EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 38

Tác giả: Đang cập nhật

Thế Long thấy cũng có lý nên răm rắp nghe theo lời của “quân sư”. Hắn lập tức vạch ra một kế hoạch cho cả hai đi du lịch mà mình không cần phải mở miệng ra mời: Bốc thăm trúng thưởng.
Kế hoạch trên được thư ký của CEO An Thế Long nhanh chóng gửi tới trung tâm thương mại AJ, nhưng điều đáng nói là Duy Minh vốn là nhân viên quèn, lương bổng mỗi tháng vừa đủ chi tiêu chứ làm gì có dư dả mà đi mua sắm, đặc biệt là còn mua ở AJ. Những vật dụng gì cần thiết thì ra chợ mà mua, hiếm khi lắm mới vào siêu thị, còn khu thương mại AJ thì nó chỉ vào đó mua một lần duy nhất.
Kết quả là ngay chiều hôm đó, Duy Minh đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ trung tâm chăm sóc khách hàng của AJ báo rằng nó đã trúng thưởng chương trình rút thăm may mắn, phần thưởng sẽ là một chuyến du lịch dành cho hai người ba ngày hai đêm. Mà điều mắc cười nhất là nó thắng giải khi mua khăn giấy từ nửa năm trước.
Nên nó ngờ vực hỏi lại, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều công ty giả mạo lừa gạt người nhẹ dạ cả tin, sau khi thông báo trúng thưởng bắt người ta đóng phí này phí nọ rồi trốn mất tiêu. Sau một hồi hỏi han, nhân viên điện thoại tới phải năm lần bảy lượt khẳng định giải thưởng này là sự thật thì Duy Minh mới chịu tin.
Cô nhân viên chăm sóc khách hàng chưa kịp mừng khi “khách hàng khó tính” đã chịu tin lời mình thì Duy Minh đã hỏi tiếp:
- Chị ơi, vậy giải thưởng này đổi ra tiền mặt được không ạ?
- … - Đơ! Đây chính là trạng thái của cô nhân viên khi nghe nó hỏi như vậy, đương nhiên cô ta chỉ nhận lệnh cấp trên nên không dám trả lời liền, bèn hẹn Duy Minh đợi trong giây lát sẽ trả lời.
Ngay sau đó, một cuộc gọi khẩn cấp được nối tới Thế Long, nghe cô nhân viên trình bày sự việc thì hắn ta liền cau mày, lạnh lùng nói không được. Lúc này, cô ta mới đon đả truyền đạt lại với Duy Minh: “Thưa ngài, giải thưởng này không quy đổi ra tiền mặt ạ!”
“Nhưng chị ơi, em không có thời gian để đi du lịch, vả lại em bị chấn thương vừa mới bình phục nên không tiện đi!”
Cô nhân viên đó thoáng thấy khó xử nhưng vẫn cương quyết: “Nhưng cấp trên đã nói là không thể thì biết làm sao ạ?!”
Duy Minh dù sao cũng là kẻ hiểu chuyện nên không làm khó người ta nữa, nó cảm ơn rồi cúp máy. Suy nghĩ một hồi, nó muốn đi du lịch với ba nhưng nghe nói dạo này công việc đầu bếp của ông ở nhà hàng cũng rất bận rộn nên đành gác lại, thôi thì vé này hai người cho hai đứa bạn thân nhất sử dụng cũng không uổng.
Thế là Duy Minh vui vẻ gọi cho nhỏ Nhi và thằng Nhân, nhanh chóng bàn giao cái vé cho hai đứa nó.
Tối đó, Thế Long về nhà mà trong lòng cười thầm, hắn chắc mẩm rằng Duy Minh không từ chối được nên suốt buổi cứ đợi nó mở miệng rủ mình đi du lịch nhưng đợi suốt buổi vẫn chưa thấy đối phương có động tĩnh gì, Thế Long nghĩ nó ngại không dám mở lời nên giả vờ lên tiếng trước:
- Dạo này AJ có tổ chức rút thăm trúng thưởng gì đó rất hấp dẫn, em có tham gia không? – Thế Long hỏi xong nhìn nó bằng ánh mắt háo hức chờ đợi
- À có… mà không!
- Là sao? – Thế Long chưng hửng
- Thì tự nhiên trúng thưởng đi du lịch gì đó, nhưng em cho thằng Nhân với nhỏ Nhi rồi.
Duy Minh hồn nhiên trả lời còn sắc mặt của Thế Long chuyển từ háo hức sang cực kì tồi tế, hắn còn có ý định tiến lên Ϧóþ ૮ɦếƭ cậu nhóc đang đứng trước mặt. Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, Thế Long giữ vẻ mặt không chút biểu cảm đi vào trong.
Thế Long đứng trong phòng tắm, tự nhiên thấy rất bực mình khi thấy Duy Minh “đối xử” với giải thưởng đó như vậy, đáng lẽ hắn nên quy định là không được chuyển, nhượng, trao tặng,… giải thưởng mới đúng! Nhưng với bản chất của một doanh nhân, Thế Long nhanh chóng thua keo này ta bày keo khác.
+++
Sáng sớm hôm sau Duy Minh bất ngờ được Thế Long kêu đi làm trở lại, vốn dĩ nó đã bình phục nhưng không dám mở miệng xin đi làm trở lại, bây giờ được người ta mở miệng “mời” đi làm nên trong lòng vô cùng sung sướng và gật đầu cái rụp.
Tổng giám đốc mỗi khi đi làm đều thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt hôm nay lại có thêm sự xuất hiện của Tổng giám đốc phu nhân sau nhiều ngày vắng bóng càng khiến mọi người dòm ngó hơn. Duy Minh bị ánh mắt tò mò của mọi người làm cho toàn thân sượng cứng, đi đứng cũng mất tự nhiên, nó đi với Thế Long một đoạn rồi nhanh chóng tách ra chạy vào khu nhà nghỉ của nhân viên.
Lúc đầu, ai cũng tưởng nó đến “giám sát” tình hình với tư cách là “vợ” Tổng giám đốc, nhưng thấy Duy Minh nhanh nhảu thay đồ, chạy ra điểm danh thì mọi người càng bàn tán, sau đó không ai dám cho nó động tay động chân việc gì, báo hại Duy Minh phải giậm chân đòi bưng bê thức ăn thì mọi người mới dám cho nó làm.
Nhưng những việc đó vẫn chưa là gì so với giờ nghỉ trưa hôm đó, Duy Minh tung ta tung tăng chạy đến nhận phần ăn trưa như thường lệ của mình, lúc đang chờ lấy cơm từ tay của cô đầu bếp trong căn tin thì đột nhiên nó cảm thấy bầu không khí trở nên rất lạ, vốn dĩ căn tin giờ này thường rất ồn ào náo nhiệt sao lại im phăng phắc như thế? Duy Minh nhận suất ăn trưa của mình rồi quay lại, lập tức hóa đá trước sự xuất hiện của Thế Long.
Trong khi nó đang lắp bắp chưa biết nói gì thì Thế Long đã cười cười nhìn nó, ngoắc ngoắc tay rồi chỉ vào cái ghế trống bên cạnh ra hiệu nó lại đây ngồi. Duy Minh đương nhiên không dám từ chối, ngoan ngoãn chạy lại ngồi bên cạnh Thế Long, nãy giờ mới định thần lại và lí nhí hỏi: “Tổng giám đốc, sao anh lại đến đây?”
“Tại ai kia quên nhiệm vụ buổi trưa phải lên tầng 40 ăn nên anh mới phải lặn lội từ tầng 40 xuống ăn chung thôi!” Thế Long nghiêng người nói khẽ vào tai Duy Minh.
Trong căn tin rộng lớn như vậy nhưng mọi ánh nhìn đều tập trung về đôi vợ chồng Tổng giám đốc đó, đặc biệt là hành động “nhỏ to tâm sự” như vậy càng không thoát khỏi sự để ý của mọi người, và dưới ánh mắt của họ, hành động đó càng trở nên mờ ám hơn.
Thế Long cũng cảm nhận được ánh mắt tò mò của mọi người nhưng hắn không quan tâm lắm, tiện thể chồm người qua nhìn khay thức ăn của Duy Minh. Sau đó Thế Long giơ tay ra kéo khay thức ăn đó về phía mình, Duy Minh định giật lại thì hắn đã nhanh chóng đẩy hộp thức ăn ba tầng của mình qua cho nó.
Duy Minh vẫn chưa hiểu lắm, nhưng thấy Thế Long chuẩn bị động đũa liền can ngăn: “Tổng giám đốc, đừng ăn!”
“Sao thế?” Thế Long nhíu mày hỏi lại.
“Không… không sao”
“Không sao thì tốt rồi” Thế Long đáp rồi chuẩn bị ăn thì bị Duy Minh ngăn lại, hắn lại hỏi “Bộ thức ăn có độc hả?”
Duy Minh hốt hoảng lắc đầu.
“Không có độc thì sao không ăn được?”
“Em sợ Tổng giám đốc ăn không quen” Dù thức ăn ở đây cũng đã khá ngon nhưng so với thức ăn hằng ngày của Tổng giám đốc thì đây chẳng khác nào cám lợn “… nhưng thức ăn không ngon lắm”
Thế Long nghe xong liền phì cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Duy Minh “Ngốc quá, em ăn được thì sao anh lại không được ăn?”
Duy Minh hóa đá trước thái độ ân cần, thân thiện đó của Thế Long, nhưng chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhanh tay bày hộp cơm của mình ra trước mặt nó, nháy mắt ra hiệu ăn đi. Duy Minh cúi đầu nhìn suất cơm của cả hai đã được đổi cho nhau không chớp mắt, suất ăn của mình “nghèo nàn” như vậy mà để Tổng giám đốc ăn có được không nhỉ? Đầu mới suy nghĩ thì đã vọt ra khỏi miệng “Tổng giám đốc, anh chắc chắn là ăn được đó chứ?”.
Đáp lại thái độ e dè của Duy Minh, Thế Long liền múc muỗng cơm đầu tiên và chút rau xào cho vào miệng, Duy Minh hồi hộp nhìn từng cử động của hắn, đến khi thấy Thế Long đã hoàn thành quá trình nhai, nuốt mà sắc mặt không thay đổi thì nó mới dám thở phào, rồi sau đó nó mới nhìn kĩ lại phần ăn đáng lẽ là của Thế Long giờ đang ở trước mặt mình. Nhìn vào hoa cả mắt, hôm nay hắn chuyển qua ăn đồ ăn kiểu Tây rồi à? Toàn là beefsteak với mấy món mà Duy Minh chỉ biết nhìn mà không biết ăn. Đặc biệt là cái vụng sử dụng dao nĩa nó vô cùng mù tịt, trước giờ chỉ giỏi bày ra cho khách ăn, còn bây giờ đến lượt mình thì lóng ngóng.
Thế Long cười cười nhìn nó rồi lấy phần ăn đó lại, sử dụng dao nĩa thuần thục cắt nhỏ thức ăn ra rồi đẩy lại trước mặt nó, thậm chí còn khuyến mãi thêm một nụ cười ૮ɦếƭ người. Cả Hành động ga lăng này của Tổng giám đốc lập tức khiến nhiều người trong căn tin phải nín thở, đặc biệt là mấy cô nhân viên thầm hâm mộ Duy Minh.
“Cuối tuần này là dịp kỉ niệm thành lập công ty đúng không nhỉ?” Thế Long nói.
“Ưm…” Duy Minh nuốt vội rồi gật gật đầu, thật ra nó cũng chả rành lịch sử công ty gì lắm nhưng sáng sớm có nghe mấy chị ở quầy tiếp tân bàn tán lễ kỉ niệm này có tổ chức gì đó nên nó mới chú ý tới.
“Công ty có tổ chức cho nhân viên đi du lịch đó”
Duy Minh nghe xong đờ người ra, sao hai hôm nay mình có duyên đi du lịch quá vậy? Nhưng mà có điều Duy Minh không thích đi du lịch đâu, một phần vì nó lười, một phần nó lại ngại di chuyển, đặc biệt là đổi chỗ ngủ thì nó ngủ không được. Nhớ lại những ngày đầu ngủ ở nhà Tổng giám đốc, cái giường rất êm ái nhưng cũng mất gần một tuần nó mới ngủ ngon giấc, nên mấy kiểu du lịch này nó thật sự không muốn đi chút nào.
“Ý Tổng giám đốc là…”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
“Em cũng sẽ đi đó!” Thế Long nói, giọng có chút háo hức. Dù sao trước giờ những hoạt động này của công ty hắn chưa bao giờ tham gia, nhưng lần này vì Duy Minh hắn mới phá lệ đi cùng.
Duy Minh nghe xong liền thấy ngán ngẩm vô cùng, định sẽ đứng lên từ chối ngay, nhưng dựa vào tính cách của hắn ta, nếu từ chối thẳng thừng thì Thế Long sẽ nghĩ ra cách khác để “dày vò” nó, nên Duy Minh ngoài mặt giả vờ tươi tỉnh, gật đầu lia lịa nhưng bên trong đang bày mưu tính kế để đào tẩu khỏi chuyến du lịch này.
Đầu tiên, theo lịch ban đầu thì 7 giờ sẽ xuất phát nhưng 8 giờ mới Thế Long mới đi, đây là hoạt động tập thể, không thể bắt tất cả mọi người đợi một mình nó nên chắc chắn mọi người sẽ đi trước. Đến lúc nó đến thì mọi người đã đi rồi, làm sao trách nó được. Đương nhiên không đến cũng không được như vậy Thế Long sẽ biết là nó cố ý . Cho nên Duy Minh định tầm 8h đến chỗ chú bảo vệ báo cáo đã đến, bày tỏ rằng mình rất đau khổ và tiêc nuối vì bị tắc đường nên không thể đến kịp đi du lịch được. Như vậy sẽ có được nhân chứng sống rồi. Hà hà, Duy Minh cười gian vì kế hoạch hoàn mỹ của mình, nhưng khi nghĩ đến một vấn đề mấu chốt khác thì nụ cười trên môi nó đã tắt ngấm: Bây giờ mình đang ở nhà của Thế Long mà!!!
Duy Minh lập tức nghĩ ra cách sửa chữa bổ sung, đêm đó nhất định nó phải xin về nhà ba nuôi để sáng hôm sau có cớ đến trễ với lí do vô cùng kinh điển: “Dâu mới nhớ nhà”
Suốt tuần đó, Duy Minh rất tâm đắc với mưu kế vẹn toàn của mình nên tâm trạng rất tốt.
Đúng ngày đã định, tập đoàn AJ tổ chức cho nhân viên đi du lịch ở bãi biển T. Đã gần tám giờ sáng, Duy Minh mới thong dong gặm bánh mỳ đi đến trước cửa công ty. Mẹ ơi! Sét đánh giữa trời quang. Mấy chiếc xe ô tô du lịch vẫn còn đậu đó. Duy Minh vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ, đã gần tám giờ rồi sao mà mọi người chưa đi?
Duy Minh run run đưa tay dụi mắt, dụi mắt rồi lại dụi mắt, một lúc lâu sau, thấy mọi thứ vẫn không thay đổi nên Duy Minh cứ đứng đờ người ra. Anh Thanh Hòa liền mở cửa sổ ra hét lớn: “Duy Minh nhanh lên xe, mọi người đợi một mình cậu thôi đó!”
“Huhu, cha mẹ ơi, sao mọi người vẫn chưa đi?” Duy Minh khóc thầm, cứ như người mộng du bước lên xe.
Nhưng vừa lên xe thì Duy Minh đã cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của ai kia phóng tới, nó ngước mặt lên nhìn thì quả nhiên là Thế Long. Duy Minh bèn gãi gãi đầu: “Tổng giám đốc, chào buổi sáng!”
Thế Long mặt lạnh như tiền đáp lại: “Không còn sớm đâu!”
Duy Minh lập tức chột dạ, cười ha ha chữa ngượng. Càng nhìn thì ánh mắt của Thế Long càng đáng sợ, khi nó ý thức được “quay đầu là bờ” thì cửa xe tự động đã đóng lại. Duy Minh môi run run, không dám tin kế hoạch của mình lại đổ bể như vậy nên nháo nhào chạy lại chỗ bác tài, luống cuống nói: “Dừng lại, dừng lại bác ơi, cháu để quên đồ rồi!”
Bác tài quay lại nhìn nó, nói bằng giọng khó chịu: “Mới rẽ vào đường một chiều rồi, muốn quay lại phải mất hơn nửa tiếng đó!”
Thế mới hợp ý nó! Duy Minh chớp lấy cơ hội, vội vàng nói: “Làm sao cháu dám phiền mọi người phải lãng phí thời gian chờ chứ? Bác cứ cho cháu xuống giao lộ đằng trước, cháu không đi nữa đâu.”
Chị Lan thư kí ngồi đằng sau rướn người nhìn lên, rồi quay đầu lại nói với cả xe rất hòa nhã: “Sao lại làm thế được? Khó lắm mới có một kỳ nghỉ, cứ thế này đi, chúng ta quay trở lại, dẫu sao đường đi còn dài, quay lại cũng chẳng tới nửa tiếng đâu, tổng giám đốc nói có đúng không?”
Cuối câu nói lại quay về xin quyết định Thế Long, Duy Minh âm thầm sung sướng, Tổng giám đốc này là người tuyệt đối không có tính nhẫn nại, chắc chắn sẽ không chịu.
Quả nhiên hắn khẽ cau mày: “Phiền quá.”
Duy Minh như mở cờ trong bụng, cuống quýt gật đầu, nhưng Thế Long nói tiếp: “Quên mang cái gì tới đó mà mua.”
Rồi, tia hi vọng cuối cùng cũng đã bị Thế Long bá đạo dập tắt, nó đành lủi thủi đi kiếm chỗ ngồi. Liếc mắt thấy kế bên Thế Long vẫn còn một ghế trống nhưng không dám lại ngồi, sau đó Duy Minh đánh mắt ra cuối xe thấy vẫn còn hai ba chỗ trống nên nó phi ngay xuống đó.
May là dưới này toàn người quen, trong đó có cả anh Thanh Hòa nên Duy Minh nhanh chóng bắt kịp cuộc nói chuyện của họ. Sau một hồi nói chuyện nó mới biết Thanh Hòa vừa đi công tác về, hèn chi mấy hôm nay đi làm lại mà không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Cả hai như cố nhân lâu ngày gặp lại, Thanh Hòa hỏi thăm công việc của nó những ngày qua như thế nào, có gặp rắc rối gì không,… Duy Minh cũng vui vẻ đáp lại. Đương lúc đó thì Thế Long lên tiếng:
“Lại đây!”
Tổng giám đốc đúng là Tổng giám đốc, vừa mở miệng đã khiến cả xe ồn ào lập tức im phắc, điều kì quặc là Thế Long không quay đầu lại, càng không nói rõ kêu ai lên nhưng mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn nó. Duy Minh bèn vờ vịt quay mặt ra cửa kính, chăm chú ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
“Lại đây!!” Âm thanh lạnh lùng thêm đôi chút.
Mệnh lệnh vừa tới tai thì hai chân đã chuẩn bị đứng dậy, nhưng Duy Minh nghĩ đi nghĩ lại, giọng điệu này chắc là đang tức giận, nếu mình bước lên chắc chắn khó bảo toàn tính mạng, nên nó ra sức kìm chế, tiếp tục giả ngơ nhìn ra cửa sổ.
Hình như Thế Long cười gằn vài tiếng rồi thốt lên hai chữ: “Rất tốt!”
Oh My God!!! Hai chữ ấy có sức công phá vô cùng dữ dội, một khi Thế Long nói ra hai chữ này thì một là tâm trạng cực kì tốt, hai là ngược lại – cực kì xấu, mà nhìn tình hình lúc này cũng biết trường hợp thứ hai đang xảy ra. Duy Minh liền đứng phắc dậy, dùng tốc độ ánh sáng lao về chỗ ngồi của Thế Long, trên miệng nở nụ cười cầu hòa: “Tổng giám đốc, anh kêu em có gì không ạ?”
Thế Long nhìn nó một lát rồi giọng điệu dịu dàng: “Em ngồi xuống đi!”
Rầm! Duy Minh nghe xong mà suýt té, thường ngày chắn chắn Thế Long sẽ nói “Ngồi xuống!” hoặc quá lắm là “Ngồi xuống đi!” còn đằng này lại nói bằng giọng điệu dịu dàng và còn kêu nó bằng em nữa chứ. Điều đó khiến Duy Minh cùng mọi người không tránh khỏi phải há hốc mồm kinh ngạc.
Sau khi đã hoàn hồn, Duy Minh nhìn cái ghế trống bên cạnh hắn, khóc không ra nước mắt rồi run rẩy ngồi xuống, dùng từ ngồi trên bàn chông trong hoàn cảnh này là chính xác nhất. Nhưng đáng tiếc là mọi người trên xe lại không thấy vậy, ai cũng nhìn đôi “vợ chồng trẻ” với ánh mắt mến mộ.
Duy Minh ngồi bên cạnh Thế Long, trong đầu bắt đầu thắc mắc, không lẽ mọi người đợi nó một tiếng đồng hồ ư? Không chịu được nên nó xoay qua hỏi Thế Long: “Tổng giám đốc, không phải Tổng giám đốc nói là bảy giờ xuất phát sao?”
“Nếu đã nghe nói như vậy thì sao tám giờ mới tới hả?” Thế Long hỏi lại bằng giọng lạnh lùng xen chút giận lẫy.
Duy Minh nghe xong liền đổ mồ hôi hột, tự mắng mình: “Duy Minh, mày là kẻ ngốc, hỏi như vậy không phải tự khai ra mình cố ý đến muộn ư?” Nó tự vấn một hồi thì ngủ thi*p đi lúc nào không biết.
+++
Hơn một giờ đồng hồ sau, nó tỉnh dậy khi mọi người đến trạm dừng chân đầu tiên. Vừa mở mắt ra đập vào nó là cái cổ cao cao, bờ vai rộng và rắn chắc, ngước mặt lên một tí là gương mặt nhìn nghiêng cực kì anh tú của Tổng giám đốc. Duy Minh cứ lén lén nhìn như thế một hồi, cho đến khi mọi người trên xe đã xuống hết thì Thế Long mới húng hắng: “Xuống xe được chưa nào?”
Nghe nói vậy Thế Long hấp tấp ngồi bật dậy, hóa ra nãy giờ nó đã bị phát hiện…
Khi xuống xe, mọi người thi nhau đi rửa mặt, nghỉ ngơi,… Vì vừa khởi hành không bao lâu nên mọi người nhanh chóng lên xe đi tiếp. Lần này Duy Minh đương nhiên không dám kháng chỉ nên ngoan ngoãn ngồi cạnh Thế Long.
Duy Minh vừa ngồi xuống chưa nóng chỗ thì Thế Long đã nghiêng người qua, hai tay đặt lên vai nó – một hành động khiến mọi người đều liên tưởng đến một màn khóa môi nồng cháy nên ai cũng hít hà chờ đợi. Nhưng thực chất thì Thế Long chỉ điều chỉnh là hai vai của Duy Minh cho thẳng, sau đó nhẹ nhàng ngả đầu vào vai nó… “Đừng lộn xộn, anh ngủ một lát” rồi nhắm mắt.
Huhu, Duy Minh trong đầu ít nhiều cũng đang hoang tưởng thì bị sự thật phũ phàng đó làm cho hóa đá! Một lúc lâu sau đó nó mới đau khổ nhận ra mình trở thành cái gối bằng thịt của ai đó.
Đúng là lần này Duy Minh lỗ nặng rồi, lúc nãy nó mới ngủ trên người Thế Long được một tiếng nhưng tới lượt Thế Long ngủ thì đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Xe đã đến nơi mà hắn vẫn chưa chịu tỉnh. Lúc này cái vai đáng thương của nó đã trở nên tê dại, bụng thì đã réo inh ỏi nhưng quan trọng là ai kia còn ngủ mê man. Duy Minh đành ngậm ngùi nhìn mọi người lũ lượt xuống xe, đến khi trên xe chỉ còn lại cô thư ký, nó và Thế Long thì cô ấy mới hỏi nhỏ: “Đến giờ ăn rồi, có cần đánh thức Tổng giám đốc dậy không?”
Duy Minh thì thào hỏi lại: “Ai đánh thức?”
Câu nói vừa thốt ra thì cả hai đồng loạt im lặng, Duy Minh và cô Lan thư ký chỉ biết bốn mắt nhìn nhau mà không ai dám làm công việc mạo hiểm đó.
Càng im lặng thì cái bụng Duy Minh biểu tình càng dữ dội, trong lúc tưởng chừng như sắp xỉu đến nơi thì Thế Long đã chịu dụi dụi mắt tỉnh dậy, cô thư ký và Duy Minh thầm thở phà nhẹ nhõm, vì không cần ai phải hi sinh mà Tổng giám đốc đã chịu tự động tỉnh giấc.
Ngay sau đó, hắn lập tức chỉnh lại quần áo cho phẳng phiu, Thế Long nghe được bụng Duy Minh kêu òn ọt nãy giờ nên dịu dàng đề nghị “Em đói rồi à? Chúng ta đi ăn thôi!”
Duy Minh nghe đến đây thấy cảm động vô cùng, nhưng tầng lớp nô lệ vừa được giải phóng.
Ba người xuống xe cùng đi vào quán ăn, Duy Minh vừa đi vừa xoa bả vai đã mỏi nhừ của mình. Thế Long liếc nhìn nó một cái, cất giọng quan tâm hỏi: “Em mỏi lắm hả?”
“Ưm… còn tê nữa” Duy Minh mệt quá nên không thèm câu nệ, vội vàng làm nũng.
Thế Long cười dịu dàng, đặt bàn tay thon dài của mình lên vai nó, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ, một cảm giác dễ chịu nhanh chóng lan tỏa toàn thân, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người khiến Duy Minh trở về thực tại, nhớ ra mình đang đứng trước quán ăn nên vội vàng né tránh cử chỉ thân mật đó. Thế Long thấy gương mặt e thẹn của nó liền nở nụ cười nhẹ nhàng, một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong tim.
Ngồi vào bàn, cô thư ký mới lên tiếng: “Tổng giám đốc, chỗ này tự phục vụ, anh muốn ăn gì để em đi mua!”
Thế Long nói thản nhiên: “Tôi ăn được gì cậu ấy hiểu nhất, để cậu ấy lấy cho tôi.”
Mọi người lại dùng ánh mắt dò xét nhìn Duy Minh, cái ௱ôЛƓ đáng thương còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị đá đi làm chân bồi bàn. Duy Minh ấm ức, ai bảo mày vừa làm nhân viên vừa làm “vợ” người ta chứ!
Tới chỗ bán đồ ăn, cầm lấy cái khay mới phát hiện tay trái cứ cầm cái gì nằng nặng là run lẩy bẩy, Duy Minh chỉ có thể chuyển sang cầm khay bằng tay phải, cầm kẹp thức ăn bằng tay trái, vụng về lấy thức ăn vào khay.
Trong lúc đó, khay thức ăn đã bị người giật lấy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tổng giám đốc tới cạnh mình từ khi nào.
Thế Long ngồi đó nãy giờ, nhìn Duy Minh khổ sở gắp thức ăn mới nhớ tới cái vai ê ẩm của cậu nhóc lúc nãy, hắn vừa tự trách mình vô tâm vừa chạy đến giành việc lấy thức ăn. Ngoài miệng thì dịu dàng nói “Em về chỗ ngồi đi.”
Duy Minh nghe xong cụp mắt lại, ngượng ngập về chỗ ngồi. Loáng một cái, Thế Long đã hai tay bưng hai phần ăn, đẩy một phần đến trước mặt nó. Trong khay gồm năm, sáu món mà tất cả đều là món nó ưa thích. Duy Minh vừa ăn mà trong lòng dấy lên một niềm xúc động, trước giờ nó chưa bao giờ bày tỏ sở thích ăn uống của mình với Thế Long, vậy mà không biết Thế Long đã để ý những sở thích nhỏ nhặt này của nó từ khi nào.
Nó càng nghĩ càng thấy hạnh phúc, chẳng mấy chốc đã ăn xong phần thức ăn của mình.
Ăn uống đâu đó xong xuôi thì mọi người cùng về khách sạn. Lần này nhân viên công ty đi khoảng tám mươi người, sếp lớn thì mỗi người một phòng, nhân viên nhỏ nhỏ thì 2 người một phòng. Khách sạn được đặt trước khá là sạch sẽ, thoải mái.
Nhưng… nhưng tại sao Tổng giám đốc công ty lại phải ngủ hai người một phòng? Tại sao người ngủ chung lại là tôi? – Duy Minh thầm ca thán [Anh hai ơi, anh là vợ người ta, không ngủ chung chứ ai ngủ chung đây]
Duy Minh nghi ngờ chạy đến quầy lễ tân, định hỏi lại xem lại có sót phòng nào không thì chỉ nhận được cái lắc đầu e ngại của cô nhân viên.
Trưởng phòng nhân sự đi ngang hỏi nó: “Cậu không tính ngủ chung với Tổng giám đốc à?”
Duy Minh chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng ho “nhắc nhở” của ai kia nên nó đành trả lời “Đương nhiên là phải ngủ chung rồi”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc