Sáng hôm sau, tỉnh dậy thì Thế Long thấy mình đang nằm trên sofa ở phòng đọc sách. Cảm giác đầu tiên mà hắn cảm nhận được đó chính là đầu đau như 乃úa bổ, hai mắt hoa lên, tai thì ong ong muốn đứng dậy mấy lần nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi. Phải mất mấy phút sau thì Thế Long mới lấy lại được bình tĩnh, đầu đã bớt đau và phải vịn vào kệ sách mới có thể đứng dậy một cách thật khó khăn.
Đứng dậy được rồi Thế Long mới bắt đầu quan sát xung quanh, trên mặt đất vương vãi rất nhiều đầu lọc thuốc lá, vỏ chai rượu đã uống sạch cũng đang nằm ngổn ngang. Trước cảnh tượng này, Thế Long đưa tay lên vỗ vỗ đầu mới có thể mường tượng lại được chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Sau khi nhớ lại cuộc nói chuyện của họ tối hôm qua, nói xong, Duy Minh đi một mạch vào phòng tắm, Thế Long thì điên tiết lao đến xé nát tờ đơn ly hôn rồi bỏ qua phòng đọc sách để uống rượu. Bây giờ tỉnh lại, Thế Long vô cùng hốt hoảng chạy vào phòng của mình.
Vừa chạy, Thế Long vừa thầm ước rằng tất cả chỉ là mơ, chỉ là say rượu mà mình tự tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng đáng tiếc, sự thật vẫn là sự thật. Căn phòng lúc này không có Duy Minh bỗng trở nên lạnh lẽo và thiếu sức sống lạ thường. Nắng ngoài kia không còn vui vẻ nhảy nhót, những chú chim non cũng không còn ríu rít gọi đàn. Tấm drap trải giường vẫn thẳng thướm, tinh tươm như chưa từng có người nằm qua. Tủ quần áo được thu dọn sạch sẽ, ngoài đồ đạc của Thế Long không tuyệt nhiên không còn bất cứ thứ gì nữa. Vào toilet tình trạng cũng không khá khẩm hơn là bao. Hai chiếc bàn chải đôi nay chỉ còn một chiếc khiến người ta cảm thấy bơ vơ đến lạ. Đôi dép đi trong nhà nay cũng chỉ còn chỏng chơ nơi góc phòng.
Thế Long mệt mỏi đổ người xuống giường, mệt mỏi đến nỗi không thèm mở mắt. Hắn bàng hoàng suy nghĩ, Duy Minh đã đi thật rồi, nhẹ nhàng, không một dấu vết.
Nằm một hồi Thế Long thi*p đi lúc nào không biết. Trong cơn mê ngủ, hắn có thói quen giang tay để ôm chặt Duy Minh vào lòng, nhưng cánh tay hắn bây giờ chỉ chạm vào không khí lạnh lẽo.
Thế Long vội vàng mở mắt, đập vào mắt hắn là chiếc giường rộng đến thênh thang, sau đó mới sực nhớ…
Duy Minh đi rồi, nó sẽ mãi mãi chẳng bao giờ trở lại, sẽ không nằm trên giường của hắn, hắn cũng sẽ không còn được ôm nó khi ngủ nữa. Cảm giác vô cùng hụt hẫng như cả đất trời đang sụp đổ đang dần ngập tràn trong tâm trí Thế Long. Hắn hét một tiếng thật lớn, ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy đầu.
Trong giây phút đó, Thế Long như rơi vào địa ngục. Bởi hắn chợt nhận ra rằng mình không thể đè nén được cảm giác nhớ Duy Minh.
Trước đây khi Duy Minh còn ở bên cạnh, hắn không cảm nhận được điều đó. Khi Duy Minh đi rồi, Thế Long mới nhớ đến mỗi khi hắn đánh thức Duy Minh dậy, cậu nhóc liền quay qua ôm eo hắn, mè nheo “Cho em ngủ thêm năm phút nữa đi mà!”, nhớ đến những buổi sáng cả hai cùng đánh răng, chải tóc cho nhau, nhớ đến những bữa ăn chính tay Duy Minh nấu, nhớ đến cảm giác đứng trong thang máy ngắn ngủi nhưng Duy Minh vẫn có thể gục đầu vào иgự¢ hắn ngủ ngon lành. Thế Long nhớ lắm, những cử chỉ tưởng như nhỏ nhặt nhất của Duy Minh cũng khiến hăn nhớ đến quắt quay: cái gãi đầu ngốc nghếch, nhíu mày hay chun mũi khi phân vân, nhớ cái lè lưỡi tinh nghịch, nhớ nụ cười rạng rỡ mỗi khi vui, nhớ những giọt nước mắt long lanh luôn khiến hắn ao ước được gạt đi mỗi khi thấy nó,…
Nhưng trong tình huống này, Thế Long vẫn cố gắng dùng lý trí để chế ngự con tim. Hắn ra lệnh với mình rằng phải chấm dứt nỗi nhớ vẩn vơ này. Bây giờ hắn còn có Khánh My, bà nội và Đầu Đinh cần chăm sóc, bên cạnh đó, hắn còn phải lo lắng biết bao việc lớn nhỏ của AJ, huống hồ Duy Minh đã nói rõ ràng rồi. Cậu nhóc chỉ muốn xem tình cảm của họ là tình bạn.
Không hiểu vì sao vừa nghĩ đến điều đó, Thế Long lại cảm thấy tức giận vô cớ, hai hàm răng vô tình nghiến chặt vào nhau.
“Rốt cuộc mày còn chờ đợi điều gì?”. Thế Long tự hỏi mình.
Duy Minh không sai. Duy Minh chỉ hoàn toàn làm theo những gì ban đầu cậu nhóc đã tuyên bố. Trong thời gian làm vợ của hắn, Duy Minh đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình, xuất sắc đến nỗi Thế Long đã suýt chút ngộ nhận Duy Minh yêu mình. Đến giờ phút cuối cùng, khi Thế Long đang do dự thì Duy Minh đã thay anh đưa ra quyết định. Nó không làm khó anh, nó chấp nhận rút lui. Thậm chí một chút đố kị hay ghen tuông cũng không có.
Một kết cục hoàn mĩ đến thế, đáng lẽ Thế Long phải vui mới phải nhưng hắn lại còn bực dọc, đau khổ chuyện gì?
Nhiều lúc Thế Long thầm ước phải chi Duy Minh trách cứ hắn bỏ mặc mình trong những giây phút đau khổ nhất, phải chi Duy Minh lên tiếng phân bì, so sánh với Khánh My dù chỉ một chút cũng đã khiến hắn bớt hổ thẹn hơn. Còn đằng này, Duy Minh đã quyết định rút lui như một cơn gió nhẹ lướt qua cuộc đời của Thế Long, lúc đến và đi hầu như không để lại chút giấu vết gì. Chính điều đó nhưng một liều thuốc kích thích khiến nỗi nhớ Duy Minh càng cồn cào dữ dội hơn.
Ngay lúc đó, trong lòng Thế Long có một tiếng nói khe khẽ từ đáy tim vang lên một sự thật mà Thế Long không dám thừa nhận, đó chính là anh đã…
- Dừng lại! Đừng nghĩ nữa!
Thế Long vừa suy nghĩ đến đó đã không dám nghĩ tiếp, anh quát lớn rồi đứng bật dậy, trong lúc sơ ý đã làm rơi tờ giấy mà Duy Minh đã đặt dưới cái gối từ trước.
Thế Long tò mò nhặt lên xem, tờ giấy trắng tinh tươm đã nhòe nước mắt, những dòng chữ run run càng khiến Thế Long thêm xúc động:
“Thế Long – em muốn được gọi anh bằng hai tiếng thân mật này đến hết quãng đời còn lại. Nhưng sự thật đã không cho phép em làm được điều đó.
Chúng ta gặp nhau thật tình cờ, chẳng có gì tệ hại hơn khi gặp một đứa ngốc nghếch trong lúc đang say anh nhỉ? Lúc đó chắc anh vừa tức vừa buồn cười, nhưng em cũng cảm ơn. Cảm ơn Quốc Bảo đã đá em, để em uống rượu rồi gặp được anh. Em cũng cảm ơn anh đã dành cho em một vị trí trong trái tim mình. Em biết trái tim anh đã nhỏ, nhưng lại phải chứa đựng quá nhiều thứ: AJ, bà nội, Khánh My, Đầu Đinh,… vậy mà anh vẫn rất tốt bụng dành cho em một chỗ dù rất nhỏ trong trái tim ấy. Đó là điều bấy lâu em rất cảm kích anh.
Nhưng em cũng trách Quốc Bảo, trách hắn chia tay em để em gặp anh. Em cũng muốn trách anh nhưng không đủ tư cách. Muốn trách anh rằng sao lại tốt với em như vậy, sao lại để em nuôi hi vọng và suýt chút nữa đã yêu anh không thể dứt ra rồi!
Có những ngày tháng em những tưởng mình rất hạnh phúc, dù nhỏ nhoi và thật bình dị nhưng mỗi ngày bên anh với em đó là hạnh phúc. Sáng sớm thức dậy thấy anh, với em đó là hạnh phúc. Được chuẩn bị thức ăn cho anh, với em đó là hạnh phúc. Được cùng làm việc với anh dù em phá hỏng nhiều hơn là làm tốt, với em đó cũng là hạnh phúc. Mỗi tối được sấy tóc cho anh, được anh ôm vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ, với em đó càng là hạnh phúc.
Hạnh phúc của em có giản đơn quá không anh?
Nhưng dù hạnh phúc đến đâu mỗi đêm trước khi ngủ em vẫn phải cấu mình một cái, tự nhắc mình rằng đây chỉ là vở kịch. Đúng thật là vở kịch nào rồi cũng sẽ kết thúc, hạnh phúc đến đâu cũng chỉ là tạm bợ.
Nên em mỉm cười dứt khoát ra đi. Có lẽ tự anh và em đều hiểu thời khắc này là tất yếu, bởi dường như quan tâm dành cho nhau nay chỉ còn là nghĩa vụ. Nắm tay như một quán tính, ôm chầm như một thói quen, nhớ nhung như một điều đã cũ. Bên em, trái tim anh không còn đập nhanh, cũng không còn rung động. Mà những điều đó bây giờ chỉ dành cho Khánh My. Nên chúng ta – hai đường thẳng chỉ có thể giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi mỗi người phải đi về một hướng. Hai hướng ấy càng ngày càng xa nhau và không còn xuất hiện hình bóng của người kia.
Dù sâu đậm hay hời hợt, thì cũng đã đến lúc thời gian làm tròn bổn phận mang tên “phai tàn”. Như ngày hôm đó, như ngay lúc này, chúng ta từng đứng rất gần, rất gần nhưng trong mắt anh không có sự tồn tại của em, khoảng trời nhỏ bé của anh đã được hình ảnh của Khánh My lắp đầy. Hôm ấy rõ ràng trời không nắng gắt, nhưng không hiểu sao cổ họng em vẫn đắng ngắt đến độ không thể nói nên lời. Trời không nắng nhưng vẫn khiến em hối hả buông tay, quay lưng đi để chính mình không phải chứng kiến cảnh khiến mình tổn thương hơn nữa. Chỉ biết nhìn anh thầm mường tượng: “Xa em, anh có buồn không…?"
Anh hẳn là không, nhưng em thì có! Nỗi buồn hôm nay còn để dành cho những ngày không anh mà mang ra gặm nhấm. Để khi xa anh rồi em có thể mang những kí ức hôm nay ra để tưởng nhớ về anh – một thời xa cũ…
Nhưng anh ơi, dẫu nỗi nhớ có lúc cồn cào, da diết vào những đêm không ngủ, nhưng buồn đến đâu chẳng nữa, em nghĩ rằng cũng có lúc dần thưa. Vậy nên, đừng lãng phí nỗi buồn cho giây phút chia tay. Ít ra trong giây phút ấy em còn được ở gần anh và anh còn thấy dáng vẻ hao gầy của em dần khuất khỏi cuộc đời anh. Đó là lúc em dặn lòng phải dửng dưng. Đó là lúc em phải dành dụm nỗi nhớ, góp nhặt thương yêu…
Ngồi đây, nhớ nhung và cắn rứt, em không biết phải viết những gì cho anh nữa. Chúc anh hạnh phúc có lẽ thừa khi bây giờ Khánh My đã về cạnh bên anh. Chúc anh thành đạt cũng không cần, vì trước nay AJ luôn hoạt động rất tốt. Vậy em phải chúc gì cho anh đây? Khó nghĩ quá anh ạ! Nhưng xin anh hãy cho em được một lần tự tin vào bản thân mình: “Chúc anh có thể nhanh chóng quên được em!”