Duyên Nợ - Chương 30

Tác giả: Dạ Thảo

Cả ba người đang toát mồ hôi vì lo lắng, cô y tá có gợi ý gia đình liên hệ với bệnh viện Huyết học để mua máu, nhưng phải thật nhanh nếu không sẽ không kịp.
Cả hành lang bệnh viện như rơi vào tĩnh lặng, bất ngờ tiếng chuông điện thoại của dì Liên vang lên, phá tan bầu không khí u ám này. Ơn dời là chồng bà gọi, vậy là cô có hi vọng rồi, rất nhanh sau đó ông có mặt tại bệnh viện.
Ông là 1 con người từng trải nên cách giải quyết sự việc của ông rất điềm tĩnh, khi tới nơi ông không hề trách móc, hay hỏi han gì, ngay lập tức ông đi tìm bác sĩ để trao đổi. Đối lập với sự lo lắng của những người có mặt ở đây là sự bĩnh tĩnh đến lạnh người của ông.
Nếu ai chưa hiểu sẽ nghĩ ông là kẻ máu lạnh, không lo lắng cho tình trạng của con gái. Thế nhưng chỉ mình ông biết, nếu giây phút này ông không bình tĩnh e rằng cô sẽ gặp nguy hiểm. Ông là người duy nhất có thế đưa cô ra khỏi lưỡi hái của tử thần, nếu ông cũng gục ngã như mọi người thì ai sẽ lo chu toàn cho cô?
Từng giây, từng giây nặng nề trôi qua, vυ" năm được người ta chỉ cho rằng ở cuối hành lanh bệnh viện có 1 phòng nhỏ thờ quan âm bồ tát nên vội vã tới đó cầu bình an cho cô. Dì Liên cũng đã trở về để lo cho cu Vương và còn chuẩn bị mọi thứ để ngày mai làm giỗ cho bà Mai, vợ đầu của ông Văn.
Trước cửa phòng cấp cứu lúc này chỉ còn lại mình Long, cậu đã từng nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, sẽ mãi hận cô. Nhưng lại chưa từng nghĩ cô lại chọn cách đau đớn này để dời xa cậu, cứ thế hết đứng lên lại ngồi xuống, chán cậu lại đi dọc hành lang lo lắng chờ kết quả.
Nhóm máu của ông Văn trùng khớp với cô, trong lúc ngồi chờ bác sĩ lấy máu ông đã liên hệ với giám đốc bệnh viện để gửi gắm cô. Mọi thứ nhờ vào mối quan hệ của ông mà đều suôn sẻ hơn, ca phẫu thuật của cô cũng vì thế mà được điều thêm 2 bác sĩ nữa.
Sáu tiếng phẫu thuật nặng nề trôi qua cuối cùng thì cô cũng được phẫu thuật thành công, nhưng vẫn còn phải theo dõi 48 tiếng nữa. Nếu sau 48 tiếng mà cô có tiến triển tốt thì sẽ được chuyển lên phòng hồi sức, còn ngược lại thì chỉ e là lành ít, dữ nhiều.
Ông Văn dù còn rất mệt mỏi sau khi bị lấy đi 1 lượng máu lớn, nhưng vẫn ngay lập tức đi đăng kí cho cô 1 phòng riêng, ở đây tiện nghi đầy đủ không khác gì ở nhà. Ông yêu cầu bệnh viện dành mọi thứ tốt nhất cho con gái mình, bao nhiêu tiền không quan trọng. Chỉ cần con gái ông thoải mái nhất có thể mà thôi.
Sau 48 tiếng bác sĩ kiểm tra tổng thể lại cho cô 1 lượt thấy mọi thứ đều tốt nên ngay lập tức cho cô lên phòng chăm sóc đặc biệt mà bố cô đã thuê. Bác sĩ nói do đầu cô bị va đập khá mạnh, lại mất máu nhiều nên cần phải đợi thêm vài ngày nữa cô mới có thể tỉnh lại. Việc quan trọng của gia đình bây giờ là nên chăm sóc, matxa chân tay cho cô để tránh mất cảm giác.
Tất cả như trút được tảng đá đè nặng trong lòng mấy hôm nay, sau khi thu xếp mọi việc cho cô xong xuôi bố cô mới gọi Long ra nói chuyện riêng. Lúc này ông mới lộ rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt, ông nói:
- Bác hẹn cháu ra đây trước tiên là để cảm ơn cháu mấy ngày qua đã cũng ra đình ở bên cạnh Hương. Sau là muốn hỏi rõ hơn về vụ tai nạn của con bé, theo như bác được biết cháu là người chứng kiến vụ tai nạn, và cũng chính là người đã đưa con bé vào viện. Thật lòng bác rất cảm kích.
- Đó là việc cháu nên làm mà bác.
- Bác đã trao đổi với người tài xế gây tai nạn hôm đó, anh ta có nói là do con bé vượt đèn đỏ nên vụ tai nạn mới xảy ra có đúng không cháu?
- Dạ, đúng là Hương đã không quan sát mà vượt đèn đỏ nên mới dẫn tới tai nạn bác ạ.
Ông Văn ngạc nhiên nói:
- Trước đến nay con bé vốn là người rất cẩn thận tại sao lại có thể không quan sát mà qua đường được nhỉ?
- Chuyện này, chuyện này, là do lỗi của cháu, cháu và Hương có chút hiểu lầm, có lẽ vì thế mà cô ấy mới mất tập trung như thế ạ.
Nói rồi Long cúi mặt xuống, mỗi lần nhắc đến sự việc ngày hôm ấy cậu lại lo sợ, cái cảm giác mong manh rằng cậu sẽ mất Hương mãi mãi vẫn còn ám ảnh lấy tâm trí cậu. Dù cho bác sĩ nói Hương đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chưa tận mắt thấy cô tỉnh lại nên cậu vẫn có 1 chút gì đó sợ hãi.
Thế nhưng ông Văn không hề trách cậu, ông chỉ nhẹ nhàng nói:
- Chuyện này không thể trách cháu được, bây giờ chỉ mong cho con bé sớm ngày bình phục thôi.
- Cháu mong bác cho phép cháu được cùng gia đình chăm sóc cho Hương thời gian này, cháu muốn được tận mắt thấy Hương tỉnh dậy.
- Cháu đã xin phép bố mẹ chưa, còn học hành nữa, như thế sẽ phiền cháu lắm.
- Không sao đâu bác, cháu thu xếp được mà.
Nhìn gương mặt quả quyết của Long ông Văn mỉm cuời vỗ vai cậu nói:
- Được rồi chàng trai, tuỳ cháu vậy, bây giờ bác cháu ta cùng vào xem tình hình con bé thế nào nhé.
Cách nói chuyện của bố Hương khiến Long cảm thấy khá gần gũi. Ông kể tối hôm đó ông đang trên máy bay trở về vì ngày mai là giỗ mẹ Hương. Ban đầu ông dự tính sẽ im lặng trở về để mọi người bất ngờ, thế nhưng chẳng hiểu sao khi vừa xuống sân bay như có điều gì thôi thúc ông mở điện thoại lên, thấy có 3 cuộc gọi nhỡ của vợ, ông nóng lòng gọi lại. Khi nghe bà Liên thông báo tình hình của Hương ông bỏ cả hành lý, lập tức tới bệnh viện, rất may mọi thứ vẫn còn kịp.
Một ngày, hai ngày.. năm ngày… rồi 1 tuần trôi qua, kể từ khi cô được đưa lên phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn chẳng thấy cô tỉnh lại. Hàng ngày ngoài thời gian học cậu vẫn đều đặn đến thăm cô, nói chuyện cùng cô. Có khi cậu nắm lấy tay cô mà áp lên má mình, kể cho cô nghe những việc xảy ra ở trường. Cũng có khi là tỉ mỉ cắt móng chân móng tay cho cô, cậu luôn tránh nói về những giận hờn giữa hai người và cả vụ tai nạ kia nữa, cậu sợ sẽ làm cô buồn. Nhìn cô nằm đó với mớ dây dợ lằng nhăng cậu đau lòng lắm, cậu ước giá như mình có thể gánh giúp cô những đau đớn kia thì tốt biết mấy. Chỉ mong sao cô mau mau tỉnh lại mà thôi.
Thế nhưng đã ngoài thời gian dự kiến của bác sĩ mà cô vẫn cứ nằm im bất động, lo lắng nên gia đình đã yêu cầu bệnh viện kiểm tra tổng thể lại 1 lượt. Kết luận tình hình của cô khá ổn định, bác sĩ cũng cho biết dù va đập mạnh nhưng trong não cô không hề có máu tụ. Chỉ có điều đến bao giờ cô mới tỉnh thì bác sĩ cũng không biết được.. Có thể là ngay ngày mai cô sẽ tỉnh cũng có thể là cô sẽ sống thực vật như thế cả đời. Họ nói cái này hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức của cô, nếu như cô không muốn tỉnh lại thì họ cũng không có cách nào khác.
Thời gian đầu bạn bè của cô đến thăm khá nhiều, nhưng lâu dần cũng chỉ còn lại Nga và 1 vài người bạn là hay ghé tới, anh Hải và Nguyệt cũng có đôi lần ghé qua. Anh Hải vì muốn biết tình hình của Hương còn Nguyệt thì vì lo lắng cho Long mà tới, hai người họ với hai mục đích khác nhau lại gặp nhau ở nhà để xe của bệnh viện, sau đó cùng nhau tiến về 1 căn phòng. Nếu nói giữa bọn họ là có duyên thì cũng không đúng, mà không có duyên cũng chả phải.
Chỉ có điều 1 tháng qua tuyệt nhiên chưa 1 lần Huệ đến thăm cô, cậu cũng chẳng bận tâm xem cô ta có đến hay không, cái cậu lo lắng bây giờ là tại sao vẫn chưa tỉnh lại.
Ông Văn lo lắng cho con gái nên đã quyết định đưa Hương sang Sing chữa trị, ngày tiễn cô ra sân bay cậu đau lòng lắm. Liệu rằng cậu có còn được gặp lại cô không? Hàng ngày cậu đã quen với việc đọc sách cho cô nghe, rồi cùng cu Vương kể cho cô nghe về cuộc sống ngoài kia, bây giờ cô đi rồi cậu biết phải làm gì mỗi khi nhớ cô đây. Hàng đêm cậu luôn cầu nguyện cho cô sớm bình phục để trở về bên cậu, cậu đếm từng ngày từng giờ xa cô. Những bức ảnh hiếm hoi chụp được về cô cậu rửa ra dán kín phòng, cậu muốn hình ảnh về cô luôn luôn trong mắt cậu, không cho phép bản thân được thôi nghĩ về cô dù chỉ là 1 phút 1 giây nào.
Năm tháng trời cô đằng đẵng xa nhau, ngày cô chở về cậu vui mừng ra tận sân bay đón, chẳng biết cô gái của cậu có biết đến sự xuất hiện của cậu hay không. Khi mà cô cứ nằm im bất động y như ngày đầu cậu tiễn cô đi, Những vết thương bên ngoài da của cô đều đã lành miệng, mà sao cô vẫn nhất quyết không chịu tỉnh.
Ông Văn đã đưa cô đi chạy chữa khắp nơi, tốn không biết bao nhiêu tiền của nhưng kết quả là cô vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu. Không 1 ai biết chính xác cô sẽ hôn mê đến bao giờ, tất cả chỉ có thể trông chờ vào nghị lực của cô mà thôi.
Ai cũng mang trong mình 1 nỗi buồn riêng, họ lặng lẽ đưa cô về nhà, hàng ngày thuê 1 cô y tá tới chăm sóc cô. Ông Văn nói biết đâu đưa cô về nhà, cô cảm nhận được không khí ấm áp, tình cảm của gia đình cô lại tỉnh lại thì sao. Dù điều đó là mong manh nhưng ông vẫn không ngừng hi vọng.
Long lại ngày ngày đến thăm cô, cậu là người chăm chỉ nói chuyện với cô nhất, cậu kể cho cô nghe quãng thời gian cô đi cậu đã sống như thế nào. Cây nhãn nơi góc trường có nhiều quả ra sao, rồi cả hồ sen Phương Liệt nơi cậu và cô từng ngồi cũng đã nở rộ. Mọi thứ đều thay đổi chỉ có cô vẫn cứ mãi im lặng mà thôi, cô có biết bây giờ trời đã sang hè rồi hay không?
Có người nói:” chăm chỉ nói chuyện với bệnh nhân mỗi ngày sẽ giúp kích não bộ của cô” hay “xoa đầu ngón chân cái cũng giúp ích cho tình trạng của bệnh nhân hơn” Cậu đã làm tất cả, chăm chỉ tâm sự với cô, xoa Ϧóþ chân cho cô, thế nhưng đáp lại sự cố gắng của cậu chỉ là sự im lặng của cô mà thôi.
Bác sĩ cũng nói có lẽ cô cần 1 kích động lớn để có thể tỉnh lại sau từng ấy tháng hôn mê, thế nhưng kích động lớn như thế nào thì cậu cũng như mọi người đều không biết. Chỉ biết hôm ấy đang ở trường học, cậu nhận được điện thoại của ông Văn nói cô đã được đưa tới bệnh viện. Cậu vội vàng chạy đến thì thấy xung quanh cô các bác sĩ đang ồn ào, vội vã. Long cứ ngỡ Hương tỉnh lại nhưng hoá ra, tình hình của cô lại đang chuyển biến xấu đi.
Ngày hôm nay là tròn 1 năm cô hôn mê, cũng chính là ngày giỗ của mẹ cô, có khi nào cô vì mệt mỏi quá mà đã buông tay, hay là mẹ cô đã trở về mà đón cô con gái bé nhỏ tội nghiệp của mình đi hay không?
Các bác sĩ đã rất cố gắng nhưng không thể nào dò được mạch của cô, họ nói ; ”gia đình phải thật bình tĩnh, lần này có lẽ bệnh nhân sẽ khó lòng mà qua khỏi”.
Khi tín hiệu về sự sống của cô trở thành 1 vạch thẳng băng trên máy Long không kìm chế được nữa đã chạy đến ôm cô mà khóc lớn:
- Anh yêu em mà Hương ơi, anh yêu em cơ mà, đừng bỏ anh như thế, mau tỉnh lại đi, anh xin em đấy.
Nước mắt cậu lăn dài trên má, nhỏ cả xuống gương mặt nhợt nhạt của cô, bất giác cậu thấy môi cô như đang mấp máy. Cậu đứng hình nhìn lại thì không thấy gì nữa, thất vọng bao trùm cậu toan đặt cô xuống thì ông Văn giữ lấy tay cậu hốt hoảng nói:
- Long, cháu thấy gì không, tay.. tay cái Hương, hình như đang cử động…
Cùng lúc này tiếng tít tít trên màn hình lại đều đặn vang lên, điều kì điệu ấy ai cũng khó tin nhưng nó đã xảy ra. Đó là những cử động đầu tiên của Hương sau 1 năm dòng hôn mê.
Các bác sĩ lập tức kiểm tra tình hình sức khoẻ của cô, người nhà tất thảy đều phải đợi ở ngoài. Hồi hộp, lo lắng xen lẫn vui mừng là cảm giác chung của tất cả những ai có mặt ở đây. Ai cũng mong sẽ có 1 phép màu xảy ra với Hương, riêng Long cứ hết cười rồi lại khóc, cậu vẫn luôn mong 1 ngày cô sẽ tỉnh lại. Ngày ấy đã xảy ra nhưng cậu lại không diễn tả được cảm xúc hiện tại của mình. Ông Văn dường như hiểu được tâm trạng của cậu nên nhẹ nhàng tiến đến, ông dành cho cậu 1 cái ôm chặt, cái ôm thay cho mọi lời an ủi.
Môt năm qua chứng kiến sự ân cần của Long dành cho con gái mình, hơn ai hết ông hiểu tình cảm của Long dành cho con gái mình lớn đến đâu. Ông ôm cậu vừa là để an ủi cậu, nhưng cũng là để an ủi chính mình. Đứa con gái mà ông yêu thương sau 1 năm dài hôn mê nay đã có dấu hiệu tỉnh lại. Ông thầm cảm ơn bà Mai ở trên trời cao đã phù hộ cho cô, thầm cảm ơn thần may mắn đã không bỏ rơi cô.
Sau 1 hồi kiểm tra kĩ lưỡng với các thủ tục cần thiết các bác sĩ kết luận cô hoàn toàn bình phục và đã tỉnh lại. Không 1 ai kể cả bác sĩ giải thích được vì sao điều kì diệu ấy lại xảy ra.
Người ta nói rằng có lẽ do tình cảm của Long, nhờ câu nói “anh yêu em” của cậu đã kéo cô trở lại nhân gian. Có lẽ đó cũng là câu trả lời hoàn hảo nhất cho tất cả câu hỏi về sự tỉnh lại đầy kì diệu của Hương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc