Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!! - Chương 05

Tác giả: Trang Sơ

Tiếp tục chơi dài ở nhà một tuần. Hôm nay tôi mới chính thức đi học.
Tầm 10p nữa mới vào lớp, tôi tranh thủ ra đá cầu với thằng Lùn.
"Dạo này không thấy lớp trưởng đại nhân chơi với mày nhỉ?"
"Hả?"
"Thì đó, mày trước suốt ngày bám theo Vương Thư. Giờ bị bỏ rơi à?"
Hễ nhắc đến hắn, tôi lại nóng hết cả mặt.
Vội quát lên.
"Cái thằng chảnh cún cuồng em gái như nó thì có mà t---"
"Nói hay! Max hay!" - Đây là bạn nhỏ Dương Dư nói.
Tôi thấy đi cạnh Dương Dư là hắn, thôi ૮ɦếƭ, không còn là nói xấu sau lưng nữa rồi, là đáp luôn lời nói xấu vào mặt thằng Thư rồi...
Tôi thấy mặt hắn trước sau như một, chẳng hề bộc lộ cảm xúc gì cả, thấy hắn lạnh lùng đi qua tôi.
Đến cả ánh nhìn cũng chưa hề hướng về tôi, cứ đi thôi.
Tôi ước, được quay trở lại giây trước.... để....
Nói xấu thằng Sở Vương Thư kinh hơn nữa! Để thằng Thư biết rằng nó đáng ghét biết chừng nào! Nó rất đáng ghét!!
Gì chứ! Bơ gì mà bơ triệt để thế!
Tôi vẫn sống sờ sờ ra đây này!! Nãy tôi nói xấu nó! Đáng lẽ nó phải ra đấm tôi một cái như mọi khi mới phải đạo! Đừng có lạnh lùng phát ớn chứ!
"Tao nói rồi mà, Thư đại nhân bỏ rơi mày rồi."- Thằng Phụng ngứa mồm lại nói tiếp.
"Tao là tao bỏ rơi nó thì có! Tao chả cần nó! Cái thằng như nó ngoài tao ra ai đủ sức chơi với nó! Thèm vào chơi với nó! Ghét bỏ ba!" - Tôi tiếp tục gắt lại.
"Ra thế."
Nghe xong câu này, tôi sững người, sợ hãi quay ra sau, liền thấy hắn từ khi nào đã quay lại để giật cặp từ tay Dương Dư.
Hắn nói tiếp.
"Nhiều bạn sướng thật."
Mắt tôi cứ mãi dõi theo tấm lưng hắn đi xa dần, môi tôi mím chặt.
Lại một lần nữa, tôi tiếp tục dẹp bỏ ý định đuổi theo hắn.
Tôi ghét hắn, hắn biết rồi.
Mà sớm hắn cũng phải biết tôi ghét hắn cơ mà. Sao hắn lại tỏ vẻ bất ngờ thế? Sao hắn lại trưng ra cái mặt thất vọng kia là sao??
Ghét, chỉ là ghét thôi mà...
Tôi ghét hắn, ghét lắm, cái này ai mà chả biết... Thế nhưng giây phút này, tôi thấy hụt hẫng quá. Như thể tôi vừa mới thốt ra một lời thú tội đáng khinh bỉ, một lời nói dư thừa đến mức đáng ghét.
Tôi đang hối hận, hối hận....
"Tao lỡ lời... tao x..." - Tôi vô thức lẩm nhẩm.
Xong, có hồi trống dồn khiến tôi hết hồn, chạy nhanh vào lớp.
____ ______ ________
Ngày đầu tiên đi học rất nhàn, hầu như 5 tiết chỉ toàn nghe hướng dẫn.
Khác với tiểu học, cứ hết 1 tiết lại được ra chơi 5p.
Xong 2 tiết có 1 giờ ra chơi dài 15p.
Mà hầu hết với tôi là không đủ!! Cứ như kiểu vừa í ới gọi mấy thằng bạn, vừa tụ đủ thì hết mợ nó cả ra chơi.
Ấm ấm ức ức, dồn nén tâm sự, tám trong giờ thì bị nhắc "Cậu kia, ra chơi nói tôi không cấm, nhưng đây là giờ học!".
Aaaa!!! Căn bản giờ ra chơi chỉ đủ cho em lắc cái ௱ôЛƓ thôi!! Nói được cái quần què ấy!!
Xong, nói ra tôi sẽ bị mất hình tượng "Lớp phó học tập băng lãnh của năm", mà tôi kính thầy yêu bạn, ngồi thật ngoan.
"Cậu kia! Không làm việc riêng trong giờ!"
Tôi ủy khuất ca thán.
"Em chỉ mặc sịp cho chú siêu nhân thôi mà cô cũng cấm!!!!!!!!!!!"
Thế là tôi bị nhắc nhở, chưa gì ngày đầu tiên đã bị gọi điện về nhà...
Cứ học miết, gần đến khi giảng, bắt đầu nai lưng ra tập duyệt dưới cái nắng cháy da cháy thịt.
Tôi váng hết cả đầu, quên mất không mang cái mũ mà.
"Em thưa cô, em lên lớp lấy mũ."
Giáo viên gật đầu chấp nhận, tôi chỉ chờ có thế liền chạy tót lên lớp.
"Đánh nó đi anh em!" - Tiếng từ một lớp học tôi vừa đi ngang qua vang lên.
Tôi thấy chất giọng này quen lắm nha, mà thôi, đi nhanh còn xuống kịp.
"Mày tưởng mày làm lớp trưởng là ngon à Thư?"
Lại tiếp.
Hai cái "Lớp trưởng" với "Thư" kia, tôi không có lạ gì. Hẳn là với cái tính lạnh lùng chảnh cún kia, đắc tội không ít người là chuyện thường ở huyện rồi.
Đáng đời lắm!
Tiếp tục nhấc chân tiến lên phía trước, nhưng lạ lắm, chân tôi không nghe lời, xoay gót, chạy ngược về sau.
"Cô ơi!! Các bạn đánh nhau ở đây ạ!!!"
Nghe thấy thế, cả đám đang vây thằng Vương Thư chột dạ, vội vội vàng vàng chui xuống gầm bàn.
Núp ở ngoài cửa, tôi đến lạ với chúng nó! Gì thế??? Đáng lẽ nên bỏ chạy chứ!!! Ai kêu chúng mày núp như trốn bom thế!!!
Mà thôi, tôi đã làm một việc tốt rồi, xong xuôi việc nên thầm lặng rời đi, đó là tác phong của hậu duệ Siêu nhân sịp đỏ.
Đứng dậy, thế nào tôi lại mất thăng bằng ngã vật ra.
૮ɦếƭ tiệt!! Dưới kia đứng lâu tê hết chân, lại thêm hứng nắng choáng cả đầu đây mà!!
Hai tay chống nền, tôi gượng dậy.
Thế nhưng, tôi thấy cả người nhẹ hẳn, thấy bên eo mình có một vòng tay, ngước lên thấy mặt của Sở Vương Thư. Là hắn đang đỡ tôi dậy.
Tự dưng mặt tôi lúc này nóng kinh, còn kinh hơn ở dưới kia phơi nắng!!
Thế nhưng, chưa kịp xấu hổ xong, đã thấy hắn lững thững bỏ đi rồi.
Vẫn là cái tấm lưng ૮ɦếƭ tiệt kia.
Tôi chợt ngộ ra một điều, hẳn là, cái tấm lưng kia luôn là bức tường ngăn cách giữa tôi và hắn, nhìn thấy nó, tôi thấy sợ, tôi sợ phá không nổi bức tường ấy, ngược lại còn bị đau...
Hít một hơi sâu, tôi lên giọng.
"Mày đứng lại!!!! SỞ VƯƠNG THƯ ĐỨNG LẠI!!!"
Thế nhưng, hắn cứ thế mà bỏ qua, hắn điếc mất rồi!! Hắn đi tiếp kìa!!
Khó khăn lắm để đứng lên, nhưng giờ tôi lại ngồi bệt xuống.
"Ghét... ghét nhất cái thằng như mày... Mày chỉ nghĩ đến mình mày thôi. Mày ích kỉ... hức... tao... ghét mày... hức... g... tao... hức... Mày nghe... hức... mày nghe... tao... nói... hức tao.... Ai... hức cho mày ôm tao...."
Nói thế nhưng tay tôi lại níu chặt áo hắn hơn.
"Cậu không cần tôi." - Hắn điềm nhiên nói.
"Tao... hức..." - Tôi ngậm miệng một lúc đề kiềm nén uất ức, để bình tĩnh rồi nói tiếp -"Tao nói bừa! Tao cần mà!! Tao... tao..."
Tôi bị hắn nâng cằm, trực tiếp đối mặt với nhau.
"Sao khi đó không chịu giải thích?"
"Tao.. tao... sợ mày không... tin..."
"Hả? Sao khi đó không chịu giải thích với tôi? Tại sao? Cậu cứ muốn tôi hiểu lầm cậu mãi chứ gì? Cậu mệt mỏi khi mà bị tôi trêu nên nhân cơ hội muốn tôi ghét cậu. Để mà cậu thản nhiên chơi vui vẻ không bị gò bó chứ gì? Cậu có nhiều bạn, tốt quá, cậu nói tôi sẽ chẳng có ai là bạn khi mà thiếu cậu đúng không?"
"Tao... tao đã nói là khi đó tao sợ mày không tin, với cả là tao nói bừ--"
"ĐÚNG RỒI ĐẤY. Thiếu cậu tôi chả nghĩ được cái gì, tôi chả thiết quan hệ với ai. Hài lòng chưa?"
Ngưng một lúc, hắn nói thêm.
"Tôi chỉ có mình cậu. Gia Phong Tâm."
Cả người tôi đó giờ run bần bật, thế mà nghe xong lời hắn nói, liền bất động, đờ cả ra như pho tượng.
"Tao... xin lỗi mà...." - Tôi nói lí nhí trong miệng -"Xin lỗi... Tao có ghét mày! Nhưng tao cần mày! Không có mày, tao cũng... buồn lắm... Hức..."
Lại cái cảm giác cay cay sống mũi quen thuộc, tôi òa lên khóc, hai tay sớm đã vòng qua eo hắn càng thêm xiết.
Giữ lấy hắn. Tôi phải giữ lấy hắn vì.... Tôi sợ hắn không nghe tôi nói, tôi sợ hắn lại bỏ đi, tôi sợ hắn lại đặt ra bức tường cản bước tôi tiến đến gần hắn.
"Nhưng cậu có người khác."
"Có thêm thằng Lùn với Gầy thôi mà, với...."
"...."
"Với chú... Sịp đỏ...."
Tôi thấy thằng Thư co ngón tay lại đặt lên môi, che đi nụ cười.
____ _________ ___________
"Mặt mày phởn quá đáng đấy con trai ạ."
Vương Thư giật mình, soi lại mặt trong gương.
Đâu có, hắn vẫn bình thường mà.
Biết là vừa bị trêu, Vương Thư ngồi dậy đi vào phòng của mình.
Một lúc sau, lầm là lầm lì đi tới phòng làm việc của bố lớn - Sở Vương Lãnh.
Nói thế này.
"Con quên nói xin lỗi."
Vương Lãnh nhận lấy cốc cafe từ con trai, xoa xoa đầu hắn.
"Rồi sao."
"Nó xin lỗi lại con."
Bỗng Vương Lãnh thấy bản kế hoạch trước mặt trở nên thú vị kì lạ.
"Lời quá nhỉ. Nên xin lỗi người ta đi chứ."
"Ngại lắm."
Vương Thư nhận lấy cốc cafe đã cạn đem đi rửa, kết thúc cuộc nói chuyện.
Cái hôm làm hòa với thằng Thư, tôi chỉ thắc mắc một điều: Tại sao, ngồi lì ở hành lang đến tận khi tập duyệt xong mà không bị giáo viên nhắc?
"Tại sao lại thế Lùn nhể?"
"À... ừm... chắc chắc tại mày đẹp trai quá..." - Thằng Lùn ngập ngừng nói.
Mà chính vì nó ngập ngừng nói nên đây là lời giải thích không đáng tin.
Bất quá, vì câu "Mày đẹp trai." nên tôi sẽ tạm tin nó. Nó nói chuẩn quá rồi còn gì? Vẻ đẹp phá đảo thế giới ảo của tôi, liệu ai sánh bằng?
"Ê."
Tôi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ, quay ra sau đã thấy hắn cùng chiếc xe đạp ૮ɦếƭ-tôi-cũng-không-quên.
"Đợi tí!!" - Tôi đáp lại thằng Thư, rồi nói tiếp với thằng Lùn -"Từ mai tao đi với Vương Thư, không cần mày nữa, thế nhé."
Xong xuôi tôi chạy tới chỗ hắn, tính ngồi yên trước để hắn ngồi yên sau thì bị giữ lại. Vương Thư chuyển tôi ngồi yên sau, còn hắn thì bắt đầu lấy đà đạp xe.
Tôi cmn sốc lắm.
"Này... mày đèo nổi không?"
Vừa mới ổn định vị trí, nó đã đạp cái phi vèo, làm tôi hết hồn, vội bám lấy chiếc cặp nó đang đeo trên lưng.
Trên đường về, được hắn đèo, tôi thích thú nhìn hàng cây xanh ngát hai bên đường như đang chạy đua với mình, bỗng thấy lòng nhẹ đi thật nhiều.
Cái cảm giác tự giày vò mình bằng đống câu hỏi mang tính cân não "Ngày mai nên tránh thằng Thư thế nào?", "Có nên đánh nó gây sự chú ý không?", "Nên giải thích không?",.... đã bốc hơi hết.
Tôi thấy khoảng thời gian về nhà cùng hắn sao lại có thể ngắn gấp 10 lần cái giờ ra chơi thế??
Về nhà nhanh thế??
"Xuống."
Tôi nghe lệnh Thư-sama vội vàng xuống.
Nó ngó ngang dọc xem có xe hay không rồi chuẩn bị đi về thì bị tôi bất ngờ túm lại...
Kết quả, cả xe lẫn Vương Thư đổ nhào về phía tôi.
.... Đê ma ma...
Thằng Thư kịp chống tay chưa úp mặt nhưng cái bàn đạp của xe lại đập đúng chân tôi.
Tôi nghĩ chân tôi gãy mất rồi... đau vãi... đau đến nỗi méo thốt thành lời luôn... đau vãi...
Đau ứa nước mắt luôn..
Vội vã đứng dậy dựng xe lên,xoa xoa hai lòng bàn tay mới chống xuống mặt đường đau rát, hắn cau cau có có nhìn tôi.
Tôi nghĩ nó chuẩn bị thốt từ "Ngu" để đánh giá hành động vừa rồi của tôi.
"Đứng dậy được không?"
Quá bất ngờ, tôi không biết nói gì, chỉ biết lắc lắc cái đầu.
"Phiền."
Hắn nói thế nhưng lại ngồi xổm, đối lưng với mặt tôi.
Tôi nghĩ nó muốn cõng tôi, thế nhưng, các bạn nhỏ thâи áι, tôi thấy cái viễn cảnh đẹp đẽ như thế chỉ xuất hiện trong cổ tích thôi. Thư-sama tuyệt đối không có tốt bụng như thế.
Chưa đến mức gãy chân, chỉ là max đau thôi, tôi xoa xoa chỗ đau, gượng gạo đứng dậy, âu thì cũng là lỗi do tôi cả.
Chả biết vì sao lúc nãy lại kéo lấy nó, giờ hại thân đau, cả nó cũng đau...
"Tao.. tao... là con trai. Tao mạnh mẽ. Tao không sao, mày về đi."
Tôi xua xua tay đuổi nó về, rồi khập khiễng bước vào nhà.
Nếu nán lại lâu nó sẽ biết tôi lại khóc, mặc dù khóc trước mặt nó 2 lần rồi, nhưng mà, đấy là có lí do chính đáng để khóc. Đằng này lại vì tí vết thương nhỏ mà rơi lệ thì quả thật tôi còn chả xứng với cái quần sịp đỏ chứ nói gì đến chú siêu nhân!
"Đi học về rồi hả. Sao quần trắng mẹ mua cho mày chét cái gì lên thế này!!"
Nhìn lại cái quần trắng lốm đốm vết bẩn, có cả vết dầu của xích xe, phía ௱ôЛƓ là một mảng nâu của đất.
".... Con hành hiệp trượng nghĩa... nên là..."
"Nô phá cho lắm vào! Tự giặt luôn cho mẹ!"
Tôi biết mẹ tôi mấy hôm nay tâm trạng không tốt... là do....
......... Mẹ tôi nói, là do có bà dì đến thăm, chắc tại đi học suốt nên tôi không gặp bà dì đáng ghét đó, hại mẹ tôi hay nổi giận, hại tôi tí là bị ăn chửi.
Mà để lâu vết bùn đất đóng khô khó giặt, tôi vội vàng lột sạch đồng phục, mà thấy quần sịp cũng bị bẩn, lột luôn, đem chúng nó ngâm trong chậu nước, rồi thích thú ngồi nhìn.
Giả như Pi-Cát-Xô nhìn thấy hình ảnh này, hẳn sẽ cho ra đời bức tranh nổi tiếng nhất thế giới với cái tên mĩ miều là "Mĩ nam ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ bên chậu nước".
Nghĩ nghĩ tôi không nhịn được cười ha hả.
"Bạn Tâm đâu cô?"
"Nó rúc trong nhà tắm."
Nghe thấy thế, tôi giật thót, toàn thân trên dưới trần trụi thế này!! Thằng Thư mà thấy thì ૮ɦếƭ tôi à!!!
Vơi với cái khăn tắm của mẹ, tôi gấp rút lấy che thân.
"Ha ha... hiii Thư-sama... haha..."
Nép mình ở một góc nhà tắm, tôi ái ngại nhìn thằng Thư đang chắn ở cửa. Nó hết nhìn tôi lại nhìn chậu quần áo.
"Quần áo kia đâu?"
"...Ở.... đầu giường."
Nghe xong nó đi ra, một lát sau quay lại, trên tay cầm bộ quần áo siêu nhân của tôi.
"Cảm... cảm ơn..."
Nó dơ ra trước mặt tôi, tôi run run vươn hai tay nhận lấy bộ quần áo...
Và.
Douma douma douma douma douma....
Cái khăn tắm cái khăn tắm cái khăn tắm...
Nó tuột nó tuột nó tuột... Nó tuột...
Việc đầu tiên trước khi nhặt lại khăn tắm là tung cước đá thằng Thư ra ngoài rồi đóng sập cửa lại!! Người tôi bủn rủn, dựa lên cửa rồi trượt xuống ngồi bệt.
Xong, xong phim rồi, tôi lỡ show mất hàng rồi, thân thể đáng giá ngàn kim cương này đã rơi vào tầm mắt của hắn, thế là... sự trong trắng của tôi đã bị vấy bẩn sao?
Thôi rồi, thôi rồi... Nếu như chuyện đáng xấu hổ này mà truyền ra ngoài, thì... Họa chăng bố mẹ sẽ xa lánh tôi, lũ bạn sẽ xa lánh tôi, thầy cô xa lánh tôi, chú Siêu nhân sịp đỏ cũng sẽ xa lánh tôi....?
"Tâm!!! Ngồi trong đó nửa tiếng rồi đấy! Nhanh ra để bố đi tắm nào!"
Cả đêm hôm ấy, tôi như lên cơn dại, đã gõ đầu vào gối niệm kinh đủ 100 cái!!!
Tôi đã bị vấy bẩn!!!
Sáng hôm sau.
"Lùn!!! Lùn!! Mày đưa tao đi học được không????"
"Hôm qua mày bảo đi cùng với Vương Thư."
Tôi chỉ thiếu nước quỳ xuống để bày tỏ tấm lòng sám hối muộn màng này thôi! Bám lấy cái cặp siêu nhân của thằng Phụng, tôi lẳng qua lẳng lại quấy rối nó!!
Thẳng Phụng cuối cùng chịu không nổi, đành gật đầu. Tôi mừng ૮ɦếƭ mất! Đang dơ chân chuẩn bị ngồi lền xe thì có tiếng hét.
"Phụng!! Hôm qua cậu hứa đèo tớ cơ mà!!!"
CMN!
Cái tiếng réo như kẹo chảy nước của thằng Dư chứ ai nữa!!!
Tôi sợ hãi thúc dục thằng Lùn nhanh chân đạp xe đi!! Thế bất nào nó lạnh lùng đạp chân chống dựng xe, túm a túm tôi đặt sang một bên, cung kính mời thằng Dư thế chỗ.
Nhìn một màn như vậy, tim tôi muốn vỡ nát, tình huynh đệ gắn bó keo sơn chỉ vì 1 tiếng gọi đã nát. Vì một thằng bần lầy như thằng Dư, tình huynh đệ 10 năm cao đẹp đã kết thúc.
Cứ đứng chôn chân tại chỗ, đau thương nhìn bóng thằng bạn xa dần, tận khi thấy đầu mình ẩn đau mới định thần lại, ngoái ra sau đã thấy Vương Thư.
Bản năng sinh tồn mách bảo tôi nên thi triển lăng ba vi bộ chạy thật nhanh!!
"Bôi thuốc chưa?" - Hắn hỏi tôi.
"Bôi làm gì?" - Tôi ngu ngơ hỏi lại.
Gõ thêm một cái vào đầu tôi, nó ngồi xổm, rút từ trong túi quần một tuýt kem nhỏ, rồi thì không thèm hỏi ý kiến đã xắn quần tôi lên.
Cái cảm giác man mát của kem thuốc ở chỗ xước nơi đầu gối sướng lắm nha!!!
Chưa kịp cảm thụ xong, nó đã nhét vào tay tôi tuýt kem, một túm đem tôi lôi đi xềnh xệch, thế là hai đứa lại cùng nhau đi học trên chiếc xe đạp.
"Ê."
"Ê cái gì mà ê!! Tao có tên hẳn hoi!! Gia Phong Tâm!! Đừng có ê với ê!!"
"Tâm."
"Ờ."
Mà chờ đã!!!
"Mày... mày nói cái gì cơ?"
"Tâm."
૮ɦếƭ tiệt!!! Thế nào không thiếu đứa gọi tên cúng cơm của tôi mà riêng thằng Thư thốt ra lại khiến tôi nóng hết cả mặt thế này!!
"Sao... Sao?"
"Ăn nhiều vào, Tâm."
!!!! Đừng có thêm chữ "tâm mà!!!
"Để... để làm gì?"
Phải lặng một lúc lâu, đến khi đến cổng trường, hắn mới dừng xe,ghé vào tai tôi thì thầm một câu, nói xong, hắn tủm tỉm rời đi, để tôi nằm lăn quằn quại ở cổng trường.
Cái câu nói đó đã ám ảnh tôi đến tận khi học lên cấp ba, mà có lẽ, ám ảnh tôi cả đời.
Lời nói ấy là một con dao nhọn hoắt, găm thật sâu vào tim tôi.
Khi ấy, nó đã nói:
"Ăn nhiều để nuôi chim lớn."
CMN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ghét nhất Sở Vương Thư!!!
_ ____________ ____________
"Lọ kem liền sẹo em để ở ngăn kéo đâu Lãnh?"
"Chồng đưa cho Thư rồi."
"... Nó bị làm sao à?"
Sở Vương Lãnh nhớ lại cái vẻ mặt đi tìm tuýt kem như tìm kho báu của thằng con sáng nay, không khỏi bật cười.
"Chắc là... có... à mà thôi."
"Nói đi mà!!!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc