Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! - Chương 54

Tác giả: Cỏ

Sáng nay nó dậy sớm bất thường, vấn đề là nó không thể ngủ được nên dậy, chẳng hiểu sao hôm nay lại thế
- Ghê hôm nay Đan dậy sớm chắc có biến_ Hà Anh nằm trên giường cười cươi
- Nay mang theo dù đi nghe chưa, chắc trời mưa ý_ Yến Anh cười
- Hôm nay bà bị ấm đầu à_ Thu Hà nhìn nó rồi kéo chăn ngủ tiếp
- Mấy đứa này...._ Nó nhăn mặt
Mấy đứa kia lăn ra cười
Nó đi VSCN xong rồi lại chui lên giường nghịch điện thoại
Hôm nào cũng thế, cứ 6h anh lại nhắn tin cho nó chúc buổi sáng vui vẻ, và hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng mọi hôm thì lên trường nó mới nhìn thấy vì toàn dậy muộn, hôm nay nó trả lời lại nên anh khá ngạc nhiên
KM: Hôm nay chắc anh sẽ đi oto
Nó: Lâu nay vẫn thế mà
KM: Hôm nay chắc trời sẽ mưa và mưa rất to
Nó: Anh muốn ૮ɦếƭ sao?
KM: hahaha chỉ ngạc nhiên quá mà, hôm nay lại dậy sớm cơ
Nó: Ồ... dậy muội thì kêu dậy muộn, dậy sớm thì ai cũng nói
KM:
Nó: Anh thử cười nữa xem nào
KM: Anh đâu dám
Nó: Haizzzz.
KM: Em làm sao nào
Nó: Em đi ngủ đây
Nói xong nó tắt điện thoại rồi chui vào chăn ôm Thu Hà ngủ tiếp làm tụi kia phì cười
Và sau đó.. khi tụi kia đã dậy để đi học hết thì nó vẫn yên giấc, Thu Hà gọi rất nhiều lần mà nó vẫn thế, không dậy nên nhỏ đành đi trước
Gần tới giờ vào lớp nó mới dậy, vội vàng thay đồng phục, chải tóc đi giày các thứ rồi khoác balo ôm tập hồ sơ nặng dã man kia chạy thục mạng đến trường. Nó muốn đứt hơi thở quá, mệt muốn thả luôn nó xuống đất, cũng may Việt Anh cậu bạn lớp phó học tập lớp nó cũng vừa đến ôm dùm nó, cái này người ta gọi là ăn ở cả mà..
Hai đứa cùng đi vào lớp
- Hôm nay cậu lại đi muộn_ Việt Anh cười nhìn nó
- Chẳng phải cậu cũng đang đi muộn đây sao, với lại chuông đã reo đâu
- Tớ ghé vào thư viện mượn sách nên mơi tới muộn, cậu lại ngủ quên chứ gì
- Siêng hết phần người khác đi là thế nào hả?_ Nó cười
- Thế mà đang còn thua xa cậu đây còn gì
- Tớ học kém mấy môn tự nhiên hơn cậu nhiều, cậu học tốt thế còn gì
- Kém hơn tớ mà lần nào cũng nhất thế á, thế tớ cũng muốn kém giống cậu
- Ăn may thôi mà_ Nó gãi đầu cười cười
- Nay toán của cậu giỏi hơn tớ rất nhiều rồi đấy, hồi đầu năm lớp 10 cứ tưởng hơn lớp trưởng được môn toán, nào ngờ, cậu làm tớ đau lòng quá
- Đã bảo thi lần nào người ta cũng ăn may mà, chứ học trên lớp tớ làm gì bằng cậu
- Lần nay thi học sinh giỏi lại nhất nữa, cậu bỏ xa tớ quá rồi đấy
- Nhường cậu đấy... tớ chẳng dám mơ đến nhất đâu, nay lười quá
- Sao cậuu lại khiêm tốn thế nhỉ, lần nao khảo sát cũng nhất đội tuyển mà cứ than cái gì
- Ngữ pháp tớ còn kém xa cậu
- Cái gì cái gì đấy, điểm cứ hơn người ta bao nhiêu mà
Nó chỉ biết cười cười
- Chút nữa cậu lên chữa bài tập cho cả lớp nhé, tớ đi gặp cô chút việc_ Nó nói
- Okey
- Giao nhiệm vụ cao cả cho cậu đấy, tiếp quản cho tốt biết chưa_ Nó trêu Việt anh
- Xin nhận
Nó cười, cậu bạn để đống hồ sơ lên bàn cho nó
- Thank you very much_ Nó cười
Rồi nhờ Thu Hà trông dùm để chạy đi tìm cô chủ nhiệm, làm lớp trưởng đâu có sướng chút nào đâu, lớp cứ có chút việc gì cũng là lớp trưởng gánh chịu thế này đây
Giờ ra chơi, nó phải vật vả mang đống hồ sơ lên phòng hội trưởng cho Khánh Minh, ở đây ít người ra vào nên chẳng biết nhờ ai, cửa phòng hơi khép, nhưng nghe tiếng trong đấy nên nó đang tính bước vào thì nghe giọng Minh Hoàng
- Tao nghe Minh Anh nói An Ny sắp về
An Ny... ai ta??? Nó khá tò mò với cái tên này, có nhớ hồi trước Minh Anh có nhắc tới An Ny, người yêu cũ của anh thì phải, không nhầm là vậy, nó đứng nép vào tường nghe tiếp, dẫu biết nghe lén thì không hay chút nào cả, nhưng nó rất tò mò
- Tao có nghe nói_ Khánh Minh nói
- Mày tính sao? Đan em thì thế nào
- Tao đâu thích nhỏ, đương nhiên là chia tay rồi_ Anh nói, vẫn cái giọng lạnh lùng như mọi khi, nhưng mà, lần này nghe nó thấy đau quá, nó không biết thứ nó vừa nghe là thật hay giả, nó không muốn nghe thêm ai nói gì nữa, nó không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, nó muốn đi ra khỏi đây, nhưng mà... chân nó như không thể nhúc nhích nữa, cổ họng cảm giác như nghẹn lại, nước mắt nó lại trào trực tuôn ra, nó làm sao thế này, nó phải tin anh chút chứ, biết đâu anh biết trước nó lên nên đùa nó một chút thôi mà, nó phải thật bình tĩnh nào, nhưng mà.... nó không kiềm được cảm xúc, nó cắn môi để không bật khóc thành tiếng
- Mày độc ác vl... như thế tổn thương em nó, dù sao Đan cũng chơi với tụi mình khá lâu, em nó cũng dễ thương tốt bụng, khá biết điều, với lại nó cũng thật lòng, mày làm như thế mà xem được à
- Tình cảm làm gì bắt buộc được, hồi đấy bà Khanh quý nó lắm, suốt ngày ghán ghép, tao thấy nhỏ cũng thích tao nên thử anh ngờ đổ thật_ Những lời anh nói, nó nghe hết.... nó như vết dao cứa vào tim nó vậy, nó đau lắm
- Hồi đấy tao còn tưởng mày thích Đan em thật
- Thấy nhỏ dễ thương nhìn cũng hiền hiền ngây thơ nên tao tán thử. Mày nghĩ sao tao thích nó, Thiên Kim xinh đẹp thế, gia thế khỏi nói mà tao còn chẳng thèm để ý, huống hồ gì nó
- Mày tích đức cho tao nhờ cái
- Bà Khánh biết chắc lao về Gi*t tao mất
- Là cái chắc, Minh Anhh nó mà biết nó cạch mặt mày luôn đấy mà
- Biết làm sao giờ.... thôi thì diễn thêm mấy hôm nữa rồi chia tay cũng chưa muộn, dù sao nhỏ ngây thơ bome
- Sao tao lại có thằng bạn khốn nạn như mày
- Giờ mới phát hiện hơi muộn rồi_Anh cười
Nó cắn môi đến chảy cả máu, nó muốn có ai đó lại giúp nó đi, kéo nó ra khỏi đây đi, chứ chân nó nặng tới mức không thể bước được. Tại sao nhỉ???? Tại sao anh lại làm vậy với nó nhỉ??? Nó ngồi thụp xuống đất, nếu biết trước như vậy, lần đấy, ở trên sân thượng, nó chỉ cố gắng một chút nữa thôi, thì đã không đau như thế này. Giá như vừa rồi nó vào luôn, thì nó không phải nghe những lời đau lòng này
- Tao đi lên lớp với Minh Anh đây
Nghe tiếng Minh Hoàng nói nó vội vàng đứng dậy giờ chạy thì không thể kịp nữa, nó vội vàng lau nước mắt, vụng về như kiểu bị bắt trộm nghe lén vậy, nó hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra bình tĩnh nhất, giả vờ như vừa đi đến, mím môi cho máu không chảy ra
Minh Hoàng vừa ra ngoài nó cố tỏ ra tươi cười, vừa thầy nó Minh Hoàng khá giật mình rồi lại cũng cười nhìn nó
- Muội làm sao đấy
- Đang cúm đây này lần nào cúm nước mắt cứ tèm nhem thế này_ Nó lau nước mắt
- Muội giống Minh Anh thế, lần nào cúm cũng chảy nước mắt, huynh còn tưởng nó khóc cơ
Nó cười
- Cơ mà đi đâu thế này
Nó chỉ tay vào chồng hồ sơ rồi liếc mắt vào phòng
- Nó ăn Hi*p muội sao, để huynh cho nó một trận
- Hahha.... muội hiền quá mà_ Nó cười
- Nó đang trong đấy, vào đi huynh lên lớp đấy
- Bai bai_ Nó mỉm cười rồi mở cửa bước vào trong, nó thấy anh đang làm gì đấy trên máy tính, thấy nó vào anh vội đứng lên đỡ cho nó
- Sao không để anh lên lấy cũng được mà, mất công mang xuống đấy nặng thế này cơ mà_ Anh mỉm cười xoa đầu nó
Nó chun mũi
- Em sao thế
- Cúm này
- Hử??? Sao không nói với anh, uống thuốc chưa?_ Vẫn là cái giọng quan tâm ấy, nhưng giờ nghe nó thấy giả tạo kiểu gì ấy
- Uống rồi, nên sáng nay em mới dậy sớm bất thường thế đấy
- Nên anh mới thắc mắc
- Thôi anh làm gì thì làm đi, em lên lớp đây
- Cho anh ôm em cái nào
- Ê... đừng nó mà lợi dụng người ta_ Nó nói xong chạy ngay ra cửa làm anh phì cười
Nó lửng thửng bước đi, nó cũng diễn giỏi phết nhỉ, càng nghĩ nó càng thấy đau lòng mà, giá như lúc trước nó suy nghĩ thêm chút nữa, suy nghĩ rằng tại sao Thiên Kim như vậy anh còn không thích huống hồ gì nó, tại sao lúc đấy nó không suy nghĩ kĩ đi nhỉ? Anh hoàn hảo thế kia mà đi thích nó.... ờ tại sao lúc đấy nó lại mù quáng tin anh nhỉ? Tại sai nó lại ảo tưởng thế này? Đã từng nói rằng nếu sau này có chia tay thì nó cũng không hối hận như giờ nó vô cùng hối hận, giá như nó nghe lời mẹ, đừng nên yêu anh, giá như mà nó lớn hơn, nó hiểu hơn, hiểu rằng anh chưa hề thích nó. Tại sao nhỉ??? Tại sao lại như thế nhỉ? Người ta nói, là con gái đừng nên yêu vào cái tuổi 17 vì người ta yêu vào tuổi 17 cũng là người ta yêu nhất, tại sao lúc đó nó lại dại dột thế nhỉ. Tại sao???
Nó vừa đi, nước mắt lại cứ tuôn ra, nó cố lau đi nhưng mà.... nó thực sự mệt mỏi lắm rồi, nó muốn ngồi xuống đây khóc cho nhẹ nhõm hơn, giá như có mẹ ở đây an ủi nó thì tốt biết bao nhiêu, nhưng mà tại sao lúc mẹ nghe tin ấy, mẹ không ngăn cản nó như lúc trước mẹ từng khuyên không nên thích anh.
Nó vẫn tiếp tục đi, mọi người tò mò nhìn theo, nó bị làm sao đấy
Vào tới cửa lớp, Thu Hà vừa thấy nó đoán ngay ra có chuyện vội vàng vứt điện thoại ra bàn chạy đến đỡ nó
Dựa vào người Thu Hà, lúc này nó không muốn mạnh mẽ một chút nào cả, nó khóc um lên, may lớp ra ngoài gần hết, còn vài người trong lớp
Thu Hà không nói gì vẫn khẽ vuốt tóc nó, để nó dựa vào vai khóc nấc cả lên, chắc nó có điều gì uất lắm mới khóc như vậy, chưa bao giờ thấy nó khóc như thế cả. Mấy đứa lớp nó kéo lại hỏi xem nó thế nào nhỏ chỉ khẽ lắc đầu. Nó khóc lớn lắm, khóc mãi không nín á, cảm giác bị lừa dối, cảm giác bị xem là một thứ đồ chơi, cảm giác hối hận.... cảm giác hụt hẫng vô cùng, nó tưởng như là nó là người hạnh phúc nhất, nhưng mà.... cứ nghĩ đến thôi là nó không kiềm được nước mắt, giá như lúc gặp anh nó đã không rung động, giá như nó đừng dậy muộn rồi đi lao vào anh như thế, thì nó và anh sẽ chẳng biết nhau, và giờ nó lại không phải như vậy.
Nó vẫn không hiểu tại sao một con người bề ngoài hoàn hảo như anh lại có thể nói ra những lời như thế, lâu nay vẫn nghĩ là anh thích nó thật sự, xem phim ngôn tình nhiều quá nó bị ảo tưởng chẳng?
Thế này người ta gọi là thất tình không nhỉ? Nó tự nhiên thấy căm ghét anh đến thế, giá như nghe Phương Vy nói: con trai bây giờ chẳng thằng nào nên hồn ờ.... thì nó đã không như thế này, tất cả là tại nó ngây thơ quá mà, biết trước đừng dính vào yêu đương gì cả, thanh xuân nhạt chút cũng được, còn hơn để phải đau như thế này
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc