EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 39

Tác giả: Đang cập nhật

Bãi biển X này vô cùng nổi tiếng, lại đang mùa du lịch nên càng đông đúc, nhưng điểm đặc biệt là dù đông đúc nhưng không khí vẫn rất trong lành vì ở đây người dân đa số đều đi lại bằng xe đạp thân thiện với môi trường, lác đác lắm mới thấy một chiếc ô tô. Điều này hoàn toàn trái ngược hẳn với thành phố nó đang sống, ngoài đường thì xe ô tô nối đuôi thành từng hàng dài, không khí bụi bặm, chỉ cần ngửa mặt lên trời ngủ một giấc thì chắc chắn sẽ được đánh một lớp phấn miễn phí.
Nhưng Duy Minh chưa suy nghĩ được nhiều thì Thế Long đã ung dung đi lên phòng, nó cúi người xuống đi mang hành lý lên cùng thì đã có mấy anh chàng phục vụ lại rinh hộ, nó xúc động cảm ơn rồi chạy theo Thế Long.
+++
Vào phòng, Duy Minh tròn mắt nhìn Thế Long từ nãy tới giờ mặt mày rất khó coi, nó tự hỏi không biết mình đã làm gì chọc tức hắn ta.
“Em ngồi im ở đây, không được đi lung tung, không được đi kiếm phòng khác!” Thế Long vừa nói vừa liếc xéo nó một cái, đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng khiến nó rùng mình, chép miệng “Làm gì mà ghê thế!”
Nhìn Thế Long chậm rãi ϲởí áօ khoác rồi bung từng cúc áo sơ mi khiến Duy Minh nơm nớp lo sợ, một ý nghĩ “đại nghịch bất đạo” xẹt ngang đầu nó: “Tổng giám đốc, anh nên ở phòng một mình cho thoải mái, mặt khác, cũng vì danh tiếng của anh em nên chuyển qua phòng khác thì hơn”
“Vậy em định đi đâu?” Thế Long hừ mũi hỏi vặn lại.
“À, em qua ở nhờ phòng mấy anh chị làm chung được rồi…” Duy Minh nói xong thấy hình như lí do này vẫn chưa thuyết phục lắm nên bèn nói thêm: “À, hay Trịnh quản lý ở phòng bên cạnh cũng chỉ có một mình thôi, em xin qua đó ở ké cũng được đó Tổng giám đốc!”
“Em lo cho an mất danh tiếng vậy còn tên quản lý đó thì không lo à?” Thế Long nhíu mày, miệng nói mà cố nén cơn giận.
“Không tính, Trịnh quản lý vừa có thể xem là tiền bối, vừa là cấp trên của em mà Tổng giám đốc, mà anh ấy cũng rất đứng đắn, nghiêm túc.”
“Hửm? Vậy anh vừa là Tổng giám đốc vừa là ông xã của em thì lại tính? Hay ý em là anh không đứng đắn, nghiêm túc?”
“Không, không…” Duy Minh nghe lần đầu tiên Thế Long nhận là “ông xã” của nó liền bủn rủn tay chân “Ý em không phải vậy”
“Vậy thì sao?” Thế Long quyết dồn nó vào đường cùng đây mà.
Vì anh có gương mặt vừa đẹp trai vừa khí chất chứ sao! Duy Minh vừa nghĩ trong đầu thì câu nói đó đã vọt ra cửa miệng. Sau khi nhận ra mình đã lỡ lời, Duy Minh vội vàng bụm miệng lại hòng cố gắng sửa sai.
Thế Long nhìn gương mặt lúng túng của nó, những cảm giác bực mình lúc nãy tự nhiên tan biến hết, gương mặt nãy giờ cau có thì bây giờ như được gió xuân thổi qua trở nên phơi phới. Tâm trạng hắn tự nhiên tốt hẳn lên, với tay qua xoa xoa đầu Duy Minh rồi nói: “Đồ ngốc!”
=.=
Duy Minh ngồi trên ghế sofa, giương mắt ra nhìn Thế Long đi vào phòng tắm, sau đó nó hậm hực “Bực mình thì dùng bộ mặt lạnh như băng để hù ૮ɦếƭ người khác, còn vui vẻ lại bảo người khác ngốc! Đồ đáng ghét khó hầu hạ”
Nghĩ tới chuyện phải ở chung phòng với Thế Long trước mặt mọi người suốt 4, 5 ngày nữa Duy Minh chỉ còn nước méo mặt, thầm than thân trách phận rồi thất thểu rời khỏi ghế sắp xếp lại mớ quần áo.
Vừa ngồi bẹp dưới đất vừa suy nghĩ linh tinh thì Thế Long đã từ phòng tắm bước ra, mái tóc ẩm ướt, cái áo thun bị vài giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống nhìn loang lổ, không biết nó có bị bỏ bùa không nhưng nhìn động tác lau khô tóc của Tổng giám đốc cũng thật là hấp dẫn quá đi. Đương lúc mơ màng thì Thế Long đã lên tiếng: “Sao em còn chưa đi tắm đi?”
Bị tiếng nói đó cắt ngang suy nghĩ, Duy Minh như người mất hồn đã trở lại thực tại, vội vàng chụp đại một bộ quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm. Cả ngày nay ngồi trên xe suốt mấy tiếng đồng hồ đến bây giờ mới được tắm rửa thật là sảng khoái, cảm giác từng dòng nước mát lạnh tuôn xối xả trên cơ thể khiến Duy Minh thấy rất dễ chịu. Đến khi tắm xong, Duy Minh bước ra ngoài thì thấy Tổng giám đốc đã ăn vận chỉnh tề, hình như sắp đi đâu đó thì phải.
Duy Minh chưa kịp mở miệng hỏi thì Thế Long đã bất ngờ xoay người lại, thấy nó đang đứng trước cửa phòng tắm liền mỉm cười nói: “Anh phải ra ngoài gặp một vài đối tác, tối nay có thể về trễ chút!”
Duy Minh có cảm giác Thế Long làm như vậy rất giống những cặp vợ chồng trẻ, chồng đi đâu về muộn phải có nhiệm vụ “báo cáo” vậy đó, nhưng lập tức nó gạt phăng cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, rồi sau đó nhìn Thế Long gật gật.
Một cuộc gọi đến, Thế Long bắt máy, trả lời qua loa mấy câu rồi ra khỏi phòng, cô thư ký đã đứng trước cửa phòng tự nãy giờ thấy hắn bước ra liền gật đầu chào rất cung kính, sau đó cô ta còn nhìn vào trong cười với Duy Minh khiến nó hơi bối rối, chỉ biết cười tươi tắn đáp lại. Dù sao nó vẫn chưa quen những cử chỉ xả giao như thế này.
Thừa lúc Thế Long không có ở đây, Duy Minh mặc áo khoác vào rồi chạy xuống dưới nhà hàng, bụng nó đã đói nãy giờ nhưng có lẽ do ngồi xe cả buổi nên rất mệt, lúc nhìn thấy đồ ăn thì cảm giác đói tự dưng chạy đâu mất. Duy Minh đành ăn qua loa mấy miếng rồi về phòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người được sắp xếp nghỉ ngơi cho lại sức chứ không có lịch đi tham quan gì cả, nên Duy Minh ham vui bắt đầu thấy chán chán, chỉ biết chui vào phòng. Có một mình trong đó nên rất chán nên cơn buồn ngủ kéo đến, Duy Minh lại bắt đầu suy nghĩ không biết mình có nên lên giường ngủ không, ở nhà ngủ chung không nói gì, nhưng đây là hoạt động tập thể, nếu có ai thấy mình ngủ chung giường với Tổng giám đốc thì không hay đâu! Sau một hồi cân đo đong đếm thiệt hơn, nó quyết định trải một tấm chăn nhỏ lên sofa rồi đánh một giấc. May là sofa khách sạn vừa rộng vừa êm, mà cũng có thể vì quá mệt mỏi nên Duy Minh ngủ rất sâu.
Trong giấc ngủ sâu ấy, Duy Minh mơ thấy trên vai mình đột nhiên mọc ra một đôi cánh, đôi cánh lông vũ trắng xóa vỗ vỗ nhịp nhàng trong không trung, đưa nó bay bổng đi khắp nơi.
Sáng hôm sau tuy không phải đi làm nhưng Duy Minh vẫn thức dậy sớm như đồng hồ sinh học mỗi ngày. Nó lồm cồm bò dậy, vươn vai mấy cái rồi bất ngờ phát hiện ra mình không nằm trên sofa mà đang nằm trên giường, bên cạnh là gương mặt ngon giấc của Thế Long, các đường nét cương nghị, lạnh lùng mọi khi đã được thay bằng một nét mặt khác, dịu dàng và có chút dễ thương. Nhưng có gì đó không ổn, Duy Minh phồng mang trợn má suy nghĩ “Sao lại có gương mặt hoàn hảo như vậy chứ? Không tin được!” rồi nó cúi đầu xuống sát hơn nữa, cố căng mắt ra tìm kiếm một tì vết nào đó trên gương mặt này. Này thì mũi đẹp, mắt đẹp, miệng cũng đẹp nốt >”< Duy Minh đang chuẩn bị nghiên cứu gương mặt đó một lần nữa thì Thế Long bất ngờ mở mắt khiến nó giật bắn, suýt chút nữa là té xuống đất rồi.
Thế Long cũng tỏ vẻ bất ngờ, còn Duy Minh ấp úng giải thích: “À… ờ… Tổng giám đốc… em đang chồm qua lấy cái remote haha”.
Nó cười gượng gạo rồi diễn cho trót – chồm qua lấy cái remote máy lạnh, nhưng Thế Long chợt đưa tay ra giữ nó thật chặt, Duy Minh chưa biết Thế Long muốn gì thì đã bị kéo vào lòng ai kia. Nó quá bất ngờ nên khẽ giãy giụa, Thế Long lập tức siết chặt vòng tay hơn, thì thầm vào tai nó: “Ngốc, sao hôm qua em lại ngủ trên sofa? Anh không bế em lên đây chắc em cảm lạnh mất rồi!”
“…” Duy Minh im lặng, hóa ra hôm qua nó “bay” thật, vậy mà nãy giờ nó tưởng đêm mình mộng du tự mò lên giường chứ.
Còn Thế Long thấy nó im re nên vỗ nhè nhẹ vào lưng nó nói tiếp: “Hứa là sau này đừng khiến anh lo lắng nữa biết không?”
Từng lời nói dịu dàng như ngàn con sóng nhỏ vỗ về trái tim của Duy Minh, nó ngây ngất gật đầu. Thế Long mỉm cười hạnh phúc, chưa kịp nói gì thì cửa phòng bật mở, Lão nhị, lão tam và lão tứ không biết từ đâu xuất hiện, tay nào tay nấy đều cầm rượu đứng lố nhố ngoài cửa. Nhưng khi thấy cảnh tượng trong phòng, hay đúng hơn là trên giường thì bọn họ liền đứng hình, cũng phải thôi, trên giường, Duy Minh đang chồm qua người Thế Long, Thế Long thì đưa tay ra ôm chặt nó vào lòng. Một cảnh tượng trong sáng lọt vào mắt bọn họ còn có thể trở thành đen tối huống chi cảnh tượng trên giường rất đáng nghi ngờ này thì họ không suy nghĩ lung tung mới là chuyện lạ đó.
Lần này Duy Minh là người phản ứng nhanh nhất, nó vội vàng nhảy xuống giường rồi ôm khăn mặt chạy biến vào phòng tắm. Đến nước này lão nhị, lão tam và lão tứ mới trở lại trạng thái đùa cợt bình thường chạy ngay đến bên cnahj Thế Long:
- Lão đại, bọn này làm phiền rồi làm phiền rồi!
- Haha, thất kính quá
- … - Thế Long chau mày – Biết làm phiền rồi sao không mau biến đi!
Bọn họ đã quá quen với kiểu nói chuyện này của Thế Long nên chẳng ai thèm để bụng, tiếp tục đùa giỡn:
- Bọn này nghe nói cậu tổ chức đi du lịch, đi mà không rủ anh em là không được đâu!
- Trọng sắc khinh bạn là không được đâu
- Haha
Mỗi người một câu khiến Thế Long nhức cả đầu, lấy tay day day huyệt thái dương một hồi mới thấy đỡ “Cứ xem là tôi đi hưởng tuần trăng mật đi, mấy ông đòi đi theo làm gì!”
- Ồồồ! – Ba người không hẹn mà cùng ồ lên một tiếng, lại kéo dài hơi nên khiến Thế Long nổi cả da gà.
- Được rồi, muốn gì đây?
- Hehe, bọn này là anh em với cậu không lẽ lại muốn gì chứ, chỉ là muốn đi theo cho vui thôi
- … - Thế Long chưa biết nói gì thì Duy Minh đã vệ sinh cá nhân xong, đang lau mặt đi ra khỏi nhà tắm.
Thế Long liếc xéo bọn họ rồi lên tiếng đuổi không thương tiếc: “Chúng tôi không phiền nếu ba người ra ngoài đâu!”
Lão nhị, lão tam và lão tứ nghe xong đương nhiên là hiểu, nhưng trước khi đi còn hùa với nhau cười ha ha chọc tức Thế Long rồi tiện tay “mượn” luôn cái laptop của hắn đang để trên bàn nữa chứ. Thế Long ngồi trên giường, trong lòng vừa bực tức vừa tiếc nuối khung cảnh đẹp ban nãy bị bọn người đó phá đám nên cứ thần người ra, Duy Minh kêu mãi không thấy trả lời nên đi đến gần, lay vai Thế Long thì hắn mới sực tỉnh và đi vào phòng tắm.
Trong lúc Thế Long đang rửa mặt thì Duy Minh định đi dạo ngoài hành lang một chúng, nhưng không hiểu hôm nay nó đã làm gì mà xui xẻo như vậy, vừa mới mở cửa ra thì một cơn gió mạnh thổi tới cuốn theo gió biển làm cho mắt nó cay xè. Báo hại nó phải đứng dụi mắt liên tục, càng dụi thì mắt càng xót, nước mắt chảy ròng ròng, may mà Thanh Hòa từ phòng bên cạnh vừa ra ngoài định chạy bộ, thấy nó, anh ta liền tiến đến hỏi han:
- Duy Minh à? Mắt cậu bị sao vậy?
- À… Trịnh quản lý, lúc nãy gió thổi mạnh quá nên cát bay vào mắt, bây giờ đau quá. – Duy Minh ca cẩm
- Ồ, mở mắt ra đi, thổi mấy cái là hết ngay thôi!
Duy Minh nghe xong dù mắt còn rất đau nhưng vẫn ráng mở ra ti hí, Thanh Hòa nhìn thấy liền phì cười, nhưng thấy gương mặt phụng phịu của nó nên nghiêm túc lại, đứng sát lại rồi thổi nhè nhẹ.
Thế Long từ phòng tắm đi ra thấy cửa mở liền ra ngoài xem, nhưng cảnh tượng đập vào mắt hắn thật rất “tức mắt”: Duy Minh và tên quản lý kia đang tỏ ra vô cùng vô cùng thân mật. Thế Long hít thở thật sâu, bàn tay nắm chặt thành nấm đấm rồi thả lỏng ra mấy lần nhưng vẫn ráng kiềm chế không xông lên phía trước…
Một lúc sau đó mắt Duy Minh đã bớt đau mới mỉm cười cảm ơn Thanh Hòa, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thế Long. Nó không biết Thế Long đã đứng đó từ bao giờ và thấy những gì nhưng ánh mắt đó ít nhiều đã khiến nó mập mờ nhận ra hắn ta đang hiểu lầm gì đó. Nhưng nó chưa kịp mở miệng ra để thanh minh thanh nga gì thì Thế Long đã quay người vào trong mặt không chút biểu cảm.
+++
Hôm nay là ngày thứ 2 ở bãi biển X này, nhưng là ngày đầu tiên mọi người xuất phát đi chơi nên ai cũng vô cùng háo hức, tiếng cười đùa, tiếng máy chụp ảnh vang lên không ngớt.
Dù đang ở gần bãi biển nhưng điểm đến đầu tiên của cả đoàn là một khu du lịch sinh thái trên ngọn núi nhỏ ở gần đó, vì lúc xuất phát cũng đã gần trưa nên tắm biển xong chắc chắn cũng trở thành “mực một nắng” nên cũng không ai muốn đi, tất cả đã thống nhất dời sang buổi chiều.
Điểm đến là một khu sinh thái trên đỉnh ngọn núi nổi tiếng gần đó, tuy chiều cao chỉ khoảng 400m nhưng cũng có hệ thống cáp treo khá hoành tráng. Lúc lên núi bằng cáp treo thì Thế Long và Duy Minh đương nhiên sẽ được ưu ái đi riêng một cabin, Duy Minh lúc đầu từ chối quyết liệt nhưng mọi người cũng không vừa, ai cũng đẩy đẩy nó vào trong khiến nó đành cụp mắt ngồi xuống.
Cabin từ từ chuyển động, Thế Long ngồi một băng ghế, còn nó thì ngồi ở băng đối diện, không ai nói với ai lời nào. Duy Minh lặng lẽ nghịch ngợm ngón tay, nó rất muốn “chất vấn” Thế Long cho ra nhẽ nhưng thấy thái độ chuyên tâm xem bản đồ du lịch của hắn nó lại thôi. Trực giác nói với nó rằng nét mặt không chút cảm xúc còn đáng sợ hơn cả việc Thế Long la hét nó mấy câu rồi thôi. Nhìn nét mặt lúc đó của hắn lại khiến Duy Minh rùng mình, đôi mày nhíu lại rồi dãn ra, ánh mắt sắc bén như muốn xẻ ngang tờ giấy trên tay, tuy nhiên không thể đoán biết được đằng sau gương mặt đó là đang vui buồn, hạnh phúc hay tức giận.
Đang suy nghĩ thì cáp treo khẽ rung rinh, khiến Duy Minh đang suy nghĩ xém ngã nhào khỏi ghế, cảm giác khó chịu dợn dợn ở cuống họng như sắp ói, tuy nhiên ngước lên thấy Thế Long vẫn không rời mắt khỏi tờ giấy khiến nó rối bời, ráng nén cơn khó chịu xuống rồi lẳng lặng bò lên ghế trở lại.
Hơn 10 phút sau thì cáp treo đã dừng lại trên đỉnh núi, Duy Minh quyết định lấy công chuộc tội nên bất ngờ giật lấy túi đồ và áo khoác của Thế Long giành xách phụ. Thế Long nhìn nó khinh khỉnh, không nói gì rồi ung dung bước ra khỏi cabin, nên nó cũng ôm đồ lỉnh kỉnh theo sau.
Tuy mang danh lấy công chuộc tội nhưng vừa xuống xe thì Thế Long đã “được” các nhân viên lớn nhỏ vây quanh, ai cũng xem đây là cơ hội nịnh nọt sếp tổng nên Duy Minh nhanh chóng bị đẩy ra cuối đoàn. Thấy nó như vậy nên chị Lan thư kí mới bước ra sau hỏi han.
Sau một hồi trò chuyện thì cô ấy mới nhìn vào đám người vây quanh Thế Long nói nhỏ:
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
- Cậu thấy cô gái diện váy hồng kia không?
- Ừm… Em thấy rồi, cô ấy sao vậy chị?
- Hôm cậu đến trễ, cô ta đã lên ngồi cạnh sếp tổng đó.
- Cái gì? – Duy Minh nói có phần lớn tiếng nên mọi người đi trước đều quay đầu lại nhìn, nó ngại quá chỉ biết cười trừ rồi hạ thấp giọng xuống – Vậy sao cô ta không ngồi ở đó luôn mà còn đi xuống làm gì? Báo hại em phải làm cái gối cho Tổng giám đốc dựa mấy tiếng đồng hồ!
Rầm! Chị Thư kí nghe nó nói liền suýt té, nhìn nó bằng ánh mắt kì quặc rồi mới nói: “Cái thằng này, không biết ghen à? Cậu biết Tổng giám đốc đã nói gì không?”
Duy Minh tò mò hỏi lại ngay, chị ấy mới thong thả trả lời, hắng giọng mấy lần bắt chước giọng điệu của Thế Long lúc đó: “Cô tên Huỳnh Duy Minh hay là Tổng giám đốc phu nhân?”
Vừa nghe xong Duy Minh liền mặt đỏ tía tai, chị Lan vẫn hào hứng kể tiếp: “Haha, cậu không thấy đâu, lúc đó Tổng giám đốc không nhìn cô ta một cái mà nói với giọng lạnh lùng như thế cả xe ai cũng nhịn cười, còn cô ta mặt mày xám đen kiếm chỗ khác ngồi”
Duy Minh càng nghe càng cúi mặt, nhưng khi nghe đến câu tiếp theo chị Lan kể nó liền ngước đầu dậy nhìn Thế Long: “Mà cô ta dai như đỉa đói ấy, hôm qua lúc đi họp ra về, tôi và Tổng giám đốc thấy cô ta đang đi bộ về khách sạn, Tổng giám đốc phong độ cho cô ta đi cùng mà còn không biết điều, lên xe giả vờ say xỉn ôm Tổng giám đốc cứng ngắc!”
Quá đáng, cô ta say chứ có phải anh ta say đâu mà không biết đẩy ra! Lợi dụng cơ hội đây mà! Duy Minh càng nghĩ càng thấy ấm ức, dựa vào cái gì mà mình phải tay xách nách mang cho hắn chứ! Nó nghĩ là làm nên liền đằng đằng sát khí tiến về phía trước, cả đám đông thấy Tổng giám đốc phu nhân mặt hầm hầm đang đi tới nên ai cũng dạt sang một bên, chỉ có cô ả áo hồng là mặt mày trơ trẽn không nhích qua, Duy Minh liếc cô ta một cái rồi dúi đống đồ vào tay Thế Long: “Anh tự cầm lấy!”. Vừa quay đi được vài bước nó quay lại nói thêm một câu: “Hay anh nhờ cô váy hồng đó cầm hộ cũng được, tôi không rảnh nữa!” rồi vùng vằng bỏ đi.
Duy Minh đã bỏ đi một đoạn nhưng mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ả áo hồng mặt dày đưa tay ra đòi xách đồ nhưng Thế Long không mảy may để ý đi thẳng về phía trước, chị Lan thư kí hiểu tính nhiều chuyện của mình vừa gây ra “đại họa” nên bèn đuổi theo Duy Minh.
+++
Tuy có chút sóng gió giữa gia đình Tổng giám đốc nhưng không ảnh hưởng lắm đến tâm trạng vui chơi của mọi người, khu núi này nổi tiếng là một vườn sinh thái, động thực vật đa dạng, điểm nhấn là một hồ nước rộng lớn, yên tĩnh ở trung tâm. Đây cũng là khu vực đẹp và mát mẻ nhất: mặt hồ phẳng lặng, bờ hồ có những hàng rào gỗ bao quanh, cách xa xa lại có một cái cầu gỗ nhô ra chừng mươi mét so với bờ để du khách chụp ảnh lưu niệm.
Duy Minh và chị Lan lon ton đi xung quanh hồ, nhưng mới đi được một nửa thì nó đã đói đến hoa cả mặt nên đòi dừng lại kiếm gì đó ăn. Nhưng điều đáng hận nhất của nó là ngay từ đầu không tính sẽ đi du lịch nên chẳng chuẩn bị gì, quần áo cũng chỉ lèo tèo có vài bộ, tiền cũng chỉ đem theo một ít, thức ăn lại càng không; dù rất đói nhưng đồ ăn ở khu du lịch rất đắt, Duy Minh lại tiếc tiền không dám ăn nên đành ăn bánh mì chay của chị thư kí. Tất cả chỉ tại chị Lan là tín đồ ăn kiên điên cuồng, biết là đi du lịch mà chỉ đem bánh mì không theo thôi, đến cả một mẩu thịt bé tí cũng không thấy.
Đang đau khổ gặm bánh mì thì Duy Minh phát hiện Thế Long đang từ xa đi tới, cô ả áo hồng kia cũng đang bám đuôi khá gần, nó hậm hực nhìn qua chỗ khác, cắn bánh mỳ một miếng rồi nhai ngấu nghiến trút giận. Sau khi chắc chắn mình đã cách Thế Long một khoảng an toàn thì nó mới dừng lại, véo một mẩu bánh mỳ cho cá ăn: “Đến đây, đến đây ăn nè…”
Những con cá rực rỡ sắc màu tung tăng bơi tới, thấy thức ăn liền nhao nhao tranh giành với nhau, những con cá màu trắng, màu cam nổi lên hết trên mặt nước rất đẹp, Duy Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và cũng rất vui. Nhưng đang cười híp mắt nhìn đàn cá ăn thì đột nhiên tất cả đều nguẩy đuôi bơi về phía bên trái… Duy Minh ngẩng đầu nhìn theo hướng đàn cá đang bơi đến, hóa ra Thế Long cũng đang cho cá ăn!
Duy Minh tức đến nổ đom đóm mắt, đến mấy con cá mà cũng muốn tranh giành với mình ư? Đúng là quá đáng mà! Còn cả lũ cá vong ân bội nghĩa kia nữa, sao không nghĩ xem ai mới là người cho bọn mi ăn trước chứ? Không lẽ một kẻ cao hơn ta một chút, đẹp trai hơn ta một chút, phong độ hơn ta một chút cho ăn là các ngươi nỡ bỏ rơi ta ư?
Duy Minh ấm ức tiếp tục gặm bánh mỳ, hết dùng ánh mắt căm hờn nhìn bầy cá rồi lại chuyển sang liếc Thế Long. Nhưng dù sao đến đây cũng để vui chơi chứ không phải để tức giận, Duy Minh lấy phương châm này làm phương châm rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo chị Lan thư kí lên ga tàu mini tham quan khu sinh thái. Chiếc xe nhỏ gồm 3 toa, mỗi toa chở được khoảng 6 người, Duy Minh phải nhìn trước ngó sau khi đã chắc chắn là không có Thế Long trên xe mới dám bước lên.
Chiếc xe nhỏ chạy khắp nơi trong khu sinh thái, băng rừng vượt suối, đây là lần đầu tiên Duy Minh được tận mắt thấy lợn rừng, chim công, hươu, nai, đà điểu,… nhưng có điều đường đi gập ghềnh quá, chiếc xe cứ lên dốc xuống dốc liên tục khiến Duy Minh chao đảo, lúc xe vừa chạy xong một vòng dừng lại, à, đúng hơn là xe chưa dừng hẳn thì nó đã vội vàng lao ra khỏi xe nhưng do chạy nhanh quá nên va phải Thế Long, những “dạng vật chất” cuộn trong dạ dày nó nãy giờ không kìm chế được nữa bèn tuôn ra xối xả, ướt cả một mảng áo lớn. Duy Minh hốt hoảng quên đi mình đang giận ai kia nên cứ rối rít xin lỗi, nó kéo Thế Long vào nhà vệ sinh, ra sức lấy nước gột bớt vết dơ trên đó nhưng vẫn chỉ là cách tạm bợ.
Do sự việc xảy ra quá nhanh nên mọi người đều trở tay không kịp, do không đi tắm biển nên cũng chẳng ai mang theo quần áo làm gì, còn quần áo lưu niệm ở đây bị Thế Long chê quá ấu trĩ nên kết quả chỉ vì cái áo mà mọi người phải dừng cuộc vui ở đây để Tổng giám đốc đại nhân kiếm áo thay.
Và trong cái khó ló cái khôn, mọi người nhanh chóng chuyển hướng từ đi ngắm cảnh sang đi mua sắm, còn Thế Long dẫn Duy Minh vào một shop hàng hiệu, chỉ nội trang trí bên trong cửa hàng thôi cũng đủ khiến nó cảm thấy ngưỡng mộ rồi, Thế Long đứng bên kia thử áo sơ mi, vốn dĩ quần áo ở đây nhìn cũng bình thường thôi, nhưng khi được hắn khoác lên người, Duy Minh chẳng còn từ nào khác để miêu tả ngoài ba chữ “Quá tuyệt vời!”
Cuối cùng thì Thế Long cũng đã chọn được hai cái áo nên xoay qua hỏi Duy Minh: “Cậu thấy cái nào được hơn?”
“Cái nào Tổng giám đốc mặc cũng đẹp hết!” Đây là lời nhận xét thật lòng của Duy Minh chứ không hề nịnh nọt.
“Vậy cái này hay cái này?”
“Màu trắng thì thuần khiết, màu đen thì thu hút, Tổng giám đốc mặc cái nào cũng rất khí chất!”
Thế Long cười cười, nó cũng chẳng biết là hắn tin hay không tin nhưng sau đó hắn chọn cái trắng đi đến quầy tính tiền. Duy Minh đi theo sau hỏi thăm: “Chỉ lấy một cái thôi ạ?”
“Ừ, lấy hai cái em trả tiền nổi không?”
Duy Minh nghe xong liền đơ lưỡi “Gì… gì chứ? Ai trả tiền cơ?”
“Không lẽ là tôi… Em nôn vào người anh mà!”
Mấy phút sau, cả hai rời khỏi cửa hàng, Duy Minh đừng nói trả hai cái, mà một cái cũng không đủ tiền nên đành lấy danh nghĩa mang nợ của Thế Long để trả tiền mua áo cho hắn. Nhìn Thế Long diện cái áo trắng, hai tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung tự tại rất bắt mắt nhưng Duy Minh không tài nào “cảm” nổi. Sao mà “cảm” được khi phải dùng nửa tháng lương để thanh toán cơ chứ!!!
Tuy không thanh toán bằng tiền mặt, nhưng Duy Minh cảm nhận được cái ví của mình quắt queo lại một cách đáng sợ, nhìn cái áo sơ mi được mua bằng tiền mồ hôi nước mắt cả tháng trời của mình đang được Thế Long nhởn nhơ mặc ra đường quyến rũ ong bướm, nó chỉ còn nước ân hận gần ૮ɦếƭ nhưng cũng không nói được gì.
Trong lúc nó đang lòng đau như cắt thì cả đoàn nảy ra ý tưởng cùng đi bar nhảy nhót gì đó, Duy Minh vội vàng hưởng ứng. Thế Long cũng định đi nhưng nhận được điện thoại của Lão nhị liền cáo lỗi không đi cùng mọi người được.
Trong bar, Duy Minh ngồi một góc nhìn mọi người nhảy nhót điên cuồng, còn nó ngồi đây chỉ biết uống rượu giải sầu. Một đứa như Duy Minh thì trước giờ rất ít đi đến những chỗ như thế này, thậm chí nếu có đi nó cũng chỉ uống nước hoa quả thôi nhưng lần này nghĩ đến nửa tháng lương vừa trôi đi như gió thoảng may bay nó liền lớn tiếng gọi một ly rượu mạnh. Uống được nửa cốc, ly rượu đắng ngắc khiến nó phải lè lưỡi mấy lần, nhưng nghĩ đến cô ả áo hồng kia cứ bám theo Thế Long khiến nó càng thêm tức giận ngửa cổ lên uống cạn nửa ly còn lại.
Thanh Hòa không biết từ đâu đến ngồi bên cạnh nó, nhìn nó nhíu mày: “Tôi đã dạy cậu cách thưởng thức rượu rồi mà!...”
Duy Minh nghe giọng nói của anh ta liền ngước đầu lên nhìn, kêu thêm một ly nữa rồi thực hiện đúng quy trình thưởng thức rượu mà trước đó đã được học. Cứ thế, cả hai vừa nói chuyện vừa nhâm nhi, đến khi ra về thì nó vốn tửu lượng yếu đã say bí tỉ.
Khó khăn lắm Thanh Hòa mới đưa Duy Minh được về khách sạn, vừa đi nó vừa hát linh tinh, đã vậy khi đi ngang phòng anh ta còn một mực bảo đó là phòng của mình, mở cửa xông vào, Thanh Hòa hốt hoảng chạy theo kéo nó dậy, cả hai giằng co một hồi lại đúng lúc Thế Long đi ngang. Do lúc nãy Duy Minh chạy vào phòng đột ngột quá nên chưa kịp đóng cửa, Thế Long nghe tiếng động lạ, cửa lại không đóng nên tò mò nhìn vào trong. Khi thấy vợ mình đang ở trong đó cùng người đàn ông khác thì khí nóng bốc hết lên đầu, hắn hùng hổ xông vào trong, trừng mắt nhìn Thanh Hòa rồi nhìn sang Duy Minh đang ngồi tự kỉ, lảm nhảm một mình, cái nhìn của hắn dành cho Duy Minh dịu dàng hơn rất nhiều.
Duy Minh lập tức bị Thế Long vác như vác một bao gạo ra khỏi phòng, miệng nó cứ la lên oai oái: “Đây… đây là phòng của tôi mà… Thả tôi xuống, thả tôi xuống…” Duy Minh vừa nói vừa nấc cụt, hơi thở nồng nặc mùi rượu bao trùm bầu không khí giữa hai người.
+++
Về đến phòng mình, Thế Long liền đưa nó vào phòng tắm, dùng khăn ấm giúp nó rửa mặt nên đã tỉnh táo hơn được đôi chút. Thấy Duy Minh ít ra cũng đã tự đứng vững được thì Thế Long mới dặn dò: “Em tắm rửa cho tỉnh rượu rồi đi ngủ nghe chưa?”
Nói rồi, Thế Long ra ngoài và đóng cửa phòng tắm lại, còn lại Duy Minh trong đây mắt nhắm mắt mở nhìn mình trong gương, sau đó 5 hay 10 phút gì đó nó mới chậm chạp mở vòi nước, từng dòng nước lạnh khiến nó rùng mình và lại tỉnh táo thêm một chút nữa. Đến khi chuẩn bị lau mình thì Duy Minh mới nửa tỉnh nửa mê phát hiện lúc nãy Thế Long không mang theo quần áo, khăn tắm,… gì cho nó cả. Nó đành nhìn lại đống đồ cũ nhưng tất cả đều bị nước ướt nhẹp rồi.
Duy Minh thở dài nhìn xung quanh thì thấy cái áo hồi chiều đã được giặt phơi trên mắc áo, chắc giặt từ chiều đến giờ rồi nên cũng đã ráo, nó đành cắn răng để mình mẩy ướt nhem mặc cái áo rộng thùng thình đó vào rồi rón rén bước ra ngoài.
Bên ngoài đã tối om, Thế Long cũng không thèm bật đèn ngủ, nhưng đối với Duy Minh lúc này điều đó lại rất hợp lý vì kế hoạch của nó là nhanh chóng chạy ra ngoài, lấy quần áo rồi chạy ngược vào trong thay cái áo sơ mi này ra ngay, cái áo sơ mi này màu trắng lại khá mỏng manh, Duy Minh lúc nãy không có khăn nên để mình ướt mặc bừa nên bây giờ nước đã thấm ướt cái áo, cảm giác ướƭ áƭ đó rất khó chịu nên nó định có quần áo rồi sẽ thay ra. Nhưng kế hoạch chưa được triển khai thì nó đã cảm nhận được trong phòng có hơi thở rất gấp gáp nên bèn nhìn khắp nơi, trong căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng mờ ảo của mặt trăng lách qua khe cửa len lỏi được vào đây, Duy Minh khó khăn lắm mới thấy được Thế Long đã đứng trong góc từ nãy giờ, nhưng ánh mắt của Thế Long rất thâm trầm. Tuy còn trong men say nhưng bản chất nô tỳ của nó vẫn chưa thể hết, Duy Minh khẽ rụt người lại nhưng lại nhớ đến mình có làm gì đâu, mình mặc áo của anh ta là tại anh ta hấp tấp bắt mình đi tắm khi chưa chuẩn bị đồ kịp chứ bộ, vả lại anh ta dám tò te hú hí với cô ả đó mình không nói gì thì thôi chứ sao lại trừng mắt nhìn mình chứ.
Nghĩ vậy nên Duy Minh lấy lại dũng khí, cộng thêm chút rượu trong người nên mới dám lớn tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, lạ lắm sao? Mặc áo của anh có chút xíu làm gì mà ghê vậy?”
Thế Long nghe xong liền quay người định bỏ đi, nhưng điều đó lại khiến Duy Minh bực tức, nó chạy đến trước mặt anh ta, hai tay giơ lên ngăn cản không cho Thế Long đi: “Tôi đang nói chuyện với anh mà anh bỏ đi đâu vậy?”
Đứng trước tình huống này của Duy Minh, hắn ta chỉ còn biết cất giọng trầm trầm: “Đừng có làm loạn!”
“Làm loạn gì chứ? Anh ra ngoài cặp kè với người khác đừng nói là tôi không biết nhé! Hay là về thấy tôi là chán rồi nên phải bỏ đi chỗ khác?” Duy Minh càng nói càng tức “Được, tôi khiến anh chán đến vậy sao? Đây, để tôi hôn anh này, hôn cho anh hết chán này!” Nói xong Duy Minh ráng nheo mắt, cố gắng nhập ba cái bóng trước mặt lại thành một rồi nhón chân đặt lên môi Thế Long một nụ hôn ngập tràn men rượu. Nhưng lạ quá, Duy Minh có cảm giác như Thế Long đang phải gồng người lên để đón nhận nụ hôn này nhỉ? Hôn mình mà phải gồng người như vậy sao? Mình hôn tệ lắm à? Duy Minh liền thực hiện nụ hôn đó một lần nữa nhưng kết quả vẫn không khả quan hơn nên nó đành buông ra. Vừa đưa mắt nhìn đã bị Thế Long dọa cho mất mật – ánh nhìn sâu hút rất kì lạ, như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Duy Minh vừa lúng túng vừa sợ sệt đánh trống lảng “Thôi tôi đi ngủ đi!”
Rồi nó giả vờ ngáp một cái quay người bước đi, nhưng đi chưa được mấy bước thì tay trái đã bị ai kia nắm kéo giật lại.
Đáng tiếc là Duy Minh ngốc nghếch không hề hay biết mặc áo sơ mi trắng ướƭ áƭ dính bết vào người như vậy rất có sức quyến rũ, lại thêm hồi chiều lão nhị trả lại hắn laptop với dòng chữ “Bí quyết luyện tuyệt đỉnh kungfu” mở ra thì có mấy chục bộ phim từ Đông sang Tây, từ da trắng đến da vàng đều đủ cả. Nhưng Duy Minh đâu biết hắn ta đang phải rất rất kìm chế mà còn ngạo mạn lên hôn hắn nữa cơ chứ, lại còn hôn hai lần mới ghê, đúng là muốn thử thách giới hạn chịu đựng của Thế Long đây mà.
Nhưng giới hạn chịu đựng của mỗi người đều có thể bị phá vỡ, đặc biệt là đối với đàn ông thường chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới lại càng dễ bị phá vỡ. Thế Long vốn gặp lão nhị, lão tam và lão tứ đã bị bọn họ chuốc cho chút rượu, bây giờ lại bị khiêu khích như vậy nên không còn cách nào khác ngoại việc kéo nó về phía mình rồi mới nói bằng giọng khàn khàn: “Anh đã bảo em đừng làm loạn rồi cơ mà!”
Duy Minh vừa nói “Làm loạn…”, hai chữ “gì chứ?” chưa kịp thốt ra thì miệng đã bị đôi môi ai kia chặn lại, thậm chí đối phương còn ngang ngược lấy lưỡi chu du trong khắp khoang miệng của nó nữa chứ.
Tiếp đó, nụ hôn ngày càng dồn dập như đáp trả cho nụ hôn lúc nãy của nó…
Tiếp đó, nụ hôn trượt dài xuống dưới, đôi môi nóng rực của Thế Long dạo bên vành tai, vui đùa xuống cổ rồi xương quai xanh…
Tiếp đó, tiếp đó Duy Minh cảm nhận dù căn phòng đã bật máy lạnh nhưng cơ thể cả hai đang rất nóng và hơi thở càng lúc càng nặng nề…
Cuối cùng Duy Minh có cảm giác như đang đùa giỡn với một chú mèo, đầu tiên là đôi mắt đỏ ngầu, nó lấy cái mũi ngửi ngửi rồi lấy móng vuốt cào cào vào người, rồi lấy cái lưỡi ướƭ áƭ liếm liếm và cuối cùng con mèo ấy hóa thành con hổ dữ tợn “ăn tươi nuốt sống” Duy Minh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc