Vâng, điều hạnh phúc nhất của 1 đứa trẻ là gì?
Là mỗi sớm mai thức giấc, mẹ nhìn ta trìu mến, bố vỗ về bên cạnh.
Nhẹ nói:“Con yêu dậy nào~“.
Đó, chỉ là một ước mơ nhỏ như con thỏ vậy thôi. Đối với tôi, thế là quá đủ cho một kiếp người. Một kiế-
”Thằng kia mày dậy ngay!! Trưa chiều đến nơi rồi còn chưa dậy!!”
”Mẹ! Con còn là trẻ con mà!! Trẻ con cầ----”
”Lớp 5 lớn tướng rồi trẻ con cái ௱ôЛƓ! Mày xem con nhà người ta 5 giờ đã dậy quét nhà, làm bữa sáng,...bla...blo...”
Âm thầm nội thương, tôi đưa tay đè họng lại... để ngăn đi tiếng phản bác, để ngăn đi cái dép bông sẽ lao tới.
Lề mề quẹt quẹt cái dép xuống WC giải quyết nỗi buồn thầm kín. Ngồi trên bệ xí, tôi hướng ánh mắt nhìn lên trần nhà. Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ về đường đời, nhân sinh, nhân thế,...,...
”Mày ngủ trong WC đúng không??? Mày xem!! Con nhà người ta nó...bla...blo...”
Bỏ ngoài tai tiếng thét gào, tôi tiếp tục ngẫm...
Đầu tiên, tôi sẽ nguyền rủa “thằng con nhà người ta” kia vô sinh, ế vợ mãn kiếp.
Với mỗi đứa trẻ, “thằng con nhà người ta” bao quát hơn là “con nhà người ta” là một nhân vật vô cùng bí ẩn, đó là một đứa trẻ sống gần một thế kỉ rồi mà vẫn không hề lão hóa... mà cũng chẳng ai biết rõ được tuổi của nó, chỉ biết rằng nó bằng tuổi với mình. Và, vi diệu hơn là nó sống gần nhà mình, vậy mà suốt ngày lông bông ngoài đường chả bao giờ thấy nó.
Mà cũng có thể coi “thằng con nhà người ta” là một tri kỉ với tôi, nó gắn liền với tuổi thơ tôi từ lúc mặc tã đến khi mặc sịp.
Chỉ là, tôi méo biết mặt mũi nó thế nào.
”Thằng con nhà người ta” được coi là một tín ngưỡng với mẹ tôi, còn với tôi, trong tiềm thức luôn là cái gì đó vô hình, mang tính trìu tượng rất cao.
Xong, nỗi buồn cũng vơi đi phần nào. Tôi nhanh chóng đứng dậy, thuần thục giật lấy giấy, cố gắng đồng hóa mặt “thằng con nhà người ta” với cái mặt giấy này, quẹt quẹt vài cái rồi ném thả xuống bồn cầu.
”Ào ào.”
Tất cả... xuôi theo dòng nước.
______ _____ ______
Hôm nay là thứ 2.
Bây giờ mới 7 giờ 59 phút, còn sớm chán.
Lịch trình một ngày của tôi như sau:
- Quẩy nhà thằng Lùn khoảng 1 tiếng!
- Xong quẩy nhà thằng Gầy 1 tiếng!
- Kế thì ngoan ngoãn về nhà giúp mẹ nấu cơm, rửa bát để trở thành “thằng con nhà người ta”!
Các bạn thấy đấy, “thằng con nhà ngươi ta” là kẻ thù của mọi em học sinh, nhưng lại là thần linh với các vị phụ huynh. Trở thành nó cũng không tệ đi?
Bất quá, kế hoạch đã vạch sẵn của tôi đều phá sản do một vài nguyên nhân ngoại cảnh tác động.
”Ăn cơm mà cũng không lết nổi xác về hả con???”
Tôi ấy, tôi là tôn trọng mẹ yêu quý nên không dám hé lấy một lời. Lặng lẽ cắn răng để không bật ra tiếng khóc thê lương.
”Hay đấy, lần sau cứ ngủ ở nhà thằng Phụng đi a! Ở đấy ngủ xong xem siêu nhân xong lại ngủ! Sướng quá rồi!!”
Chỉ là thằng Lùn nó mới mua đĩa siêu nhân sịp đỏ tập đặc biệt nên rủ cả tôi và thằng Gầy đến xem.
Kết quả là xem quên trời đất.
Mẹ a, mẹ không hiểu con đâu! Con đâu muốn thế! Bất quá chỉ là không muốn phá vỡ tình huynh đệ ngàn vàng đành nể mặt ngồi lại thôi!!
”Con nhà người ta kia kìa!! Đến bữa về nhà đúng giờ!! Còn bla...,... blo....”
Con sâu xéo lắm cũng quằn, bị chèn ép mấy đi nữa, nhân danh một thằng đàn ông thế kỉ 21, tôi quyết định vùng lên đấu tranh!
”Mẹ!! Mẹ hay lắm!! Mẹ cứ “thằng con nhà người ta” mà mẹ có biết nó là ai không???”
”Sao lại không biết!! Chính là thằng lớp trưởng của mày đấy!! Sở Vương Thư!”
Nghe đến “Sở Vương Thư”, tôi câm nín. Tự giác tụt quần xuống, vô cùng uyển chuyển nằm sấp xuống đùi mẹ, chổng ௱ôЛƓ lên để chịu trận.
Sao đó giờ tôi không nhận ra nó chính là hiện thân của “thằng con nhà người ta” nhỉ?
Nhân danh thằng đàn ông thế kỉ 21, tôi vẫn là lên tiếng đòi lại chút công bằng nhỏ bé cho mình.
”Mẹ!! Thằng đó chỉ được cái... bài kiểm tra được 9, 10 điểm! Được cái đứng đầu bảng điểm! Ngoài ra có cái gì đâu! Mẹ có phải là mẹ nó không mà hiểu rõ nó thế a!... hức... hức... hóa ra là.... là con... là con rơi ư?”
Suốt cuộc đời này, đó là khoảnh khắc tôi nhận ra mình thật dũng cảm. Thật dũng cảm hi sinh oanh liệt, xứng đáng ghi danh sổ vàng, tự hào khoe với chiến hữu :“Tao nhá! 10 roi tao chưa khóc! Tận roi thứ 11 tao mới thút thít thôi!“.
Mà cũng cảm ơn lần dũng cảm đó, tần suất “thằng con nhà người ta” xuất hiện cũng ít dần.
Cho đến khi.
”Chào chị, gia đình em mới chuyển đến đây, em là Sở Vương Lãnh, đây là 2 con của em. Rất mong chúng ta sẽ là hàng xóm tốt của nhau.”
”Chào cô, cháu là Sở Vương Thư.”
”Cháu là Sở Vương Ngân ạ!”
Mẹ tôi thì hớn hở ra mặt, nhìn ba cái con người này như thể vị thánh sống. Nhanh như chớp đã chộp lấy tôi(đang chuẩn bị trốn vào gầm giường)lôi ra.
”Hân hạnh quá, đây là Gia Phong Tâm, con trai chị!! À phải rồi! Vương Thư cùng lớp với Phong Tâm đúng không nào!”
Hắn ấy, cái thằng lớp trưởng mặt than kia thế nào lại mỉm cười khoe đủ hàm trên hàm dưới y như mấy đứa quảng cáo P/s vậy?
“Dạ vâng. Cháu rất quý bạn ấy.”
Hả? Tôi có chơi với nó bao giờ đâu? Quý cái ௱ôЛƓ! Ông mày không dưới 5 lần bị mày ghi sổ đưa cô phạt rồi nhá!
Đúng là cái số c*t chó mà!
”Tốt quá! Từ nay 2 đứa cùng giúp đỡ nhau nhé!”
Tôi rất muốn mở lời vạch trần mà, cái em gái cạnh hắn đáng yêu ૮ɦếƭ ruồi quá nên đành miễn cưỡng gật gật đầu.
Cuộc sống c*t chó của tôi chính thức bắt đầu.
Vâng, điều hạnh phúc nhất của 1 đứa trẻ là gì?
Là mỗi sớm mai thức giấc, mẹ nhìn ta trìu mến, bố vỗ về bên cạnh.
Nhẹ nói:“Con yêu dậy nào~“.
Đó, chỉ là một ước mơ nhỏ như con thỏ vậy thôi. Đối với tôi, thế là quá đủ cho một kiếp người. Một kiế-
“Thằng kia mày dậy ngay!! Trưa chiều đến nơi rồi còn chưa dậy!!”
“Mẹ! Con còn là trẻ con mà!! Trẻ con cầ----”
Lập tức cái dép bông phi đến, suýt thì chuẩn ngay cái miệng đang ngoác của tôi mà chui. Hết hồn chim én mà, thức thời là một trang tuấn kiệt, tôi liền bật dậy, gấp chăn gối gọn gàng y như trong quân đội rồi mới bò xuống giường
Quẹt quẹt cái dép xuống WC để bắt đầu bài diễn thuyết về nhân sinh, nhân thế, đường đời,...,...
Đặt ௱ôЛƓ lên bệ xí, tôi khẽ khép mi ngoan, từ một mảng đen dần hiện ra cái bản mặt của “thằng con nhà người ta“. Nếu trước kia tôi vơ tạm bản mặt thằng Shin 乃út chì, Nobita, Goku để thay thế mặt “thằng con nhà người ta” thì bây giờ. Khỏi cần đi, Sở Vương Thư có ngay đây rồi!
Điều đầu tiên tôi nguyền rủa Sở Vương Thư là vô sinh, ế vợ mãn kiếp.
“Mày ngủ trong WC đúng không??? Mày xem!! Con nhà người ta nó...bla...blo...”
Bỏ ngoài tai tiếng thét gào, tôi tiếp tục ngẫm...
Sở Vương Thư, lớp 5A, trường tiểu học Dương Quang, chức vụ: Lớp trưởng.
Đặc điểm nhận dạng: Đứt cơ mặt. Tóc đen, mắt đen, môi hồng, răng trắng, da trắng.
Gia cảnh: Bố lớn nó - Sở Vương Lãnh làm giám đốc công ty nào đó. Bố nhỏ nó - Thu Vũ Vũ làm giáo viên, chính xác là giáo viên chủ nhiệm lớp 5A của tôi. Em gái hoàn hảo, điểm 10 chất lượng.
Tính cách: Thần bí khó đoán, theo tôi chắc là gian xảo, mặt hoa với phụ huynh, mặt nồi với học sinh.
Sở thích: Từ từ sẽ điều tra ra.
Thành tích: Thằng đó chỉ được cái... bài kiểm tra toàn được 9, 10 điểm! Được cái đứng đầu bảng điểm! Ngoài ra có cái gì đâu!
-----Kết thúc hồ sơ của “thằng con nhà người ta” - “báu vật quốc gia” - “con của mọi nhà” - “Sở Vương Thư“.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, thuần thục giật lấy giấy, cố gắng đồng hóa mặt thằng Vương Thư với cái mặt giấy này, quẹt quẹt vài cái rồi ném thả xuống bồn cầu.
“Ào ào.”
Tất cả... xuôi theo dòng nước.
______ _____ ______
Hôm nay là thứ 3. Hiện giờ là 7h50p.
Chà, tôi dậy sớm hơn hôm qua 5 phút luôn!!!
À không, nhầm, là tôi cắm lều WC nhanh hơn hôm qua 5 phút - Bài diễn thuyết ngắn hơn hôm qua.
Chậc, mình đã lớn khôn như vậy đấy!
Hừm, lịch trình hôm nay nào!
- Dành 2 tiếng cho Gầy và Lùn, tiếp tục chiến hết 2 tập siêu nhân sịp đỏ.
- Kế thì về nhà làm bé ngoan!!!
“Hết hôm nay là kết thúc nghỉ lễ!! Tâm Tâm làm xong bài tập chưa con?”
“Dạ rồ----”
Hú hồn, may mà thân thủ tôi đã đạt tới cảnh giới cao, có thể dự đoán chính xác đường bay của dép nên thuận lợi né được!
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, tưởng như chỉ cần nhỏ 1 giọt xăng vào đó liền thành hỏa hoạn, chuẩn bị khăn gói xuống gầm cầu ăn xin.
Thức thời là một trang tuấn kiệt, tôi đành để kế hoạch hoàn hảo kia dành cho ngày nghỉ tiếp theo dùng.
“Mày xem thằng con nhà người ta! Thằng Vương Thư nhà bên luôn đấy! Bằng tuổi mày mà đã biết trông em giúp mẹ, tự giác học bài,...bla... blo...”
Chậc.
Tôi đang nghi ngờ phải chăng mình chỉ là con rơi, con vãi được nhặt về đây!
“Vâng vâng, Vương Thư thật giỏi quá đi a!“.
Tôi nhái theo giọng điệu của mẹ, nhanh chóng lăn vào phòng, khóa trái cửa. Chậm 1 giây chắc đã ăn ngay cái dép vào đầu rồi!
Cái tên Sở Vương Thư kia, nó chắc chắn là rơi từ sao hỏa đến đây rồi! Chắc chắn nó phải có điểm yếu! Không thể cứ mãi hoàn hảo như thế được!
Vừa đặt ௱ôЛƓ lên giường, vừa mới lôi cái máy PSP ra thì...
Tiếng cười nói của mẹ tôi cứ oang oang lên. Và...
!!! Thầy Vũ Vũ aaa!!! Giọng thầy a!! Trời ạ!! Thầy không giống mấy giáo viên khác, chắc chắn không phải đến đây để đôn đốc mỉa mỉa học sinh!! Vậy đến đây làm gì a!!!
Hé hé cánh cửa, thò đầu ra... oa, thầy Vũ vẫn trong sáng thanh thoát a... Thiên sứ hạ phàm là đây a...
“Chị à, em Tâm có nhà không?”
Tôi chỉ đợi có câu này, lập tức lấy đà phi thân đến để nhào vào lòng thầy aaa!!
“Em nhớ thầy quá đi!!!”
Thầy Vũ phì cười:“Trời, mới có 1 hôm không gặp như 10 năm vậy?” - Nói xong thầy thơm nhẹ lên trán tôi.
Từ từ.
.... Mọi sự việc sẽ diễn ra như vậy nếu như!!! Nếu như SỞ VƯƠNG THƯ không từ sau lưng thầy tiến lên đỡ lấy tôi!!!
Úi giời, đúng cảnh huynh đệ ôm nhau thắm thiết trong phim chưởng!!!
“Ôi trời, bố chẳng biết con với tên siêu quậy này là bạn thân đấy.”
Ôi ô cái mũi của tôi, đập vào cằm thằng đê tiện này đau ૮ɦếƭ mất!!! Huhuhu!!!
“Mẹ biết con cũng rất quý Vương Thư mà, nào, từ giờ là hàng xóm của nhau rồi. Đừng xúc động phát khóc đếm vậy!!”
Tôi rất muốn phản đối mà không nổi!!! Thằng con nhà người ta nó đang bịt miệng tôi!!!
“Chị, mới đầu Thư nói muốn đích thân kèm cặp Tâm vì hai đứa là đôi bạn thân, nhưng em lại không tin... giờ thì đúng thế thật. Chị thấy thế nào?”
Chài chài, thầy hỏi thừa mất rồi.
Dĩ nhiên là đàm phán thành công mà không cần nhân vật chính như tôi lên tiếng mà.
Ôm tâm tư uất hận tôi lủi thủi thu mình trong phòng, không nhúc nhích, cứ trơ mắt xem “thằng con nhà người ta” kia định xử lí thế nào.
“Lôi sách ra.”
Im lặng.
“Lôi ra.”
Tao cứ im lặng đấy mày cay khô---
Tôi dùng vận tốc ánh sáng phi tới giật lại mô hình siêu nhân sịp đỏ suýt nữa bị nó bẻ gãy.i
“Mày về hộ đi, tao nhớ có khiến mày sang dạy tao đâu!”
Ấy kìa, không biết nó có được giáo dục cẩn thận hay không mà vô duyện hết sức! Như thần thánh chỉ trong 1 phút lôi hết sạch đống tạp chí ... hì hì...
”Ok ok chú mày bình tĩnh đừng xúc động... hihihi... kia là bố tao để nhờ phòng tao thôi... tao là tao không biết gì.”
Phi nhanh tới nằm sấp ôm chân nó, tôi khóc không ra nước mắt mà!!!!
“Huhuhuhu!!! Thư đẹp trai Thư đa tài huhu!!! Em học mà!! Anh ôm đống này đi đâu thế! Ở lại dạy em đi!!!”
Hừ hừ, thức thời là một trang tuấn kiệt - Phim chưởng nào cũng có câu này, mà tôi lĩnh ngộ rất nhanh, hiểu câu này sâu sắc! Nó mà báo cáo với mẹ! Tôi chỉ việc ôm chiếu lăn lăn aaa!!
Buổi học c*t chó của tôi bắt đầu.