EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 75

Tác giả: Đang cập nhật

Nghe xong Thế Long mở trừng mắt, vali đang kéo đi suýt chút nữa đã không còn nắm vững. Phải mất mấy phút há hốc mồm kinh ngạc thì Thế Long mới lấy lại được bình tĩnh. Ngay lúc này đây, bao nhiêu cảm xúc lập tức bủa vây lấy anh.
Giờ đây, trong lòng Thế Long vừa cảm thấy hổ thẹn, day dứt vừa tự trách mình, anh biết lỗi lầm này đã không thể sửa chữa được rồi. Trong lúc Duy Minh đang đau khổ nhất, yếu đuối nhất, cần người bên cạnh nhất thì anh lại đang vi vu ở Paris. Nhưng chỉ vì điện thoại anh hết pin, lại không mang đồ sạc, công việc cũng đã sắp xếp đâu vào đấy và muốn dành cho Khánh My một kì nghỉ không bị ai làm phiền nên anh mới không tìm mua cục pin khác. Có điều, Thế Long không ngờ rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ấy, biết bao nhiêu đau thương, sóng gió đã liên tiếp ập vào đầu Duy Minh.
Chắc chắn là Duy Minh đã rất tổn thương nên ngay cả chuyện này cũng không muốn nhắc đến với anh. Thậm chí trên đường từ sân bay về nhà, thái độ của Duy Minh cũng không hề thay đổi càng khiến cảm giác tội lỗi của Thế Long nặng nề hơn.
Cảm giác tồi tệ ấy quá lớn nhưng suốt dọc đường về nhà Thế Long không biết phải nói gì. Sự hối hận ấy nặng nề đến nỗi khiến Thế Long thấy miệng mình như đang đeo chì, dù đã cố gắng mấy lần nhưng vẫn không tài nào thốt được nên lời. Lấy hết dũng khí, Thế Long quyết định về nhà sẽ nói rõ ràng chuyện giữa anh và Khánh My cũng như xin lỗi Duy Minh.
+++
Về đến nhà, Duy Minh cùng Thế Long phụ giúp mang đồ đạc của Khánh My vào phòng trong khi Đầu Đinh đang chạy xe vào trong.
Thấy nét mặt Khánh My lộ rõ vẻ mệt mỏi sau hành trình bay khá dài nên Thế Long chỉ dặn dò vài câu rồi cùng Duy Minh bước ra ngoài.
Suốt dọc đường hành lang đi từ phòng Khánh My đến phòng ngủ của họ thì hai người không ai nói với ai lời nào, bầu không khí thoắt chốc đã trở nên vô cùng ảm đạm và nặng nề. Khoảng cách giữa hai căn phòng vẫn như mọi khi nhưng không hiểu sao hôm nay lại trở nên dài dằng dặc đến vậy.
Dù bầu không khí có nặng nề hay đoạn đường có dài đến đâu thì đi hoài cũng đến trước cửa phòng. Duy Minh tiến lên một bước mở cửa phòng, đèn trong phòng cũng lập tức được bật sáng.
Thế Long chợt cảm thấy cảm giác này thật vừa thân thuộc mà cũng thật xa xăm. Đã lâu lắm rồi Thế Long không cảm nhận được bầu không khí mà cả hai cùng ở trong căn phòng này, căn phòng mà họ đã từng cảm thấy vô cùng thân mật, ấm cúng. Vậy mà giờ đây lại trở nên lạnh lẽo và xa cách đến thế.
- Anh vào trong tắm rửa cho thư giãn đi, chút nữa em có chuyện muốn nói với anh! – Trong lúc Thế Long đang mải mê suy nghĩ Duy Minh đã lên tiếng trước.
- Ừm. – Thế Long hoàn toàn không không ngờ Duy Minh sẽ lên tiếng đề nghị nói chuyện trước.
Sau khi định thần lại thì thứ đầu tiên khiến Thế Long chú ý đến chính là một túi đồ đang để ở đầu giường và một vali để ngay cạnh đó. Một dự cảm bất an khiến Thế Long lập tức hỏi lại:
- Em… muốn nói chuyện gì với anh?
- Anh không muốn đi tắm trước rồi chúng ta mới nói chuyện sao?
- Không! Anh muốn nghe ngay bây giờ!
- Được! Vậy chúng ta ly hôn đi!
Từng chữ, từng chữ được Duy Minh nói ra một cách rõ ràng, điềm tĩnh. Chính sự điềm tĩnh ấy chứng minh rằng nó đã rất quyết tâm.
Nhưng ngược lại với sự bình thản của Duy Minh, Thế Long cảm thấy vô cùng hoảng loạn:
- Không! Anh không muốn ly hôn!
- Không! Anh muốn ly hôn đấy! – Giọng nói Duy Minh không nhanh không chậm, trầm trầm nhưng lại rất lạnh lùng, cộng với ánh mắt trong tựa hồ không thấy đáy như nhìn thấu tất cả, đang trói chặt lấy Thế Long khiến anh không thể lánh đi đâu được.
- Em… - Thế Long phản kháng vô cùng yếu ớt, bao nhiêu năm nay, Thế Long chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực và bị dồn vào tuyệt vọng đến vậy.
- Ngay khi Khánh My vừa trở về thì em đã có linh cảm rồi. Em biết anh không quên được cô ấy, từng cái nắm tay, sự quan tâm, che chở,… đều rất ân cần chu đáo!
Thế Long im lặng hồi lâu, anh biết những gì Duy Minh vừa nói ở trên đều là sự thật. Anh không thể chối cãi nhưng vẫn cố vớt vát:
- Nhưng chúng ta đã sống rất hạnh phúc…
Duy Minh nghe Thế Long nói vậy trong lòng liền cảm thấy nhói đau, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng mạnh mẽ. Nó ngồi xuống, đặt tay lên vai Thế Long:
- Cám ơn anh đã nói thế! Chúng ta hạnh phúc nhưng hạnh phúc đó chỉ là tạm bợ. Em không phải là một nửa vừa vặn của cuộc đời anh, mà có lẽ chỉ là một phần tư hay một phần tám dành cho nhau thôi. Chúng ta cũng có lúc dính dáng nhưng chẳng thể vẹn tròn, viên mãn. Vì thế, phải rẽ ngang là điều tất yếu!
- … - Thế Long im lặng, cố hé môi nhưng không biết phải nói gì
- Chuyện chúng ta ly hôn đâu phải là gì nghiêm trọng đâu anh nhỉ? Lúc đầu trước khi kết hôn chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Khi nào tình yêu của anh được đáp trả hoặc em tìm được người yêu của mình thì chúng ta sẽ ly hôn. Bây giờ Khánh My đã hiểu và chấp nhận anh, em rất mừng vì điều đó. Còn em, anh cũng đừng quá lo lắng, biết đâu được em cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Anh cũng chúc may mắn cho em chứ?
- Ừm… Anh chúc em hạnh phúc! – Thế Long ngập ngừng nói, cổ họng cảm thấy đắng chát. Anh thấp giọng nói – Anh những tưởng trong thời gian qua, em cũng có chút tình cảm với anh chứ!
Những ngày tháng ấy, những ngọt ngào ấy,… làm sao nó có thể không nhớ được chứ! Mỗi giây, mỗi phút trôi qua Duy Minh đều cố gắng ghi nhớ thật kĩ, khắc lại thật sâu trong lòng mình. Trong đầu nó bây giờ đã là một quyển nhật kí kí ức không bao giờ quên. Nhưng làm sao nó có thể nói ra cho anh biết được đây? Nó đã quyết định ra đi rồi mà.
- Có chứ! – Duy Minh điềm đạm nói – Em luôn có tình cảm với anh, đó chính là tình cảm bạn bè thân thiết!
Thế Long nghe nửa câu đầu chưa kịp vui mừng đã bị Duy Minh lập tức kéo về hiện thực đau đớn. Anh tự hỏi những kí ức của cả hai sao nó lại có thể nhẹ nhàng rũ bỏ, không nói lời nào như thế? Ngay cả việc anh cũng không dám phủ định sao Duy Minh lại có thể phủ định mà chẳng do dự gì?
Thấy sắc mặt vô cảm của Thế Long nên Duy Minh tiếp tục nói, hốc mắt khô khốc nhưng đầu lưỡi lại cảm thấy mặn đắng vô cùng:
- Ồ, chẳng lẽ anh đang lo em đã yêu anh rồi chứ? Anh đừng quên em đã từng nói rằng em sẽ không kết hôn với người mình yêu đâu.
Đến nước này Thế Long đã không cười nổi nữa rồi, sắc mặt anh xanh xao, giống như vừa bị ai đó tát một cái trời giáng vào mặt. Đôi môi gợi cảm càng lúc càng mím chặt…
Lúc này, Duy Minh phải nói một hơi cho hết, sợ chỉ cần Thế Long mở miệng níu kéo thêm chút nữa, nó sẽ xiêu lòng:
- Xem như chúng ta đã nói chuyện xong. Mai em sẽ dọn đi, đồ đạc em chỉ lấy đi một ít, còn đơn ly hôn em đã để sẵn trong tủ ở đầu giường rồi!
- … - Thế Long vẫn tuyệt đối im lặng. Còn Duy Minh thì lại nói tiếp:
- À quên, em đến như thế nào sẽ ra đi như thế đấy, không cần phải chia bất cứ tài sản nào cho em đâu! – Duy Minh khẽ mỉm cười vô hồn – Em đi tắm đây, có gì anh cứ đọc kĩ đơn ly hôn rồi kí tên nhé!
Duy Minh nói xong liền quay người bước đi. Nó cố gắng bước đi thật nhanh để Thế Long không thấy những giọt nước mắt đã lấp lánh trên mi.
Vào phòng tắm, nó cố tình mở nước thật nóng, để từng dòng nước ấy xối thẳng vào mặt mình. Nước nóng lắm nhưng tại sao nó vẫn cảm thấy cái nóng khác do nước mắt trào ra vậy? Nước mắt ấy còn nóng hơn cả nước nó đang tắm, nóng rát đến cả nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của nó.
Sau khi tắm xong bước ra, Duy Minh đã không thấy Thế Long ở trong phòng, thay vào đó chỉ là lá đơn ly hôn đã bị xé vụn. Nhìn từng mảnh vụn vương vãi khắp nơi, nước mắt Duy Minh vừa mới kìm lại nay đã tiếp tục trào ra. Nó cố gắng gạt đi nước mắt, lấy trong túi xách ra một lá đơn khác đã chuẩn bị từ trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc