Sáng hôm sau, sau một đêm ăn chơi xả láng nên ai cũng ngủ bù. Cả ngày hôm đó ai cũng chỉ quanh quẩn ở gần khách sạn, chỉ có một mình Thế Long mang danh đến đây để du lịch nhưng lúc nào cũng kè kè cái laptop bên cạnh, điện thoại thì cứ nửa tiếng lại có một cuộc, tóm lại nhìn hắn ta đi du lịch nhưng còn cực hơn cả làm việc bình thường.
Nhưng điều đó hóa ra lại có lợi cho Duy Minh, suốt đêm trước đó nó nằm cứng đờ trên giường, bên cạnh là Thế Long đang quàng tay qua ôm chặt nó vào lòng. Hơi thở của hắn đều đặn bên cạnh vô cùng ấm cúng nhưng không hiểu sao lại khiến Duy Minh có chút sợ sệt, nó cứ sợ mình lạc giữa giấc mơ, nó càng không dám động đậy, vì sợ chỉ một cử động nhỏ thôi cũng khiến giấc mơ này tan biến, và càng sợ ngày mai phải đối mặt với sự thật – 1 An tổng lạnh lùng xa cách như trước.
Suốt đêm nó cứ trằn trọc suy nghĩ, nơm nớp lo sợ cho đến gần sáng mới chợp mắt được. Ngủ một giấc li bì đến hơn 9 giờ sáng mới tỉnh dậy đã thấy chỗ bên cạnh không còn hình bóng của Thế Long, hơi ấm trên giường cũng đã nguội lạnh từ lúc nào. Nỗi lo sợ tối hôm qua lại kéo đến khiến nước mắt trên khóe mắt chực trào ra, Duy Minh uể oải đi vệ sinh cá nhân rồi chậm chạp ra khỏi phòng.
Gương mặt ủ rũ của nó không thể qua mắt được chị Lan thư kí, vừa thấy Duy Minh chị ấy đã kéo nó qua một bên châm chọc:
- Sao? Chưa gặp Tổng giám đốc có chút xíu mà đã mất sức sống vậy sao?
- … - Duy Minh đang buồn xo, vừa nghe đến Thế Long đã ngẩng mặt lên ngay lập tức – Chị biết anh ấy đang ở đâu hả?
- Ơ hay… Vậy là cậu chưa xem tờ giấy Tổng giám đốc để lại thật à?
- Là sao…? – Duy Minh không hiểu gì hỏi lại.
- Trời, Tổng giám đốc hôm nay phải đi gặp mặt vài khách hàng từ sớm, anh ấy nói đã viết tờ giấy để ở đầu giường nhưng sợ cái tính bộp chộp của cậu không thấy nên đã dặn chị gặp em thì nhớ nói là Tổng giám đốc phải đi tới tối mới về. Ai dè em đúng là không nhìn thấy thật! – Chị Lan vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán nhìn nó.
Nhưng Duy Minh vừa nghe đến đó sức sống liền trỗi dậy, nó không thèm để ý đến chị Lan đang châm chọc về tính bất cẩn của mình mà chạy như bay về phòng. Trái tim nó ngập tràn hạnh phúc khí thấy mảnh giấy nhỏ để bên cạnh chiếc đèn ngủ, trên đó là nét 乃út mạnh mẽ quen thuộc “Hôm nay anh phải gặp mặt khách hàng, em chơi với mọi người vui nhé!”
Tờ giấy nhỏ nhưng thật sự có “võ”, Duy Minh cứ ôm tờ giấy đó suốt từ trưa tới chiều rồi lại đến tối, cả ngày như người bị mộng du, thậm chí một đứa ham vui như nó cũng không thèm ra ngoài chơi với mọi người mà chỉ ở trong phòng cười… ngốc.
+++
Hậu quả của việc cả ngày không ăn uống gì đó là bao tử nó đang biểu tình dữ dội, Duy Minh dù “tự kỉ” đến đâu nhưng cũng không thể ngược đãi bao tử của mình, nên đành xuống dưới tầng kiếm chút gì đó ăn. Nhưng mọi người đã ăn từ sớm, giờ này cũng đã 9 giờ tối nên chắc mọi người cũng đã ra ngoài chơi hết rồi, điều đó có nghĩa là bữa tối đã dùng xong, bây giờ nếu nó ăn thì phải tự trả tiền túi! Duy Minh lập tức liên tưởng đến những bảng giá trên trời của thức ăn ở đây, nó lắc đầu thức tỉnh “Ngon thì có ngon thật như mình không đủ tiền ăn một miếng bánh mì ở đây nữa, ra chợ đêm ăn là tốt nhất!”
Nghĩ là làm nên Duy Minh vác cái bụng đang kêu ọt ọt của mình thẳng tiến ra chợ. Địa điểm nó nhắm tới là một quán đồ nướng ven đường, nhìn cũng khá sạch sẽ nhưng mà hơi đông thì phải. Báo hại nó phải mất một hồi mới kiếm được một chỗ ngồi thuận lợi: vừa có thể ăn vừa ngắm nghía dòng người qua lại.
Bụng réo ùng ục từ nãy đến giờ nên Duy Minh ăn không chút ngại ngùng, tay dính đầy dầu mỡ, đã vậy mỗi tay còn cầm một xâu mực nướng nữa chức, mồm thì nhai nhồm nhoàm, đúng lúc đó Duy Minh ngẩng mặt lên thì bắt gặp một dáng người lịch lãm từ xa, vốn dĩ Thế Long luôn luôn nổi bật giữa đám đông, bây giờ lại đang mặc đồ vest đi giữa chợ đêm nên càng thêm nổi bật. Mà đặc biệt là bên cạnh hắn ta còn có một cô gái mặc váy trắng, mái tóc đen dài, cả hai vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, nó không ưa nhưng vẫn phải công nhận ai nhìn cũng phải tưởng cả 2 là tình nhân đang đi dạo phố. Nó tự nhiên nuốt nước bọt, cúi mặt xuống thấp nhất có thể, chỉ thiếu chút nữa là đã chạm mặt xuống dĩa đồ nướng trên bàn rồi.
Duy Minh gần như không dám nhúc nhích, đến cả nhai cũng không dám, trong lòng chỉ cầu trời khấn phật cho họ không thấy mình và đi lẹ lẹ đi. Nhưng đáng tiếc trời kia cao quá không thể nghe được lời thỉnh cầu của nó, dù không khí giữa ồn ào náo nhiệt nhưng Duy Minh vẫn nghe rất rõ tiếng chân ung dung đến gần rồi dừng lại, nó lập tức dựng tóc gáy nhưng biết mình trốn cũng không thoát nên chậm chạp ngẩng đầu lên.
Sau lưng Thế Long là một luồng ánh sáng chói mắt của cây đèn bên kia đường, nhìn hắn ta như tự tỏa ra hào quang, bên cạnh là cô gái đẹp lúc nãy, Duy Minh bất giác thấy tự ti, nó rụt rè giơ ngón tay đầy mỡ của mình ra, rồi lại thấy hành động đó hơi thất lễ nên lấy khăn giấy lau sạch rồi mới giơ tay lên tạo một động tác chào cứng đơ như người máy, miệng cũng nói một câu máy móc: “Tổng giám đốc, trùng hợp ghê. Anh cũng đi dạo ở đây à?”
Cô mỹ nữ bên cạnh Thế Long nhìn nó tò mò, nó vội vàng nói tiếp: “Tổng giám đốc tiếp tục đi dạo đi, em không làm phiền hai người nữa”
Duy Minh vừa trả lời vừa suy nghĩ “Mày làm như vậy là đúng lắm. Nếu mày mở miệng ra nhận là vợ của người ta thì sẽ mất mặt lắm. Tốt nhất là nói chuyện với tư cách sếp với nhân viên như thế này”
Còn Thế Long không thèm để ý đến những gì mà nó đang nghĩ trong đầu, chỉ đưa tay lên ngoắc ngoắc chị Lan từ sau lưng bước lên, hắn nói nhỏ vài câu gì đó rồi chị ấy nhìn Duy Minh cười đầy ẩn ý và lịch sự đưa cô gái xinh đẹp kia ra chỗ khác.
Nó hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của chị Lan, vốn dĩ nó đang nghĩ Thế Long lấy lí do gặp mặt khách hàng để đi cùng với cô gái đó cả ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại có chị thư kí đi theo, chứng tỏ nãy giờ nó chỉ tự hù mình mà thôi. Mà cũng đâu trách nó được, chị Lan ngoại hình sao sánh bằng Thế Long, đã vậy còn đứng sau lưng hắn thì làm sao nó thấy chứ.
Duy Minh còn đang mải mê suy nghĩ thì Thế Long đã ngồi xuống phía đối diện. Thấy nó cứ ngồi im bất đồng nên Thế Long đành lên tiếng trước: “Sao em không ăn tiếp đi?”
Đến giờ nó mới sực tỉnh, nhớ lại dáng ăn khó đỡ của mình lúc nãy chắc không thoát khỏi cặp mắt của Thế Long, Duy Minh lại càng thấy mình vô duyên tệ. Nó bèn đưa xâu mực lên miệng cắn một miếng nhỏ giả vờ ăn uống nho nhã: “Tổng giám đốc, anh cũng ăn đi, em kêu nhiều lắm!”
Thế Long mỉm cười, bất ngờ chồm người sang phía nó, ánh đèn sau lưng như đang chao chảo, dập dềnh. Hắn dịu dàng nói: “Anh đã dặn em rồi mà, những lúc như thế này đừng gọi anh là Tổng giám đốc”
Giọng nói này dịu dàng quá, nụ cười này của Thế Long đẹp quá, Duy Minh nuốt không kịp, thức ăn mắc lại trong cổ khiến nó nghẹn muốn ૮ɦếƭ.
“Thủ phạm” An Thế Long tốt bụng đẩy ly nước đến trước mặt nó, tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng: “Ăn chậm chậm thôi”
Ngồi gần Thế Long, tim nó càng đập dữ dội, đặc biệt là càng nhìn hắn ở khoảng cách gần thế này thì càng thấy đẹp, những đường nét trên gương mặt Thế Long đều đạt đến độ hoàn hảo, tóm lại cứ như một bức tượng được nhà điêu khắc Tạo hóa chăm chút kỹ lưỡng. Duy Minh suy nghĩ như vậy thì nghẹn càng nặng hơn, vội vàng cầm lấy ly nước, không thèm giữ ý giữ tứ gì cả mà uống liền hai ngụm lớn, sau đó chúi mũi vào ăn hùng hục không dám ngẩng đầu lên.
Thế Long thấy nó cứ cắm cúi ăn, không thèm để ý đến mình tẹo nào nên trong lòng có chút không vui, bèn kiếm chuyện để nói: “Duy Minh, lúc nãy… em ghen à?”
“Khụ…” Duy Minh vừa nghe xong không ngần ngại phun miếng thức đang nhai dở trong miệng ra ngoài. Sau đó nó ho sặc sụa, hớp mấy hớp nước mới tạm ổn trở lại. Nhưng lúc này nó mới thấy thức ăn nó phun ra đã “hạ cánh” xuống cái áo trắng tinh của Thế Long.
Nhìn sắc mặt có phần âm u của Thế Long, Duy Minh hơi chột dạ, nhưng lỗi đâu phải tại nó, nó lập tức bẻ bẻ ngón tay nói: “Tổng giám đốc, anh không thể trách em được, tại… tại đang yên đang lành anh hỏi câu đó làm chi!?”
Sắc mặt của hắn có chút thay đổi, hình như Thế Long hơi cười… nhưng nụ cười này quen lắm! “À, giống lúc hắn ta dùng tiền của mình để mua cái áo đây mà!” Duy Minh vừa sực nhớ đến đó liền lấy tay giữ chặt túi tiền như phản xạ có điều kiện.
Nó cười hì hì nói với Thế Long “Tổng giám đốc, à không, anh đợi chút, cái này giặt sạch được không cần mua áo mới!”
Thế Long thừa biết được nó đang nghĩ gì nhưng vẫn giả vờ châm chọc “Nhưng không thể mặc như thế này về khách sạn!”
Nghe đến đây nó cười méo xệch, sau một hồi suy nghĩ nó đã vạch ra được kế hoạch liền nắm tay Thế Long kéo về cuối đường. Thế Long không thể đoán được trong đầu cậu nhóc này đang nghĩ gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Hóa ra là đến siêu thị! Trong lúc Thế Long còn đang nghi ngờ Duy Minh muốn mua áo cho mình hay không thì hành động tiếp theo của nó đã thay cho câu trả lời: Duy Minh lôi hắn vào toilet, ngó trước ngó sau không thấy ai nó mới rụt rè mở miệng kêu Thế Long ϲởí áօ ra cho mình giặt.
Lần này đến lượt hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan nhưng cũng đành làm theo, trong đầu đang chờ xem nó sẽ phơi cái áo này như thế nào.
Còn Duy Minh sau một hồi hì hục vò tới vò lui thì chiếc áo cũng đã giặt xong, nó lại đảo mắt khắp nơi rồi sung sướng tiến đến cạnh cái máy sấy khô tay tự động. Duy Minh xem ra cũng không ngốc lắm, hay những lúc như thế này cũng rất biết bày những trò khôn lõi.
Thế Long đứng khoanh tay nhìn chiếc áo trắng tinh đang được sấy khô vừa khẽ cười cười, ánh mắt trìu mến nhìn Duy Minh đang chu đáo sấy khô áo cho hắn, một niềm hạnh phúc nho nhỏ như trào dâng trong lòng.
Chẳng mấy chốc chiếc áo đã khô ráo như lúc ban đầu, Duy Minh ngước mặt lên nhìn Thế Long suýt chút nữa… xịt máu mũi! Nãy giờ nó không để ý hắn đang cởi trần khoe làn da khỏe khoắn, cơ bắp cuồn cuộn đang hiện rõ dưới ánh đèn càng trở nên hấp dẫn.
Duy Minh không nói không rằng nhưng càng nhìn nó càng đỏ mặt, thậm chí nó còn tự mắng mình háo sắc khi dám hồi tưởng về lúc mình từng chạm vào cơ thể rắn chắc kia. Nhớ đến những hành động mạnh mẽ của Thế Long khiến nó ngượng ngùng hơn nữa, nó vội vã dúi cái áo vào tay hắn rồi chạy biến ra ngoài.
Thế Long từ đầu đến cuối đều quan sát gương mặt nó không sót chút nào, thấy nó ngượng quá “bỏ của chạy lấy người” suýt chút đã phì cười rồi chậm rãi mặc chiếc áo còn vương hơi ấm vào. Hắn vừa cài cúc áo vừa lắc đầu trước hành động trẻ con lúc nãy của “vợ” mình, đặc biệt là ánh mắt “đấu tranh” dữ dội khi nhìn chằm chằm vào cơ thể hắn.
Còn Duy Minh chạy ra ngoài dựa vào tường thở hổn hển, đến khi hơi thở chịu trở lại ổn định thì đúng lúc Thế Long cũng đi ra. Không biết vô tình hay cố ý mà hắn lại “khuyến mãi” cho Duy Minh nụ cười làm trái tim nó vốn dĩ mới yên ổn lại một phen dậy sóng.
Thế Long không để cho Duy Minh kịp hoàn hồn đã nắm tay nó kèo ra khỏi siêu thị, rồi thẳng tiến ra biển. Bây giờ đã hơn 10 giờ đêm, bãi biển đã vắng người, vì có lẽ mọi người đang tụ tập trong các nhà hàng nhấp nháy ánh đèn đằng xa.
Bãi biển hoàn toàn yên lặng chứ không còn ồn ào như ban ngày, cũng không ai mời mọc mua hàng, không ai qua lại, không tiếng cãi cọ, hát hò, nhậu nhẹt… Biển bây giờ mới mang đúng giá trị của mình: bình yên và hoang sơ.
Hai người đơn giản chỉ cầm giày, dép trên tay, để chân trần đi dọc bãi biển thế thôi! Nhưng thật lạ, tuy đối mặt với đại dương mênh ௱ôЛƓ nhưng Duy Minh hay Thế Long không hề cảm thấy cô đơn, có lẽ vì họ biết được bên cạnh mình còn có một nửa còn lại, luôn đồng hành và dõi theo.
Gió biển mát lạnh mơn man da thịt, cát luồn vào kẽ chân nhột nhạt, thậm chí cả hai còn có thể ngửi được trong gió vị mặn của muối, cảm giác rít rít của muối trên da. Duy Minh thích tất cả những gì tưởng chừng đơn giản đó.
Không hẹn mà gặp, hai người đều cảm giác ngắm sao, hóng gió và nghe sóng vỗ rì rào sao mà thanh bình đến vậy. Tất cả như chìm trong không gian tĩnh lặng và êm ả, chẳng biết rồi cuộc đời rồi sẽ phẳng lặng đến đâu, nhưng chính giây phút này đối với họ thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao…
+++
Duy Minh và Thế Long lẳng lặng sánh bước bên nhau, đôi chân trần hòa cùng cát và sóng không biết đã đi được bao xa nhưng cuối cùng cũng đã dừng lại, Thế Long vẫn phóng tầm mắt ra biển xa, bàn tay to lớn đã dịu dàng nắm lấy tay của nó tự bao giờ.
Không ai nói với ai lời nào nhưng Duy Minh lén ngước mặt lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Gương mặt Thế Long hiện ra mờ ảo dưới ánh trăng bàng bạc, các đường nét trên gương mặt ấy rất gần nhưng cũng rất xa, khiến Duy Minh không kìm được đưa tay ra sờ gương mặt hoàn mỹ ấy.
Đang chăm chú nhìn biển xa thì Thế Long bất ngờ cảm thấy những ngón tay lành lạnh của Duy Minh đang sờ lên má mình, hắn quay lại nhìn đôi mắt của cậu nhóc, đôi mắt ấy ẩn chứa gì đó hoang mang và lo lắng. Hắn tự hỏi phải chăng Duy Minh vẫn còn cảm giác xa cách với mình, nó đang sợ hạnh phúc này không vững bền ư?
Những dòng suy nghĩ đó thôi thúc hắn kéo Duy Minh nép vào lòng mình, vòng tay ôm chặt lấy bờ vai và thân hình nhỏ bé của cậu nhóc. Hắn còn cảm nhận rõ từng hơi thở ngắt quãng đang phả vào иgự¢ mình, hơi ấm ấy xuyên qua lớp áo, xuyên qua cả lòng иgự¢ rồi chạm vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim.
Duy Minh hoàn toàn bất ngờ trước hành động này nhưng lại không thể phản kháng, cảm giác đứng trước biển nằm gọn trong vòng tay của người mình yêu thương thật không thể nào cưỡng lại được. Không gian dường như lắng đọng, chỉ còn sóng biển cứ mãi rì rào, hai nhịp tim như hòa cùng làm một…
Nó chầm chậm ngước mặt lên liền lập tức bắt gặp Thế Long cũng đang dịu dàng nhìn mình, hắn khẽ cúi xuống thấp, những đường nét từ đôi mắt sâu thẳm, rèm mi dài và cả bờ môi gợi cảm của Thế Long cứ hiện rõ ra trước mắt… Duy Minh còn đang ngây ngây ngắm nhìn những đường nét ấy thì đối phương đã dịu dàng đặt lên môi nó một nụ hôn.
Một nụ hôn dài, nhẹ nhàng và đầy lãng mạn rất hợp với khung cảnh nên thơ thế này, nhưng càng lúc cơ thể cả hai càng áp chặt vào nhau, nụ hôn cũng trở nên mãnh liệt hơn, đê mê hơn… Nếu cứ tiếp tục thì nó không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra nên vội vàng kết thúc nụ hôn tưởng như bất tận này. Dù gì thì Duy Minh vẫn tự nhận mình là một người cổ hủ, nó không muốn có những hành động quá thân mật hay vượt quá phạm vi cho phép ở nơi công cộng như thế này. Dù bây giờ bãi biển rất vắng người nhưng Duy Minh vẫn quyết định chấm dứt nụ hôn này trước khi nó đi quá xa.
+++
Sau khi rời khỏi bãi biển vắng người, Duy Minh lập tức bị mê hoặc bởi sự huyên náo của phố đêm ban nãy. Nên nó nhất quyết nắm tay Thế Long đi vào chợ một lần nữa cho bằng được. Nhưng phải công nhận đêm nay là một đêm đầy xui xẻo của Thế Long, vừa đi vào chợ chưa được năm phút đã bị một đám nhóc tay cầm những que kem đủ màu rượt đuổi nhau tông phải, chiếc áo mới vừa giặt sạch, sấy khô bây giờ lâm vào tình trạng còn tồi tệ hơn lúc nãy.
Đương nhiên là thằng con trai to xác không thể bắt đền một lũ nhóc như vậy được, nên sau khi lũ trẻ rối rít xin lỗi thì Thế Long ráng nặn ra một nụ cười méo xệch cho chúng đi. Nhưng còn cái áo thì sao? Đương nhiên là Duy Minh phải dẫn hắn vào một siêu thị khác, nhưng sao kiếm mãi vẫn không thấy cái siêu thị lúc nãy nhỉ? Nó nhìn vết kem trên áo Thế Long càng ngày càng lan rộng kèm theo sắc mặt càng ngày càng méo của hắn nên bèn chọn đại một siêu thị khác nhỏ hơn.
Cả hai lại tiếp tục đi vào toilet, trong khi Duy Minh đang giặt áo thì Thế Long đã lấy khăn để lau đi bớt vết kem thấm vào trong. Cảm giác rin rít khó chịu khiến hắn phải nhăn mặt mấy lần. Nhưng rất may là chẳng mấy chốc Duy Minh đã lên tiếng “Anh yên tâm, chuẩn bị xong rồi, sấy nữa là OK!”
Nhưng sau đó Thế Long gần như té xuống đất khi nghe Duy Minh ngây thơ nói: “Tổng giám đốc, máy sấy hư rồi làm sao bây giờ!?”
Hỏi hắn làm sao thì làm sao mà hắn biết được, nhưng sau đó hắn kịp lấy lại khả năng phân tích tình huống của 1 CEO để sai Duy Minh ra ngoài kiếm mua cho hắn một cái áo. Duy Minh bối rối nãy giờ nghe xong liền tươi tỉnh cầm tiền chạy đi.
Nhưng cái siêu thị này nhỏ quá nên không có bán quần áo, nó đành phải chạy ra ngoài để kiếm thêm. Sao kiếm hoài mà không thấy nhỉ? Có lẽ do buổi tối những shop quần áo lớn đã đóng cửa. Vậy thì kiếm mấy cửa hàng bán quần áo lưu niệm cũng được. Nhưng nó gần như mếu khi không thấy cửa hàng nào còn mở, may là trong giây phút gần như tuyệt vọng nó đã thấy một cửa hàng còn hoạt động.
Duy Minh chạy như bay đến cửa tiệm đó, trao đổi một chút với ông chủ thì ông mang ra hai cái áo! Nhưng quan trọng đây là áo cặp, họa tiết nhìn rất dễ thương nhưng nó chắc mẩm là nếu vào mắt Thế Long sẽ trở thành “nhăng nhít” nên nó xuống nước hỏi:
- Ông chủ ơi, còn mẫu nào khác không ông chủ?
- Trời, hết rồi chàng trai trẻ! Mẫu này dễ thương lắm rồi, mấy đứa trạc như cháu ai cũng chuộng cả mà!
- … - Nghe ông chủ nói vậy nó thầm oán trách “Đấy, thì dễ thương quá nên Thế Long chắc chắn sẽ không thích!”, nhưng vì hoàn cảnh không còn lựa chọn nào khác nên nó đành phải mua trước đi rồi tính gì tính – “Vậy bán cho cháu một cái đi”
- Gì mà một cái? Cháu không thấy đây là áo cặp à? – Ông chủ hơi lên giọng
- Hả? Vậy không lẽ người độc thân không được mua sao?
- Nhưng nó vốn dĩ được sản xuất ra một đôi, nếu bán một cái cho cháu thì cái còn lại ai sẽ mua?
- … - Duy Minh muốn cãi lại nhưng đuối lý, dù sao bác ấy nói cũng đúng, haizzz, thôi đành “nhắm mắt đưa chân” mua luôn một cặp vậy.
Mua xong nó lập tức đi về hướng ban nãy, trên tay cầm hai cái áo mà lòng nó thầm mắng “Bán buôn như vậy khác nào kì thị những người độc thân chứ? Hứ hứ!” Nheng dù sao cũng đã mua, nó có muốn hay không cũng phải mang về cho Thế Long cái đã, còn bị mắng hay không thì đợi chút nữa tính sau.
Quả nhiên đúng như nó dự đoán, Thế Long cầm cái áo trên tay, hết lật mặt trước rồi lật mặt sau nhíu mày nhìn. Duy Minh không đợi hắn lên tiếng đã vội giải thích hết đầu đuôi câu chuyện. Thế Long vừa nghe đến chữ áo cặp thì lông mày khẽ dãn ra, hắn thấp giọng nói: “Vậy anh mặc thì em cũng phải mặc nhé!”
Duy Minh ú ớ chưa kịp nói gì thì hắn đã nhanh chóng mặc xong áo của mình, thấy nó chưa có động tĩnh gì nên chồm người qua định ϲởí áօ nó ra nhưng nó đã nhanh chóng né tránh “Để em tự thay!”
Thế Long nhìn nó mắc cỡ khẽ nở một nụ cười, trong đầu thầm nghĩ “Cơ thể em thì có chỗ nào anh chưa thấy, chưa chạm vào chứ!”
+++
Sau đó cả hai cùng nhau bước ra khỏi siêu thị trong sự dòm ngó của rất nhiều người. Hai thằng con trai mặc áo tình nhân dù sao cũng đáng bị nhìn lắm chứ. Nhưng Duy Minh không cam tâm là tại sao trên đời lại có người như Thế Long chứ, nó cứ tưởng người quen chững chạc, trang phục chỉnh tề như hắn mà mặc áo này sẽ rất ngố, thậm chí nó còn bỉ ổi dự tính sẽ lén lấy máy ảnh ra chụp mấy pose. Nhưng Duy Minh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra ngược lại, Thế Long dường như đẹp từ khí chất, mà người như vậy mặc vải rách vẫn thấy đẹp chứ huống chi là mặc áo đàng hoàng thế này. Thậm chí khi Thế Long khoác áo này lên nhìn vừa trẻ trung lại vừa tinh nghịch, cái áo như được khí chất của hắn làm cho đẹp thêm mấy phần, đúng là không phải “người đẹp vì lụa” mà “lụa đẹp vì người” đây mà!
Rời khỏi siêu thị, cả hai chầm chậm tản bộ trên đường, chẳng mấy chốc cả hai đã đi ngang qua chỗ mua áo lúc nãy. Thật bất ngờ khi ông chủ còn nhận ra Duy Minh và hai cái áo của cửa hàng mình. Ông ta vui vẻ ngoắc tay với bọn họ.
Duy Minh xoay qua nói với Thế Long rằng đó là chỗ lúc nãy mua áo nên Thế Long cũng chấp nhận đi vào chung với nó.
Vừa vào trong thì ông chủ đã liến thoắng:
- Thật thú vị! Hai cậu… là một cặp tình nhân rất đặc biệt… nhưng nói chung cũng rất đẹp đôi.
- … - Duy Minh ngại ngùng cúi gằm mặt, khẽ liếc liếc sắc mặt Thế Long nhưng không dám nói gì.
- Đặc biệt thế nào? – Thế Long hỏi lại bằng giọng điệu lạnh lùng nhưng trong lòng hồi hộp chờ câu trả lời.
- Nếu nói ra thì đâu còn gì đặc biệt nữa, nhưng gặp nhau như vậy chứng tỏ chúng ta rất có duyên, tôi sẽ tặng hai cậu một món quà làm kỉ niệm!
Nói rồi ông ta đi vào trong, lúc trở ra trên tay cầm một lọ thủy tinh, bên trong là những lớp cát nhiều màu cùng vài vỏ sò trắng.
- Đây là lọ điều ước. Có thể các cậu không tin nhưng cứ xem là giải trí cũng được. Chúc hai người hạnh phúc!
- Vâng, cám ơn chú ạ! – Duy Minh vui vẻ đón lấy, trong đầu đang nghĩ không biết nên ước điều gì thì ông chủ đã đến thì thầm vào tai nó:
- Cậu trai trẻ, hạnh phúc mong manh khó kiếm, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra quyết định gì nhé!
Ông chủ dứt lời nhưng Duy Minh vẫn không hiểu gì cả, ông ta đã chậm rãi đi đến bên cạnh Thế Long, tiếp tục thì thầm vào tai hắn: “Hãy lựa chọn sáng suốt, một ngôi sao đổi ngôi sẽ thay đổi cả bầu trời, sự lựa chọn của cậu cũng vậy, đừng làm những gì sau này phải hối hận!”
Nói xong rồi ông ta không đợi nó và Thế Long cáo từ đã lên tiếng “đuổi khách” trước: “Thôi, hai cậu về đi, đã đến giờ tôi đóng cửa tiệm”
+++
Rời khỏi cửa hàng lưu niệm và ông chủ kì lạ đó, Thế Long và Duy Minh tiếp tục đi vào chợ. Chợ đêm đúng là rất huyên náo dù đã hơn 11 giờ khuya. Các du khách đi lại nườm nượp, tiếng mời hàng, chiên nướng,… vang lên hỗn độn, mùi thơm của hải sản tỏa ra bốn phía thật quyến rũ.
Đến giờ này Thế Long mới thấy lạnh, lúc nãy rửa mình nhưng chỉ có cái khăn tay lau sơ nên hắn cứ hắt xì liên tục, Duy Minh thấy vậy bèn kéo hắn lại một hàng thức ăn nhỏ, kêu một ly rượu đặc sản kèm theo mấy xiên thịt nướng cho hắn ấm bụng. Đây là lần đầu tiên Thế Long ăn uống những đồ lạ như thế này, nhưng cảm giác không tệ như hắn tưởng tượng, thậm chí còn khá ngon. Duy Minh nhìn gương mặt tươi tỉnh của hắn bèn tủm tỉm cười “Ngon lắm hả? Nhưng em biết một món còn ngon hơn nữa!”. Nói rồi không đợi Thế Long hỏi ở đâu thì nó đã chủ động nắm tay hắn kéo đi.
Duy Minh tung tăng chạy đến sát bờ biển, nơi đó có một đống than to và một người đàn ông trung niên ngồi nướng nướng cái gì đó. Không cần Thế Long thắc mắc thì nó cũng nhanh chóng trả lời “Khoai lang nướng đó, hồi nãy đi mua áo em chạy ngang đây có thấy, lâu rồi em cũng không được ăn món này!”
Duy Minh vừa nói vừa kéo Thế Long ngồi xuống gần đống than đỏ rực, ông chủ vui vẻ nhìn nó như đã quen biết lâu lắm rồi. Duy Minh cũng lễ phép gật đầu, tươi cười đáp lại “Cho cháu hai củ to thật to nhé!”
Ông chủ vui vẻ gật đầu đáp trả, ông lựa hai củ thật to như yêu cầu của Duy Minh rồi bắt đầu nướng. Duy Minh ngồi bên cạnh huých huých khuỷu tay hắn “Lúc nãy chẳng phải anh lạnh à? Tranh thủ sưởi ấm đi”
Thế Long nghe nó nói từng lời từng chữ mà trong lòng cảm thấy rất xúc động, hóa ra cũng có lúc Duy Minh chịu quan tâm đến hắn. Thế Long vui vẻ gật đầu, bắt chước Duy Minh giơ hai bàn tay ra áp lại gần đống than, sau đó chà chà vào má mình, Thế Long vừa làm theo vừa nhìn Duy Minh, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, hắn tự hỏi đó là hơi ấm từ đống than kia hay sự ấm áp của Duy Minh đang truyền đến?
Trong khi câu hỏi trong đầu chưa được giải đáp thì ông chủ đã đưa hai củ khoai được nướng chín đến trước mặt hắn và Duy Minh. Duy Minh vui vẻ đón lấy, còn Thế Long hơi e ngại, dù sao trước giờ hắn rất kĩ tính, đồ ăn nướng bằng lò vi sóng, bếp điện chứ chưa bao giờ ăn khoai lang nướng kiểu này, đặc biệt nhìn lớp vỏ ngoài cháy đen hắn hơi hoảng.
Duy Minh thấy hành động kì lạ này của Thế Long bèn hỏi: “Sao anh không ăn đi? Sợ nóng à?”
Thế Long vừa mở miệng ra chưa kịp trả lời thì nó đã bẻ một miếng khoai ra thổi phù phù mấy cái rồi đưa vào miệng hắn. Thế Long ú ớ không dám phun ra nên thử nhai mấy cái, đây là lần thứ hai trong buổi tối này hắn phát hiện thêm một món ngon mà mình chưa từng thưởng thức. Vị ngọt ngọt của khoai cùng sức nóng từ đó tỏa ra thật hấp dẫn, tuy nhìn bề ngoài cháy đen nhưng bên trong lại vàng ươm, vừa thơm lại vừa ngon.
Duy Minh nhìn Thế Long ăn món khoai nướng mà như đang thưởng thức sơn hào hải vị liền phì cười, nó nghịch ngợm lấy ngón tay dính lọ nghẹ vẽ lên mặt Thế Long rồi cười nắc nẻ. Thế Long cũng nghịch không kém, lấy tay nãy giờ cầm củ khoai của mình quẹt lên mặt Duy Minh một đường dài. Cứ thế cả hai vừa đùa giỡn vừa thưởng thức món ăn dân dã này một cách rất hạnh phúc.
Ăn xong khoai nướng, Duy Minh vẫn chưa chịu về, nó nắm tay Thế Long đi khắp nơi, gặp món nào lạ cũng đòi ăn một chút, gặp thức uống gì cũng uống một chút, nào là đồ nướng đồ chiên, đồ luộc, kem, bánh, kẹo,… nói chung chỉ trong một đêm mà Duy Minh đã nếm gần như đủ hết các đặc sản ở đây. Đến lúc nó chịu về thì đã quá nửa đêm, bụng Duy Minh cũng đã no căng không thể chứa thêm cái gì nữa.
Nhìn nó ì ạch đi trên đường Thế Long liên tưởng đến dáng đi của mấy chú chim cánh cụt, ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu đã khiến Thế Long cười lớn. Duy Minh đang đi bên cạnh biết mình bị hắn cười nhạo lên phụng phịu hỏi: “Anh cười cái gì đó?”
“Nhìn em giống chim cánh cụt đang đi quá à, ì ạch ì ạch, một hai, một hai… ha ha ha” Thế Long thành thật trả lời.
Duy Minh bị chọc nên thẹn quá hóa giận, quay qua đánh thùm thụp vào иgự¢ Thế Long mấy cái. Nhưng hắn vẫn không thèm ngưng cười, thậm chí còn cười lớn hơn, đợi đến lúc Duy Minh giả vờ giận không thèm để ý tới mới chạy tới ngồi xuống trước mặt nó, quay lại nháy mắt với Duy Minh: “Nào, lên đây anh cõng về!”
Nó vẫn giả vờ giận dỗi, nhưng sực nhớ đến cái lọ ước trên tay nên lôi trong cái túi nhỏ ra cây viết và một miếng giấy, nó để mảnh giấy nhỏ lên lưng Thế Long rồi nắn nót: “Hãy yêu em nhé anh!” rồi hí hoáy xếp lại bỏ vào trong.
Thế Long đến lúc này mới năn nỉ “Em bắt anh ngồi như vậy hoài à? Lên đây anh cõng về, không thôi anh sẽ cõng người khác đó nhé!”
Vừa nghe đến việc hắn sẽ cõng người khác thì không biết Duy Minh lấy dũng khí từ đâu ra hăm he lại “Anh dám?” rồi cũng ngoan ngoãn leo lên tấm lưng vững chắc của ai đó.
+++
Đường về khách sạn lúc đi thì rất xa nhưng không hiểu sao lúc về lại quá ngắn. Không lẽ hai người bên nhau thì thời gian, không gian đều ngắn lại? Và chẳng mấy chốc thì Duy Minh đã ngủ gục trên lưng hắn, hơi thở đều đều cho Thế Long một cảm giác thật bình yên mà trước giờ hắn rất ít khi có được.
Lúc bước vào khách sạn Thế Long cũng thấy một vài người đang đứng chờ, lúc mọi người đứng dậy định chào hắn thì Thế Long đã đưa tay lên miệng “Suỵt!” ra hiệu mọi người giữ im lặng kẻo đánh thức nó dậy.
Rồi sau đó Thế Long cõng Duy Minh về phòng, đặt nó lên giường rồi mới vào phòng tắm tắm rửa thật sạch sẽ. Lúc trở ra đã thấy Duy Minh lăn lộn được mấy vòng, Thế Long dịu dàng đến bên cạnh đặt nó nằm lại ngay ngắn, đắp lại cái chăn cho Duy Minh rồi mới thấy lọ ước lúc nãy. Không kìm được tò mò Thế Long lấy tờ giấy ra, ngắm nghía những dòng chữ trong đó rồi lập tức lấy một tờ giây khác viết lại mấy từ. Đâu đó xong xuôi thì Thế Long mới nhét tờ giấy mới vào, còn tờ giấy của Duy Minh hắn dịu dàng cất vào ví rồi nằm xuống bên cạnh Duy Minh.
Chẳng mấy chốc Thế Long cũng đã chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ nội dung hai tờ giấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện:
“Hãy yêu em nhé anh!”
“Ngốc à, anh yêu em!”