sung không kiềm chế được, quay sang cười cười nhìn Hạ Mộng Ngư, sau đó lại quay về nhìn đối thủ với sắc mặt thường trực.
"Được rồi.", cậu nói.
Lý Tử Viễn ở phía đối diện có phần căng thẳng, sao lại cảm thấy ánh mắt Từ Tử Sung khủng bố như vậy?
"Khai... khai bóng đi!", Lý Tử Viễn kêu lên.
Trọng tài cất tiếng còi, khai bóng!