Triệu Thừa Dư giúp Cố An Quốc mang hành lý cồng kềnh lên đầu bậc thang tầng sáu, sau đó liền rời đi.
Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Thừa Dư, có chút suy tư.
Kiếp trước, chỉ có ba người khóc nức nở trước mộ cô.
Hai người là cha mẹ của cô, một người còn lại, là Triệu Thừa Dư…
Cao Thần và Bạch Vũ Hân cũng đau lòng, cũng rơi lệ, nhưng trong đó tới cùng có mấy phần thật lòng, Cố Hàm Ninh rốt cuộc cũng lười đoán.
Nhưng hình ảnh Triệu Thừa Dư đau đớn quỳ gối trước bia mộ của cô, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Tiếng khóc đau triệt nội tâm làm cho cô khó nhịn được mà cảm thấy chua xót, giống như đã mất đi tất cả hi vọng.
Cố Hàm Ninh có thể nghe ra sự hối hận thật sâu trong đó, bởi vì cô cũng vô cùng hối hận…
Mà bất kể là sự hối hạy hay là thâm tình của Triệu Thừa Dư đến nay vẫn khiến Cố Hàm Ninh nghi hoặc.
Mà kiếp này, bí ẩn của Triệu Thừa Dư, cô sẽ có cơ hội tìm ra lời giải sao?
Cố Hàm Ninh đi theo ba mẹ kéo hành lý tới phòng ngủ, 617, nhìn biển số phòng quen thuộc vô cùng, Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, từ từ đẩy cửa phòng ký túc xá ra.
Bên trong đã có mấy người.
Cố Hàm Ninh từ từ nhìn qua.
Giường số 1, là Miêu Miêu hơi mập, ba mẹ cậu ấy hẳn đã đi về. Giường số 2, Mạn Mạn đáng yêu, ba mẹ cậu ấy đang giúp dọn dẹp giường tủ và quần áo.
Cô là giường số 3, giờ phút này vẫn đang trống không.
Giường số 4, là Bạch Vũ Hân…
Cố Hàm Ninh xoay người nhìn lại, thấy Bạch Vũ Hân đang cười ngọt ngào nhìn mình, nụ cười trên mặt cô nhạt dần, đáy lòng dâng lên nỗi đau đớn kịch liệt.
Cố Hàm Ninh xiết chặt nắm tay, ૮ưỡɳɠ éρ mình chuyển tầm mắt đi, nhìn Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, chào hỏi.
“Xin chào các bạn, mình là Cố Hàm Ninh giường số 3.”
Giới thiệu tên họ cho nhau xong, Cố Hàm Ninh chuyển cái ghế rồi ngồi ở một bên, Cố An Quốc leo lên bàn sách trên giường, mắc màn cho Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã thì để từng bộ quần áo của Cố Hàm Ninh vào trong ngăn tủ.
Bạch Vũ Hân mở to mắt, nhìn rất đơn thuần thoải mái, vẻ mặt mừng rơn: “Cậu cũng là người thành phố N à? Mình cũng thế!”
Cố Hàm Ninh mỉm cười khe khẽ, nhìn Bạch Vũ Hân cười vui vẻ thân thiện, biết rõ cô ta nghe ra từ trong cuộc đối thoại giữa mình và ba mẹ.
Kiếp trước, cũng là như vậy...
Cũng bởi vì đều đến từ một thành phố, hai người bọn họ là đồng hương, từ lúc mới bắt đầu đã là bạn thân rất thân, cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng về nhà, cùng trở về trường. Từng có một khoảng thời gian, trong lòng cô, Bạch Vũ Hân, không khác gì ba mẹ, là người thân nhất…
Cố Hàm Ninh có chút hốt hoảng, trong giây lát như không phân rõ được kiếp trước kiếp này, rốt cuộc cô đang tồn tại ở nơi nào.
“Ninh Ninh, quần áo mùa đông, mẹ để ở ngăn tủ quần áo dưới cùng đó.” Diêu Tuệ Nhã vỗ vai Cố Hàm Ninh nói.
Cố Hàm Ninh vội vàng tỉnh lại, nghe Diêu Tuệ Nhã nói rõ các đồ vật để ở chỗ nào.
Ba người nhà Cố Hàm Ninh thoáng sửa sang lại, rồi xuống tầng ăn cơm trưa trước, sau đó mới lên phòng dọn dẹp lần nữa.
Diêu Tuệ Nhã cái này không yên tâm, cái kia cũng không yên tâm, mò mẫm đến bốn giờ chiều, mới bị Cố An Quốc khuyên ngăn.
Cố Hàm Ninh đưa ba mẹ đến cạnh ô tô, nhìn mẹ lôi kéo tay mình, dài dòng nói mãi những điều lo lắng, cười đến trong lòng rất ấm áp.
Bây giờ, cô mới phát hiện ra, nghe mẹ lải nhải, cũng thật ấm áp…
Vẫn là Cố An Quốc nhìn không nổi nữa, lôi kéo Diêu Tuệ Nhã lên xe, đóng cửa xe, Diêu Tuệ Nhã còn hạ cửa kính xe xuống, căn dặn kỹ lưỡng.
“Ninh Ninh ơi, nhớ buổi tối đừng ngủ quá muộn, dạ dày con không tốt, thịt cá hải sản gì gì đấy không tươi cũng đừng ăn, một mình trong trường học ăn đau bụng thì làm sao bây giờ…”
“Được rồi được rồi!” Cố An Quốc dở khóc dở cười nhìn vợ căn dặn không ngừng, “Em cũng đừng quan tâm quá, Ninh Ninh đã lớn như vậy. Ninh Ninh à, con học ở trong trường học nhớ tự chăm sóc mình thật tốt, không đủ tiền tiêu thì gọi điện thoại về nhà, ba sẽ gửi cho con.”
Cố Hàm Ninh chỉ gật đầu cười, cho đến khi xe lái đi thật xa, mới chậm rãi thả tay xuống.
Đại học... Lại bắt đầu rồi sao...
Cố Hàm Ninh nhìn bốn phía vườn trường có chút quen thuộc mang theo chút xa lạ, khe khẽ mỉm cười.
Thật tốt...
Trở lại phòng ngủ, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn đều không ở đây, Bạch Vũ Hân nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu thấy Cố Hàm Ninh, liền nở một nụ cười thật tươi.
“Ninh Ninh. Ba mẹ cậu về rồi à?”
Vừa rồi lúc giới thiệu tên của nhau, bởi vì nghe Diêu Tuệ Nhã gọi Cố Hàm Ninh là “Ninh Ninh”, Thôi Hà Miêu liền hỏi nhũ danh từng người, nói các cô sẽ sống chung một phòng bốn năm, không bằng thân thiết chút, gọi nhũ danh của nhau.
Nhìn cảnh tượng quen mắt, lời nói quen tai, Cố Hàm Ninh cười cười, không phản đối.
Giờ phút này nghe thấy Bạch Vũ Hân gọi, cô lại cảm thấy vô cùng chói tai, xoay người, giả vờ chỉnh lại hành lý, che giấu ánh mắt lạnh như băng.
“Ừ. Vừa mới trở về.”
“Miêu Miêu đi tìm bạn học cấp ba của cậu ấy rồi, Mạn Mạn thì cùng ba mẹ ra ngoài. Lát nữa cậu đi đâu ăn cơm?” Bạch Vũ Hân cũng rất nhiệt tình, ở thành phố xa lạ, trường học xa lạ, có thể gặp được đồng hương cùng một thành phố, hơn nữa nhà cũng không cách quá xa ở phòng ký túc xá, cái này có thể nói là có duyên nha!
Bạch Vũ Hân thế nào cũng đều cảm thấy Cố Hàm Ninh rất thân thiết!
“Còn chưa quyết định. Đợi lát nữa đi xuống xem xem.” Cố Hàm Ninh tùy ý đáp lại.
Lúc nhập học các cô đã được phát thẻ cơm, có lẽ chờ một lát nữa cô sẽ đi nhà ăn ăn cơm.
“Nếu không, cậu cùng mình đi đến chỗ bạn học cấp ba của mình nha? Sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Bạch Vũ Hân cười nói đề nghị.
Đang xoay người rút đôi giày từ đáy tủ, Cố Hàm Ninh cứng đờ cả người, rồi mới từ từ hồi phục tinh thần, lôi giày ra, chậm rãi đứng dậy, cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Cũng được.”
Bạch Vũ Hân đứng sau lưng Cố Hàm Ninh đương nhiên nghe ra vẻ lạnh lùng trong lời nói của cô.
Mà Cố Hàm Ninh ưỡn thẳng sống lưng, song vẫn không làm sao thu lại được khóe môi cười lạnh.
Không sai! Nhập học ngày đầu tiên, cô đã quen biết Cao Thần, chính là bởi vì Bạch Vũ Hân…
Cố Hàm Ninh nghĩ, đến cuối cùng người hối hận, trừ Cố Hàm Ninh cô ra, còn có Bạch Vũ Hân nữa…
Nếu như, ngày này kiếp trước, Bạch Vũ Hân không dẫn theo cô cùng đi tìm bạn học, như vậy cô sẽ không thể quen biết Cao Thần, hoặc nói là, không thể đồng thời quen biết Cao Thần với Bạch Vũ Hân.
Mà Bạch Vũ Hân, ngay ngày hôm nay lại vừa gặp đã yêu Cao Thần!
Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ, nếu lần này, Bach Vũ Hân vẫn thích Cao Thần, mà đối tượng Cao Thần vừa thấy đã yêu vẫn là mình, vậy Cao Thần và Bạch Vũ Hân, kiếp này nên làm sao bây giờ?
Cố ý khiến Cao Thần yêu mình, trong mắt một lần lại không nhìn thấy Bạch Vũ Hân, rồi sau đó hung hăng “đá” gã, khiến cho gã đau khổ?
Cố Hàm Ninh không khỏi rùng mình một cái.
Kể từ khi sống lại, Cố Hàm Ninh không có ý định, lại bắt đầu một lần nữa với Cao Thần.
Chỉ cần nghĩ đến Cao Thần ôm Bạch Vũ Hân, đứng trong phòng ngủ nhà mình nói: Vũ Hân, đều là anh không tốt, là anh làm chậm trễ em, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không cô phụ em!
Nghĩ đến Cao Thần đứng bên cạnh mình, ôm Bạch Vũ Hân nói: Vũ Hân, trước đừng gọi 120 (*) vội! Em suy nghĩ một chút, nếu như Hàm Ninh tỉnh lại, cô ta sẽ làm gì?
[(*) số điện thoại gọi cấp cứu]
Cô đã cảm thấy vô cùng ghê tởm! Đời này, cô sẽ không để cho Cao Thần ᴆụng đến một ngón tay!
Sau khi Cố Hàm Ninh nghĩ lại, dần dần hiểu rõ ràng, sở dĩ Cao Thần không ly hôn với cô, có lẽ chính là vì trong tay cô có 50% cổ phần…
Cao Thần là chủ tịch, nhưng cô, Cố Hàm Ninh lại là cổ đông nắm trong tay nhiều cổ phần nhất trong công ty! Hơn nữa, cổ quyền toàn bộ cổ phần công ty đều được quyết định trước khi bọn họ kết hôn!
[(*) Cổ quyền: tức là người cầm cổ phiếu sẽ phải gánh trách nhiệm cũng như có quyền lực tương đương với số cổ phiếu mà họ có trong tay. Cổ quyền là căn cứ vào địa vị của cổ đông mà công ty chủ trương phân bố quyền lực. Chủ thể của cổ quyền là cổ đông]
Bạch Vũ Hân nói chuyện điện thoại với bạn học xong, Cố Hàm Ninh sửa sang đơn giản, rồi liền đi theo cô ta xuống dưới lầu.
Tòa nhà ký túc xá của tân nam sinh khóa này, chính là tòa nhà số sáu đối diện với ký túc xá của các cô với cửa vào giống nhau như đúc.
Cố Hàm Ninh nhớ được phòng của Trần Minh, bạn học cấp ba của Bạch Vũ Hân ở phía nam tầng 2, phòng số 205.
Sở dĩ cô nhớ rõ như vậy, chính là bởi vì, Trần Minh và Cao Thần ở chung một phòng.
Trong đại học có quy định, phòng sinh viên nam, nữ có thể tùy ý đi vào, mà phòng sinh viên nữ sinh mà nam muốn vào thì phải được quản lý ký túc xá phê chuẩn.
Bởi vì hai ngày này là ngày tân sinh viên đến nhập học, nên ký túc xá cũng buông lỏng canh gác, quản lý cũng không quản, chờ đến thứ hai chính thức lên lớp, nam muốn vào ký túc xá nữ, có thứ ba, thứ năm là chỉ cần khai báo thông tin là có thể lên tầng, những ngày còn lại, phải xét duyệt thẻ sinh viên, hỏi thăm kỹ càng anh tới nơi này làm gì, hơn nữa chỉ có thể lên nửa tiếng…
Cố Hàm Ninh đi theo sau Bạch Vũ Hân, đến tầng hai, Bạch Vũ Hân ở phía trước thăm dò nhìn số các phòng, thời điểm này cửa phòng nào cũng mở, bên trong có thể thấy còn không ít ba mẹ ở lại đang giúp sửa sang.
“Ở đây rồi, phòng 205!”