EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 71

Tác giả: Đang cập nhật

Thế Long không nói mà chỉ khẽ gật đầu. Sau đó anh đi vào phòng tắm, cảm giác ngâm mình trong dòng nước ấm áp, để từng dòng nước ấy đùa nghịch trên cơ thể mới khiến Thế Long dễ chịu hơn đôi chút.
Sau khi rời khỏi bồn tắm, dùng chiếc khăn bông to sụ lau khô cơ thể rồi Thế Long đứng trước gương chải lại tóc. Đâu đó xong xuôi mới leo lên giường nằm bên cạnh Duy Minh. Tuy nằm trên giường nhưng Thế Long không tài nào ngủ được, những suy nghĩ lo lắng về Khánh My cứ khiến anh trằn trọc mãi không thôi.
Duy Minh nằm bên cạnh cũng không ngủ được. Chỉ một đêm không ngủ cùng Thế Long nhưng không hiểu sao nó lại cảm thấy xa cách đến thế. Lúc Thế Long đang tắm bên trong, nó những tưởng đến lúc cả hai nằm bên cạnh sẽ có nhiều chuyện để nói lắm chứ, nhưng sự thực không hề như vậy. Nó chỉ biết giả vờ nhắm mắt nhưng cuối cùng vẫn không kìm được buông một tiếng thở dài.
Ngay lúc đó, Duy Minh cảm nhận được Thế Long đã ngồi dậy nên nó khẽ mở mắt ra trộm nhìn, thấy Thế Long đang nửa ngồi nửa nằm, đầu tựa vào cửa sổ như đang trầm ngâm nghĩ về cái gì đó rất ௱ôЛƓ lung. Đến nước này Duy Minh cũng không giả vờ ngủ nữa, nó cũng kéo chăn ra và ngồi dậy.
- Em chưa ngủ à? – Câu hỏi thì tỏ vẻ quan tâm nhưng giọng điệu mà Duy Minh nghe được đã có thấp thoáng một sự thờ ơ nhất định.
Duy Minh không nói, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời của mình. Thế Long lúc này mới nhìn Duy Minh kĩ hơn thì thấy sâu trong đáy mắt của nó là nỗi đau và cả sự vô hồn xưa nay mà anh chưa từng thấy.
Nhưng lúc này đây, Thế Long không đủ bình tĩnh để cảm thông cho Duy Minh nhiều hơn nữa, anh chỉ chực nói ra những vướng mắc trong lòng:
- Duy Minh, em ngĩ xem… có phải lúc đầu anh đã sai không? Đáng lẽ anh không nên để Khánh My ra nước ngoài cùng cậu ta đúng không?
Thế Long hối hận rồi! Điều mà Duy Minh hằng lo sợ nay đã thật sự xảy đến với nó. Trong đầu Duy Minh chợt hiện ra nhiều suy nghĩ: Anh hối hận vì mình đã buông tay, hối hận vì mình đã chúc phúc cho hai người bọn họ… Hay… hay đúng hơn là hối hận khi đã kết hôn với nó ư?
Lúc này trong đầu Duy Minh chợt xuất hiện hình ảnh hai tấm vé mà cô thư kí đã chuẩn bị theo yêu cầu của Thế Long, cảm giác quả thật như đang bị ném từ thiên đường xuống địa ngục một cú thật đau. Cảm giác thất vọng tột cùng khiến Duy Minh đau đớn.
Càng suy nghĩ thì đầu lưỡi Duy Minh càng trở nên cứng đơ và đắng chát, mặc dù muốn mở miệng nói vài lời an ủi giả tạo nhưng đầu óc nó đã tê dại, đến cả hé môi cũng không nổi thì có thể an ủi được gì nữa chứ?
Thế là, sau câu nói đó, hai người mỗi người ôm cho mình một bầu tâm sự không ai nói với ai lời nào.
+++
Những ngày sau đó, Thế Long càng ngày càng chăm sóc và quan tâm Khánh My nhiều hơn.
Vì tâm trạng của Khánh My vẫn rất thất thường nên Thế Long không yên tâm nếu phải rời xa cô ấy nữa bước. Những ngày đó, Thế Long quyết tâm không để Khánh My rời khỏi mắt mình dù chỉ một chút, vì anh sợ trong lúc tâm trạng tồi tệ như thế này thì cô ấy có thể nghĩ quẫn bất cứ lúc nào. Thậm chí, mỗi ngày Thế Long chỉ đến công ty vài tiếng đồng hồ, những công việc không quá cần thiết đều để các trưởng phòng tự giải quyết. Từ khi kết hôn đến giờ, Duy Minh chưa bao giờ thấy Thế Long bỏ bê công việc đến vậy.
Trong khi Thế Long vẫn dành nhiều thời gian cho Khánh My thì Duy Minh càng ngày càng cố gắng tạo khoảng cách giữa bọn họ. Đầu tiên, cậu xin nghỉ việc ở AJ, Thế Long vẫn bận rộn quan tâm Khánh My nên cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý cho nó nghỉ việc mà không thèm hỏi han, quan tâm đến lí do nó xin nghỉ là gì. Sau đó, nó lại đến cửa hàng quần áo của nhà nhỏ Nhi để phụ giúp, cả ngày đều ở đó làm, cả buổi trưa và tối cũng không về. Mỗi khi nó về thì sớm lắm cũng phải 11 giờ. Nếu có ai hỏi thăm thì nó chỉ nói là cửa hàng đang ăn nên làm ra nên rất nhiều công việc rồi thôi.
Lần này thì Duy Minh vẫn về trễ như mọi khi. Hình như cả nhà đã ngủ nên nó cố tình đi thật khẽ lên cầu thang, nhưng vừa đúng lấy thấy Khánh My từ phòng bếp đi ra, trên tay vẫn còn đang cầm một cốc nước.
- Duy Minh…
- Khánh My? Sao giờ này cậu còn chưa ngủ?
- Mình không ngủ được. Từ khi về nước đến giờ, đêm nào mình cũng giật mình mấy lần. – Khánh My vừa nói vừa cười buồn, nhưng vẫn không quên hỏi thăm Duy Minh – Nhưng sao dạo này cậu về muộn thế? Từ khi về nước đến giờ, mình chẳng gặp cậu được mấy lần!
- Haizzz, cái này là bất đắc dĩ rồi, cửa hàng quần áo ở nhà nhỏ Nhi dạo này tự nhiên đông khách hẳn lên, đến tận giờ này mới có thể đóng cửa ra về! – Duy Minh vừa nói vừa suy nghĩ, bạn bè tốt là khi hoạn nạn ít nhất cũng có thể lấy nó ra làm cái cớ. Và đây là cơ hội để nhỏ Nhi thể hiện “vai trò” của mình đây.
Nói xong cả hai khẽ mỉm cười. Sau một hồi thấy Khánh My không nói gì nữa thì Duy Minh định mở miệng cáo từ đi lên phòng thì cô bạn khẽ lên tiếng:
- Duy Minh… - Khánh My ấp úng một lát – Mình có thể nói chuyện với cậu một chút được không? Có những chuyện mình không biết phải tâm sự với ai ngoại trừ cậu.
Nếu Khánh My đã thành tâm như vậy thì làm sao nó có thể từ chối được chứ? Vả lại Duy Minh cũng quá hiểu tình cảnh bạn bè ít ỏi của Khánh My từ trước đến giờ, nên về khoảng giải bày tâm sự như thế này thì nó luôn là người cố gắng lắng nghe và thấu hiểu người đối diện.
Nghĩ vậy nên Duy Minh liền mỉm cười gật đầu:
- Được thôi!
Nói xong, hai người bọn họ cùng nhau đi bộ lên ban công tầng trên để nói chuyện.
Trên ban công vào đêm khuya trông thật lạ lẫm. Ánh trăng đêm nay như rót từng giọt mật màu bạc xuống muôn cây vạn cỏ. Từng cơn gió mang theo hương thơm của loài hoa nào đó cứ mơn man khắp da thịt cả hai. Khánh My và Duy Minh vừa ngồi trên xích đu vừa đung đưa vừa nói chuyện.
Để phá tan bầu không khí im lặng này thì Duy Minh là người mở lời trước:
- Cậu ở với Quốc Bảo rốt cuộc có chuyện gì vậy? – Vừa mở lời thì Duy Minh đã lập tức đi vào trọng tâm.
Vừa nghe đến cái tên này thì sắc mặt của Khánh My lập tức trở nên vừa buồn bã vừa bực mình:
- Cậu biết không, vừa ra nước ngoài thì Quốc Bảo đã lập tức thay đổi. Cậu ấy không còn quan tâm mình như lúc còn ở đây nữa. Từ sáng đến tối nếu không đi học thì cũng đi làm thêm. Ban đầu, mình còn tưởng anh ấy vì tương lai hai đứa nên mình rất ủng hộ. Rồi mọi chuyện mới vỡ lẽ khi có lần tớ đến quán bar mà anh ấy làm thêm và chứng kiến cảnh anh ấy vừa pha chế rượu vừa đùa cợt, âu yếm rất nhiều người con gái khác, thậm chí… cả những gã con trai khác!
- … - Duy Minh nghe đến đây liền hiểu ra nguyên nhân mà Khánh My tức giận đến mức phải bỏ về nước như vậy, nhưng cậu cũng không biết phải nói gì nên đành giữ im lặng.
- Đáng nói hơn là mặc dù tớ rất buồn nhưng cũng không làm to chuyện, chỉ khuyên nhủ anh ấy nghỉ công việc làm thêm đó vì tiền anh Thế Long gửi qua hai đứa mình xài cũng đủ rồi. Nhưng anh ấy nhất quyết không chịu, nói nào là phải cọ xát với cuộc đời để sau này không bỡ ngỡ, rồi nào là anh Thế Long không thể cho tiền hai đứa cả đời được,… nhưng mình thấy thật ra vì anh ấy không nỡ xa bọn người ve vãn anh ấy ở quán bar mà thôi! Rồi từ đó hai đứa mới cãi nhau, sau khi chịu không được nữa thì mình đã bỏ về đây luôn!
Duy Minh không biết có nên tin lời Khánh My hoàn toàn không nữa, vì cậu biết dù là ai thì khi đã nói đều dành phần đúng về cho mình. Dù sao thì theo lời của Khánh My thì lý lẽ của Quốc Bảo cũng khá đúng đắn, nhưng mặt khác, Duy Minh cũng hiểu khá rõ tính cách lãng tử của hắn ta từ trước rồi! Càng nghĩ thì Duy Minh càng thấy rắc rối!
Nói đến đây thì Khánh My đã nước mắt ngắn nước mắt dài, giọng nói cũng đã nghèn nghẹn nghe chừng rất uất ức. Sau đó, cô gạt nước mắt cố gắng nói tiếp:
- Lúc đó mình rất nhớ bà nội, rất nhớ anh Thế Long nữa. Cuối cùng mình mới nhận ra ai là người đối xử tốt với mình nhất nên mới bỏ về mà không kịp thông báo trước…
Duy Minh muốn cười cũng không cười nỗi. Cuối cùng Khánh My cũng đã nhận ra điểm tốt của Thế Long. Cô ấy đã hối hận rồi, hối hận vì đã từ bỏ Thế Long và bây giờ đang muốn níu kéo ư?
Thế thì tốt rồi, Duy Minh cười khổ trong lòng. Cuối cùng thì Thế Long và Khánh My đều đã thấy hối hận, một người hối hận vì mình từ bỏ, một người thì hối hận vì mình đã buông tay. Vòng vo một hồi, cả hai đều đã trở về vạch xuất phát. Điều khác biết là họ đã hiểu và trân trọng nhau hơn. Rồi nó nghĩ đến giá trị của mình trên chặng đường vừa qua. Duy Minh thấy mình giống như nhân vật thứ ba trên các bộ phim truyền hình nhiều tập ấy, xuất hiện chia rẽ tình cảm của hai nhân vật chính, nhưng cuối cùng hai người bọn họ đều nhờ đó mà yêu nhau nhiều hơn, còn đau khổ ư? Những kẻ thứ ba như nó sẽ lãnh đủ.
Trong lúc Duy Minh đang đau khổ tự đáy lòng thì Khánh My tiếp tục nói:
- Duy Minh, tớ thực sự rất đau khổ! Bây giờ tớ phải làm gì đây?
Đây quả là một câu hỏi ngốc nhất mọi thời đại! Không lẽ tôi phải chỉ cô dũng cảm đứng lên giật chồng của tôi ư? Duy Minh muốn gào to lên như thế nhưng không dám. Nhưng thật sự Khánh My cũng không cần phải làm gì. Vì từ trước đến nay vẫn có người luôn lo lắng cho em, dù đằng trước hay đằng sau, bên trái hay bên phải thì anh ấy vẫn luôn theo dõi, chở che và quan tâm em!
Có điều dù nghĩ thế nào đi nữa thì Duy Minh vẫn không thể nói ra thành lời. Sau đó, nó chỉ biết nói vài câu an ủi đơn giản rồi lấy cớ đi làm cả ngày rất mệt mỏi nên muốn về phòng nghỉ ngơi sớm.
Trên đường trở về phòng, đây là lần đầu tiên Duy Minh thấy chán ghét vì tính cách quá tốt bụng, thoải mái đó của mình. Nếu là người khác, người ta đã có thể không cần nghe Khánh My tâm sự, không cần giả vờ quan tâm hay thấu hiểu, thậm chí có thể thẳng thắn cảnh cáo cô ấy không được tiếp cận chồng của mình! Nhưng với Duy Minh thì tất cả đều không thể! Nó tự hỏi, như vậy là tốt bụng hay nhu nhược đây? Có thể đi sai bước này thì cả ván cờ mà nó đã cược tất cả vốn liếng đó của mình có thể đổ sông đổ biển hết. Nhưng nếu như Khánh My có thể hỏi nó cô ta phải làm gì đây thì Duy Minh còn tệ hại hơn, nó không biết mình có thể hỏi ai và ai có thể giúp nó trả lời được nữa.
Cũng có những khi Duy Minh bên trong rất yếu lòng nhưng bên ngoài vẫn phải cố tỏ ra bình thản. Nó cũng là con người, thậm chí là một con người yếu đuối nên cũng cần phải trút bầu tâm sự, cũng cần phải có ai đó lắng nghe và quan tâm nó. Nhưng không, cả Khánh My hay Thế Long đều quá ích kỉ, bọn họ chỉ biết nghĩ đến suy nghĩ của mình mà bỏ qua suy nghĩ của nó. Duy Minh này sắp ngã gục rồi, một mình nó đã không còn đủ sức để gánh hết nỗi buồn của người khác nữa rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay