Edit: Violet
Beta: Vi ViCao Thần vẻ mặt âm trầm nhìn Triệu Thừa Dư, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh bén nhọn.
Cậu thật là không nghĩ tới, Triệu Thừa Dư nhìn thành thật, trên thực tế thầm kín lại gian xảo như vậy? Cố ý cùng mình nói cạnh tranh công bình, thừa dịp cậu bận diễn tập, liền cố ý đi lấy lòng Cố Hàm Ninh, có lẽ còn nói bậy không ít về cậu đấy! Nếu như không phải cậu ta giở thủ đoạn, Cố Hàm Ninh có lý do gì chọn cậu ta mà không chọn mình? Theo cậu thấy, Cố Hàm Ninh căn bản cũng không có thích Triệu Thừa Dư cho lắm!
“Triệu Thừa Dư! Cậu chờ xem!”
Cao Thần hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Thừa Dư một cái, mới xoay người trở về phòng ngủ, rầm một tiếng nặng nề đóng lại phòng ngủ.
Triệu Thừa Dư đứng ở chỗ rẽ, nhìn hành lang không có một bóng người, âm thầm thở dài.
Hiện tại, đoán chừng cậu có nói gì cũng vô ích. Huống hồ, cậu cũng không cần gì giải thích.
Cậu sẽ không buông tay Cố Hàm Ninh, cũng tự nhận không giở thủ đoạn, nếu như Cao Thần cho là như thế, trong lòng mới có thể tốt lên, vậy liền tùy cậu ấy đi.
Cậu cũng không thể vì tình nghĩa anh em, liền đem Cố Hàm Ninh chắp tay nhường đi?
Triệu Thừa Dư trở về phòng ngủ, thấy Cao Thần đeo tai nghe điện thoại, cúi đầu xem sách, không hề có ý phản ứng tới cậu, nghĩ đến lời Cố Hàm Ninh nói, nghĩ đến lời Cao Thần nói, cậu chỉ có thể mặc cậu ấy.
Hai người còn lại trong phòng ngủ thật cũng không phát hiện hai người có cái gì không đúng, bởi vì gần đây thời gian Cao Thần thật sự sống ở phòng ngủ cũng không nhiều.
Có lẽ là bởi vì cáu thẹn, Cao Thần quả thật không có liên lạc lại với Cố Hàm Ninh, Cố Hàm Ninh tự nhiên cũng vui vẻ thanh tĩnh.
Cố Hàm Ninh lại một lần nữa nhìn thấy Cao Thần, là vào buổi sáng thứ bảy một cuối tuần.
Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư đăng ký vào câu lạc bộ leo núi đã thật lâu, nhưng là luôn luôn không thấy hoạt động, hai người nhất thời cũng quên còn có chuyện này, chờ đến lúc nhận được thông báo hoạt động còn ngẩn người.
Dù sao, trong trường học rất nhiều câu lạc bộ đã bắt đầu hoạt động rồi, gần như chỉ còn sót lại câu lạc bộ leo núi lặng lẽ không động tĩnh. Nhận được lịch trình leo núi vào hai ngày cuối tuần, hai người càng thêm kinh ngạc.
Lúc không hoạt động liền yên lặng một hai tháng, lúc vừa hoạt động, đó là nghỉ chân qua đêm?
Buổi sáng thứ bảy, thu dọn vài vật dụng đơn giản, Triệu Thừa Dư liền cùng Cố Hàm Ninh đến địa điểm tập hợp.
Hội trưởng câu lạc bộ leo núi tên là Chu Hải, là học trưởng năm ba, cười ngây ngô nhìn mọi người giải thích, sở dĩ kéo lâu như vậy, là bởi vì cậu và phó hội trưởng Phàn Ngọc đi kéo tài trợ.
Bây giờ có tài trợ, hôm nay không chỉ được ngồi xe buýt đi núi Ngọc Hoàng huyện Q thành phố H, còn có thể dừng chân một đêm trong khách sạn trên đỉnh núi Ngọc Hoàng miễn phí.
Núi Ngọc Hoàng này cũng có chút danh tiếng, cách đại học Z khoảng nửa giờ đường xe, trước kia Cố Hàm Ninh thật chưa từng đi qua.
Nói tới, đây cũng là tiếc nuối của Cố Hàm Ninh, bốn năm đại học, ngay cả nhiều địa điểm nổi danh ở thành phố H cô cũng không có dạo qua.
Cố Hàm Ninh đang quan sát người cùng câu lạc bộ, liền nghe được Triệu Thừa Dư kinh ngạc nói nhỏ.
“Cao Thần?”
Cố Hàm Ninh vừa quay đầu, thấy Cao Thần đang cười đi tới.
Cố Hàm Ninh nhíu mày khó có thể nhận ra, hơi hơi bĩu khóe môi.
Không đợi Cao Thần đến gần, phía sau Cao Thần liền nhảy ra một người.
“Thừa Dư!”
Cố Hàm Ninh hơi hơi nheo mắt, nhìn một cô gái trẻ, tuổi tác tương đương bọn họ, cười chạy đến trước mặt Triệu Thừa Dư, dùng giọng điệu vô cùng thân mật nói với Triệu Thừa Dư: “Thừa Dư, anh tham gia câu lạc bộ leo núi sao không nói với em một tiếng? Nếu như không phải Cao Thần nói với em, em còn không biết đấy. Mấy ngày hôm trước em cũng đăng ký rồi, về sau có thể thường xuyên cùng nhau tham gia hoạt động, như vậy không phải rất tốt sao?”
Người đến dường như hoàn toàn không nhìn thấy Cố Hàm Ninh đang đứng sóng vai với Triệu Thừa Dư, trong mắt chỉ nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư, miệng cười nhẹ nhàng.
“Tĩnh Nhã, anh không biết em cũng có hứng thú leo núi đấy.” Triệu Thừa Dư mang trên mặt nụ cười quen thuộc, mở miệng nói.
“Một mình em đương nhiên là không có hứng thú, có anh làm bạn cùng tham gia cũng rất tốt nha!” “Tĩnh Nhã” trong miệng Triệu Thừa Dư hơi hơi bĩu môi, cười nói.
Cố Hàm Ninh trong lòng hơi hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Cao Thần.
“Cố Hàm Ninh! Không nghĩ tới mình cũng tham gia đi?”
Cô thật không nghĩ đến, Cao Thần cũng tới, cậu ta gần đây hẳn là bận bịu chào đón hội diễn thứ sáu tuần sau, lại vẫn có thể bớt thì giờ tới can thiệp. . .
Không cần phải nói, cái “Tĩnh Nhã” này, dĩ nhiên là cậu ta đặc biệt đưa đến.
Cũng không biết đối phương rốt cuộc có thân phận gì, có đủ tư cách ℓàм тìин địch của cô hay không!
Đối phương nhìn về phía Triệu Thừa Dư ánh mắt không chút che dấu, nóng rực khiến Cố Hàm Ninh bên cạnh nhìn mà nhíu mày, có lẽ cũng chỉ có tên ngốc Triệu Thừa Dư này, mới nhìn không ra dị thường!
Cố Hàm Ninh mím môi cười một tiếng, chờ bọn họ có người tới vạch trần đáp án.
“Tĩnh Nhã, để anh giới thiệu cho em.” Triệu Thừa Dư nhẹ nhàng khoác lên vai Cố Hàm Ninh, cúi đầu hướng tới Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, mới lên tiếng, “Đây là Cố Hàm Ninh bạn cùng trường đại học với chúng ta, bạn gái anh. Hàm Ninh, cô ấy là Lỗ Tĩnh Nhã, cũng là bạn cùng trường đại học của chúng ta, khoa Anh Ngữ.”
“Nói như vậy, vậy em nên gọi tiếng chị dâu a? Anh họ Thừa Dư, anh giới thiệu em như vậy, cũng quá đơn giản đi?”
Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Lỗ Tĩnh Nhã, thấy rõ vào lúc Triệu Thừa Dư khoác tay lên vai mình, trong mắt đối phương hiện lên một tia ảm đạm, nụ cười trên mặt cũng thoáng mất tự nhiên, nhưng chỉ chốc lát sau liền khôi phục tươi cười, nhẹ giọng oán trách.
Cố Hàm Ninh hơi hơi nhướng mày.
Anh họ, em họ? Bọn họ nghĩ diễn tiết mục gì?
“Ai nha, vẫn là em tự giới thiệu đi. Bạn học Cố, mình cùng Thừa Dư biết nhau từ nhỏ, vẫn là bạn cùng trường cấp ba, lại có quan hệ họ hàng, tính ra, nên gọi anh ấy một tiếng anh họ.”
Lỗ Tĩnh Nhã cười đáng yêu, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, xem ra tựa như trong sáng lại vô hạii.
“Hàm Ninh, Tĩnh Nhã là cháu gái con em trai của mẹ mình.” Triệu Thừa Dư cúi đầu giải thích với Cố Hàm Ninh quan hệ bà con của bọn họ.
Cố Hàm Ninh cười gật đầu: “Nga, hóa ra là như vậy.”
“Nói vậy, hai người các cậu cũng là thanh mai trúc mã nha.” Cao Thần ở một bên cười nói với Lỗ Tĩnh Nhã, đổi lấy Lỗ Tĩnh Nhã đáng yêu cười ngọt ngào.
Cố Hàm Ninh mím môi cười một tiếng, trong lòng lại ít nhiều có chút ngột ngạt.
Người có bề ngoài ngọt ngào đáng yêu, quả nhiên có đủ ưu thế, làm bộ làm tịch, khiến người không đề phòng.
“Xe tới, các bạn lên xe đi.”
Bên kia hội trưởng Chu Hải kêu gọi mọi người lên xe.
Triệu Thừa Dư xách ba lô của Cố Hàm Ninh, dắt tay Cố Hàm Ninh lên trước.
Phía sau bọn họ, Lỗ Tĩnh Nhã thu lại nụ cười trên mặt, cắn môi dưới, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm về bóng dáng gắn bó phía trước, bước nhanh đuổi kịp.
Cố Hàm Ninh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Triệu Thừa Dư đang đem ba lô hai người để trên giá hành lý, Lỗ Tĩnh Nhã bước nhanh đi tới bên cạnh bọn họ, cười thân mật nói.
“Hàm Ninh, cậu không ngần ngại mình gọi cậu theo Thừa Dư đi?” Lỗ Tĩnh Nhã đứng trên hành lang nhìn Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh cười lắc lắc đầu.
“Ai nha, ở đây mình chỉ quen biết mấy người các cậu, không bằng mình và cậu cùng nhau ngồi đi? Anh họ Thừa Dư nha, anh không ngại nhường chỗ này cho em và bạn gái anh cùng nhau ngồi chứ? Anh và Cao Thần ngồi một chỗ đi?”
Cố Hàm Ninh nhìn Lỗ Tĩnh Nhã tự nhận thân thiết, híp mắt, cười nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư.
“Mình ngại. Mình không thích ngồi một chỗ với người lạ.”
Lỗ Tĩnh Nhã cười mẫu mực nhìn Triệu Thừa Dư, nghe vậy hơi kinh ngạc quay đầu, giống như hơi bị thương nhìn về phía Cố Hàm Ninh.
“Cái đó, tuy rằng chúng ta bây giờ còn không thân thiết, có thể về sau nhất định sẽ thường xuyên gặp mặt, chúng ta nói chuyện phiếm, từ từ liền quen.” Lỗ Tĩnh Nhã trên mặt nở một nụ cười tươi hơi gượng gạo, nhìn Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh lập tức cảm thấy có chút bực mình, dứt khoát quay đầu, mở cửa kính xe ra, cứ như vậy nhìn ra ngoài xe nói: “Mình thích ngồi cùng bạn trai mình.”
Triệu Thừa Dư không cần nhìn kỹ, liền biết rõ giờ phút này Cố Hàm Ninh nhất định là mặt không thay đổi mím môi, vội vàng ngồi ở vị trí bên cạnh Cố Hàm Ninh.
“Em tìm vị trí khác đi.”
Vừa nói, lấy nước khoáng và đồ ăn vặt từ trong ba lô, đưa tới trước mặt Cố Hàm Ninh, nhẹ giọng nói.
“Hàm Ninh, bữa sáng nay cậu ăn ít, có muốn ăn thêm chút bánh bích quy không?”
Cố Hàm Ninh quay đầu lại, cũng không nhìn Lỗ Tĩnh Nhã đứng ở bên cạnh rất là lúng túng, tiếp nhận nước khoáng Triệu Thừa Dư đã vặn mở cái nắp.
“Mình không đói bụng. Chờ một lát nữa rồi ăn.”
Lỗ Tĩnh Nhã ở một bên khó xử, cho đến khi người khác lên xe bảo cô nhường một chút, lúc này mới bất đắc dĩ dời đến vị trí không người phía sau ngồi.
Cao Thần vẫn lẳng lặng ngồi ở phía sau chếch với Triệu Thừa Dư, nhìn bọn họ hơi hơi cười lạnh.
Xe chậm rãi khởi động, Cố Hàm Ninh dứt khoát nhắm mắt, tựa vào vai Triệu Thừa Dư nhắm mắt, bất tri bất giác lại thực sự mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi.
Nửa giờ đường xe thật ra cũng rất nhanh, chờ đến khi Cố Hàm Ninh mở mắt ra lần nữa, đã đến đích.
Triệu Thừa Dư giật giật cánh tay cùng bờ vai cứng ngắc, cười giới thiệu cho Cố Hàm Ninh.
“Trước kia cậu đã tới chưa?”
“Chưa.”
“Ở đây có rất nhiều phong cảnh đẹp, trừ núi Ngọc Hoàng ra, Minh Hồ cũng rất đẹp.”
“Được, lần sau tự chúng mình tới Minh Hồ chơi.” Cố Hàm Ninh cười quay đầu nhìn về phía Triệu Thừa Dư, trong lòng suy nghĩ, có lẽ lần sau, có thể không tham gia hoạt động của câu lạc bộ leo núi nữa, leo núi cũng tốt, du lịch cũng được, tự mình đi cũng chẳng sao, chỉ là, vé vào cửa cùng phí ăn ở, chỉ cần chơi được thư thái, tiêu tiền như vậy cũng được.
Đáng tiếc, lần này là không thể bỏ dở nửa chừng, vậy thì như vậy đi.
Xuống xe tập hợp, Cao Thần tự nhiên đi tới bên cạnh Cố Hàm Ninh, cũng không tiếp cận, cách nhau hai ba bước, giống như bọn họ chỉ là bạn học, Lỗ Tĩnh Nhã xuống xe muộn cũng đi tới bên cạnh Triệu Thừa Dư, ngẩng đầu nhìn dãy núi sừng sững mà hùng vĩ, khoa trương kêu oa.
“Oa! Thật là cao a! Thừa Dư, chờ một lát có thể em sẽ không leo nổi a! Nếu như em rớt lại, anh phải chăm sóc em nha!”
Lỗ Tĩnh Nhã vẻ mặt hơi hơi đau khổ, nhìn Triệu Thừa Dư.
Cố Hàm Ninh bất động thanh sắc nhéo lòng bàn tay Triệu Thừa Dư, mím môi cười nhìn nơi khác.
Triệu Thừa Dư giật mình, tự nhiên nghĩ tới thái độ của Cố Hàm Ninh đối với Lỗ Tĩnh Nhã, mặc dù có chút kỳ quái, hai người lần đầu tiên gặp mặt như vậy, thái độ lại có chút quái dị, nhưng vẫn nắm lại tay Cố Hàm Ninh.
“Hội trưởng Chu nói, chờ một lát, anh ấy và phó hội trưởng đi đầu, mặt khác còn có hai cán sự đi sau cùng, chăm lo người rớt lại cuối đội, em không cần lo lắng.”
Nghe câu trả lời khiến mình hết sức không hài lòng của Triệu Thừa Dư, Lỗ Tĩnh Nhã hơi hơi cắn môi, lại chỉ có thể nén tức giận bất bình xuống đáy lòng, ánh mắt cũng lướt qua Triệu Thừa Dư, hung hăng trừng Cố Hàm Ninh, cũng không phòng Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn qua đây, vừa vặn giao nhau.
Trong lòng Lỗ Tĩnh Nhã nhảy dựng, trong mắt lóe lên một tia kinh hoảng, đang thấp thỏm mình nên phản ứng thế nào, Cố Hàm Ninh đã cười quay đầu đi.
Lửa giận trong lòng Lỗ Tĩnh Nhã càng tăng lên, rũ mắt nhìn mặt đất, thật vất vả mới dằn xuống cơn giận tràn ngập trong lòng!