- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Duyên Mỏng Như Tơ
- Chương 29
Con Mận không phát ra tiếng động, người nó muốn tìm là Xuân. Nó đổ lỗi cho cô vì đã lừa nó để cậu Khánh tới cứu. Nếu không phải do vợ chồng cậu thì chân nó đã không bị tật, mặt cũng không xấu xí thế này. Nó đang mon men tới gần phòng Xuân thì nghe giọng Xuyến.
- Ai đấy? Cô vào đây là gì?
- Tránh ra.
Xuyến chụp bả vai con Mận lại, cô nhíu mày. Nó hoảng quá nên đẩy cô ra định chạy, chân nó không được linh hoạt như trước nên chạy ra tới cửa bị Xuyến kéo lại.
- Mận? Cô là Mận đúng không?
Dù nó thay đổi cỡ nào nhưng nghe giọng nói Xuyến vẫn nhận ra. Người từng Gi*t mình sao lại không nhớ được chứ. Con Mận bật cười khanh khách.
- Mợ Xuyến vẫn còn sống đúng là kì tích, còn nhận ra tôi nữa cơ đấy.
- Cô thành ra bộ dạng như vậy còn muốn hại người khác sao?
- Cô biết tôi thành ra như vậy là vì ai không,
chính tay đứa em gái thông minh của cô làm hết đấy.
- Cô đừng đổ lỗi cho người khác, bản thân làm sai nên nhận hậu quả thôi.
Xuyến nói đúng nhưng với một người không hiểu lý lẽ như nó thì chỉ như nước đổ đầu vịt. Con Mận giằng tay Xuyến ra khỏi người, ánh mắt hung dữ chống trả sự níu kéo của cô. Từ phía sau Nghĩa đã xuất hiện, nãy giờ anh ta để cho Xuyến nói hết ý mới ra tay. Không ngờ con Mận cũng có ngày này, nó trở tay không kịp la hét khắp nhà.
- Bỏ tao ra...
Vợ chồng ông Thân và Xuân không biết chuyện gì vội ra xem thử. Xuân trố mắt nhìn Nghĩa đang trói ai đó, cô càng kinh ngạc hơn khi đó là con Mận.
- Tao phải Gi*t tất cả... Bỏ ra.
Nghĩa đem miếng vải nhét vào miệng nó cho khỏi ồn ào rồi nhìn Xuyến gật đầu.
- Mọi thứ đã kết thúc rồi từ giờ cô và gia đình có thể yên tâm.
- Sao anh biết cô ta sẽ đến đây?
- Hôm trước cậu Hai bị cô ta đâm tôi đoán người tiếp theo không ai khác ngoài chị em cô. Do đó tôi và cậu Khánh đã tính toán trước.
Lúc này mọi người mới hiểu, thì ra đã có sự chuẩn bị trước nếu không con Mận lại tiếp tục hành vi tàn độc của mình. Xuân không nghĩ nó trở thành bộ dạng như vậy, tuy đáng thương nhưng cô không đồng cảm nổi. Con Mận được đẩy ra sân chờ cậu Khánh về. Cậu chỉ lái xe ra đầu làng khi nào bắt được con Mận rồi thì Nghĩa sẽ báo với cậu. Xuyến nhớ lại những việc trong quá khứ nó và cậu Hai gây ra cho cô thì đầu lại đau. Bà Hiên dìu con gái vào phòng nghỉ ngơi. Để Xuân và người làm trông chừng con Mận. Nó bị trói thế kia muốn chạy cũng không được. Con Nụ nép sau lưng Xuân rụt rè.
- Lúc nãy em mở cửa cho nó vào nhà đó cô.
- Không ai trách em đâu cô cũng chẳng nhận ra mà.
Con Mận ú ớ muốn nói gì đó nhưng không phát ra tiếng. Nó ngoan cố chưa phục, Xuân nhìn một chân nó nằm đơ trên đất không cử động được, cô thấy tội nên kêu người nới lỏng dây trói một tí. Nó không cảm kích Xuân mà còn chửi rủa cô trong bụng. Cậu Khánh đã về nghe Nghĩa thông báo đã bắt được con Mận cậu vui lắm. Kì này vợ chồng có thể cậu yên tâm ngủ ngon giấc. Nghĩa giật miếng vải trong miệng con Mận ra, lạnh nhạt hỏi.
- Cô còn gì muốn nói không?
- Các người có quyền gì trói tôi ở đây, mau
thả ra.
- Đến giờ cô vẫn chưa thấy mình quá độc ác ư?
Con Mận gào lên.
- Tôi chỉ muốn được hạnh phúc là do mấy người ép tôi thôi. Tôi làm tất cả vì muốn thoát khỏi cuộc sống tù túng nghèo khổ, như vậy là sai sao?
Nghèo! Cái nghèo ám ảnh con Mận từ lúc cất tiếng khóc chào đời đến khi có nhận thức. Nhà nó không có tiền để mua nổi một lon gạo, hằng ngày chỉ uống nước lã để sống, hôm nào má nó đi gặt lúa cho người ta thì mới có nồi cháo loãng để húp. Ba nó là một người đàn ông tệ bạc, nhà đã nghèo nhưng ham mê cờ bạc, rượu chè. Dăm ba bữa hàng xóm lại thấy ông ta đuổi đánh vợ con. Cuộc sống như thế nó chán lắm rồi, nó muốn thay đổi, muốn thoát kiếp nghèo.
Như con thiêu thân lao vào vũng lầy của sự hào nhoáng, nó đã từng có được nhiều thứ, nhưng đời mà, tham thì thâm, nó không thoát nổi cái vòng luẩn quẩn ấy. Con Mận trở thành bộ dạng như hôm nay chính là cái giá nó phải trả cho ước muốn đổi đời của mình. Nhưng có vẻ như cái giá ấy vẫn chưa đủ.
Con Mận bật khóc thảm thiết nó giương đôi mắt vô hồn nhìn mọi người, chỉ hỏi một câu cuối cùng.
- Cậu Hai đã ૮ɦếƭ chưa?
- Chưa nhưng anh ta cũng chẳng kém gì cô mấy.
Nó ngước mặt lên trời cười to âm thanh nghe thê lương làm sao. Thì ra nó không chịu đau đớn một mình, người đàn ông khốn nạn kia cũng nhận lấy hậu quả rồi. Nó vui lắm ૮ɦếƭ cũng nhắm mắt được rồi. Cậu Khánh giao con Mận cho ba má Quyên, gia đình họ mất mác quá nhiều trong kế hoạch đổi đời của con Mận, một xác hai mạng, đứa bé trong bụng Quyên cũng không tránh khỏi kết cục thương tâm.
Ba má Quyên nhất quyết thưa nó vì tội Gi*t con gái họ. Hai mạng người chứ chả đùa, nó ra tay dứt khoát như nhổ một ngọn cỏ. Ngày con Mận được đem ra xét xử người làm nhà bà Lý đều kéo nhau đi xem. Ai nấy đều sợ hãi khi nghe nó kể chi tiết đã Gi*t Quyên thế nào, còn cả vụ Xuyến nữa. May mắn là Xuyến được cứu không thì tội chồng thêm tội.
Sau hôm xét xử người ta bắt đầu tò mò về cậu Hai Phúc. Nghe đồn anh ta có vết sẹo dài trên mặt trông xấu xí dữ tợn nên không dám ra ngoài gặp ai. Cũng có người nói anh ta đi khỏi cái xứ này rồi, cả gia đình luôn nhưng họ đi đâu thì không ai biết.
Vợ chồng Xuân quyết định hai tháng cuối thai kì sẽ về nhà ba má vợ. Bụng Xuân đã nhô lên rồi, đi đứng khó khăn hơn trước.
- Em đi chậm thôi.
- Tốc độ này ngang với rùa bò, cậu còn nói nhanh.
Ăn cơm xong cậu Khánh đưa vợ đi dạo, Xuân đi trước cậu kè kè theo sau một tay đỡ hông cô. Xuân cảm giác mình mập lên rất nhiều, cô thèm gì cậu Khánh cũng nấu cho ăn hết. Xuân còn trẻ, cô muốn cùng cậu sinh thêm vài đứa nữa, má cô bảo càng đông con cháu càng vui.
- Cậu thích con trai hay con gái?
- Con nào cũng là con miễn do em sinh ra tôi đều thích.
- Cậu ngày càng dẻo miệng ghê, toàn nói những lời ngọt ngào.
- Tôi chỉ nịnh vợ tôi thôi.
Xuân cười tít mắt trong nhà vang lên tiếng gõ mõ đều đều, cô trở lại dáng vẻ nghiêm túc hỏi cậu Khánh.
- Dì Dung bảo má không chịu uống thuốc, cậu tính thế nào?
- Tôi thấy má bị ám ảnh bởi những gì do mình tạo ra. Bà ấy uống thuốc cũng không có tác dụng.
Xuân gật đầu, cậu Khánh nói đúng, bà Lý là tâm bệnh rất khó chữa. Tháng trước cô có gặp em trai Trà. Thằng bé đã được đi học, má Trà cũng đỡ vất vả hơn. Xuân khuyên họ nên nhận số tiền bà Lý đưa, đó không phải tiền đổi mạng con gái họ mà là bà Lý trả nợ. Bà ta nợ gia đình Trà không biết bao giờ mới trả hết.
- Cũng muộn rồi chúng ta về phòng thôi.
- Em muốn ngắm trăng thêm tí nữa.
- Vậy năm phút thôi nhé, em không nên đứng lâu quá.
Đêm nay trăng tròn chắc chị Xuyến thích lắm, Xuân hỏi cậu Khánh có thương cô nhiều không, có bằng tình cảm Nghĩa giành cho Xuyến không. Cậu Khánh cưng chiều véo má cô, cậu bảo trên đời này cô là người hiểu rõ nhất. Xuân thích thú nép vào người cậu, gia đình ba người cùng nhau ngắm trăng. Từ mặt đất nơi họ đang đứng ánh sáng truyền tới, in trên nền đất hai cái bóng quấn quýt nhau.
Ông Thân đã già tới lúc nghỉ ngơi ẵm cháu, công việc của gia đình ông giao hết cho Nghĩa. Ai nấy trong làng đều ganh tị ông có hai người con rể quý, một người chất phác, chịu khó còn một người hào phóng, lịch thiệp. Lúc đầu Nghĩa còn ngại vì mình chỉ tay trắng nhưng cưới được con nhà quyền quý, chỉ sợ thiệt thòi cho Xuyến. Nhưng sau khi về ở rể cho nhà ông Thân thì Nghĩa cảm thấy không ngại nữa, ai cũng đối xử với anh ta bằng cả tấm lòng.
Gần trưa Xuyến ngóng ra cổng vẫn chưa thấy Nghĩa về, chồng cô ham việc quá, đã làm thì làm xong mới thôi, bỏ dở là trong người khó chịu. Sáng nay ông Thân nhờ Nghĩa ra đồng coi ngó giùm, vào mùa gặt rồi nên nhiều việc hơn. Xuyến lấy nón đội lên đầu tay xách cái giỏ, con Nụ biết cô định ra đồng nên xin theo. Gia đình Xuyến có mấy mẩu đất cho người thuê, đến hạn thì trả bằng thóc, nhưng năm nay có Nghĩa nên không cho thuê nữa. Xuyến nhiều lần khuyên Nghĩa làm ít việc lại, ba má cô cũng không thúc ép nhưng chồng cô bảo chẳng vất vả mấy nên cứ làm.
Ngoài đồng trời nắng gay gắt không có lấy một ngọn gió nào, thời tiết hanh khô khó chịu. Xuyến thấy Nghĩa đứng giữa đồng phụ người làm vác lúa. Cô thương quá đỗi người đàn ông chăm chỉ này, không ngại khó ngại khổ.
- Mình ơi.
Tiếng gọi ngọt ngào của Xuyến làm Nghĩa khựng người, đặt bao lúa xuống rồi đi tới chỗ cô.
- Nắng lắm em ra ngoài này làm gì, mau vào chỗ bóng râm kia ngồi đi.
- Em mang cơm trưa tới, mình kêu mọi người nghỉ tay ăn đã nhé.
- Ừ, em ngồi đây đợi tôi. Nhớ không được ra nắng đó.
- Dạ
Nghĩa lấy mấy tàu lá chuối trả dưới đất cho vợ ngồi, tình cảm vợ chồng họ lúc nào cũng khiến người khác ao ước. Thậm chí Xuân còn bảo Nghĩa chu đáo hơn cả cậu Khánh làm cô rất ngưỡng mộ.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh