EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 06

Tác giả: Đang cập nhật

Sau một hồi vật lộn trong đống quần áo, váy, tất,… hắn đã mệt đứ đừ “Sau trước giờ mình không biết lựa quần áo cho phụ nữ khó như thế này nhỉ?”. Đang than thở trong đầu thì chuông cửa vang lên, một cậu nhóc đẩy cửa bước vào, “Trông quen quen nhỉ?... À, Duy Minh, cái thằng này ta đang định kiếm cậu thì cậu tự xuất hiện!”, cậu đang thở dốc mà mái tóc hơi rối, trông như vừa mới trải qua một cuộc thi chạy maraton; gương mặt xinh xắn lấm tấm mồ hôi, trông chỉ ưa nhìn chứ chưa hẳn là đẹp, nhưng nét ưa nhìn ấy không khiến người ta bị áp lực, mà ngược lại, tạo cảm giác nhẹ nhàng, thư thái như cơn gió mát thoảng qua. Khi cậu nở nụ cười thì dường như mọi mệt mỏi trên gương mặt đều tan biến, ánh mắt sáng lên long lanh, nụ cười ấy đột nhiên làm trái tim Thế Long lạc đi một nhịp. Có lẽ, chưa bao giờ Thế Long để ý đến nụ cười của ai đó, xung quanh hắn đều là những nụ cười nịnh nọt giả tạo, còn đây, lần đầu tiên hắn thấy một nụ cười thật sự như vậy, nụ cười như tỏa sáng, nụ cười hắt lên cả ánh mắt, làm lu mờ mọi vật xung quanh, kể cả nắng ngoài kia cũng có chút nhạt màu.
Thế Long “đờ” người nhìn Duy Minh lăn xăn làm việc như con thoi hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn sẽ tiếp tục nhìn như vậy nếu Duy Minh không bất ngờ ngước mắt lên, qua lớp kính râm đang đeo, hắn thấy Duy Minh có vẻ không nhận ra hắn, khẽ gật đầu chào như chào những người khách khác, nghĩ đến đó, trong lòng tự nhiên cám thấy hụt hẫng.
Thật ra Duy Minh đã để ý người đàn ông đó khá lâu, dù đây là shop dành cho cả nam lẫn nữ nhưng đồ nữ rất nhiều, trong cửa hàng bây giờ toàn khách hàng nữ, chợt có người đàn ông cao to, Âu phục chỉnh tề, đeo kính râm, tay đang giở tới giở lui chọn giày… nữ thì cũng hơi lạ kỳ. Vả lại nó nhìn người đàn ông này cũng quen quen, thấy người ta nhìn mình nên nó cũng gật đầu chào lại.
Thấy người đó cứ mãi nhìn mình, Duy Minh hơi khó hiểu, “có lẽ người đó cần giúp đỡ gì hả ta?”
Sau một hồi lưỡng lự, Duy Minh quyết định nở nụ cười thật tươi, bước đến bên cạnh vị khách “lạ lùng” kia:
- Anh cần giúp gì không? – Duy Minh cất giọng thỏ thẻ
- Nữ, hai mươi mốt tuổi, thích màu hồng, tôi cần mua một bộ đồ làm quà sinh nhật!
- … - Nó hơi há hốc mồm kinh ngạc, chưa bao giờ gặp phải người như thế này. Không, phải nói là nói chuyện như thế này. Con người mà tưởng là cái máy, cứ nhập dữ liệu vào là đưa ra 1 đáp án chính xác tuyệt đối vậy. Nhưng “chuyên môn nghiệp vụ” giúp nó nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu, lại gật đầu tươi rói trả lời – Vâng, thưa quý khách.
- … - Thế Long không nói gì nữa, chăm chú nhìn nó đang cúi đầu, mắt chăm chú nhìn mấy đôi giày lật qua lật lại
- À nãy giờ anh chọn được gì rồi? – Duy Minh bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi
- … - Hắn tiếp tục im lặng, giơ đôi tay đang cầm một đống đồ ra
Nhìn đống đồ đó Duy Minh suýt phì cười, nhưng vì sợ khách mất mặt nên đành gắn gượng, xém chút đã lộn ruột. Nhìn đống đồ gồm váy, giày, tất, thắt lưng,… tất cả đều màu hồng Duy Minh đành bó tay nói:
- Con gái đa số ai cũng thích màu hồng, nhưng không ai muốn mình thiến thành 1 “cây” màu hồng từ đầu xuống chân đâu!
- … - Thế Long hơi tức giận, lại đỏ mặt vì ngượng đành im re
- Vậy cô ấy còn thích màu gì không? Da cô gái này trắng hay đen?
- Trắng. Da cũng trắng – Hắn đáp gọn lỏn
- Ừm… vậy cao cỡ bao nhiêu? Gầy hay đầy đặn?
- Tầm 1m62, hơi gầy.
- Vậy sở thích tính cách
- Đơn giản và dịu dàng
- Ok, vậy được rồi, để tôi sẽ chọn giúp anh nhé – Duy Minh vừa trả lời vừa cười híp mí.
Công việc khiến Thế Long loay hoay mất nửa tiếng vẫn chưa chọn được một bộ ra hồn, vậy mà qua tay cậu nhóc chỉ mất chưa tới 10 phút đã chọn được chiếc váy ngắn màu trắng, thắt lưng màu hồng, đôi giày trắng viền hồng, vòng cổ và hoa tai cũng màu hồng.
Chọn một bộ y phục khá ưng ý, Duy Minh xoay qua hỏi vị khách lạ mà lại quen quen này:
- Anh thấy sao?
Thế Long chỉ gật đầu, tuy không nói gì nhưng tỏ vẻ khá ưng ý, quay qua bà chủ nói gọn lỏn “Tính tiền”. Ngay sau đó, hắn rảo bước ra quầy tính tiền, đưa thẻ tính dụng ra thậm chí còn không thèm hỏi giá.
Sau khi kí nhận và nhận lại thẻ tính dụng, Thế Long xin phép bà chủ cho nói chuyện riêng với Duy Minh, vừa bán được một món “hời”, bà chủ cũng vui vẻ đồng ý.
+++
Ra ngoài cửa, Duy Minh liền nói:
- Anh không cần cảm ơn tôi đâu… Đó là… - Nó định nói thêm “Đó là nhiệm vụ của tôi mà!” thì đối phương đã ngắt lời
- Ngày mai cậu trở lại công ty làm việc ngay lập tức – Thế Long nãy giờ đứng xoay lưng về phía Duy Minh nay đã tháo kiếng xuống, từ từ xoay người lại
- Tôi… tôi… - Với tư cách đã viết đơn thôi việc, đáng lẽ Duy Minh có thể mạnh dạng nói chuyện với hắn không cần sợ sệt nhưng quả thật khí thế của hắn quá áp đảo khiến lời nói vừa tới miệng đã tọt ngay vào bụng
- … - Thế Long không nói, chỉ nhướng đôi mày đẹp lên nhìn nó
- … - Hồi lâu sau, lấy hết dũng khí, nó cất cao giọng – Cám ơn quý khách đã ủng hộ cửa hàng chúng tôi. Tạm biệt quý khách
“Một lời từ chối khéo à?” Thế Long nghĩ trong đầu nhưng vẫn lạnh lùng nói “Đơn nghỉ việc của cậu chưa được thụ lý, và cậu đã trở thành nhân viên chính thức, nếu ngày mai cậu không đi làm tôi sẽ kiện cậu vi phạm hợp đồng lao động”
Nói xong, Thế Long ung dung lấy xe rồi biến mất. Còn lại mỗi Duy Minh đứng đó ngẩn tò te cho đến khi bà chủ ra gọi nó vào. “Cái quái gì đang xảy ra đây nhỉ? Đơn xin nghỉ việc của mình có sai sót gì à? Mà mình trở thành nhân viên chính thức khi nào?”
+++
Trên chiếc Audi R8.
- Alo, tổng giám đốc gọi tôi có gì ạ? – Trưởng phòng Khoa hồi chiều vừa mới thoát nạn bây giờ thấy sếp Tổng gọi điện liền co rúm người lại, giọng đầy sợ sệt
- Lập tức lập hồ sơ tuyển Huỳnh Duy Minh thành nhân viên chính thức, 15 phút nữa tôi có mặt ở công ty, tôi muốn thấy hồ sơ đó trên bàn.
Nói xong, Thế Long tắt máy cái rụp, tiếp tục lái xe trở về công ty. Trong khi đó trưởng phòng Khoa đang ở nhà ăn tối cùng vợ con không hiểu mô tê gì phải lật đật thay quần áo chạy vào công ty, vừa chạy vừa rủa “Chắc thằng nhóc này vừa mới ra điều kiện với sếp Tổng đây mà, báo hại mình ăn tối cũng không yên”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay