Sau mấy tiếng ngồi máy bay ra Hà Nội rồi lại bắt tàu hỏa lên Sa Pa, cả hai đều thấm mệt nhưng cảnh vật hai bên đường thay đổi liên tục đẹp như tranh vẽ nên cũng khiến nỗi mệt mỏi ấy vơi đi phần nào.
Đến nơi, cả hai không ở các khách sạn mà chọn dịch vụ “homestay” rất thú vị. Với dịch vụ này, Duy Minh và Đầu Đinh được đến ở nhà người dân bản xứ, được họ đối xử thân thiết như người trong nhà nên cả hai không quá bỡ ngỡ. Lúc vừa đến nơi, cả hai chỉ tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước để lấy sức cho những ngày vui chơi tiếp theo.
Sáng sớm hôm sau, Duy Minh và Đầu Đinh thức dậy khá sớm, tiết trời lúc đấy rất lạnh, nên cả hai nhanh chóng được mời đến ngồi quanh bếp lửa ở giữa nhà, được chủ nhà người dân tộc mời ăn bữa sáng, đồng thời trò chuyện những chuyện hằng ngày của họ. Sau đó, cả nhà lên nương làm rẫy thì rất may đúng lúc hôm nay chủ nhật nên Duy Minh và Đầu Đinh cùng nhau đi chợ phiên Bắc Hà.
Chợ phiên này chỉ họp mỗi tuần một lần vào chủ nhật, cả hai có mặt ở đây sau khi đã đi khoảng 2 giờ đồng hồ bằng ô tô. Đến nơi thì phiên chợ vừa họp nên rất đông đúc, không khí nhộn nhịp, sặc sỡ nhiều màu sắc của thổ cẩm và hoa quả. Khung cảnh nhộn nhịp nhưng không khí vẫn rất lạnh, nhất thời Duy Minh vẫn chưa thích ứng kịp nên cứ hắt hơi mãi, hai tay cứ chà mạnh vào nhau để thấy ấm hơn.
Đầu Đinh thấy vậy liền kéo tay của nó nắm trọn trong hai tay của mình, sau đó cậu còn kéo lên gần miệng thổi thổi vào đó những hơi thở ấm áp khiến Duy Minh đỏ mặt cúi xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Đầu Đinh thấy vậy liền cười khì khì, sau đó nhét tay Duy Minh vào túi áo ấm của mình rồi cùng chầm chậm tham quan phiên chợ.
Ở đây, Duy Minh nhìn đâu cũng thấy tò mò, hoa quả ở đây rất tươi, nhìn những giọt sương còn vương trên vỏ và nhựa vẫn còn tràn ra ở cuống quả khiến người ta biết ngay nó vừa mới được hái xuống. Nào là mận, đào,… tỏa hương thơm lựng khiến Duy Minh khẽ nuôt nước miếng cái ực. Ngay lập tức, Đầu Đinh lại kéo Duy Minh lại đó, mua hẳn mấy túi hoa quả mà Duy Minh nhìn vào biết ăn mấy ngày cũng không hết.
Chào tạm biệt bà lão bán đào thì cả hai lại lang thang khắp chợ. Đầu Đinh thấy Duy Minh cứ hắt hơi liên tục nên bảo nó đứng yên đợi cậu một chút. Đầu Đinh chạy đi rất nhanh rồi lại chạy về. Cậu nhóc lại giở trò con nít khi chạy ra đằng sau bịt mắt Duy Minh lại, sau đó dịu dàng lấy khăn choàng cổ mới mua quấn quanh cổ Duy Minh rồi cười dịu dàng.
Duy Minh mở mắt ra, trong giây lát ngây người ra trước nụ cười ấy của cậu. Nụ cười dịu dàng cộng thêm hiệu ứng của hơi sương lành lạnh khiến Duy Minh hơi choáng ngợp. Nhưng sau đó cậu lại đỏ mặt khi phát hiện trên cổ Đầu Đinh cũng đang mang một chiếc khăn choàng y chang mình. Cậu thầm nghĩ: “Cậu nhóc này lắm trò thật!”. Tuy nghĩ vậy, nhưng Duy Minh vẫn thấy trong lòng rất ấm áp.
Sau khi đã đi bộ đến mỏi cả chân thì cả hai mới chịu ra về. Đầu Đinh thấy Duy Minh vẫn còn lạnh nên tháo luôn khăn choàng cổ của mình ra quấn vòng quanh cổ của Duy Minh. Báo hại Duy Minh nhỏ bé lại trông càng bé nhỏ hơn dưới hai cái khăn choàng. Nó luống cuống phản đối:
- Không được. Như vậy cậu sẽ lạnh đấy!
Sự phản đối yếu ớt đó của Duy Minh đã bị Đầu Đinh phớt lờ, cậu dịu dàng nắm tay Duy Minh đi về phía ô tô đang đợi mình, thì thầm nói như có như không khiến Duy Minh không nghe rõ: “Chỉ cần có cậu bên lạnh là tôi thấy ấm áp rồi”.
Sau khi về nhà cũng đúng lúc gia đình chú chủ nhà cũng vừa đến nơi, bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau đó, chú chủ nhà kêu cô con gái nhỏ dẫn hai người đi vài nơi gần đó để tham quan trong thời gian đợi người lớn ở nhà chuẩn bị bữa tối.
Trong chuyến đi xung quanh nhà này, Đầu Đinh và Duy Minh biết thêm rất nhiều phong tục tập quán của người dân bản xứ, biết được tên của mấy loài hoa lạ và được chào hỏi thêm rất nhiều hàng xóm, thậm chí, có người còn tặng họ mấy chiếc khăn thổ cẩm rất dễ thương. Người dân ở đây quả thật rất dễ mến và thân thiện khiến hai người không hề cảm thấy xa lạ mà giống như những người bạn cũ đã lâu không gặp.
Đi một vòng thì trời cũng nhá nhem tối, thời tiết có lẽ đã lạnh đi vài độ nên Đầu Đinh đề nghị về nhà vì sợ Duy Minh lạnh. Lúc về đến nhà thì bữa tối cũng vừa được chuẩn bị xong, Duy Minh, Đầu Đinh cùng mọi người quây quần ăn tối như một đại gia đình vậy. Ăn xong, mọi người vẫn tiếp tục ở lại trò chuyện, hát hò quanh bếp lửa, không gian ấm cúng này khiến tâm trạng Duy Minh tốt hơn rất nhiều.
Vui chơi một chút vậy mà trời đã khuya, mọi người đều về phòng ngủ. Duy Minh và Đầu Đinh cũng vậy. Cả hai cùng nằm trên một cái giường khá chật chội nhưng vì thế cũng trở nên rất ấm áp. Đi cả ngày rất mệt nên Duy Minh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên vì lạ chỗ nên giấc ngủ cũng rất chập chờn, một lúc sau nó phát hiện ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của ai đó, bao quanh là hơi thở ấm áp và đều đặn. Trong lòng nó cứ mặc định đó là vòng tay của Thế Long nên nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp đó. Có điều nó chợt nhận ra mình đang làm gì và ở đâu, rằng người bên cạnh là Thế Huy chứ không phải Thế Long. Nghĩ vậy, Duy Minh bất ngờ tháo cánh tay đang ôm eo mình xuống rồi ngồi bật dậy.
Đầu Đinh đang ngủ bị đánh thức nhưng thấy nét mặt hốt hoảng của Duy Minh nên không đành lòng khiến cậu đau khổ. Đầu Đinh cũng tinh ý đoán được suy nghĩ của Duy Minh lúc này nên cười buồn, thu dọn chăn gối xuống đất dù biết rất lạnh, nhưng vì để Duy Minh có thể tự nhiên ngủ nên như vậy cậu cũng bằng lòng.
Duy Minh thấy hành động đó của Đầu Đinh nên càng luống cuống, lật đật chạy xuống kéo cậu lên giường:
- Lạnh lắm, cậu ngủ dưới đó sẽ cảm lạnh cho coi!
- Không sao đâu! Tôi ổn mà! – Đầu Đinh quả quyết chứ không chịu lên giường nằm.
- Được! Vậy tôi xuống nằm cùng cậu. – Duy Minh biết không thể thay đổi quyết định của Đầu Đinh nên kiên quyết thu dọn xuống dưới nằm.
Đầu Đinh thấy Duy Minh như vậy nên đành nhượng bộ, miễn cưỡng lên giường ngủ tiếp. Nhưng lần này cậu lại xoay lưng vào trong, trong lòng cảm xúc rất hỗn độn. Duy Minh thấy vậy nên biết hành động thái quá của mình lúc nãy là sai nên lí nhí xin lỗi, sau đó dịu dàng kéo chăn lại ngay ngắn cho Đầu Đinh rồi quay ngủ vào trong ngủ thi*p đi.
+++
Lịch trình mấy ngày sau của Duy Minh và Đầu Đinh được ghé thăm nhà thờ cổ Sa Pa, đi ngắm các lũng hoa, thăm thác Bạc,… cũng như tham dự rất nhiều lễ hội của người dân nơi đây.
Đến ngày cuối cùng, Đầu Đinh đánh thức Duy Minh từ rất sớm. Cậu nói có một món quà muốn tặng cho nó nhưng phải dậy rất sớm mới có thể nhận được. Duy Minh còn ngáy ngủ nhưng nghe đến quà cũng ráng nhướng mắt lên cùng Đầu Đinh ra ngoài.
Địa điểm mà Đầu Đinh muốn đưa Duy Minh đến đó là cổng Trời Sa Pa. Đường lên cổng Trời ngoằn ngoèo uốn lượn giữa lưng chừng núi trùng trùng điệp điệp với những bóng nắng chạy dài thoắt ẩn thoắt hiện. Chỉ có gió thổi làm cho thảm cỏ và cây bụi phải dán mình vào đá. Con đường đèo này có tên là Trạm Tôn, len lỏi giữa dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ. Đi xe ô tô đến chân đèo rồi cả hai xuống xe, cũng đi bộ lên đỉnh đèo. Phải đi một khoảng xa khiến cả hai thấm mệt nhưng nhiều khi quay đầu lại, chợt thấy choáng ngợp vì cảnh tượng kỳ ảo sau lưng mình. Con đường Duy Minh và Đầu Đinh vừa đi qua giờ chỉ như sợi dây thừng ai đó buộc quanh lưng núi, khúc khuỷu giăng ngang giữa muôn trùng mây.
Không biết phải đi bộ bao lâu nhưng cả hai cũng đã lên được đến đỉnh đèo – cổng Trời mà Đầu Đinh muốn đưa Duy Minh đến. Vừa đến nơi, Duy Minh tuy rất mệt nhưng vẫn háo hức hỏi Đầu Đinh quà của mình đâu. Đầu Đinh khẽ bịt mắt nó lại, đếm từ một đến ba rồi bỏ tay rồi cậu đưa tay ra chỉ về phía trước.
Duy Minh nhìn theo hướng tay Đầu Đinh chỉ, há hốc mồm ra kinh ngạc vì cảnh tượng kì vĩ trước mắt: Ông mặt trời đang lấp ló đằng sau đỉnh núi Phan-xi-păng, bầu không khí lạnh se sắt khiến người ta cảm thấy tê người, sương sớm cuộn lại thành từng cồn bao quanh chân đèo, những tia nắng đầu tiên trong ngày chưa thể xua tan cái lạnh nhưng đã đủ giúp hai người ấm áp hơn và cảm nhận rõ hơn nét đẹp của bức tranh mây núi. Từ màu xanh ngút ngàn của cây, màu vàng của lúa chín chen lẫn những mảng lúa xanh non đến sắc nâu trầm ấm của đất. Đứng ở cổng Trời, Duy Minh có thể phóng tầm mắt ra xa thật xa, thu vào tầm mắt toàn bộ những cảnh núi non hùng vĩ nhất của đất Sa Pa này: đằng này là đỉnh Phan-xi-păng, xa xa là thác Bạc, cùng những con đường quanh co khúc khuỷu, những cồn sương mù, những mái nhà của người dân tộc tỏa khói nghi ngút hòa vào sương sớm… Tất cả tạo nên một bức tranh hài hòa và thật đẹp, một vẻ đẹp khó có thể thấy lần thứ hai trong đời!
Đứng trước vẻ đẹp kì vĩ ấy, Duy Minh chợt reo lên như một đứa trẻ được cho kẹo:
- Thế Long, anh nhìn kìa, phong cảnh thật đẹp!
Duy Minh reo lên, quay lại định nắm tay Thế Long kéo lên phía trước thi phát hiện người đứng sau lưng mình nãy giờ chỉ là Đầu Đinh.