Duyên Tới Là Anh - Chương 79

Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước

Cố Hàm Ninh nhếch môi, trong lòng cũng chẳng có gì bất ngờ. Bằng vẻ phách lối của Cao Thần, nếu thực sự hẹn hò, bọn họ không thể không nghe thấy chút tin đồn thổi gì, mà Bạch Vũ Hân, cũng sẽ không che giấu, không nói cho bạn học.
“Bọn mình chỉ là. . . cũng không phải thật hẹn hò . .” Cao Thần ấp a ấp úng nói, nhưng những người ở đây cơ bản đều nghe hiểu.
“Chuyện đã thành ra như vậy, mặc kệ cậu và Bạch Vũ Hân có phải bạn trai bạn gái không, trách nhiệm nên gánh cậu cũng không trốn thoát được. Có đi bệnh viện hay không tùy cậu.” Cố Hàm Ninh mím môi, lạnh giọng nói.
“Ninh Ninh!” Thôi Hà Miêu quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Ninh.
“Tiền thuốc men tối hôm qua, tiền phí nằm viện, còn có tiền phí trị liệu về sau và phí bồi dưỡng, này nọ, cậu đừng hòng chạy trốn.” Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Cao Thần, nói từng chữ từng câu rất rõ ràng.
Sắc mặt Cao Thần cứng đờ: “Tiền phẫu thuật ngày hôm qua mình đã trả rồi a. . .”
“Đã như vậy, vậy thì báo chuyện này cho trường học đi. Vấn đề giữa cậu và Bạch Vũ Hân, chuyện chi phí, cũng để trường học quyết định đi.” Cố Hàm Ninh nhìn Cao Thần, vẻ mặt lãnh đạm.
“Ninh Ninh. . .” Thôi Hà Miêu gọi một tiếng, bị Mạnh Khởi Đức lay một chút, cắn môi, không nói tiếp, Thịnh Mạn Mạn nhìn Cố Hàm Ninh một chút, không nói gì.
“Bị trường học biết, cũng, cũng không phải là chuyện của một mình mình a… Các cậu cũng phải nghĩ cho Bạch Vũ Hân…” Lúc này Cao Thần mới có chút bối rối, nếu như bị trường học biết, chuyện liền ầm ĩ.
“Tiền quá nhiều, bọn mình không đủ sức. Cậu và Bạch Vũ Hân đều là người trưởng thành rồi, người trưởng thành thì phải gánh vác trách nhiệm đối với hành vi của mình, toàn bộ hậu quả đều do chính các cậu tạo thành, bọn mình chỉ là xuất phát từ tình nghĩa bạn học giúp một chút, muốn bọn mình chịu trách nhiệm, đó là không thể nào.” Cố Hàm Ninh nói rất kiên quyết, “Nếu như cậu không muốn, vậy thì để trường học giải quyết đi.”
“Mình chưa nói không muốn!” Cao Thần nôn nóng hô, “Nhưng hiện tại mình cũng không có tiền a, phẫu thuật đều đã xài hết rồi. . .”
“Vậy thì chậm rãi trả, hiện tại có bao nhiêu đưa trước bấy nhiêu, viết rõ nguyên nhân mọi chuyện, tiền còn nợ, phương pháp hoàn trả, mọi người ở đây đều ký tên, hạn chót chính là một tháng trước tốt nghiệp, nếu cậu muốn quỵt nợ, bọn mình liền giao giấy nợ cho trường học.”
“Cậu để mình suy nghĩ…” Cao Thần do dự, muốn kéo dài một chút.
“Đã như vậy, cậu cứ từ từ suy nghĩ, bọn mình đi thuật lại mọi chuyện xảy ra với thầy chủ nhiệm, chuyện này, bọn mình thật đúng là không gánh nổi.” Cố Hàm Ninh không chút do dự, kéo Triệu Thừa Dư, xoay người muốn đi.
“Đợi một chút! Mình viết! Mình viết còn không được sao? !” Cao Thần cắn răng nói, trong lòng vô cùng hối hận mình đã chọc vào Bạch Vũ Hân. Chỉ là uống say, có nhiều người như vậy, cần cô ta tốt bụng gì chứ? Nếu như lúc trước cô cách mình xa ra, căn bản sẽ không có chuyện phiền lòng như hôm nay!
“Tiền thuốc men, tiền nằm viện, còn phí bồi dưỡng về sau, đều phải tính vào.” Cố Hàm Ninh quay người lại, nhìn Cao Thần.
“Được!” Cao Thần cắn răng đồng ý, anh ta không đồng ý không được, cũng không thể thật sự ầm ĩ lên trường học.
Cố Hàm Ninh tính tỉ mỉ từng khoản từng khoản một, ngày hôm qua cô đã hỏi bác sĩ đại khái tiền nằm viện và chi phí, tuy chưa chính xác lắm, nhưng cũng có một con số đại khái, đương nhiên, cũng để điều kiện, viết rõ ràng nếu như không đủ, vẫn phải tăng chi phí. Sau đó dưới ánh mắt giám sát của mọi người, Cao Thần cắn răng, tường thuật tỉ mỉ tình hình, và số nợ, trên hai bản, sáu người ở đây ký tên lên, sau đó giao cho Thôi Hà Miêu tạm thời bảo quản.
“Thanh toán chi phí sau này, cậu liên hệ với Thôi Hà Miêu, dựa theo số tiền quy định, mỗi tháng một lần, thiếu lần nào, tờ giấy này sẽ bị nộp lên.” Cố Hàm Ninh nói với Cao Thần đang ủ rũ, sau đó nhìn anh ta gật đầu lung tung, vội vàng rời đi.
“Miêu Miêu, tiền cậu thu của cậu ta, trước trả hết tiền thuốc men, sau đó trả tiền cho Thừa Dư đi.” Cố Hàm Ninh thở phào một cái, như vậy là được.
“Được, vậy mình trước đi bệnh viện nom Vũ Hân, cái này, Cao Thần thế này, có phải nói với cậu ấy không?” Thôi Hà Miêu có chút do dự, không biết là nên nói rõ ràng, hay là cứ lừa gạt đã.
“Cái này cậu quyết định đi, mình còn có việc, sẽ không đi.”
Cố Hàm Ninh mím môi, lôi kéo Triệu Thừa Dư đi khỏi, trong lòng có chút buồn bực đá cục đá ven đường.
“Em không đi sao?” Vừa rồi Triệu Thừa Dư vẫn luôn dắt tay Cố Hàm Ninh không buông.
“Không đi. . . Như vậy cũng coi như tận tình tận nghĩa . . .” Cố Hàm Ninh cúi đầu nhìn mặt đường, đáy lòng nặng nề thở dài.
Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Tuy rằng không biết Cố Hàm Ninh và Bạch Vũ Hân từng có ᴆụng chạm gì, nhưng anh cũng thấy rất rõ, Cố Hàm Ninh không có cảm tình gì với Bạch Vũ Hân, thái độ lúc chung sống, kém hẳn so với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn.
“Chúng ta đi ăn cơm đã.” Vừa rồi sau giờ học phải đi chặn Cao Thần, hiện tại mới cảm thấy đói bụng rồi, Cố Hàm Ninh điều chỉnh cảm xúc, lôi kéo Triệu Thừa Dư chạy về hướng nhà ăn.
Triệu Thừa Dư khẽ lắc đầu, nhìn Cố Hàm Ninh đã xốc lại tinh thần, khóe môi cong lên.
Ăn cơm, no bụng, lúc này Cố Hàm Ninh mới cảm thấy toàn thân lại có sức. Chuyện của Bạch Vũ Hân, cứ để Thôi Hà Miêu đi xử lý đi, cô nhìn xa xa, như vậy là được. Nói tích cực ra, không có Cao Thần và Bạch Vũ Hân kiếp trước, cô sẽ không thể gặp được Triệu Thừa Dư, cũng sẽ kông có được hạnh phúc bình yên kiếp này, có lẽ cô còn nên cảm ơn hai người bọn họ đấy. Cố Hàm Ninh tự giễu cười cười. Mỗi một ngày qua đi, kiếp trước cũng cách cô ngày càng xa.
“Hàm Ninh. . .” Triệu Thừa Dư nắm tay Cố Hàm Ninh, đi về phía ký túc xá, tùy ý nhàn nhã giống như mỗi một giờ nghỉ trưa yên tĩnh thường ngày.
“Dạ?” Cố Hàm Ninh tùy ý đáp, bước chậm lại, hưởng thụ ánh mặt trời cuối mùa thu, toàn thân thoải mái, xua tan đi tia âm u khỏi đáy lòng.
“Em yên tâm, anh sẽ không làm em tổn thương… trước kia anh chưa từng nghĩ tới…” Triệu Thừa Dư mấp máy môi, dường như hạ quyết tâm thật lớn, đắn đo nói.
“Hử?” Cố Hàm Ninh hơi sững sờ, lập tức hiểu được ý của Triệu Thừa Dư, hôm qua, Bạch Vũ Hân toàn thân đầy máu, có lẽ cũng dọa đến cậu.
Cố Hàm Ninh chững lại, kéo Triệu Thừa Dư quẹo vào đường nhỏ trong rừng nhỏ bên cạnh, đây là đường nhỏ thông tới bờ sông. Tuy rằng buổi chiều còn có tiết, nhưng bọn họ còn có thời gian, hưởng thụ một khoảng thời gian nhẹ nhàng.
Tùy ý tìm ghế dài ngồi xuống, Cố Hàm Ninh ngẩng đầu híp mắt nhìn ánh mặt trời vẫn đang chói mắt, rồi mới quay đầu, cười nhìn Triệu Thừa Dư.
“Thừa Dư, không giống nhau…” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư đang nghiêm túc, cười ghé sát, tựa vào vai anh, cắn một ngụm lên cằm anh, khi nhìn thấy anh nhíu mày, mới mím môi cười buông ra, “Nếu như em cũng mang thai, anh sẽ làm sao?”
Triệu Thừa Dư ngẩn ra, nhìn Cố Hàm Ninh ấp úng nói: “Anh cũng không biết. . . Nhưng anh sẽ không làm tổn thương em. . . Nếu quả thật xảy ra, như vậy tùy em, đều có thể. Em không muốn sinh, anh sẽ theo em đi bệnh viện lớn, chăm sóc em thật tốt. Nếu như em muốn sinh, vậy thì sinh ra, dù không thể tốt nghiệp, anh cũng có thể nuôi sống em và con. Nhưng, anh không muốn khiến em tiếc nuối, cho nên, về sau, anh sẽ cố gắng khống chế mình. Cũng không bao lâu nữa, anh nhịn là tốt rồi!”
Triệu Thừa Dư nói đến sau cùng, càng ngày càng trở nên kiên định. Cố Hàm Ninh mím môi cười, ghé sát, hôn một cái lên chỗ mình vừa cắn: “Cho nên, anh phải nhớ kỹ, chỉ có anh có thể gây tổn thương cho em, không phải em mềm yếu, mà là em cho anh cái quyền này, toàn bộ xem anh đối với em thế nào.”
Thật ra, loại vấn đề mang tính giả thiết này, con trai không kiên nhẫn trả lời nhất.
Bản thân Cố Hàm Ninh cũng không biết, rốt cuộc nếu đổi lại là cô đối mặt chuyện như vậy, phải làm sao. Có lẽ cũng quyết định giống Bạch Vũ Hân, nhiều nhất là cẩn thận hơn so với cô ấy. Có lẽ, cũng sẽ sinh ra, dù sao, cả đời này, đại học, cô không phải là vì một tấm bằng, dù không có bằng, sẽ quấy rầy kế hoạch ban đầu của cô, nhưng thế thì đã sao, một đứa bé đáng yếu, đủ để bù đắp tất cả!
“Hàm Ninh, em yên tâm, anh sẽ nhịn! Nhưng mà, cũng không thể để anh nhịn quá lâu đi? Em cũng không nhẫn tâm, phải không? Cho nên, chúng ta vừa tốt nghiệp, liền kết hôn đi? Tuy trời hơi nóng nực, nhưng bây giờ đều có điều hòa, cũng không sao, đúng không?”
Cố Hàm Ninh đang nghĩ ngợi tới nếu như sinh một đứa bé đáng yêu cũng rất không sai, nghe thấy Triệu Thừa Dư nói thế lập tức nở nụ cười: “Anh rõ là. . . Tuy rằng em đã đồng ý, nhưng anh cũng không thể cứ gấp như thế đi? Vừa tốt nghiệp liền kết hôn? Còn không bằng anh giải tán lễ tốt nghiệp đổi thành tiệc cưới đi!”
“Ý kiến này rất hay! Nếu như em đồng ý, anh không có ý kiến!” Triệu Thừa Dư mắt tỏa sáng, cười kéo Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầu hôn một ngụm lên môi cô, “Anh chỉ muốn sớm có được em một cách hợp pháp, đương nhiên còn cản lại tất cả kẻ nào muốn ngấp nghé, muốn hôn, muốn ôm, muốn… vân vân, đều có thể, cùng lắm trở về nhà mình. . .”
Triệu Thừa Dư đang mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, bị Cố Hàm Ninh nhẹ giọng “hừ” cắt đứt, anh còn định không ngừng cố gắng, mặt Cố Hàm Ninh đã hơi ửng đỏ, lấy tay bịt miệng anh, mở to mắt nhìn chằm chằm anh: “Chuyện này sau này hãy nói! Ít ra, trước chờ chúng ta thực tập rồi bàn bạc!”
Triệu Thừa Dư thấy rốt cuộc Cố Hàm Ninh đã cho một kỳ hạn, ánh mắt sáng lên, lập tức gật đầu.
Gần tới giờ tiết một buổi chiều, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn mới bước vào phòng học, lúc ngồi vào bên cạnh Cố Hàm Ninh, mắt Thôi Hà Miêu còn có chút hồng hồng.
Cố Hàm Ninh chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng không hỏi. Dù cô không hỏi, nhưng Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn cũng không phải là người giấu được, chờ đến hết giờ học, liền lôi kéo Cố Hàm Ninh đi toilet.
“Lúc mình và Vũ Hân nói chuyện, cậu ấy chỉ ngẩn người, vẻ như không sao cả, nhưng mình đi ra ngoài lấy nước, trở về đã thấy cậu ấy đang lau nước mắt. Cậu ấy nằm viện một mình, Cao Thần thậm chí ngay cả gặp cũng không muốn tới gặp cậu ấy.”
Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn đều bất bình tức giận, Cố Hàm Ninh chỉ nhếch môi, không nói gì, cũng may Thôi Hà Miêu cũng không phải là cần Cố Hàm Ninh đáp lời.
“Mình và Mạn Mạn bàn xong rồi, bữa trưa và tối hàng ngày mang cơm cho cậu ấy, buổi tối không thể ở quá lâu, trễ nhất là chín giờ phải trở về. Mình biết rõ cậu bận nhiều chuyện, còn phải thường xuyên nấu cơm cho Triệu Thừa Dư, cho nên, hai đứa mình sẽ thay phiên nhau.”
Cố Hàm Ninh mím môi, khẽ gật đầu.
“Chính là trên người Vũ Hân cũng không có bao nhiêu tiền, không biết bên Cao Thần bỏ ra có đủ hay không, loại chuyện như vậy, cậu ấy lại không muốn nói cho cha mẹ. . .”
“Tiền không đủ, mình cho mượn trước, chờ Cao Thần trả thì trả lại mình.” Cố Hàm Ninh nhìn gạch men sứ lạnh ngắt trên vách tường, nhẹ giọng nói.
“Vậy cũng tốt. Cậu yên tâm đi. Bên Cao Thần mình sẽ đi thúc giục.” Chung sống hai năm, Thôi Hà Miêu tự nhiên cũng phát hiện quan hệ của Cố Hàm Ninh và Bạch Vũ Hân rất bình thường, không hề giống bạn học ở cùng phòng hai năm, nhưng bình thường cũng không thấy hai người bọn họ từng có xung đột gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc