EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 80

Tác giả: Đang cập nhật

- Anh, chúng ta kết hôn đi! – Giọng nói Khánh My rất chậm và rõ ràng, trong đó còn lộ ra chút sợ sệt run run.
- Vì sao? – Thế Long hỏi lại như một phản xạ tự nhiên.
Câu hỏi vừa thốt ra không chỉ khiến Khánh My bất ngờ mà còn khiến cả Thế Long kinh ngạc. Vì sao anh lại hỏi thế? Đây chẳng phải là ước mơ cả đời của anh sao? Đáng lẽ Thế Long phải lập tức nói “Được, anh đồng ý!” mới đúng. Đáng lẽ Thế Long phải tỏ ra vui mừng tột độ. Nhưng vì sao lại hoàn toàn ngược lại? Trong đầu Thế Long hiện ra hàng loạt câu hỏi như thế, nhưng chính anh cũng không thể tìm ra câu trả lời ngay lập tức.
Thấy được thái độ đang giằng xé nội tâm dữ dội của Thế Long, Khánh My vội nói tiếp:
- Anh Thế Long, bây giờ em đã hiểu ra, người đối xử tốt nhất đối với em chính là anh. Chỉ khi kết hôn với anh, em mới được hạnh phúc.
- Còn Quốc Bảo? – Thế Long tiếp tục né tránh yêu cầu kết hôn của cô.
- Đừng nhắc đến anh ta! – Khánh My nhất thời kích động – Anh ta là một kẻ Sở Khanh, lăng nhăng. Em không muốn gặp và cũng không bao giờ tin anh ta nữa. Dù anh ta gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại đi nữa em cũng sẽ không bắt máy. Thậm chí có giải thích bao nhiêu đi nữa, em cũng không nghe và không tin anh ta nữa đâu!
Thế Long khẽ nhíu mày khi thấy thái đố quá kích động của Khánh My khi mình nhắc đến Quốc Bảo, anh cố gắng tỏ ra dịu dàng hơn để không khiến cho cô phải phản ứng hơn nữa:
- Hắn ta đã tìm em?
- Vâng, hôm nay anh ta đã gọi cho em. Em tắt máy, anh ta lại gọi lại không biết bao nhiêu lần. Anh ta nói chúng em cần nói chuyện nên anh ta sẽ trở về Việt Nam. – Giọng Khánh My bất ngờ chua chát – Em không muốn để anh ta có cơ hội nên… chúng ta kết hôn đi.
Thế Long nghe nói vậy thì đôi mày thanh tú lại càng nhíu lại, sau đó nói bằng giọng nghiêm túc:
- Em nói muốn kết hôn chỉ để từ bỏ Quốc Bảo?
- Không! Không phải như thế! – Khánh My vội vàng phủ nhận – Chuyện đó chỉ là một phần của lí do. Lí do chính là em phát hiện ra em cũng… cũng thích anh! Chỉ có anh mới quan tâm, lo lắng cho em nhất. Em rất hối hận là đến bây giờ mình mới nhận ra điều đó.
Như để chứng minh lời nói của mình là sự thật, Khánh My chủ động tiến lại gần Thế Long thêm một chút, đôi môi như nụ hoa vừa hé nở của cô đang dần tiến gần đến bờ môi quyến rũ của Thế Long, nhưng nét mặt lại tỏ ra rất căng thẳng.
Đôi môi của hai người bọn họ càng lúc càng gần, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể chạm vào nhau.
Từng giây trôi qua, rõ ràng cả Thế Long và Khánh My đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau nhưng lại không tài nào tiến thêm được nữa.
Đến lúc này Thế Long mới nghiêng người né ra phía sau, nhìn Khánh My rồi sau đó khẽ bật cười. Ngay lúc này, Thế Long chợt phát hiện ra điều gì đó, những chuyện bao lâu nay anh còn quá mờ ảo thì giờ đây đã hiểu quá rõ ràng…
- Anh sao vậy? – Khánh My dè dặt hỏi.
- Em không thể hôn anh được đúng không? Bởi vì cảm giác đó rất lạ, anh cũng không thể giải thích được… - Thế Long khẽ nói – nhưng giống như loạn luân vậy.
Lời nói của Thế Long làm cho Khánh My thoáng sững sờ. Sau đó cô mới chầm chậm gật đầu.
Thấy vậy, Thế Long lại nói tiếp:
- Chúng ta vốn dĩ từ lâu đã xem nhau như người thân. Trước đây, anh tưởng mình thích em, nhưng tất cả chỉ là ngộ nhận.
Đến nước này, Khánh My đã dần hiểu ra vấn đề và bình tĩnh lại, cô lại tiếp tục gật đầu mà không nói lời nào.
- Em là người rất quan trọng với anh, nhưng anh không thể kết hôn với em và chúng ta cũng không cần phải dùng hôn nhân để đặt tên cho mối quan hệ này, anh sẽ mãi chăm sóc, yêu thương em, coi em như là em gái mình.”
Khánh My ngồi xuống giường, suy nghĩ về những lời mà Thế Long vừa nói. Một lúc lâu sau, như đã hiểu thấu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.
- Anh nói rất đúng!
Nghe Khánh My nói vậy, Thế Long cảm thấy như vừa trút được gánh nặng trong lòng. Lúc này, anh không còn huyễn hoặc trong tình cảm của chính mình nữa nên vui vẻ giang rộng vòng tay ra ôm Khánh My vào lòng như anh trai ôm lấy đứa em gái nhỏ của mình vậy. Sau đó, Thế Long khẽ xoa đầu Khánh My nói:
- Em đã lớn, cũng hiểu biết rồi. Trước đây là anh quan tâm em thái quá, là anh đã sai khi chuyện gì cũng quyết định thay em. Còn lần này, em và Quốc Bảo cần nói chuyện lại một cách nghiêm túc để xác định lại mối quan hệ của hai người. Em hiểu chưa?
- Vâng, em hiểu rồi – Khánh My lí nhí trả lời sau vài giây nghĩ ngợi.
- Ừ tốt lắm! – Thế Long hài lòng nói, nhưng sau đó lại khẽ kêu lên - Ấy ૮ɦếƭ, anh vô ý quá! Anh mới mắc mưa, bây giờ khiến em cũng bị ướt rồi. Em mau về phòng thay đồ đi, anh cũng đi tắm đây. Không thôi chúng ta bị cảm lạnh mất!
- Vâng, cũng khuya lắm rồi. Tắm xong rồi anh cũng đi ngủ đi. Chúc anh ngủ ngon nhé!
- Ừ, em cũng vậy. Ngủ ngon!
+++
Trò chuyện với Khánh My xong, Thế Long liền đi vào phòng tắm. Hắn vừa nằm gọn trong dòng nước ấm vừa nhắm mắt nghĩ ngợi rất nhiều điều. Nhưng tất cả đều xoay minh người có tên là HUỲNH DUY MINH.
Bởi vì chỉ sau cuộc nói chuyện này, Thế Long phát hiện ra một sự thật là hắn yêu Duy Minh, yêu trọn vẹn cả trái tim mình. Thế Long không biết mình đã phát sinh tình cảm với Duy Minh từ bao, nhưng việc hắn yêu Duy Minh là điều chắc chắn.
Có thể, trước đây Thế Long đã có chút cảm giác đặc biệt đối với Duy Minh. Vì nếu không có cảm giác gì thì lần gặp đầu tiên anh đã không vất vả đưa nó về nhà, sau đó cũng không cùng ngủ chung với nó ở công ty, rồi sau đó còn nhiều hành động “thiên vị” khác mà đối với người bình thường sẽ không bao giờ có.
Còn nếu miễn cưỡng lấy danh xưng bạn bè để gán ghép cho mối quan hệ của bọn họ thì càng không đúng. Không có bạn bè nào sau khi kết hôn giả lại có thể sống hạnh phúc cả về tinh thần lẫn thể xác như họ… Bạn bè? Có thể đó là lúc đầu, nhưng như mưa dầm thấm lâu, cùng trải qua nhiều sóng gió, thăng trầm thì dần dần trái tim hai người đã nhích lại gần nhau lúc nào không biết. Để rồi cuối cùng, Duy Minh đã trở thành máu thịt, trở thành một phần ko thể thiếu trong cuộc sống của Thế Long.
Đến nước này Thế Long không thể tự gạt mình được nữa, cảm giác hụt hẫng tột độ khi Duy Minh ra đi chính là cảm giác đánh mất đi một nửa quan trọng của mình.
Nghĩ vậy, Thế Long chợt đứng dậy đi ra ngoài. Thế Long phải gặp Duy Minh. Ngay bây giờ, anh đã hiểu tâm tư của mình, muốn được gặp nó ngay lập tức chứ không thể chờ đến sáng mai.
Nhưng khi chạy đến cửa hàng thì Thế Long chỉ thấy một mình nhỏ Nhi ở đó chuẩn bị đóng cửa. Thế Long xông vào hỏi:
- Nhi, em thấy Duy Minh đâu không?
- Lúc đuổi theo anh trở về tâm trạng của Duy Minh không tốt lắm nên Đầu Đinh đưa cậu ấy về rồi! – Nhỏ Nhi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp – Em không biết anh có yêu nó không, nếu anh yêu nó thì hãy hành động rõ ràng, còn nếu không xin anh hãy để cho nó yên. Nhìn nó ủ rũ suốt mấy ngày quá khiến em đây là bạn cũng thấy đau lòng lắm!
Thế Long hơi bất ngờ trước những lời đó của Nhi nên sau mấy giây mới có thể mở miệng trả lời:
- Tôi xin lỗi. – Rồi nhanh chóng bước thẳng ra ngoài.
- Này! – Nhỏ Nhi thấy thái độ đó của Thế Long liền đuổi theo – Anh định làm gì thế? Anh kiếm nó làm gì? Nếu kiếm nó để nói chuyện về Khánh My thì không cần đâu!
- Tôi không nói chuyện của Khánh My!
- Thế anh còn chuyện gì để nói? – Vì bảo vệ bạn mình, nhỏ Nhi đã dũng chất vấn Thế Long mà không hề sợ sệt.
- Tôi nói với cậu ấy rằng tôi là một thằng ngu, đến bây giờ tôi mới hiểu tôi yêu Duy Minh như thế nào.
Nhỏ Nhi sững sờ vài giây rồi quay người đi vào trong:
- Anh chờ một chút.
Nhỏ Nhi vào trong một chút đã quay trở ra, trên tay cầm cái hộp nhỏ - hộp điều ước mà trước đây anh từng mua cho nó và một quyển sổ nhỏ. Vừa tiến lại gần Thế Long nhỏ Nhi vừa nói:
- Lúc nãy Duy Minh về thì đã ướt sũng, Đầu Đinh thấy vậy kéo cậu ấy về gấp quá nên không kịp mang cái này theo. Nếu anh định qua nhà nó thì em gửi anh luôn cho tiện!
- Ừ, cảm ơn em. Anh đi đây!
Rời khỏi cửa hàng, Thế Long lập tức lái xe thật nhanh đến khu chung cư mà Duy Minh đang ở. Hắn chỉ kịp dừng xe ở đầu con đường nhỏ rồi chạy một mạch lên phòng nó. Nhưng đáng tiếc là Duy Minh lại không có ở nhà.
Tuy không có Duy Minh ở nhà nhưng Thế Long nhất quyết không về, cứ ngồi trước cửa nhà nó mà đợi. Không biết mấy tiếng đã trôi qua thì đột nhiên có một ông lão ở đối diện mở cửa ra vứt rác thì vô tình thấy Thế Long đang ngồi đó. Ông lão tò mò hỏi sao hắn lại ngồi ở đó. Thế Long lễ phép trả lời mình đang đợi Duy Minh. Nghe đến đó ông lão ngạc nhiên nói:
- Ồ, lúc nãy ta thấy nó và một chàng trai trẻ vừa chuyển đến mấy bữa nay cùng ra ngoài rồi.
- Dạ? Vậy ông biết họ đi đâu không ạ?
- Lúc đó ta thấy họ mang theo vali nên ta có hỏi thăm, nét mặt của Duy Minh không tốt lắm, còn thằng nhóc kia nói rằng hai đứa định đi du lịch một thời gian cho khuây khỏa.
- Ừm… - Thế Long nghe vậy thì cảm xúc liền chùng xuống, sau đó hắn cảm ơn ông lão rồi ra về.
+++
Duy Minh thất thểu trở về cửa hàng, gương mặt trắng bệch vì lạnh, toàn thân thì ướt sũng/ Vừa thấy hình dạng này của nó thì cả nhỏ Nhi và Đầu Đinh đều chạy lại hỏi thăm.
Nhưng dù mọi người có hỏi thăm thế nào thì Duy Minh vẫn kiên quyết giữ im lặng, có cạy miệng cũng không nói nữa lời. Thấy vậy, Đầu Đinh đột nhiên lại tức giận vô cớ, quát nó:
- Cậu đang làm cái quái gì vậy? Đày đọa bản thân như vậy mới thấy dễ chịu sao? Sao cậu không chịu nghĩ đến cảm giác của những người quan tâm cậu vậy hả?
- Tôi… - Duy Minh hơi bất ngờ trước thái độ này của Đầu Đinh.
- Mau theo tôi về nhà!
Vừa dứt lời, Đầu Đinh đã lập tức nắm tay Duy Minh kéo ra khỏi cửa hàng. Sau khi “nhét” Duy Minh vào xe xong thì Đầu Đinh nhấn chân ga lao về phía trước. Không hiểu sao trong lúc này, nước mắt Duy Minh lại rơi, bao nhiêu tức tưởi, uất ức như có cơ hội được trào dâng.
Đầu Đinh thấy nét mặt Duy Minh tỏ ra bình thản nhưng nước mắt lại vô thức lăn dài qua hai gò má liền dừng xe lại. Đứng trước cảnh tượng này, cậu không tránh khỏi có chút bối rối. Đầu Đinh ngượng nghịu đưa tay ra gạt đi những giọt nước mắt lóng lánh trên đôi gò má ấy, sau đó dịu dàng kéo nó vào lòng mình. Đầu Đinh đưa tay còn lại vỗ vỗ vào lưng Duy Minh, trong lúc này, cậu quả thật rất vụng về, không biết phải làm gì hay nói gì mới phải. Mọi dũng khí lúc nãy kéo Duy Minh ra khỏi cửa hàng bây giờ không biết đã biến đâu mất, mà bây giờ còn lại chỉ là một Đầu Đinh ngô ngố đến tội nghiệp.
Một lúc lâu sau Duy Minh mới ngừng khóc, Đầu Đinh mới dám thở phào nhẹ nhõm, cậu lí nhí đề nghị:
- Hay chúng ta đi đâu đi cho tâm trạng thoải mái một chút! Được không?
- Hửm? – Duy Minh ngơ ngác mở to đôi mắt còn vương lại vài giọt nước mắt trên mi.
- Duy Minh… Được không? Đi với tôi đi! – Đầu Đinh nhõng nhẽo với Duy Minh khiến cậu nhóc phì cười.
- Ừm… Được, được rồi. Nhưng chúng ta đi đâu?
- Cậu muốn đi đâu? Hay chúng ta đi Sa Pa nhé, trên đó rất lạnh, không như chúng ta ở đây đâu. Xem như thay đổi không khí. OK? – Đầu Đinh vừa nói vừa khua chân múa tay phụ họa khiến Duy Minh lại không nhịn được cười gật đầu đồng ý.
Đồng ý xong Duy Minh không ngờ là Đầu Đinh lại đòi thu xếp đồ đi ngay như vậy. Có vẻ quá gấp rút nhưng trong lòng Duy Minh cũng muốn trốn chạy khỏi nơi này nên cũng không có ý kiến gì. Nhưng nhìn lại tủ quần áo ít đến tội nghiệp của mình Duy Minh chỉ thấy mỗi một cái áo ấm đã cũ, bây giờ Sa Pa lạnh vậy lên đó chắc ૮ɦếƭ cóng mất. Mọi suy nghĩ đó không qua được đôi mắt tinh ý của Đầu Đinh nên cậu nhóc nói trước:
- Không sao đâu, trên đường đi thiếu thứ gì chúng ta mua sau cũng được. Tạm thời cứ mang theo gọn nhẹ cho tiện.
- Ừm – Duy Minh gật đầu rồi cười nhẹ, dù sao có một người hiểu được suy nghĩ của mình như Đầu Đinh lúc này cũng rất tốt rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc